Đông Khóa Viện;
Bởi vì có tuyết rơi, bọn nha hoàn đều trong buồng lò sưởi thiên thính phòng chơi đùa, nói chuyện, chừa một tiểu nha hoàn tại cửa ra vào trông chừng.
Giả Hoàn quen cửa quen lối, bước vào buồng lò sưởi, khí tức ấm áp đập vào mặt, đem túi sách để ở một bên trên ghế, ôn hòa chào hỏi nha hoàn Kim Xuyến Nhi, Thải Hà:
- “Hôm nay hai người không có ở trước mặt Thái thái chờ lấy?”
Hắn dù sao đến từ hiện đại, lại là người trưởng thành, thói quen tôn trọng người khác cùng bao dung, chính xác là không chấp tiểu hài tử, cùng bọn nha hoàn quan hệ so “Giả Hoàn trước” tốt hơn rất nhiều.
...
Thủ tịch đại nha hoàn Kim Xuyến Nhi đứng ở bên bàn thấp đang ném cốc tử, ngửa mặt lên cười:
- “Ta với Thải Hà đi ra chơi một hồi, chỉ có Thải Vân, Ngọc Xuyến Nhi đang phục thị Thái Thái...” Nàng ước chừng mười hai, mười ba tuổi, mặt tròn, chải tóc cắt ngang trán, nhìn khá chững chạc, thông thái lọc lõi tình đời.
Thải Hà đi tới, đưa cho Giả Hoàn một chén trà nóng. Nàng niên kỷ nhỏ hơn Kim Xuyến, mặt thon thả, mi thanh mục tú, ôn hòa nhỏ giọng thì thầm:
- “Tam gia, Di nãi nãi hôm nay phạm sai lầm, ở bên trong quỳ gần nửa canh giờ. Tam gia có muốn hay không đi vào xin tha thứ một chút?”
Giả Hoàn sửng sốt một chút, tới nơi này có ít ngày, với Triệu Di Nương không quá thân cận. Đột nhiên nghe nàng quỳ nửa canh giờ, là một tiếng đồng hồ, tâm tình hơi phức tạp, nói:
- “Thải Hà, cảm ơn.” rồi bước vào chính phòng.
Thải Hà nhắc nhở như vậy, hơn phân nửa xác suất thành công lớn. Triệu Di Nương dù sao cũng là mẹ đẻ tiền thân Giả Hoàn, nếu đã biết nàng quỳ bên trong còn không đi vào cầu tình, chính xác không thể nào chấp nhận nổi.
Triệu Di Nương mặc kệ cỡ nào ngực to không não, tự tìm đường chết, nhưng nàng quan tâm, yêu thích hắn không hề giả dối.
...
...
Bên trong Đông Khóa Viện, Chính phòng
Trên giường đất gọi là Khánh Thượng Hoành (loại giường lò sưởi của Trung Quốc cổ đại) thiết lập một Khánh Trác (dạng bàn đất nhỏ hơn), có bày có một bộ đồ uống trà, thư tịch. Sát tường một chiếc gối tựa lưng bằng sa tanh màu xanh hơi cũ,
Vương phu nhân ngồi lạnh nhạt uống trà.
Chu Di nương, Thải Vân, Ngọc Xuyến Nhi, mấy cái nha hoàn, bà tử ở một bên bồi Vương phu nhân nói chuyện. Mà Triệu Di Nương ủ rũ cúi đầu quỳ trên mặt đất, tạo thành chênh lệch rõ ràng.
...
Tuyết rơi lạnh như vậy quỳ trên mặt đất sắp đến nửa canh giờ, Giả Hoàn trong lòng bỗng nhiên dâng lên một hồi cảm thông sâu sắc. Hắn lên hai bước, “Phù” một tiếng, quỳ gối bên cạnh Triệu Di nương, “Thùng thụp thụp” dập đầu ba cái,
- “Nhi tử gặp qua mẫu thân. Hôm nay thư phòng bắt đầu phóng nghỉ Đông, tới cho mẫu thân thỉnh an.”
Xưng hô không sai, Giả Hoàn trước mặt mọi người gọi Vương phu nhân “Mẫu thân”, ngược lại gọi mẹ đẻ Triệu Di nương “Di nương”, sau lưng có thể gọi là nương.
