Chương 48: Giả Hoàn có ngạo khí

Quay đầu nhìn lại, Giả Hoàn vì cái gì cho rằng đánh ra danh tiếng “hiền lương” có thể giải trừ khốn cảnh tại Vinh quốc phủ?

Vẫn là câu nói kia: Công đạo tự tại nhân tâm!

Trực tiếp tạo thành tình cảnh của Giả Hoàn là Vương Hi Phượng.

Mặt ngoài, hai người mâu thuẫn, là Vương Hi Phượng muốn trả thù Giả Hoàn mắng nàng.

Bên trong là Vương Hi Phượng thi hành ý đồ trừng phạt của Giả mẫu, tăng thêm ý đồ thi hành của nàng.

.

Nhưng những chuyện này trong phủ cùng bọn nha hoàn, bà tử có quan hệ gì? Không có một đồng liên quan!

Bọn hắn bài xích Giả Hoàn, đây là chuyện đương nhiên. Muốn bọn hắn “giẫm đạp” một người có “thanh danh tốt” Giả Hoàn, cũng có chút mất nhiều hơn được.

Bọn họ cũng bận tâm thanh danh của mình.

Rơi vào danh tiếng tiểu nhân rất êm tai sao?

Huống hồ, Giả Hoàn trong phủ đã nổi danh “xương cứng”. Chính lão gia, Nhị nãi nãi, Uyên ương đều không giải quyết được, bọn hắn tội gì thò đầu ra? Đắc tội Giả Tam Gia rất vui sao? Thân nhân của nhũ mẫu cũng dám đánh.

.

Giả Hoàn bây giờ muốn làm , chính là chờ thành quả tạo danh tiếng, xài bạc khơi thông, từng bước một cải thiện cuộc sống.

...

...

Ngày hôm sau,

Chủ tớ ba người uống canh đậu xanh giải nắng. Đây là Thám Xuân phái Thúy Mặc đưa tới.

Uống một ngụm canh đậu xanh, Tình Văn nói:

- “Tam gia, người thế nào liệu định Tập Nhân sẽ tiếp nhận hảo ý của người a?”

Giả Hoàn tùy ý uống một ngụm, hắn không phải rất thích cái nước này, chỉ là một phần tâm ý của Thám Xuân, cười ha hả nói:

.

- “Tập Nhân trong phủ có cái hiền danh ôn nhu, tốt bụng, như thế nào cam tâm vác tiếng xấu “Người mật báo”, nàng sẽ tiếp nhận? Còn ngươi khác biệt, tính khí bạo than, rơi vào tình huống này, 10 phần 10 là lật bàn trở mặt mắng chửi ta thậm tệ, quản ánh mắt người khác làm gì!”

.

Tình Văn trợn mắt một cái, nàng không biết Giả Hoàn đây là khen nàng hay lừa gạt nàng. Chỉ thấy vui sướng cười lên.

Như Ý nghe không hiểu lắm, mấy sự tình này rất phí đầu óc, tập trung uống thêm canh đậu xanh đường, cảm giác ngọt ngào, mới nói:

- “Tam gia, ngày mai đem lò lửa đốt lên sao?”

Giả Hoàn gật đầu, “ Ân.”

Hắn tại Vinh quốc phủ đã điệu thấp hơn mười ngày.

Đã đủ rồi!.

...

...

Uyên ương buổi chiều cùng ngày, rảnh rỗi ngồi dưới mái hiên chính phòng, lôi kéo Bình nhi hỏi thăm chuyện phòng bếp cung cấp cho Giả Hoàn đồ ăn thiu.

Bên cạnh lũ vẹt mặt mày ủ dột ngẫu nhiên kêu “két két” vài tiếng. Ánh mặt trời trắng xóa chiếu xuống như thiêu như đốt, cảnh tượng tĩnh mịch.

Trời nắng nóng, dễ khiến con người ta lười nhác.

Bình nhi y phục xanh nhạt, dung mạo luôn tạo cho người khác có cảm giác thân cận, màng bốn phía xem bọn nha hoàn xa xa, thấp giọng nói:

“Thật có chuyện này. Nhưng việc này ngươi chớ xía vào.”

Uyên ương xưa nay biết Bình nhi, nàng không hà khắc, ác độc người, kỳ quái nói:

- “A, là thế nào?”

