Căn phòng khách hạng sang, Tây Giang Nguyệt trà lâu;
.
Hai nha hoàn có chút tư sắc đưa tới bánh ngọt và rót trà mới. Giả Hoàn, Lâm Tâm Viễn, Lữ lão bản ba người một lần nữa tự thoại, lẫn nhau thông tính danh.
Nhân khẩu Kinh Sư mấy trăm vạn người. Giả Hoàn cái tên cũng không thu hút. Bất quá, Họ “Giả” lại không thường thấy.
.
Lâm Tâm Viễn, tên chữ Tử Minh, người Uyển Bình, Thuận Thiên phủ, trong nhà đời đời kinh thương, hiện nay đang đọc sách tại Văn Đạo Thư Viện, ngoại ô Tây thành, năm ngoái tham gia một lần khoa trường, còn chưa qua thi huyện, chuẩn bị sang năm thi lại.
Lữ lão bản, bản danh gọi Lữ Thừa Cơ, tại Tứ Thì phường kinh doanh một tòa tiệm sách.
Bèo nước gặp nhau, 3 người không khả năng xâm nhập giới thiệu chính mình, chỉ nói sơ lược, chủ đề rất nhanh liền chuyển tới trên thân bản Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Lữ lão bản biểu lộ vẻ “Tuệ nhãn thức châu”, từ tốn hỏi:
- “Ta chỉ nhìn Giả Tiểu Hữu lấy ra thoại bản, liền quyết định muốn mua lại”.
- “Giả Tiểu Hữu, ta đoán ngươi mượn danh nghĩa người khác, ta kết luận cái bản rút gọn này xuất ra từ bút tích của ngươi.”
Giả Hoàn uống vào trà thượng hạng Vũ Di Nham, cười khổ:
- “Lữ lão bản thực sự là đánh giá cao ta, nói vậy cũng có thể.”
Hắn bất quá là ở trong tiệm sách cùng Lữ lão bản hàn huyên vài câu lịch sử, lời bình vài nhân vật Bắc Chu. Lại không nghĩ rằng Lữ lão bản đối với hắn khắc sâu ấn tượng.
...
Trên thực tế, cổ đại không có phương tiện giải trí, bàn luận cũng chỉ có văn, sử, thi từ, lại thấy tiểu hài tử bảy, tám tuổi luận đàm lịch sử đồng dạng sẽ khắc sâu ấn tượng.
Mà Giả Hoàn trò chuyện lịch sử Bắc Chu bởi vì hắn muốn tìm hiểu mấy danh nhân trong lịch sử, ai đã xuất hiện qua, ai chưa có.
Lâm Tâm Viễn trong lòng một mực âm thầm phán đoán Giả Hoàn có điểm nào để Lữ lão bản thưởng thức?
Lữ lão bản cùng Giả Hoàn một cuộc mua bán, thật ra chính là đánh giá thấp ánh mắt của Lâm Tâm Viễn hắn, rất lúng túng.
Đương nhiên, người làm ăn nhìn quen những sự tình này. Hắn cũng không để bụng, chỉ là đang suy tư.
.
Bây giờ Lữ lão bản nói là Giả Hoàn cải biên Tam Quốc Diễn Nghĩa, liền có chút hiểu được, tiểu hài tử này, sợ rằng có thực học, không thể bởi niên kỷ nhỏ mà xem nhẹ hắn.
Suy nghĩ, Lâm Tâm Viễn trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói:
- “Giả huynh, vừa mới ta cố ý đè thấp giá bán sách của ngươi, tại thương ngôn thương, xin đừng trách móc!”
Lâm Tâm Viễn nói xin lỗi, Giả Hoàn cười gật đầu:
- “Lâm huynh quá khách khí. tại thương ngôn thương, cái này có gì sai? Nếu là ta, ta cũng sẽ ép giá.”
Trong lòng thực sự đối với vị Lâm huynh đệ này không hài lòng. Đương nhiên, bây giờ là thương trường giao tế, hắn không thể không nói vài lời xã giao lá mặt lá trái.
...
Khổng phu tử nói:
“Nặc oán nhi hữu kỳ nhân, tả khâu minh sỉ chi, khâu diệc sỉ chi.”
Bạch thoại văn:
Nội tâm cất giấu oán hận, lại cùng người khác kết giao bằng hữu, Tả Khâu Minh cho rằng đáng xấu hổ, ta cũng cho rằng đáng xấu hổ.