Việc quỳ gối, dập dầu không phải phạm lỗi mà cái gọi là lễ pháp nghiêm khắc, nhi tử cho mẫu thân thỉnh an, cần phải quỳ trên mặt đất dập đầu. Khác nhau ở chỗ trên mặt đất có đệm hay không, dập đầu có cần dùng sức như thế.
Trong tư thế đầu vẫn chạm đất, Giả Hoàn nhớ tới mấy tiểu thuyết xuyên không, nhân vật chính thấy mẹ để bị khi dễ, luôn tỏ ra ương ngạnh, đối chọi gay gắt, hắn a!
Chỉ sợ hơi thái độ thôi lập tức bị lôi ra ngoài đánh chết mà không ai ngăn cản, còn gánh thêm cái tội bất hiếu.
Hắn không có chút ưu thế, chỗ dựa nào trước mặt Vương phu nhân, nhập gia tùy tục, quy quy củ củ làm là được, nên mới có màn kịch dập đầu như bây giờ.
...
Vương phu nhân mặc một bộ màu trắng quần áo, phụ nhân trên 40 tuổi đầy vẻ quý phái, da dẻ bảo dưỡng tốt, trong tay gạt từng hạt đàn châu tuyệt đẹp. Nàng cân nhắc để cho Triệu Di Nương đứng lên, quỳ nửa canh giờ, “Gõ” đã đủ, gặp Giả Hoàn đầu đập vang dội, cảm giác thư sướng, thản nhiên nói:
- “Hoàn ca nhi, đứng lên đi! Triệu Di Nương, xem ở trên mặt Hoàn ca nhi, ngươi cũng đứng lên đi. Lần sau không tái phạm.”
Triệu Di Nương vội vàng nói: “Tạ phu nhân khai ân.”
Lúc này mới đứng lên, chỉ là quỳ hơi lâu, hai cái đùi tê dại, thân thể lay động, suýt chút nữa ngã xuống. Trong phòng tức thì vang lên vài tiếng tiếng cười nhạo.
Giả Hoàn đỡ cánh tay Triệu di nương, tiếng cười kia vào trong tai the thé khiến hắn khó chịu trong lòng.
Vương phu nhân trong mắt lóe lên một nét khoái ý khó có thể phát hiện, nói:
- “Triệu Di Nương, ngươi hôm nay lại đi về nghỉ ngơi đi. Ta chỗ này không cần ngươi hầu.”
Triệu Di Nương lại “Tạ ơn” vài câu, cùng Giả Hoàn rời đi.
....
...
Trở lại trong tiểu viện, Triệu Di Nương con mắt đỏ ngầu, ngồi ở trên ghế lưng tựa đệm thanh gấm, than thở để nha hoàn tiểu chim khách lấy ra mỡ trăn trị chấn thương. Kéo lên ống quần, nhìn xem chỗ đầu gối quỳ đến sưng đỏ.
Giả Hoàn nhìn nhíu mày, hỏi: “Nương, hôm nay chuyện gì xảy ra? Như thế nào cho Vương phu nhân lấy người lập quy củ?”
.
Ngồi xổm ở bên chân Triệu Di Nương, cầm mỡ trăn xoa đầu gối cho nàng, Tiểu Thước kinh ngạc nhìn Giả Hoàn một mắt, phải gọi “Thái thái”, vậy mà Tam gia gọi “Vương phu nhân”.
Triệu Di Nương con mắt đỏ hồng, giận dữ nói:
- “Còn có thể chuyện gì? Ta mấy ngày trước đây bởi vì ngươi không có cháo mùng 8 tháng chạp nên náo loạn một lần, Thái thái hôm nay tìm ta phạt lỗi, lấy ta làm bè.”
...
Giả Hoàn không thể nói được gì. Trong nguyên tác Hồng Lâu Mộng, Triệu Di Nương đóng vai phụ phản diện biết nàng bất học vô thuật, trước sau tự tìm đường chết, thuộc về loại người trí thông minh cần nạp tiền.
Thế nhưng, từ góc độ Giả Hoàn mà nói, làm mẹ tranh đãi ngộ cho nhi tử bị trừng phạt, trong lòng hắn có chút xúc động.
Hôm nay ngày tuyết rơi bị Vương phu nhân phạt quỳ gần nửa canh giờ trên đất, mà nguyên nhân chỉ là Vương phu nhân trả thù nàng ầm ĩ. Cái này khiến Giả Hoàn đối với tao ngộ Triệu Di Nương tràn đầy cảm thông sâu sắc.