Bình nhi tay che miệng, nói nhỏ:

- “Ngày đó trở về phòng, Nãi nãi bị chọc tức hộc máu.”

- “A!” Uyên ương bị dọa cho nhảy một cái.

Còn có chuyện như vậy, vậy nàng thật không thể quản. Chọc tức thổ huyết, cái này trong lòng vẫn là có nhiều uất hận a!

Nghĩ nghĩ, Uyên ương ôn hòa khuyên nhủ:

- “Hoàn ca nhi có văn danh. Ngươi nhìn hắn làm thơ giao thừa, còn có mấy ngày trước đây bài thơ Thanh Tùng đều lưu truyền ra. Hắn đến cùng là nửa chủ tử, thật vỡ lở ra, tin tức truyền đi danh tiếng nãi nãi của ngươi cũng không dễ nghe.”

.

Bình nhi rất tán thành, khẽ thở dài nói:

- “Ta làm sao không biết. Khuyên nàng cũng không nghe. Ta lại tìm cơ hội nói một chút.”

Uyên ương gật đầu, chỉ nói đến thế, không nói quá nhiều lời.

Bình nhi cùng Uyên ương tán gẫu qua, trong đầu có chút suy nghĩ, ngay cả Uyên ương còn biết phòng bếp cung cấp đồ ăn thiu cho Giả Hoàn.

Vậy còn bao nhiêu người đã biết qua? Nàng có chút lo lắng.

Buổi tối, Bình nhi tìm cơ hội đối với Vương Hi Phượng nói ra sự lo lắng của nàng:

- “Nãi nãi, việc này làm lớn lên, chung quy là chúng ta không chiếm lý. Lão thái thái, Thái thái chưa chắc có ý tứ khắc nghiệt Hoàn lão tam.”

.

Vương Hi Phượng cười nhạo một tiếng, mắt phượng trừng lên tới, không cho là đúng nói:

- “Ta sợ hắn? Ngươi không cần quản, ta liền để Lai Vượng con dâu nhìn chằm chằm phòng bếp, phải chỉnh hắn.”

Bình nhi thở dài.

Đây rốt cuộc là muốn ồn ào tới khi nào!

Vốn là một xung đột nhỏ, lại biến thành dạng này.

...

...

Tin tức rất nhanh trong phạm vi nhỏ truyền ra.

Vương Hi Phượng ngược lại phái Lai Vượng phụ nhân dè chừng nhìn chằm chằm phòng bếp, Giả Hoàn tình cảnh không có cải thiện không nói, khổ tăng thêm mấy phần.

Thám Xuân, Tương Vân, Bảo Trâm, Tử Quyên mấy người người biết chuyện này đều đang chăm chú xem Giả Hoàn giải quyết vấn đề khó khăn này.

...

Ngày ba mươi tháng sáu,

Trong căn phòng nhỏ oi bức, Giả Hoàn nghỉ ngơi sau giờ học, cảm giác phảng phất trở về những năm học cao trung không có máy điều hòa.

Gần tới giờ cơm trưa, Tình Văn mang theo Thúy Lũ đi vào.

Thúy Lũ trong tay mang theo một hộp cơm, trên bàn bày ra: Thịt vịt, một bình rượu nhỏ, một đĩa đậu phộng, một đĩa thịt bò.

.

Ngửi mùi thịt đậm đà, Giả Hoàn kinh ngạc để quyển sách trên tay xuống, hỏi:

- “Thúy Lũ, đây là có chuyện gì a?”

Thúy Lũ một thân thanh sam, buộc đai lưng phấn trắng, ngượng ngùng cười nói:

- “Tam gia, cô nương biết được phòng bếp khắc nghiệt người, trong lòng băn khoăn, cố ý lấy danh nghĩa nàng yêu cầu một ít thức ăn ngon, bảo ta đưa cho Tam gia.”

Đây là nàng và cô nương thương lượng biện pháp, bù đắp Tam gia một chút. Xem như một phần tâm ý của các nàng.

Giả Hoàn suy nghĩ chút là hiểu: Sử Tương Vân chỉ tạm trú trong phủ, làm sao mệnh lệnh được phòng bếp, đây là bỏ tiền ra mua. Hắn lắc đầu nói:

- “Sử cô nương có lòng. Như Ý, tiễn đưa 2 lượng bạc cho Thúy Lũ.”

- “A...” Như Ý sửng sốt một chút, vẫn là lấy 2 hai bạc vụn tới.

