Sau bữa ăn, Giả Hoàn cùng Triệu Di Nương, Như Ý, Tiểu Thước, Tiểu Cát Tường cười nói chơi bài. Thời gian chậm rãi trôi qua.
Tuyết nhỏ phủ xuống một đêm, thời tiết lạnh lẽo Giả Hoàn không tiện mang theo cữu cữu Triệu Quốc Cơ đi dạo khắp kinh thành. Liền đọc sách và nói chuyện với Như Ý.
...
Cuộc sống tĩnh lặng không giống một tiểu hài tử 7 tuổi, ngược lại Triệu Di Nương thời điểm rảnh rỗi hay sang đây xem Giả Hoàn để hắn đi ra ngoài vui chơi ngoan náo, không cần ở trong nhà.
Quan hệ Giả Hoàn với mẹ ruột Triệu Di Nương đã thân cận hơn chút. Nàng đã tiếp nhận nhi tử sau khi khỏi bệnh như biến thành một dạng tiểu đại nhân, đối với hắn quản thúc buông lỏng rất nhiều. Giả Hoàn thời gian bây giờ có thể tự do chi phối.
...
...
Ngày 25 tháng chạp (25/12) buổi trưa.
Giả Hoàn và cữu cữu Triệu Quốc Cơ từ cửa hông Vinh quốc phủ ra ngoài, đi dạo Tứ Thì phường phồn hoa.
Đại Chu kinh thành không có chia Đông Tây thị giống như Trường An thời Hán, không chia các khu vực sinh hoạt theo phú quý trong thành Đông Tây Nam Bắc thời Tùy Đường, mà có chút tương tự với Biện Lương, Bắc Tống, dân cư cùng thương nghiệp dung hợp tự nhiện.
Trong đó, bốn đường cái lớn tiền về Hoàng thành, thương nghiệp phát triển phồn hoa nhất.
Triệu Quốc Cơ là nam tử hơn 30 tuổi, có nét giống nương của Giả Hoàn, khuôn mặt dễ nhìn, ăn mặc thanh y nón nhỏ, làm người tính cách đơn giản, hơi ngu ngơ.
...
Cùng cữu cữu trò chuyện chẳng bắt được tin tức gì hữu dụng, Giả Hoàn không cố ý bắt chuyện, trầm mặc nhìn xem trên đường lui tới thương khách, người đi đường, tuần binh, khổ lực, tửu lầu, các cửa hàng, quán trà, rồi nha môn, thanh lâu các nơi.
Hắn nhớ kỹ Hồng Lâu Mộng có một câu:*Tứ hải thái bình, dị tộc nhao nhao bại vong. *
Chứng kiến Kinh thành Đại Chu phồn hoa tấp nập, nhân khẩu dày đặc. Hoạt động thương nghiệp thường xuyên, chủ yếu tập trung “Ăn ở” các loại ngành dịch vụ, thủ công nghiệp không thấy nhiều.
Nhưng trong tòa thành thị này không phải nơi gọi là thế ngoại đào nguyên.
Trời đông giá rét, người người quần áo đơn bạc, lam lũ kiếm sống nhiều vô số, người bán hàng rong, khổ lực, dân trồng trọt, dân nghèo lao động nghèo thất nghiệp, thân ảnh ăn mày không thiếu….
Phân cấp xã hội, chênh lệch giàu nghèo thì bất luận niên đại nào cho đến thế kỷ 21 vẫn luôn là vấn đề khó giải quyết. Đã có con người, đã có phân cấp thì sẽ không công bằng như tư tưởng "mục tiêu" của chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa vô sản.
...
...
Đi dạo đến giờ Thân (3 đến 5 giờ chiều), Giả Hoàn trở lại Vinh quốc phủ. Bên ngoài nhị môn, mấy cái gã sai vặt không nhúc nhích tí nào, phảng phất lười biếng ở một bên trò chuyện, phảng phất biến hắn thành kẻ vô hình
Triệu Quốc Cơ đem bao quần áo nhỏ trong tay đưa cho Giả Hoàn, nói:
- “Hoàn ca nhi, không có chuyện, ta về trước.”
Theo quy củ, hắn là phải gọi Giả Hoàn là “Tam gia”. Nhưng mà xưng hô Giả Hoàn sớm đã sửa đổi, đối xử với cữu cữu tôn trọng, thường thường sẽ cho mười mấy cái đồng tiền xem như “phí hướng dẫn du lịch”.
