Chương 47: Công đạo tự tại Nhân tâm

-

Uyên ương, Tập Nhân, Hổ Phách, Thúy Lũ hóng mát, tiếp tục nói chuyện, vừa rồi Giả Hoàn đến phảng phất như một hồi gió nhẹ thoáng qua.

Mỗi người một suy nghĩ, thật không tốt đàm luận.

Bởi vì Giả Hoàn khen Uyên ương một câu, Uyên ương cuối cùng không tốt quay đầu nói xấu hắn. Mà Tập Nhân ngày hôm qua vừa bị Giả Hoàn “Hố” một lần, tất nhiên sẽ không khen hắn.

...

Bốn người nói chuyện, mắt thấy bóng đêm dần khuya, liền chuẩn bị về trong phòng ngủ. Lúc này, Tình Văn dẫn theo hai tiểu nha hoàn đi vào trong viện.

Tình Văn mặc quần áo nha hoàn xanh, bên trong áo ngắn tím nhạt, dần dần lộ rõ dung mạo duyên dáng, xinh xắn thanh lệ. Bộ dáng sinh vô cùng tốt, trong phủ không có nha hoàn có thể so sánh.

.

Gặp Tình Văn đến, Uyên ương mấy người có chút giật mình, đây là gì tình huống?

Thúy Lũ, Tình Văn quan hệ không tệ, liền cười:

- “Tam gia ngươi mới đi ngươi liền đến, các ngươi là ước hẹn a? Ngươi cũng là tới khen Uyên ương tỷ tỷ?”

Tình Văn cười nhẹ đáp:

- “Cũng không phải. Tam gia về trong phòng sau phân phó ta đến tìm Tập Nhân.” Trong nội tâm nàng đầu đối với Tập Nhân bất mãn, nên không gọi Tập Nhân “Tỷ tỷ”, đây là tính cách của nàng.

Tập Nhân như lâm đại địch một dạng từ trên giường trúc ngồi dậy, cử chỉ tránh xa người ngàn dặm, lạnh nhạt nói:

- “Tam gia có gì phân phó ta?!”

Tình Văn chẳng quan tâm Tập Nhân, miệng mồm lanh lợi thuật lại lời nói Tam gia:

- “Tam gia nói: ‘Tập Nhân mật báo, để cho Bảo nhị ca trước mặt các tỷ tỷ muội muội không cách nào đặt chân, đây không phải là bổn phận của nha hoàn. Bảo nhị ca phạt nàng là đúng. Nàng chắc hẳn trong đầu đối với ta vẫn có chút thành kiến. Nhưng đó đều vì chủ của mình. Ta không trách nàng. Nàng đến cùng là người trung thành. Bảo nhị ca đem nàng đuổi ra khỏi phòng, trừng phạt quá nặng'”.

- “Tam gia nói: ‘Ta bây giờ nếu không nói một lời công đạo, sau này trong phủ sẽ không có nha hoàn trung thành. Cho nên, tiễn đưa tới năm lượng bạc, để cho Tập Nhân ngươi yên tâm dưỡng thương. Chờ thời cơ trở lại phòng Bảo nhị ca’.”

- “Tam gia còn nói:* ‘Bảo nhị ca mặc dù phạt ngươi, nhưng trong lòng ngươi sẽ không có oán hận. Đây là làm đúng bổn phận của nha hoàn’*.”

Tình Văn nói xong, trong đình viện lập tức một hồi yên tĩnh.

Một loại cực kỳ cảm giác cực kỳ hoang đường hiện lên từ Uyên ương, Hổ Phách, Thúy Lũ, cả Tập Nhân.

Giả Hoàn nói đích xác có đạo lý, làm việc quang minh chính khí, để cho người ta tìm không ra lời phản bác. Bảo Ngọc đuổi Tập Nhân liên quan gì tới Giả Hoàn?

Khen thưởng trung thành cũng không tới phiên Giả Hoàn đi làm a?

.

Uyên ương, Hổ Phách, Thúy Lũ cảm thấy cực kỳ quái dị ở chỗ:

Giả Hoàn phái đại nha hoàn Tình Văn tới khen Tập Nhân trung thành, có thể Tập Nhân vừa mới nói xấu Giả Hoàn đầy một sọt!

