Chương 49: Dương dương đắc ý

-

Nghe những lời nói của Giả Hoàn, nụ cười trên mặt Giả Bảo Ngọc từ từ tán đi, lạnh rên một tiếng, khịt mũi coi thường nói:

- “Tập Nhân là nha hoàn của ta, ta phạt nàng có lỗi gì? Hoàn lão tam trước nay đều như vậy, giả bộ làm người tốt.” Lại nói:

- “Các tỷ tỷ muội muội, muốn cùng hắn thân cận, ta không ngăn cản. Ta từ đó cũng chẳng nói hắn không phải. Nhưng hắn là hạng người gì, trong lòng ta tinh tường.”

Hắn đối với Giả Hoàn ấn tượng vô cùng kém.

Đại Ngọc liền lắc đầu, không còn nói cái gì.

Tử viết: Trung cáo nhi thiện đạo chi, bất khả tắc chỉ, vô tự nhục yên.

Bạch thoại:

Bằng hữu từng có lỗi, muốn tận tâm tận lực khuyến cáo hắn, đồng thời dẫn đạo hắn hướng thiện. Bằng hữu nếu không muốn tiếp nhận khuyến cáo thì không cần tự chuốc nhục nhã.

...

Tử Quyên muốn nói lại thôi. Nàng vốn là muốn hỏi Bảo nhị gia biết Hoàn Tam gia tình cảnh khó khăn hiện tại sao?

Đến cùng là lỗi của ai?

Vài ngày trước Thúy Lũ nói Sử cô nương đưa thức ăn, Tam gia tiễn đưa lại bạc. Nàng ý thức được, Tam gia là một người rất ngạo khí, hắn không cần người khác thông cảm.

.

Bao quát cô nương và Bảo Ngọc.

Cô nương sống nhờ tại Vinh quốc phủ. Chân chính không tiện can thiệp vào việc gì, thực tình đối với nàng tốt chính là Bảo nhi gia.

Hoàn Tam gia làm người tuy tốt, nhưng không vì cô nương làm chuyện gì.

Nàng tội gì phải nghĩ ác về Bảo nhị gia?

Chỉ là, Tam gia thật có thể đem sự tình xử lý tốt sao? Hắn có thể để cho Nhị nãi nãi thay đổi chủ ý?

Rất khó. Vô cùng khó.

...

...

Buổi tối, Vương Hi Phượng từ Vinh Hi Đường trở lại viện tử của mình.

Một ngày bận rộn, cho dù nàng tinh lực đang tốt, nhưng cũng có chút mệt mỏi.

Vương Hi Phượng sau khi trở về, tiểu viện bên trong đèn đuốc sáng trưng, tất cả nha hoàn lớn nhỏ bắt đầu lu bù công việc, mưa nhỏ ở trong màn đêm tăng thêm mấy sợi ưu sầu.

.

Trong phòng, Vương Hi Phượng ngồi uống trà, hỏi Bình nhi:

- “Hắn đi đã gần một tháng a?”

“Hắn” dĩ nhiên chỉ Giả Liễn. Nàng chịu Giả Hoàn mắng hộc máu hai ba ngày sau, Giả Liễn liền đi Kim Lăng thu mua ít đồ chi tiêu trong phủ.

Bình nhi đếm đủ hai mươi bảy ngày, cũng không thể ngay trước mặt Vương Hi Phượng nói nàng nhớ kỹ như vậy, đáp:

- “Vâng, gần một tháng.”

Vương Hi Phượng vô vị gật đầu.

Nàng và Giả Liễn cảm tình rất tốt. Lúc này, phía ngoài tiểu nha hoàn Phong nhi vừa về, nói Lai Vượng con dâu tới. Vương Hi Phượng lười biếng:

- “Để cho nàng đi vào thôi.”

.

Một lát sau, thân y phục vải xanh thị tỳ Lai Vượng con dâu đi vào, cười ha hả hướng Vương Hi Phượng hồi báo “chiến quả” mấy ngày nay:

- “Nãi nãi, người người đều nói Hoàn lão tam lợi hại, nói hắn tinh minh lợi hại, nhưng mà trước mặt Nãi nãi, còn không phải cụp đầu nhu thuận như chuột gặp mèo sao.”