- “ Ân!” Giả Hoàn gật đầu nói:
- “Cữu cữu, cám ơn đã bồi ta đi dạo” Giả Hoàn tiếp bao phục, hòa khí nói một tiếng, lúc này mới bước vào cửa thuỳ hoa.
Đối với xã hội trọng lễ giáo và thân phận, Giả Hoàn gọi một tiếng Cữu cữu không ảnh hưởng, nhưng xưng hô là “cháu” thì bản thân Triệu Quốc Cơ không dám nhận, còn để người Vinh quốc phủ biết lại là vấn đề lớn.
.
Triệu Quốc Cơ mắt nhìn Giả Hoàn biến mất sau lâm viên, trên mặt bộc lộ vẻ ngơ ngác, có một chút quan tâm. Hắn cảm giác Giả Hoàn như thể biến thành người khác, căn bản không giống đứa cháu trước đây, càng không giống hài đồng 7 tuổi.
Trong những ngày này, thấy Giả Hoàn nói chuyện với người bán hàng trên đường có thể nhìn ra, lời nói, từ ngữ, biểu hiện thành thục như người trưởng thành.
Hắn không hiểu rõ vì cái gì, nhìn ra Giả Hoàn là người đọc sách có đại học vấn.
...
...
Giả Hoàn ôm bao quần áo, trong đó một chút đồ ăn vặt, son phấn, còn có mấy tập giấy trúc, dùng luyện tập viết chữ bằng bút lông.
Ngoài cửa, hai nha hoàn Tiểu Cát Tường, Như Ý đã sớm chờ lấy.
Hai nha đầu mặc bộ váy thanh sắc, áo chẽn màu hồng phấn, gương mặt nhỏ dễ thương tiểu nữ hài, đang ngồi trên ghế nhỏ giương đôi mắt hướng về phía Giả Hoàn...
Giả Hoàn nhìn yêu thích, mỉm cười đem băng đường hồ lô, mật tiền cây dương mai, son phấn từng cái từ trong bao quần áo lấy ra,
- “ Ây, Tiểu Cát Tường, Như Ý, các ngươi muốn đồ vật gì?”
Cát Tường niên kỷ 6 tuổi, so với Như Ý kém 2 tuổi, hai tiểu co nương bị một lời trêu ghẹo, vui vẻ rao rực nhận lấy đồ ăn, liếm láp cái băng đường hồ lô, đồng thanh cười nói:
- “Cảm tạ Tam gia!”
.
Chứng kiến hai tiểu nha đầu thèm ăn, lại nhớ tuổi thơ nghèo khổ kiếp trước, Giả Hoàn cười đùa chút rồi tiến vào buồng trong, đem giấy trúc đặt ở trên bàn sách.
Bên ngoài màn cửa truyền đến chúng tiểu cô nương hưng phấn reo hò.
Đồ ăn vặt không nói, nhưng son phấn…. trong Vinh quốc phủ mua sắm son phấn sớm bị người khác biển thủ, thu vào túi riêng, mang tiếng mua hộ bất quá phát tới tay đều là loại phẩm thấp kém.
Giờ đây Giả Hoàn không có nhiều tiền tiêu vặt, giúp mua hộ, chất lượng tương xứng giá cả. Như Ý, Tiểu Cát Tường, mấy nha hoàn, ngay cả Triệu Di Nương cũng nhờ hắn mua hộ.
…
...
Gần 2 tháng ở Vinh quốc phủ, hắn đối với chuyển đổi chữ phồn thể, giản thể đã hoàn toàn thích ứng, dù chưa phải thông thạo tất cả.
Đặc biệt hắn phát hiện học chữ phồn thể, đọc sách và khả năng ghi nhớ khá nhanh, tốt hơn kiếp trước, liệu có phải là hiệu ứng xuyên qua, dung nhập hai linh hồn khiến trí nhớ cải thiện đáng kể?
Tất nhiên hắn không mơ tưởng trở thành dạng yêu nghiệt nhìn một lần là nhớ!
Chỉ cần như vậy đã là quá tốt, bởi thời cổ đại, muốn hay không thì vẫn phải có công danh, cần cái thân phận người đọc sách thì mới được tôn trọng.
