Chương 46: Uyên ương nhượng bộ lui binh

...

Giả Bảo Ngọc đem đại nha hoàn Tập Nhân đuổi trở về phòng Giả mẫu, dù trong phủ gây nên sóng lớn. Nhưng cái này theo lý thuyết cùng Giả Hoàn không quan hệ. Giả Hoàn vì cái gì coi điều này là cơ hội phá cục?

Đáp án chỉ có hai chữ: Danh tiếng.

.

Vài ngày trước tại tiền phòng, Giả Hoàn không có hứng thú tại trước mặt trưởng bối kiếm văn danh, bởi vì không cần thiết. Vinh quốc phủ, Ninh quốc phủ, toàn bộ Giả gia không phải cái dạng “Hàn Mặc Thi Thư Chi Tộc”, bản chất sau 2 đời tuột dốc chỉ là trung đẳng huân quý.

.

Chân chính Thi thư Thế gia là dạng gì? Thị nữ đối đáp có thể dùng Kinh Thi.

Tỉ như giai thoại điển cố, trong nhà đại gia Kinh học Trịnh Huyền thời Đông Hán,

tỳ nữ đối thoại: Một tỳ nữ hí kịch nói: “Hồ Vi Hồ Nê Trung?” Tỳ nữ ứng thanh nói: “Bạc Ngôn Vãng Tố, Phùng Bỉ Chi Nộ”.

Phong nhã như thế!

Bằng không, lấy thi từ tài hoa xuất chúng Lâm Đại Ngọc, sau này sẽ không chỉ có Tử Quyên đối với nàng trung thành tuyệt đối.

Xem Tam Quốc Diễn Nghĩa, Lưu Bị lấy danh tiếng “Nhân đức”, thiên hạ có bao nhiêu người tới nhờ vả, thờ phụng hắn?

Giả Hoàn bây giờ muốn đoạt chính là “Hiền lương” danh tiếng.

Điều này tại Tây phủ hoàn toàn có thể thực hiện.

Bởi vì cái gọi là: Người đắc đạo giúp đỡ nhiều, người mất đạo quả trợ.

...

Buổi tối, Giả Hoàn ước chừng thời gian, tầm 8h tối, từ chỗ ở xuyên qua hành lang, đình viện, hoa viên, đến căn phòng Giả mẫu - Vinh Hi Đường.

Bên ngoài tiểu nha hoàn nhìn thấy Giả Hoàn đến, rất là kỳ quái. Một nha đầu miệng mồm lanh lợi đem hắn ngăn ở ngoài cửa, hỏi:

- “Tam gia, Lão tổ tông đã phân phó, để cho người đọc sách ra thành tựu sau lại tới gặp Lão tổ tông.”

.

Giả Hoàn lơ đễnh, chắp tay nói:

- “Ta đến tìm Uyên ương tỷ tỷ, Lão tổ tông phân phó ta hướng nàng xin lỗi. Ta đọc sách bận rộn, hôm nay mới có thời gian rảnh.”

Tiểu nha hoàn nghĩ nghĩ chốc lát, liền mang theo Giả Hoàn tiến vào sân tới một gian buồng lò sưởi, tiếp đó đi tìm Uyên ương đáp lời.

...

Đại bí thư Uyên ương mỗi ngày tùy thị trước mặt Giả mẫu. Chính biểu hiện trong quan trường: Lãnh đạo nghỉ ngơi, thư ký mới có thể nghỉ ngơi.

Giả Hoàn tính toán thời gian không sai, lúc này Giả mẫu đã nghỉ ngơi.

Uyên ương đang cùng hảo tỷ muội Tập Nhân, Hổ Phách, Thúy Lũ tại đình viện hóng mát, một chỗ nói chuyện. Mấy người các nàng xưa nay quan hệ rất tốt, không chuyện gì không nói với nhau.

.

Tập Nhân bị Giả Bảo Ngọc đuổi đi, Sử Tương Vân rất bất mãn biểu hiện của Nhị ca ca. Từng hỏi thăm, hôm nay còn cho Thúy Lũ qua xem có cần giúp đỡ gì không.

Tập Nhân hầu hạ nàng mấy năm lúc còn nhỏ, cảm tình không giống với người khác.

Tinh quang chiếu xuống, ánh trăng hoành tà.

Bốn thiếu nữ tuổi trưởng thành ngồi nói chuyện, hoặc ngả hoặc nằm vẻ lười biến, cánh tay trắng trẻo, hình ảnh có chút mềm mại đáng yêu. Dung mạo lấy Tập Nhân, Uyên ương đương nhiên là tốt nhất.