Bình nhi không còn gì để nói. Lời này có chút quá, thầm nghĩ

“Ngươi con mắt nào trông thấy Hoàn tam gia với nãi nãi nhu thuận giống chuột? Hắn đó là yên tĩnh. Thật chọc tới hắn, ngươi nhìn hắn là thế nào mắng người?”

.

Lai Vượng con dâu len lén mắt nhìn sắc mặt Vương Hi Phượng, gặp nàng cười khanh khách, trong lòng cũng có chút tâm đắc, nói tiếp:

- “Nô tỳ trong mấy ngày chăm chú trong phòng bếp, mỗi ngày đều cho hắn đồ ăn kém nhất. Cái đồ đĩ diêm dúa lòe loẹt Tình Văn lại trở nên đàng hoàng vô cùng. Nô tỳ hỏi qua Lý Tẩu Tử, cũng nói Tình Văn được Hoàn lão tam phân phó, không dám náo lên, sợ bị đuổi ra phủ.”

Vương Hi Phượng khóe miệng vểnh lên, trên gò má xinh xắn tràn đầy nụ cười đắc chí vừa lòng, dạy dỗ:

- “Ngươi phải gọi Hoàn Tam gia.”

Lai Vượng con dâu cười nói:

- “Hắn kính trọng Nãi nãi chính là Tam gia, gây Nãi nãi tức giận, ta cứ gọi hắn Hoàn lão tam.”

.

Vương Hi Phượng cười phất phất tay, đuổi Lai Vượng con dâu đi ra, cười tủm tỉm hỏi Bình nhi:

- “Như thế nào?

- “Ta không tin những điều xấu xa của tiểu tử kia! Hắn vì Tập Nhân nói lời công đạo. Bây giờ trong phủ có thanh danh tốt a? Vậy thì như thế nào? Hắn có thể làm gì ta sao? Thành thành thật thật ăn cơm thiu a! Khanh khách. Ta chính là muốn xem hắn động thủ trên đầu thái tuế thì sẽ nhận hậu quả gì.”

Bình nhi cười khổ phụ họa nói: “Nãi nãi nói đúng!”

Vương Hi Phượng mỉm cười:

- “Ngươi cũng đừng lừa gạt ta. Ta biết ngươi lo lắng, sợ Lão tam viết cái thi từ, văn chương gì, làm hỏng thanh danh của ta, ngươi cứ để hắn thử làm xem. Tới lúc đó nhìn Lão thái thái đứng tại ta bên này hay đứng tại hắn bên kia”.

- “Ta muốn trói buộc hắn, đều có biện pháp. Hừ, hắn bây giờ quỳ gối trước mặt ta dập đầu cầu ta, cũng đừng hòng ta nhả ra. Cái thứ bại hoại mâm tiện, gia nô mấy bối sinh dưỡng. Hắn tính là thứ gì, cũng dám mắng ta?”

.

Vương Hi Phượng oán niệm mười phần, hăng hái trong bụng sau khi đạt được hoàn toàn thắng lợi, liền trước mặt Bình nhi khoe khoang!

Nàng ước chừng cứ vậy mà làm khó Giả Hoàn gần một tháng, để hắn đổ gục trước mắt, không dám nói một lời oán giận.

Nhưng mà, rất nhiều vấn đề không thể đơn giản chỉ nhìn biểu tượng.

...

...

Ngày hôm sau, ngày nghỉ học thường niên;

Sau một ngày, mưa nhỏ đã ngừng lại. Lúc giữa trưa, dương quang nóng bỏng chiếu xuống phía trước cửa phòng Giả Hoàn.

Đối lập với bên ngoài, không khí trong phòng đầy tiếng cười hoan ngữ!

.