Lúc này, màn cửa bốc lên, Như Ý dáng người nhỏ bé, cật lực kéo theo một thùng gỗ lớn tới, vẻ mặt tươi cười:
- “Tam gia, có thể tắm rửa.”
Giả Hoàn mỗi lần dạo phố trở về sẽ tắm nước nóng. Nàng theo trong phòng bếp đun nước, mang thùng, tùng lần múc nước đổ đầy, chuẩn bị kỹ càng.
Nhìn không nỡ, Giả Hoàn thả xuống bút lông, cùng Như Ý một chỗ kéo thùng gỗ, nói:
- “Để nô tỳ giúp!”
Hắn mỗi ngày đều rèn luyện sức khỏe, cánh tay có chút khí lực. Đổi lại chỉ thấy Như Ý không vui quyệt cái miệng nhỏ, nói:
- “Đây là phận sự của tiểu tỳ.”
Giả Hoàn cười cười, không nói thêm.
Để cho tiểu cô nương 8 tuổi, mỗi ngày xách nước phục thị tắm rửa, trong lòng của hắn gắng gượng không để ý, dù biết rằng nếu chính hắn xuống bếp động tay nấu nước nóng, kéo thùng, Như Ý hơn phân nửa sẽ bị giáo huấn rất nặng.
Không có lò than thật bất tiện.
...
...
Ngày 28 tháng chạp!
Năm mới gần đến, tại từ đường Ninh quốc phủ, Giả Gia tế tổ.
Đại Chu khai quốc, sắc phong khai quốc huân quý Tứ Vương Tám Công.
Tiên tổ của Giả gia bằng công huân được sắc phong Giả Nguyên - Vinh quốc công và Giả Diễn - Ninh Quốc công, đồng thời là Tộc trưởng đời thứ nhất. Tử tôn tước vị bây giờ là: Tộc trưởng Giả Trân, Tam phẩm tước Uy liệt tướng quân; Giả Xá Nhất đẳng tướng quân.
Giả Nguyên là đệ, đời sau Giả Đại Thiện (trượng phu Giả mẫu) không hề thua kém, kế thừa được tước vị quốc công, Giả mẫu cũng là cáo mệnh nhất phẩm quốc công phu nhân, nên dù người Vinh quốc phủ không phải tộc trưởng nhưng quyết định chủ đạo đại sự Giả gia.
Vinh Ninh nhị phủ kéo dài trăm năm đến nay đã là ánh chiều tà.
Dựa theo nguyên tác Giả mẫu thuyết pháp: “Chúng ta dạng này trung đẳng nhân gia...” Đây chính là định vị Giả gia.
Giả Hoàn đi theo Giả Chính, Giả Bảo Ngọc, Giả Lan một chỗ tham gia Tế tổ. Giả Hoàn được xem như vô hình, không có chút cảm giác tồn tại nào, quỳ gối cuối cùng trong Tổ Từ đầy khói hương lượn lờ mù mịt, đem Giả gia nam đinh chi gần tại Kinh thành đều soi mặt một lần.
Tế tổ nam đinh Giả Trân, Giả Dung, Giả Sắc, Giả Khuẩn, Giả Xá, Giả Liễn, Giả Tông, Giả Chính, Giả Bảo Ngọc, Giả Lan,....
...
...
Giao thừa đêm đó,
Giả mẫu tại tụ yến trong Vinh quốc phủ vẻ mặt đầy vui mừng, bên trong khách sảnh nhị môn, người đến kẻ đi, đa phần là nữ quyến, nha hoàn, vú già. Cả phòng hương khí xông vào mũi, tơ lụa lăng la, tiểu thư, cô nương đeo vàng đeo bạc, hoa dung ngọc mạo.
Bọn nha hoàn dưới sự điều phối Vương Hi Phượng cư nhiên có thứ tự, lặng ngắt như tờ, tận tâm bưng trà dâng trà.
Giả Chính, Vương phu nhân, Hình phu nhân, Lý Hoàn, Giả Bảo Ngọc, Lâm Đại Ngọc, Giả Nghênh Xuân, Giả Thám Xuân, Giả Tích Xuân đều toàn bộ tại nơi này. Đám người vây quanh Giả mẫu ngồi tại chính giữa phòng cười đùa.
...
Giả Bảo Ngọc tất nhiên sẽ nằm tại ngực Giả mẫu nũng nịu.