...

Uyên ương đang an ủi:

- “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Lão thái thái, Thái thái minh bạch lòng trung thành của ngươi. Bằng không, loại văn chương kia làm sao rơi trên người Lý Quý? Lão thái thái đem ngươi cho Bảo nhị gia, đánh gãy sẽ không đổi. Chờ Bảo nhị gia hết giận, sẽ tiễn đưa ngươi trở về.”

.

Tập Nhân sâu kín thở dài, nằm trên giường trúc, nhìn ngắm tinh không, đầy bụng uất ức, tâm tư nàng bị đả kích rất lớn.

Vốn cho rằng tặng nàng cho Bảo Ngọc , nàng đời này nhất định ở bên cạnh Nhị gia. Nơi nào nghĩ tới Nhị gia vậy mà đánh nàng, đuổi đi nàng. Tình cảm trước tới giờ tính toán là cái gì? Mỏng như một trang giấy sao?

Hổ Phách cười lạnh một tiếng:

- “Liền sợ Thiến Tuyết không hi vọng Tập Nhân trở về.”

Bảo Ngọc trong phòng 4 cái đại nha hoàn cũng không phải nơi bình yên, tranh sủng rất ác liệt. Thiến Tuyết là đối thủ cường đại nhất. Hai người toan tính ghê gớm, hất bẩn là bình thường.

.

Ngược lại Mị Nhân với Tập Nhân quan hệ tốt một chút.

Uyên ương liền lắc đầu, thái độ công chính:

- “Thiến Tuyết không phải tính cách như thế.”

Đang nói chuyện, một tiểu nha hoàn đi vào hướng Uyên ương truyền lời, nói Giả Hoàn tới xin lỗi.

Hổ Phách, Thúy Lũ, Tập Nhân có chút ngạc nhiên, không hiểu.

Uyên ương sau khi nghe xong, do dự mấy giây, lạnh lùng nói:

- “Ngươi nói với Tam gia: ‘Ta bị Tam gia mắng cẩu huyết lâm đầu, không còn mặt mũi gặp hắn. Ngày xưa ta có chỗ nào đắc tội hắn, còn xin Tam gia rộng lòng tha thứ. Ta về sau nhìn thấy Tam gia, tự động nhượng bộ lui binh’.”

.

Tiểu nha hoàn nhận lệnh rời đi.

Hổ Phách liền cười khanh khách:

- “Tỷ tỷ lời nói này thống khoái! Coi hắn còn không xấu hổ rời đi. Hắn còn mặt mũi tới xin lỗi? Chồn chúc tết Gà, không có lòng tốt.”

Nàng đối với Giả Hoàn ấn tượng không tốt. Nhưng phải thừa nhận, dạng người có tâm cơ không dễ chọc.

Tập Nhân ngồi xuống, gật đầu:

- “Ngươi đem hắn đuổi đi cũng tốt, ta bây giờ nhìn thấy hắn trong lòng run sợ. Ngày đó để hắn mắng, cho hắn chụp mũ mũ. Dạng này tâm tư âm trầm, trong lời kịch vai phản diện không sai biệt lắm, ta cách bao xa liền trốn xa bấy nhiêu.”

Tập Nhân còn kém nước không có mắng trực tiếp Ngươi là dạng tiểu nhân âm hiểm.

Nàng rất rõ ràng, kết quả của nàng hôm qua xuất phát từ Giả Hoàn. Nội tâm nàng đối với Giả Hoàn là có thành kiến, sợ hãi.

Thúy Lũ đối với Giả Hoàn ấn tượng lại rất tốt, ở trong mắt nàng là mưu tính sâu xa, cơ trí bách xuất. Lúc này nhiều người công kích, nàng không tốt tranh cãi cùng tỷ muội, chỉ khẽ cười:

- “Tỷ tỷ miệng vẫn lợi hại như vậy nha!”

Các nàng chơi thân từ bé, tự nhiên lấy Uyên ương làm đầu.

.

Uyên ương liền cười cười.

Nàng đối với Giả Hoàn tức giận là có, bỉ chỉ thẳng vào mặt mắng: “Ngươi còn biết xấu hổ hay không?” nàng có thể không tức giận sao? Nhưng lại có chút áy náy.

Giả Hoàn chưa từng có ý nhằm vào nàng, là nàng chủ động nhảy ra ngoài nhằm vào Giả Hoàn công kích, áp bức hắn, mới bị hắn đánh mặt. Hơn nữa, tựa hồ nàng đối với Giả Hoàn cách nhìn có chút hiểu lầm.