Như Ý vẻ thục nữ cầm một chiếc thìa màu trắng sứ đang uống bát canh gà hạt sen ngọt ngào. Thật sự là ăn no rồi. Bên cạnh, không khác là bao, Tiểu Cát Tường nắm lấy một cái đùi vịt béo ngậy.

Tiểu Thước, Tình Văn tướng ăn tốt hơn một chút.

Đến cùng là nha hoàn lớn tuổi.

Tràn đầy cả bàn thức ăn như mở tiệc: Bánh ngọt phù dung, canh trứng gà hạt sen, tương thịt dê, thịt vịt nướng, canh xương heo ngó sen, minh châu đậu hũ, rau, một bình Thiệu Hưng hoàng tửu, đủ cho năm, sáu người ăn, không cần phải gấp gáp.

...

Vương Hi Phượng hôm qua còn dương dương đắc ý, hôm nay Giả Hoàn tổ chức liên hoan.

Nàng nếu là nhìn thấy bữa trưa phong phú của Giả Hoàn đoán chừng có thể tức giận ói thêm mấy ngụm máu nữa.

Thật sự là quá châm chọc.

Giả Hoàn không quan tâm Vương Hi Phượng nghĩ như thế nào, hắn sớm biết Vương Hi Phượng không khống chế được mọi người trong Vinh quốc phủ. Bữa tiệc này chính là chỗ tốt từ việc gây dựng danh tiếng tốt hôm trước.

.

Giả Hoàn đứng dậy cầm bình rượu thấp độ, cho Triệu Di Nương thêm rượu, hoàng tửu nhanh nhẹn rơi vào trong chén, nhộn nhạo mùi rượu:

- “Trong khoảng thời gian này để cho Nương phí tâm.” Triệu Di Nương mấy ngày thỉnh thoảng cho hắn trứng gà, bánh bột ngô, nàng năng lực có hạn nhưng tình thân thì vô hạn.

.

Triệu Di Nương giữa trưa được mời đến ăn cơm uống rượu ngon, còn chút mê mang, chép miệng một cái, hỏi Giả Hoàn:

- “Hoàn ca nhi, rốt cuộc chuyện này như thế nào? Ngươi tại trong phòng bếp đãi ngộ lại khôi phục?”

Giả Hoàn mỉm cười chỉ chỉ người đang thản nhiên uống canh ngó sen - Tình Văn:

- “Để cho Tình Văn nói!”

.

Tình Văn thả xuống thìa, cười hì hì:

- “Di nãi nãi, cái kia Lai Vượng con dâu rất ngu ngốc a. Nô tỳ đi phòng bếp bưng cơm, nàng còn không cho nô tỳ sắc mặt tốt, kẹp thương đeo gậy tổn hại nô tỳ. Hì hì, chờ nửa giờ sau lại để cho Như Ý đi, nàng liền lười biếng không buồn để ý. Ngốc hết chỗ chê, đắc ý dào dạt. Chúng ta cho bạc liền có thể từ Lý thẩm nơi đó lấy đồ ăn tốt hơn. Sắp tới ngày Giỗ Tổ, trong phủ nguyên liệu nấu ăn rất nhiều.”

Triệu Di Nương vẫn không biết, trước đó cho bạc Lý Thẩm không dám nhận.

Nàng hay ầm ĩ nhưng tính cách có điểm tốt là đơn giản, không nghĩ ra liền không thèm nghĩ nữa, nói:

- “Thôi không cần quan tâm, cơm nước đãi ngộ khôi phục liền tốt. Những ngày này làm ta ăn muốn thảm. Lai Vượng con dâu kia tiện hóa đen tâm, sớm muộn chết không yên lành.”

Giả Hoàn có chút im lặng.

Vẫn là thứ ngôn ngữ, phong cách quen thuộc a! Triệu Di Nương cao hứng mắng chửi người!

Triệu Di Nương chỉ chỉ bàn cơm phong phú, hỏi:

- “Hoàn ca nhi, trong tay ngươi còn bạc sử dụng?”

Giả Hoàn lâu rồi không có lấy tiền tháng của hắn từ Triệu Di Nương, cười nói:

- “Còn một chút, ngẫu nhiên đặt một bàn thức ăn cũng có thể đủ.”