Trời tối, trong khách sảnh đèn nến dấy lên, sáng như ban ngày, bên cạnh Giả mẫu thỉnh thoảng từng trận tiếng cười đùa.
Giả Hoàn thong dong, bình chân như vại ngồi ở trên ghế uống trà. Nhàn rỗi nhàm chán, thuận tiện thưởng thức trang phục lộng lẫy nhiều mỹ nhân nhi trong Vinh quốc phủ.
Đêm nay, xinh đẹp nhất chắc chắn là Vương Hi Phượng, Lý Hoàn, Bình nhi 3 người. Một đám cô nương còn là nữ hài tử tất nhiên không thể so sánh.
Trang phục, phong cách ăn mặc nữ nhân thời đại này không rộng thùng thình như Tần - Hán, không hở ngực như Đường - Tống, cũng không phải thân áo rộng, buộc chéo Thanh Triều, mà có tính kế thừa Minh Triều, đa phần dạng áo chẽn ngắn kết hợp chân váy, bên ngoài khoác thêm áo choàng, cũng có váy dài toàn thân thắt eo rất gọn gàng, còn đám nha hoàn, vú già, ma ma thì có trang phục riêng của người hầu.
Tỷ như: Vương Hi Phượng, Lý Hoàn một thân váy dài, dù cho Giả Hoàn quen nhìn người đẹp hiện đại nhưng mỹ nhân cổ đại có nét đẹp rất riêng, dung mạo khí chất có thể chấm điểm 9 phần 10.
...
Vị Phượng tỷ tỷ trên dưới 20 tuổi khuôn mặt hàm tình, tư thái câu hồn đoạt phách, trước sau lồi lõm, Lý Hoàn bất quá hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi. Vừa vặn cảnh xuân tươi đẹp, thanh xuân mỹ lệ, tư thái điềm đạm. Mỗi động tác giơ tay, vô ý liếc mắt, cười đùa cũng toát ra khí chất đặc thù của thư hương tiểu thư khuê các, vừa mang chút vẻ đẹp tuyệt trần của thiếu phụ phong tình.
Mà Bình nhi tầm 14~15 tuổi, dung mạo không kém bao nhiêu,
Nguyên tác Hồng Lâu Mộng dưới ánh mắt Lưu mỗ mỗ viết: Hoa dung ngọc mạo, Trong miệng Lý Hoàn nói: “dáng dấp tốt như thế... Người không biết, ai cũng tưởng ngươi là nãi nãi, thái thái.” Còn Bảo ngọc bình luận: “Bình nhi tỷ là người cực thông minh cực kỳ thanh tú, thượng đẳng nữ hài...”
Tất cả nữ nhân ở đây, vóc dáng thành thục, yểu điệu Lý Hoàn rất phù hợp với 'thẩm mỹ quan' của Giả Hoàn. Để cho hắn đi thưởng thức tiểu nữ hài năm nay mới 7~8 tuổi Lâm muội muội, thật đúng là làm khó hắn.
...
...
Giả Lan, Giả Hoàn chỗ ngồi sát nhau, khẩn trương nhỏ giọng hỏi:
- “Tam thúc, đợi chút nữa phải làm thơ, người chuẩn bị xong chưa?”
Nghe thấy Giả Lan hỏi, Giả Hoàn thu hồi ánh mắt đang rơi trên một thân y phục màu trắng thanh đạm Lý Hoàn, hỏi ngược lại:
- “Lan ca nhi, ngươi sẽ làm thơ?”
Giả Lan gật gật đầu, nghĩ nghĩ, lại uể oải lắc đầu. Hắn mới hơn 5 tuổi, nào có thể viết ra thơ gì.
Giả Hoàn nói: “Sao lại không được. Đợi lát nữa hai chúng ta tùy tiện viết viết. Danh tiếng nhường cho Bảo nhị thúc của ngươi là được.”
Giả Lan cái hiểu cái không gật đầu, cảm thấy Giả Hoàn nói có đạo lý. Tất nhiên viết không tốt, cái kia còn lo lắng làm cái gì. Chỉ là nghĩ đến mẫu thân chờ mong, hắn lại cảm thấy cách nghĩ này rất không đúng.
Cầm ly trà lên đang muốn uống, bên tai Giả Hoàn truyền tới một giọng thanh thúy nữ hài tử:
“Hừ, ... liền sợ ngươi muốn đánh ra danh tiếng, cũng không ra được đâu.”
-----