Khổng phu tử lời nói rất ngay thẳng.
Bàn luận tới, Giả Hoàn không tính là môn đồ Thánh Nhân. Xã hội hiện đại giá trị quan thiên hướng về pháp gia, binh gia. Đặc biệt tại chỗ làm việc, càng là chú trọng hiệu quả, kết quả.
Lâm Tâm Viễn nở nụ cười, cảm thấy Giả Hoàn người này có thể quan hệ qua lại.
Hắn lại làm sao biết Giả Hoàn trong lòng nghĩ cái gì?
...
Lữ lão bản mỉm cười nói:
- “Tất nhiên Lâm lão đệ cùng Giả Tiểu Hữu nói ra, ta ngược lại thật ra có một đề nghị. Giả Tiểu Hữu, Tam Quốc Diễn Nghĩa ở các thành thị khá phổ biến, ngươi cải biên muốn bán chạy, còn muốn dùng một chút thủ đoạn”.
- “Ngươi gần nhất có tác phẩm thi từ hay? Nếu có thể đặt ở Tây Giang Nguyệt trà lâu nơi này. Người người giám thưởng, nhất định có thể xúc tiến lượng tiêu thụ”.
- “Tây Giang Nguyệt trà lâu này của Lâm lão đệ, danh tiếng bám vào câu thơ Lý Bạch thời Đường: ‘Chích kim duy hữu tây giang nguyệt, Tằng chiếu ngô vương cung lý nhân’. Nhưng chung quy là thiếu mấy phần hứng thú. Nếu có thể lấy Tây Giang Nguyệt làm điệu là tốt nhất!”
.
Giả Hoàn nghe xong lời cuối, cười thầm Ta có thể viết thi từ lấy Tây Giang Nguyệt làm tên? Ngươi quá đề cao ta, ta học chuyên ngành khoa học tự nhiên a!.
Liền từ chối nói: “Ta đối thi từ cũng không nghiên cứu.”
Lâm Tâm Viễn dĩ nhiên không tin Giả Hoàn nhỏ tuổi như vậy có thể xuất ra thi từ gì, cười hoà giải:
- “Lữ lão bản không cần ép buộc. Giả huynh tài học hơn người, nhưng thi từ chung quy là giảng thiên phú, tùy theo hứng thú. Không phải lúc nhất thời liền có thể viết”.
- “Giả huynh, sau này có thoại bản bán ra, lại đến trà lâu nói chuyện.”
.
Hắn rất tin tưởng ánh mắt sinh ý của Lữ lão bản.
Tất nhiên Lữ lão bản cho rằng Giả Hoàn thoại bản không tệ, hắn đương nhiên đi theo kiếm lời một bút.
Giả Hoàn cười nói: “Nhất định sẽ vậy.”
Ai cũng nghĩ vì sinh ý lưu một con đường, có thể thành hay không thành, lấy chuyện luận chuyện.
Lữ lão bản ngược lại cười ha ha, nhấp một ngụm trà.
Hắn hướng Giả Hoàn xin thơ là có nguyên nhân. Năm nay chúc Tết, trong Vinh quốc phủ truyền ra nhất thi tinh diệu Vịnh Tuyết.
Nghe nói do một vị thiếu gia trong Vinh quốc phủ sở tác. Họ Giả tại kinh thành lớn như vậy rất nhiều, nhưng thiên tài họ Giả chỉ sợ không nhiều như vậy a?
Trong lòng của hắn có ý tứ kết giao ngay từ bây giờ!.
Hơi hơi trầm ngâm, Lữ lão bản cân nhắc nói:
- “Lẽ ra làm thơ từ là nhã sự, ta đàm luận tiền bạc quá dung tục. Chỉ là, vừa mua bản thảo của Giả Tiểu Hữu, ta chỗ này suy nghĩ bán thế nào cho tốt nhất. Còn xin Giả Tiểu Hữu thứ lỗi”.
- “Ta nguyện ý ra hai mươi lượng bạc nhuận bút, cầu Giả Tiểu Hữu một thiên thi từ. Dùng để tuyên dương cái thoại bản Tam quốc. Đương nhiên, Giả Tiểu Hữu nếu có băn khoăn mà nói, có thể sử dụng bút danh”.
.
Lâm Tâm Viễn nao nao, xem Lữ lão bản, nhìn một chút Giả Hoàn, cúi đầu uống trà.