.

Giả Hoàn có vẻ như đối với vị trí của Bảo Ngọc thật sự không thèm để ý.

Cho nên, sau khi kẹp thương đánh gậy “tổn hại” Giả Hoàn một trận, nàng biểu thị sẽ nhượng bộ lui binh, thực tế là một loại nhượng bộ.

Một lát sau,

Lúc mấy nha hoàn cho rằng Giả Hoàn xấu hổ bỏ đi, tiểu nha hoàn đi vào đáp lời:

- “Uyên ương tỷ tỷ, Tam gia nói, ý tứ Uyên ương tỷ tỷ hắn hiểu, muốn hỏi Uyên ương tỷ tỷ một vấn đề, trong phòng bếp cho hắn ăn đồ thiu, đồ hỏng, Uyên ương tỷ tỷ biết không?”

“A...” Trong đình viện vang lên mấy tiếng cảm thán.

Uyên ương mấy người hai mắt nhìn nhau!

...

Nếu như Giả Hoàn lời này là thật sự, đây quả thực là một dạng huyết lệ lên án!

Đường đường Vinh quốc phủ thiếu gia, cho dù là con thứ, vậy mà đối đãi với người ta giống như heo chó một dạng, cũng muốn nói: Đây chính là kết quả các ngươi mong muốn?

Hắn đến cùng phạm vào sai lầm lớn gì, tội danh gì không thể dung xá?

Uyên ương sững sờ xuất thần, nàng tin tưởng lời nói của Giả Hoàn. Bởi Giả Hoàn là người kiêu ngạo, sẽ không nói dối những chuyện như thế.

.

Hổ Phách có chút không tin:

- “Nói dối a? Nếu thật như vậy, hắn không sớm ồn ào? Tình Văn trong phòng hắn khéo mồm khéo miệng, ái mà náo loạn, ầm ĩ thắng nàng.”

Tập Nhân tin, nhưng nàng không đồng tình với hắn, phân tích:

- “Phòng bếp cho dù cung cấp đồ ăn thiu, hắn cũng sẽ không ăn. Tội gì cần sự thông cảm!”

Thúy Lũ lại kinh ngạc vô cùng, dâng lên bi thương sâu sắc. Tam gia tốt như thế, lại là nửa cái chủ tử trong phủ, cư nhiên bị đối xử như thế? Tập Nhân lời nói có điểm chói tai.

Nàng không biết chuyện này. Tử Quyên chắc chắn biết, bằng không thì hôm qua nàng sẽ không đối với Bảo nhị gia như thế hà khắc.

Phải trở về nói cho cô nương chuyện này.

.

Uyên ương trầm mặc một hồi, đối với tiểu nha hoàn nói:

- “Ngươi đi đối với Tam gia nói: ‘Ta không biết. Thật có chuyện như vậy, là người trong phòng bếp không đúng. Nhưng ta chỉ là một nha hoàn, sợ là không giúp được Tam gia cái gì’.”

Tiểu nha hoàn lại vội vàng đi truyền lời.

Uyên ương nhẹ nhàng thở dài.

.

Nàng đi theo Lão thái thái, dạng hành vi khắc nghiệt con thứ chắc chắn không phù hợp ý tứ Lão thái thái.

Lão thái thái chán ghét Giả Hoàn không giả, nhưng ăn mặc chi tiêu không thể thiếu hắn. Một chén nước đều không công bằng, thế nào chấp chưởng toàn bộ Vinh quốc phủ?

Nàng cho dù bị Giả Hoàn mắng, nhưng sẽ không dùng cơm thiu làm khó hắn. Hẳn là thủ bút Nhị nãi nãi.

Thúy Lũ cảm thán nói:

- “Tam gia triệt để đắc tội Nhị nãi nãi đắc.”

Hổ Phách liền hừ một tiếng:

- “Hắn là tự tìm. Ai bảo hắn mắng Nhị nãi nãi, sao không thật tốt nói chuyện?”

Tập Nhân đồng ý gật đầu, nói:

- “Nhị nãi nãi là hạng người nào? hắn như thế mà mắng, có thể có kết cục tốt?” Nói gần nói xa, vẫn là chê bai Giả Hoàn.

Đang nói chuyện, tiểu nha hoàn lại nhanh chân tiến tới, thở hồng hộc.