Điều này thật sự là... “vô cùng thê thảm”!

Cùng so sánh: Tập Nhân nói Giả Hoàn không tốt, Giả Hoàn lại khen Tập Nhân trung thành, còn đưa tiền thưởng.

Đây không phải thể hiện Tập Nhân mới thật sự là âm hiểm tiểu nhân sao?

Một người dùng ngôn ngữ, một người dùng hành động, ai có sức thuyết phục hơn? Không nói cũng tự hiểu!

Tập Nhân giống như là bị Giả Hoàn dùng lời nói “ca ngợi” giáng cho một cái tát vang dội!

Tập Nhân chính mình cảm thấy lúng túng muốn chết, khô hoảng. Nàng là người cần thể diện, không muốn xưng là “tiểu nhân”, lời đã nói ra lại không thể thu hồi, sắc mặt hết đỏ lại trắng, hết trắng rồi đỏ, hai cánh tay xoắn xuýt cùng một chỗ.

.

Tràng diện lúng túng kéo dài một hồi.

Tập Nhân trầm mặc nghĩ một lát, nói:

- “Tình Văn, xin ngươi nhắn dùm Tam gia, bạc ta không thể nhận. Cảm tạ hảo ý của Tam gia. Ta đối với Nhị gia không có oán hận. Nô tỳ làm sai chuyện vốn nên phạt. Ta không gánh được Tam gia tán thưởng.”

.

Tập Nhân trả lời đúng quy đúng củ.

Tình Văn liền đem lấy ra năm lượng bạc thu lại, cáo từ rời đi.

Ra khỏi Vinh Hi Đương, nàng đi lại nhẹ nhàng, miệng hơi cười. Nghĩ tới biểu lộ quẫn bách Tập Nhân vừa rồi, ngược lại có chút vui vẻ.

.

Cho ngươi dám nói xấu Tam gia!

Ngươi muốn “Hố” Tam gia!

Bây giờ còn dám hay không nha?

.

Dựa theo Tam gia thuyết pháp, chiêu này gọi là “câu cá chấp pháp”. A, không đúng. Tam gia về sau đổi lại, gọi là “câu cá đánh mặt”.

...

...

Sau khi Tình Văn đi, không khí trong tiểu viện buông lỏng, mang vẻ hơi quái dị.

Tập Nhân che lấy khuôn mặt đỏ hồng như trái táo, đối với 3 hảo hữu nói:

- “Ta hôm nay khuôn mặt xem như mất hết. Về phòng trước ngủ. Ta về sau không dám nói xấu hắn. Không thể trêu vào hắn.”

.

Tập Nhân đứng dậy, khuôn mặt không dễ nhìn chút nào, Uyên ương, Hổ Phách, Thúy Lũ thiện ý cười vang đứng lên.

Hổ Phách cười nói:

- “Tập Nhân, ngươi ngày xưa coi như là hữu tâm. Hoàn Tam gia nói thế này, ngươi có phục hay không?”

.

Nào có chuyện trùng hợp như vậy?

Giả Hoàn trước tìm Uyên ương, tiếp đó phái nha hoàn tới khen Tập Nhân. Hắn sợ là biết trước Tập Nhân cùng Uyên ương các nàng mắng hắn a? Tập Nhân khuôn mặt muốn bị đánh sưng.

Hết lần này tới lần khác Tập Nhân còn cần Giả Hoàn khích lệ.

Tập Nhân trong mấy người các nàng xem như có tâm kế, cùng Giả Hoàn so ra, quả thực muốn bị chơi hỏng.

Tập Nhân mím môi, khẽ nhả mấy từ:

- “Ta phục. Ta về sau giống như Uyên ương, đối với hắn nhượng bộ lui binh.”

Nàng vài ngày trước tỏ ra yếu đuối chút trước mặt Bảo Ngọc, thực lòng cũng không sợ Giả Hoàn. Có Thái thái che chở nàng!

Bây giờ là thực sự sợ, không dám chọc hắn. Giả Hoàn cùng Bảo nhị gia tranh cái gì, nàng một cái đại nha hoàn lo lắng không tới, còn có Thái thái, Lão thái thái tại.

...

Uyên ương trở về phòng, thả xuống màn, nằm ở trên giường, trong đầu suy nghĩ.