- “Nương, có suy nghĩ rời đi Vinh quốc phủ hay không?”
Giả Hoàn chăm chú hỏi, thầm nghĩ Triệu Di Nương sống trong Vinh quốc phủ qua không tốt. Nều nàng nguyện ý, lúc hắn rời đi, có thể mang nàng theo. Không thể chiếm thân phận nhi tử của người khác, khiến nàng nửa đời sau, tuổi già cô đơn.
Hắn vừa nói xong, Triệu Di nương đưa bàn tay sờ lấy trán của con trai, nghi ngờ:
- “Hoàn ca nhi, ngươi không có bệnh động kinh a? A, ta rời đi Giả gia? Bao nhiêu người tranh muốn ngồi đến cái vị trí Di nương này của ta còn chưa có được đâu?”
Giả Hoàn nói:
- “Nương, cái vị trí di nương làm có tư vị gì? Thái thái muốn phạt ngài, tùy tiện mượn cớ liền để ngài quỳ đầu gối sưng đỏ. Cuộc sống như vậy có gì đảm bảo?”
Hắn thấy loại sinh hoạt quỳ thỉnh an còn khó chấp nhận, đừng nói tùy ý liền bị phạt quỳ.
Lời nói thân cận quan tâm để cho tâm tình sa sút của Triệu Di Nương tốt hơn chút, lại nghĩ đến hôm nay Giả Hoàn đi vào “cứu” nàng đứng lên, trong lòng thư sướng thêm ba phần.
Cuộc đời nàng trông cậy vào đứa con trai này. Nhi tử thân cận, biết chuyện tự nhiên để cho nàng cao hứng. Nhưng Triệu Di Nương mở miệng vẫn là mắng:
- “Phi, ngươi cái loại hạt giống không có tạo hóa! Ta có nha hoàn, có bà tử phục dịch, có căn tiểu viện để ở, mỗi tháng tiền 2 lượng bạc. Không cần vẩy nước quét nhà, thổi lửa nấu cơm, thời gian này qua thật tốt!”
- “Ngươi nha, tương lai trong phòng Đại lão bà có thể không mắng Tiểu lão bà sao?”
Giả Hoàn im lặng, chẳng còn gì để nói. Có vẻ cuộc sống *“u ám” *hiện nay đối với nàng đã quá hài lòng.
...
...
Nghĩ cũng đúng, Triệu Di Nương là Giả Phủ nô gia sinh tử có thể trở thành tiểu thiếp Giả Chính. Loại chuyển biến từ giai cấp nô tài đến giai tầng chủ tử, minh chứng cho ước mơ điển hình, mẫu mực của các nha hoàn trong Giả Phủ.
Đang xoa đầu gối cho cho Triệu Di Nương Tiểu Thước cúi đầu cười, xen vào nói:
- “Tam gia, Di nãi nãi tiểu viện này trong phủ không biết rất nhiều người đều đỏ mắt đâu. Đại phòng mấy cái di nãi nãi, Chu di nãi nãi không bằng đấy.”
Câu nói này gãi đúng chỗ ngứa Triệu Di Nương, từ trong tay nha hoàn Cát Tường tiếp nhận chén nước, uống một ngụm, dương dương đắc ý:
- “Đó là bởi vì ta sinh ra Hoàn ca nhi, tại trước mặt Lão gia được sủng ái!”
- “Hoắc.” Giả Hoàn bật ra một tiếng thương tiếc.
Triệu Di Nương dù lời nói không đứng đắn, ngược lại không có nói sai. Trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp nàng chính xác so Vương phu nhân già nua có ưu thế.
...
Vương phu nhân đã hơn 40 tuổi từng sinh ra 3 đứa con, thời cổ đại không có kỹ thuật thẩm mỹ bảo dưỡng, tuổi già sắc suy dung nhan xuống cấp khó tránh khỏi. Nhưng mà, Triệu Di Nương mặc kệ tại trước mặt Giả Chính được sủng ái ra sao, tình cảnh nàng tại Vinh quốc phủ không có bao nhiêu cải thiện.
Đây không phải vấn đề về thân phận nàng mà là trí thông minh cùng tính cách. Vương phu nhân lại càng không phải đơn giản dạng người ăn chay niệm phật.