- “Tam gia, như vậy sao được?” Thúy Lũ như thế nào chịu tiếp, chối từ không muốn:

- “Vốn là một phần tâm ý của chúng ta, sao có thể lấy bạc của người.”

.

Giả Hoàn liền cười:

- “Đây không phải tiền thịt rượu, bất quá là cho ngươi chân chạy tiền thưởng. Ngươi muốn không cầm, trở thành xa lạ. Thúy Lũ, cho Sử cô nương nói, cảm tạ nàng trượng nghĩa mời khách. Không cần lo lắng, ta có thể xử lý cục diện trước mắt.”

Hắn bây giờ đơn giản là kiên nhẫn chờ đợi.

Cũng không phải là thúc thủ vô sách. Vương Hi Phượng kỳ thực quá đề cao chính nàng. Ngay cả Hoàng đế không thể làm được kỷ luật nghiêm minh, nàng tính là cái gì?

Thúy Lũ bất đắc dĩ nhận lấy tiền, trở về với Tương Vân, đem lời nói của Giả Hoàn thuật lại một lần.

Vừa vặn Tiết Bảo Trâm đang ngồi nơi này nói chuyện.

Sử Tương Vân có chút phiền não, nói:

- “Đến cùng là có chút xa lạ.” Nàng niên kỷ nhỏ, vẫn là lấy suy nghĩ tiểu hài tử kết giao bằng hữu mà phán đoán.

Tiết Bảo Trâm đối nhân xử thế so Sử Tương Vân còn mạnh hơn nhiều, nụ cười yêu kiều, có mấy phần bộc lộ vẻ đẹp quốc sắc thiên hương.

Nàng nói một câu liền trúng trọng tâm:

- “Vân muội muội, cũng không phải như ngươi nói. Ta cảm thấy, Hoàn ca nhi nội tâm là một người kiêu ngạo. Hắn không cần ngươi thông cảm!”

Sử Tương Vân kinh ngạc há mồm.

Mọi người đang chăm chú Giả Hoàn như thế nào phá giải nan đề của Vương Hi Phượng duy chỉ có Sử Tương Vân chủ tớ ngoài ý liệu cho Giả Hoàn tiễn đưa thịt rượu.

Tiết Bảo Trâm nói trúng tim đen, bởi vì Sử Tương Vân trong lòng đối với Giả Hoàn cảm thông, áy náy.

Đương nhiên, cũng có một phần tính cách khẳng khái, nghĩa khí của Sử Tương Vân

Trong nguyên tác, đánh giá Tương Vân: “Anh Hào Khoát Đại Khoan Hồng Lượng”. Hồi 57, Tương Vân vì Hình Tụ Yên bênh vực kẻ yếu, Đại Ngọc cười nàng: “Ngươi lại mạo xưng cái gì Kinh Kha nhiếp chính?”

Thấy vẻ kinh ngạc của Sử Tương Vân, Tiết Bảo Trâm cười nói:

- “Vân muội muội nếu đối với Hoàn ca nhi áy náy mà nói, không ngại làm mấy cái Lạc tử (túi lưới). Ngươi chỉ nói là cho hắn, làm xong lặng lẽ để Thúy Lũ đưa hắn là được. Sẽ không truyền đến Lão thái thái.”

.

Sử Tương Vân nghĩ nghĩ, gật đầu nói:

- “Bảo tỷ tỷ nói đúng.” Lại nói:

- “Bảo tỷ tỷ ngươi cảm thấy Hoàn ca nhi có thể hay không giải quyết vấn đề?”

Trong sự kiện “Tài tử giai nhân”, mấy người các nàng thực chất cùng Giả Hoàn trên một phương trận doanh. Nhưng chỉ một người Giả Hoàn bị phạt nên các nàng phá lệ chú ý tình cảnh của hắn.

.

Tiết Bảo Trâm đối với Giả Hoàn có mấy phần hiếu kỳ, tán thưởng, nhưng nàng sẽ không cuốn tới đấu tranh trong phủ. Nghe Sử Tương Vân hỏi, dung nhan xinh xắn lộ ra mấy phần do dự, nói khẽ:

- “Ta cũng đang suy nghĩ.”

Kỳ thực, nội tâm nàng đối với việc Giả Hoàn có thể chịu đựng áp lực từ Vương Hi Phượng tương đối hoài nghi, lại có mấy phần chờ đợi.