Uyên ương nói:

- “Đừng vội, ngươi trước tiên thở một lát.” Chờ tiểu nha hoàn bình khí, mới lên tiếng hỏi:

- “Như thế nào? Tam gia lại có chuyện nói cho ta?”

.

Tiểu nha hoàn vội nói:

- “Không có. Chỉ là nô tỳ cảm thấy phải nhanh một chút truyền lời cho Uyên ương tỷ tỷ. Tam gia nghe lời người sau đó, liền cảm thán nói: 'Đến cùng là Kim Uyên Ương, vẫn là chịu nói câu công đạo'.”

- “Hoắc!” Uyên ương, Hổ Phách, Tập Nhân, Thúy Lũ gương mặt cổ quái, cảm thụ không giống nhau.

Uyên Ương họ Kim, nhưng Giả Hoàn câu “Kim Uyên Ương” hiển nhiên là đang khen ngợi nàng.

Có đôi lời: Hiểu rõ ngươi nhất thường thường là địch nhân của ngươi. Đồng dạng, được địch nhân ca ngợi cũng cho cảm giác hưởng thụ cực lớn.

Giả Hoàn lúc này chính là đối địch với Uyên ương.

.

Uyên ương đột nhiên cảm thấy một cỗ tâm tình kỳ dị từ đáy lòng xông thẳng đến đầu, nhiệt lưu dâng lên cổ, khuôn mặt trắng nõn, lấm tấm tàn nhan, nhè nhẹ nhiễm một vòng đỏ ửng. Thanh xuân thiếu nữ có một chút tự hào được người khác công nhận, có ý nghĩ thật muốn giúp Giả Hoàn giải quyết vấn đề.

.

Thúy Lũ nhịn mấy giây, “Phốc phốc” cười duyên nói:

- “Như thế nào, ta liền nói Tam gia là người minh biện thị phi a?”

Hổ Phách bĩu môi, nàng cũng không thể nói Giả Hoàn ca ngợi Uyên ương là khen sai!

Uyên ương ngày bình thường xử lý công chính, chưa từng ỷ thế hiếp người, rất được cả nhà trên dưới khen ngợi. Giả Hoàn lời này rất đúng trọng tâm, nàng nghe rất thoải mái.

Tập Nhân là người có đầu óc, nghĩ nghĩ, khuyên hảo hữu nói:

- “Uyên ương, hẳn hắn đang dùng ngôn ngữ kích ngươi giúp hắn a?”

Dùng một từ chính xác đề điểm, gọi là “Thổi phồng đến chết”!

“Hô...” Uyên ương khẽ nhả khẩu khí, trong lòng nhất thời lên điểm nghi hoặc. Nàng không phải tiểu cô nương bảy, tám tuổi, đi theo Lão thái thái, chuyện lớn nhỏ hục hoặc trong phủ thấy qua không ít.

Mặc kệ dùng “Cơ trí chồng chất”, hay là “ Âm hiểm giảo quyệt” để hình dung Giả Hoàn đều đúng.

Giả Hoàn thông minh cực kỳ các nàng những nha hoàn này đều công nhận, không thể lấy niên kỷ nhỏ để đối đãi.

...

...

Bi tình là chính nghĩa, dư luận thông cảm kẻ yếu!

Nhưng Giả Hoàn không phải tới đánh bi tình bài. Hắn là tới nâng danh vọng!

Tuy xuyên qua trở thành con thứ Giả gia Vinh quốc phủ, nhưng hắn chưa từng đem chính mình xem như kẻ yếu. Xem là một “Nhân sĩ thành công”, hắn kính nể thế đạo này, lại chưa bao giờ thiếu dũng khí cùng tự tin.

.

Giả Hoàn tâm tình thoải mái trở về, hắn vừa rồi còn biết Tập Nhân đang ở cùng Uyên ương nói chuyện phiếm.

Hôm nay vận khí rất không tệ.

Vừa rồi đối với tiểu nha hoàn cảm khái, bất quá là hướng Uyên ương truyền lại một chút thiện ý.

Bản tâm hắn vẫn rất thưởng thức Uyên ương. Chỉ bất quá, Uyên ương làm việc trên lợi ích nhất trí của lãnh đạo Giả mẫu.

Cái này cùng hắn không còn trên một chiến tuyến. Làm cho người khác tiếc nuối.

Nhưng mà, Uyên ương hôm nay biểu thị sau này đối với hắn nhượng bộ lui binh, đây là biểu lộ tư thái thối nhượng, hắn tự nhiên nắm lấy cơ hội phóng thích thiện ý.

..............