Tập Nhân phúc đáp Giả Hoàn đúng quy đúng củ. Bạc là chắc chắn không thể nhận, thu liền sẽ không thể trở về trong phòng Bảo Nhị gia.

Trong lòng Tập Nhân đối với Bảo nhị gia có giận, mà không thể nói, không thể tỏ thái độ. Đến nỗi đảm đương không nổi tán thưởng, sợ ngày mai truyền khắp trong phủ.

.

Nhưng nàng không muốn căn dặn tiểu nha hoàn không nên nói lung tung.

Bởi Tập Nhân chính xác cần một điểm thanh danh tốt. Tập Nhân làm một nha hoàn cõng trên lưng thân phận “người mật báo”, ngoại trừ các nàng mấy hảo hữu, ai dám cùng nàng nói giỡn?

Tập Nhân cần danh tiếng “trung thành” rửa sạch chuyện trước đây. Nhưng...Giả Hoàn đang mưu đồ gì? Chỉ vì “giáo huấn” Tập Nhân nói xấu hắn, cái này không giống phong cách của hắn nha.

Nàng lại nghĩ Giả Hoàn khích lệ nàng: “Đến cùng là Kim Uyên Ương, vẫn chịu nói câu công đạo”. Giả Hoàn thật cần “Thổi phồng đến chết” nàng sao?

Cần khích tướng nàng, để cho nàng hỗ trợ giải quyết cơm nước, đãi ngộ trong phòng bếp sao?

.

E rằng chưa hẳn!

Giả Hoàn đến tìm nàng xin lỗi, kỳ thực đến làm cái lồng sắt cho Tập Nhân.

Thôi, nàng ngày mai vẫn là cùng Bình nhi nói một chút.

...

Uyên ương không nghĩ ra dụng ý của Giả Hoàn.

Bên này Sử Tương Vân nghe Thúy Lũ nói xong, cũng nghĩ không thông. Nhưng nàng vui vẻ thấy Giả Hoàn cùng Tập Nhân hòa hảo.

Hoa đèn phía dưới, Sử Tương Vân khuôn mặt mỹ lệ dưới ánh trăng hiện lên chút thần sắc cảm thán, khẽ lẩm bẩm:

-“A Di Đà Phật! Hoàn ca nhi là người có khí lượng, vậy mà không trách Tập Nhân tỷ tỷ”.

- “Thúy Lũ, chuyện này từ ta gây nên, ta không nghĩ đến Hoàn ca nhi chịu ủy khuất lớn như vậy. Trong phòng bếp cho hắn đồ ăn thiu. Chúng ta phải giúp hắn.”

“ Ân.” Thúy Lũ trượng nghĩa gật đầu.

Tình Văn một đường trở lại, tâm tình rất tốt.

Trong phòng, Giả Hoàn đang cùng Như Ý nói chuyện, chơi cờ carô. Trước mặt Như Ý là cá cược bằng hạt dưa chỉ còn lại một đống nhỏ. Giả Hoàn nhàn nhã ăn.

.

Vào cửa, Tình Văn khẽ cười một tiếng:

- “Tam gia, nô tỳ đã về. Năm lượng bạc quả nhiên không có mất!”

Giả Hoàn cười cười, Tập Nhân nếu dám nhận bạc thì mới có quỷ, tiện tay chỉ vào ghế đẩu cạnh người:

- “Tới ngồi đi.”

.

Chờ Tình Văn ngồi xuống, Như Ý một mặt tò mò hỏi:

- “Tình Văn tỷ tỷ, Tập Nhân thật sự phản ứng như Tam gia nói?” Nàng vốn muốn đi theo xem kịch vui , thế nhưng Tam gia lôi kéo nàng lại đánh cờ.

Giả Hoàn sợ Như Ý tiểu cô nương mơ mơ hồ hồ làm xấu chuyện. Chỉ có Tình Văn dạng bẻm mép lắm, đóng kịch rất tốt, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ hắn giao.

Tình Văn cười hì hì gật đầu, đem tình tiết diễn ra trong sân, hết thảy nói lại một lần, cười nói:

- “Tam gia, như vậy thì hoàn thành... Ách...đoạt danh tiếng?”

.