Tiểu Thước bận rộn xong xuôi, cho Triệu Di Nương thả xuống ống quần, ra gian phòng thu thập. Triệu Di Nương thoải mái dựa vào ghế, kỳ quái nói:
- “Hoàn ca nhi, ngươi sau khi bệnh một hồi trái ngược khai khiếu, hiểu chuyện hơn. Ngươi nói rời đi Giả gia là chuyện gì xảy ra? Ta khuyên ngươi là tắt lòng đi. Ngươi ra ngoài liền bản thân nuôi sống không nổi. Ngươi phân biệt ngũ cốc hoa màu sao?”
Câu cuối cùng biến thành trào phúng. Đây mới là phong cách nói chuyện Triệu Di Nương, ngôn ngữ cực kỳ đặc sắc.
Với người như vậy, Giả Hoàn chẳng ngu ngốc mà thổ lộ ý tưởng chân thật của mình, cười gượng hai tiếng, che lấp nói:
- “Nương! nhi tử là nghĩ tới mấy năm tới, tự mình làm một cái trang tử, việc lớn nhỏ tự mình làm chủ, không cần cho người ta dập đầu, đến lúc đó tiếp nương đi hưởng phúc.”
Triệu Di Nương khinh thường liếc nhi tử 7 tuổi một mắt, cười khẩy:
- “Cái gì hưởng phúc? Hoàn ca nhi, ngươi hai ngày này đi theo Cữu cữu ngươi ở trong thành chơi đùa a! Đừng không có tiền liền nói dễ nghe, cầu ta vô ích. Ta nào có tiền mua cho ngươi trang tử.”
...
Giả Hoàn nghe vậy chỉ biết cười, Triệu Di Nương không muốn rời đi Giả gia cũng hợp tình hợp lý. Nàng nhân sinh toàn bộ ở nơi này. Hắn không miễn cưỡng. Sau này lúc Giả gia sụp đổ, hắn lại đến tiếp nàng đi a!
Thấy cái bộ dáng của hắn, Triệu Di Nương bất mãn:
- “Hoàn ca nhi, ngươi cười cái gì? Ngươi cái này không có tạo hóa. Trong nhà gia sản há lại chỉ một chỗ trang tử. Không có một điểm chí khí”.
- “Lại nói trên đời này có người không cần dập đầu sao? Hoàng đế đều phải cho Thái Thượng Hoàng, Thái hậu dập đầu...”
Triệu Di Nương liên tục nói về *“tham vọng” *của nàng đối với gia sản Vinh quốc phủ, tự hào về kinh nghiệm dập đầu.
Giả Hoàn uống trà, lắng nghe, cười khổ với “ý nghĩ đơn giản” của Triệu Di Nương. Thật không tệ, về sau còn giống như tìm người Mã Đạo Bà nguyền rủa Giả Bảo Ngọc, Vương Hi Phượng. Loại sự tình nội đấu tranh gia sản, hắn thật sự thấy nhàm chán.
Có Vương phu nhân tại, nàng nơi nào có cơ hội?
Đến nỗi dương dương đắc ý giới thiệu kinh nghiệm dập đầu chỉ có thể hiểu thành tính hạn chế ý thức giai cấp.
Tùy ý tán chuyện, sắc trời sắp muộn. Hai nha hoàn tiểu Cát Tường, Như Ý vào thông báo 《 Quốc triều Sử Lược 》đã đưa đến trả cho Đại tẩu Lý Hoàn, còn được Lý Hoàn thưởng tiền, trong miệng toàn Châu đại nãi nãi hảo!
- “Được rồi.” Giả Hoàn gật đầu.
...
Giữa trời đất, tuyết rơi ngày càng lớn.
Đình viện, hành lang bên ngoài cửa sổ đều trở thành một mảnh trắng xóa. Giả Hoàn, Như Ý lưu lại đây ăn cơm chiều. Năm người không phân biệt chủ tử, nô tài vây quanh bàn ăn, chẳng để ý cái gì thượng hạ tôn ti.
Trong Vinh quốc phủ, phòng bếp chia làm nhiều cấp độ, Đại trù (dành cho chủ nhân, Giả mẫu, thái thái, lão gia,...) Tiểu trù (dành cho Tiểu thư, thiếu gia), Công trù (nha hoàn, người hầu). Triệu Di Nương thức ăn xuất phát từ cấp bậc Công trù kém cỏi nhất.
Ngoài trời, gió lạnh như kêu khóc, bên trong phòng ăn uống đơn giản, nến nhỏ lấp lánh, ấm áp thoải mái.
……