Trước đó, hắn không nhìn thấy hy vọng phá cục, bị Vương phu nhân giam trong phủ, nguy cơ tiền bạc tự nhiên rất lớn.

Nhưng giờ quyết định con đường khoa cử, chỉ hơn 1 năm là hắn có thể ra ngoài, số bạc hiện này có thể xài dư dả rất nhiều.

Giữa trưa, tiệc liên hoan kết thúc bằng những tiếng lười biếng khoan thai, dư vị kéo dài.

Ngày Thất Tịch Khất Xảo Tiết.

Các đại cô nương, tiểu tức phụ đều phải bái sao Chức Nữ, xâu kim khất xảo.

Truyền thuyết Khiên Ngưu Chức Nữ lưu truyền rộng rãi, phụ nữ trẻ em đều biết. Bộ đôi Tình Văn, Như Ý ban đêm tế bái Chức Nữ. Tình Văn khéo tay, nàng thêu thùa trình độ rất cao.

.

Sau thời gian này, nam đinh Giả gia tại Từ đường Ninh Quốc phủ Tế Tổ.

Giả Hoàn một lần nữa biến thành người vô hình, cùng Giả Lan, Giả Tông chỉ như chợt lóe qua. Bên Ninh Quốc phủ, đích mạch huyền tôn Giả Sắc bên ngoài Tổ Từ tùy ý hàn huyên vài câu với Giả Hoàn.

Giả Lan xem như đích chi huyền tôn Vinh quốc phủ, đối với Giả Sắc thân phận không có cảm giác.

Ngược lại, Giả Tông là con thứ Giả Xá thấy hâm mộ Tam ca, Giả Sắc tại Đông phủ mười phần được sủng ái, trên có Giả Trân, dưới có Giả Dung giúp đỡ. Chưa từng nghĩ Tam ca có thể cùng dạng quyền thế thiếu gia này kết giao.

Giả Hoàn đối với tình trạng này không kỳ quái, cười cười.

.

Bất kỳ người nào có thể tại âm mưu Vương Hi Phượng “Toàn thân trở ra” đều sẽ hưởng thụ đãi ngộ như vậy. Tần Khả Khanh ngày đó chứng kiến tại chỗ, mà Giả Sắc và trượng phu của nàng Giả Dung là hảo hữu chí giao, biết rõ cũng không kỳ quái.

Nhớ tới Tần Khả Khanh...

...

...

Sự kiến thượng tuần tháng sáu, Giả Hoàn, Giả Chính, Vương Hi Phượng, Uyên ương kịch liệt giao phong, Vinh Ninh lưỡng phủ chú mục, sáu phòng ngoài phủ đều biết, đến Nghiệp sư Lâm Cử Nhân từng nghe nói vài lời.

Giả Hoàn mấy ngày gần đây tại Vinh quốc phủ nâng cao danh vọng, phá vỡ cục diện Vương Hi Phượng “Vây khốn” chỉ coi là việc nhỏ thường ngày. Nổi lên gợn sóng tán ra tứ phía theo thời gian phẳng lặng.

.

Nhưng việc nhỏ đối với người có liên quan lại là đại sự.

-Tỉ như Giả Hoàn, trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất!

-Lại tỉ như Tập Nhân, lúc mọi người đều khen Giả Hoàn rõ lí lẽ, khoan dung độ lượng, danh tiếng Tập Nhân trung thành hỗn tạp truyền ra.

.

Điều này khiến một số người có ý “thôi động” truyền bá như Uyên ương, Tập Nhân hơi có chút bất đắc dĩ.

Các nàng suy nghĩ là lan truyền Tập Nhân trung thành là chính, nhưng rõ ràng, danh tiếng Hoàn Tam gia trong phủ so với Tập Nhân vang dội hơn nhiều lắm.

Cũng bình thường. Người dám vuốt râu hùm của Liễn Nhị nãi nãi, lúc nào cũng có bản lĩnh.

….....