Giả Hoàn liền cười:

- “Đó là đương nhiên. Tập Nhân bây giờ bị Bảo Ngọc đánh một trận, đuổi về phòng Lão thái thái, xem như gặp rủi ro. Tập Nhân với ta có xung đột, ngày đó trong phòng mọi người đều thấy. Ta lúc này thay nàng nói một câu công đạo, ngươi cảm thấy người trong phủ sẽ nhìn ta như thế nào?”

.

Như Ý cười hì hì:

- “Rộng lượng! Tập Nhân như thế đối với Tam gia, ẩn giấu ác ý, Tam gia còn vì nàng nói chuyện, người trong phủ chắc chắn đều sẽ nói Tam gia hảo.”

Tình Văn cười khanh khách đẩy Như Ý một cái:

- “Người cái tiểu đề tử, sùng bái nhất Tam gia rồi”, Nghiêng đầu đi xem Giả Hoàn, dí dỏm nói:

- “Ta cảm thấy là đại gian nhược trung.”

Từ góc độ Tình Văn xem: Tam gia đêm nay dùng lời nói “Ca ngợi” đem Tập Nhân cho “nói ngược” một lần, Tập Nhân còn phải ngoan ngoãn tiếp nhận hảo ý của Tam gia, từ nay không còn dám nói Tam gia nói xấu.

Trong nội tâm nàng thoải mái rất là dễ chịu. Nhưng lại muốn Tam gia đem Tập Nhân dùng gậy đánh cho một trận. Tập Nhân còn phải quỳ trên mặt đất nói: Tam gia khổ cực!

“Khanh khách”, nghĩ như vậy thật thú vị .

Chỉ là, Tam gia hình tượng này không phải rất giống Đại Ma Vương sao?

.

- “Ha ha!” Giả Hoàn thoải mái cười to.

Tình Văn thành ngữ dùng không chính xác. Đoán chừng nàng muốn nói hắn ẩn tàng tốt, tương đối gian trá. Kỳ thật không phải, chỉ đơn giản là dương mưu mà thôi.

Bởi vì cái gọi là: Công đạo tự tại Nhân tâm.

Nói chung, một việc mãi mãi đứng tại lập trường của đa số người.

Tục xưng Tương Du Đảng, Lộ Nhân Đảng, Vi Quan Đảng. Bởi vì liên quan tới xung đột lợi ích là số ít.

Tỉ như:

Giả Bảo Ngọc đánh Tập Nhân, các bằng hữu sẽ đứng bên Tập Nhân, như Uyên ương, Hổ phách, Thúy Lũ, Sử Tương Vân, Bình nhi, Kim Xuyến, Thiến Tuyết, Mị Nhân, Thu Văn, Xạ Nguyệt,...

Chuyện này Giả Bảo Ngọc bạc tình bạc nghĩa, không được lòng người!

.

Nhưng Tập Nhân cùng các nàng so với cơ cấu nhân khẩu khổng lồ trong Vinh quốc phủ, là thuộc về số ít. Vậy Tập Nhân là “người mật báo”. Điểm nhơ này, các nàng không có cách nào tẩy trắng.

Ai dám không đề phòng Tập Nhân? Bị nàng thình lình mật báo làm sao bây giờ?

.

Nhưng nếu như địch nhân Giả Hoàn đứng ra vì Tập Nhân nói lời công đạo. Tất cả đều vì chủ của mình. Ta không trách ngươi. Nàng đến cùng là người trung thành.

Điều này tại Vinh quốc phủ sẽ tạo thành dạng gì ảnh hưởng? Có thể thấy trước mắt, Một số người trung lập sẽ bị tác động.

Đến nỗi nguyên nhân cần xuất phát từ tâm lý học, truyền thông học, các loại xã hội học khoa tới giải thích.

Giả Hoàn ngay trên thân Tập Nhân đoạt chút danh tiếng, sau khi Tình Văn thuật lại lời nói của hắn, còn thiếu khâu cuối cùng

Truyền bá.

Cũng không cần hắn Giả Hoàn phải xử lý. Lời nói với tình cảnh Tập Nhân có lợi, nên Tập Nhân, Uyên ương các nàng sẽ cố ý thôi động, truyền bá đi.

Cho nên, kế hoạch xoát danh tiếng đã hoàn thành.

Đây chính là dương mưu!

..............