Giả Hoàn viết: “Đại Tuyết Áp Thanh Tùng, Thanh Tùng Đĩnh Thả Trực”.

Loại người kiêu ngạo, có ngạo khí để cho nàng tự nhiên sinh ra mong đợi nhưng nàng sẽ không đứng ra giúp cái gì.

.

Sử Tương Vân khẽ thở dài. Bảo tỷ tỷ đều nói như vậy, có thể thấy được hi vọng không lớn.

Nàng ngược lại cùng Tiết Bảo Trâm nói đến Giả Hoàn đánh giá Tập Nhân trung thành.

Chuyện này trong Vinh quốc phủ đã từ từ truyền ra.

...

...

Một hồi mưa nhỏ tí tách mưa nhỏ kéo dài mở màn tháng 7 năm Ung Trị thứ 8.

Vinh Hi Đường

Trong phòng Lâm Đại Ngọc, đàn hương lượn lờ, tiếng mưa rơi êm ái như thấm vào tâm hồn, hoà cùng hoa cỏ...

.

Lâm Đại Ngọc một bộ y phục nền trắng hồng diệp thêu hoa, khí chất xuất chúng, trưởng thành hơn nhiều so với những nữ hài tử 8 tuổi khác, đang an tĩnh xem sách.

Giả Bảo Ngọc mặc cân vạt áo khoác trắng áo từ ngoài cửa đi vào, cười nói:

- “Muội muội đọc sách gì vậy?” Như một thói quen ngồi xuống bên cạnh Đại Ngọc.

Lâm Đại Ngọc liền lườm hắn một cái, nói:

- “Đọc sách chủ tử đuổi nha hoàn.”

Giả Bảo Ngọc lập tức xin khoan dung:

- “Hảo muội muội, không nói cái này. Ta nghĩ đến để cho tỷ tỷ muội muội yên tâm, ta không phải là dạng tiểu nhân hai mặt ba đao. Ta thề không có đem bản thảo muội muội đưa cho người khác nhìn.”

Lâm Đại Ngọc khẽ cười nói:

- “Ta chưa từng đưa bản thảo cho ngươi xem. Cũng là bản thảo của Hoàn ca nhi a! Đáng tiếc, ngày mùa hè kéo dài, không có thoại bản của hắn giết thời gian.”

Nàng nhớ kỹ cái thiên thoại bản Hoàn ca nhi mới viết bị Châu đại tẩu chụp đi, sau đến cữu cữu thu lại.

Thật đáng tiếc!

Hai người nói chuyện, Tử Quyên bưng nước trà đi vào.

Tử Quyên không thích Bảo Ngọc đối với Tập Nhân hà khắc. Nhưng Bảo Ngọc đối với cô nương, với nàng là một mảnh chân thành, những ngày này bồi tiếp cẩn thận, ứng phó đủ loại sự tình

Nàng không tốt chậm trễ Bảo Ngọc.

Tử Quyên rót trà. Đại Ngọc hỏi Tử Quyên:

- “Tử Quyên, hôm qua ngươi nói chuyện kia là cái gì, cho Bảo Ngọc nói một chút.”

Bảo Ngọc một mặt tò mò nhìn Tử Quyên.

Tử Quyên cười nói:

- “Bảo nhị gia sợ là không ưa thích nghe.”

Đại Ngọc mím môi cười khẽ:

- “Chính là không thích nghe mới nói cho hắn nghe. Yêu thích nghe, ta mới không để ngươi nói cho hắn nghe.”

Bảo Ngọc một bộ dáng vẻ noãn nam cười ấm áp, răng trắng hơi lộ ra, nói:

- “Muội muội là hạng người gì? Nơi nào cần kiếm lời dễ nghe nói cho ta nghe.”

.

Tử Quyên sớm không cảm thấy kinh ngạc, nói:

- “Hoàn Tam gia trước đó vài ngày phái Tình Văn tiễn đưa năm lượng bạc cho Tập Nhân, để cho nàng yên tâm dưỡng thương, đợi ngày sau có cơ hội về lại phòng Nhị gia ngài. Còn nói, lúc đó là đều vì chủ mình, không trách nàng, khen nàng trung thành. Bây giờ người trong phủ đều nói Tam gia hiểu đạo lý, khoan dung độ lượng.”

….......