Có chút kỳ quái. Lữ lão bản cứ như vậy chắc chắn Giả Hoàn có thể làm thơ? Sợ là có ẩn tình khác a?
Hai người bọn hắn phía trước thế nhưng là nhận biết.
.
Không thể phủ nhận Lữ lão bản nói nhiều khách khí, làm cho người nghe thoải mái, rất có phong cách nho giáo doanh nhân.
Giả Hoàn trong lòng cẩn thận cân nhắc lợi hại, nói:
- “Ta thử xem.”
Lữ lão bản tươi cười:
- “Lâm lão đệ còn không mau để cho người chuẩn bị văn phòng tứ bảo?”
Hoắc.
Ngươi thật đúng là dám viết? Lâm Tâm Viễn lần nữa đè lại kinh ngạc trong lòng, gọi thị nữ mang lên bút nghiên mực, giấy.
.
Giả Hoàn đứng dậy, tại nhã gian trải rộng giấy trắng trên mặt bàn, đè xong chặn giấy, đặt bút xuống, một mạch viết:
Tây Giang Nguyệt, Dạ hành hoàng sa đạo trung.
.
Minh nguyệt biệt chi kinh thước, Thanh phong bán dạ minh thiền.
Đạo hoa hương lý thuyết phong niên, Thính thủ oa thanh nhất phiến.
.
Thất bát cá tinh thiên ngoại, Lưỡng tam điểm vũ sơn tiền.
Cựu thời mao điếm sạn lâm biên, Lộ chuyển khê kiều hốt hiện.
.
Dịch nghĩa:
Trăng sáng chạc cây quạ sợ, Đêm khuya gió thoảng ve kêu.
Đòng lúa thơm được mùa tin báo, Uôm uôm ếch nhái kêu gào.
Dăm bẩy sao trời lấp lánh, Mưa rơi vài đợt núi cao.
Quán trọ rừng xưa nay thấy miếu, Quanh co chợt đến bên cầu.
...
...
Giả Hoàn vừa viết xong tên điệu, một chữ cuối cùng, đứng tại bàn trà bên cạnh quan sát Lữ lão bản động dung nói:
- “Hảo thơ. Thực sự là hảo thơ. Giả lão đệ quả nhiên là tài tư mẫn tiệp, tài hoa nổi bật.”
Mà đổi thành một bên Lâm Tâm Viễn hoàn toàn là khiếp sợ ngây người. Vậy mà thật sự viết ra một bài Tây Giang Nguyệt.
Hắn căn bản không xem trọng Giả Hoàn.
Kỳ thực, khi nhìn đến “Đạo hoa hương lý thuyết phong niên” Câu này, hắn liền phẩm đi ra đây là tuyệt đối từ.
.
Thị nữ xinh đẹp vừa dâng lên bút mực, khuôn mặt kinh ngạc không thôi, che lại miệng nhỏ, ánh mắt đẹp nhìn xem Giả Hoàn.
Nàng vừa rồi tại giúp tiểu hài tử này mài mực. Không nghĩ tới, vậy mà chứng kiến khoảnh khắc một bài từ tuyệt diệu được sinh ra.
.
Lâm gia mặc dù là thương nhân. Nhưng mấy đời cự phú truyền thừa, đã bắt đầu bồi dưỡng thi thư chi phong. Nàng biết chữ, còn học thơ văn với tiểu thư.
Bài từ này cho dù là nàng xem, có cảm nhận được cái hay và thấy hứng thú.
Đối với phản ứng của mọi người, Giả Hoàn chỉ biết cười trừ.
Hắn đối với hiệu quả như vậy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Đây tác phẩm Tây Giang Nguyệt của danh nhân nổi tiếng Nam Tống Tân Khí Tật.
.
Nghe mấy câu đều gợi nên cảm giác vui mừng, mọi người đều ưa thích: “Hương lúa thơm báo tin năm được mùa, nghe âm thanh ếch kêu một mảng, Bảy, tám ngôi sao trên bầu trời, mưa rơi từng cơn trước núi”.
Tân Khí Tật không tồn tại trong lịch sử Đại Chu. Nghĩ cũng đúng, thi từ Đại tông sư Tô Thức còn không có xuất hiện đâu.
.
Giả Hoàn lạc khoản bút danh của hắn bên trên
“Cửu Ngộ”, rồi nói:
- “Làm phiền Lữ lão bản dùng cái bút danh này làm quảng cáo doanh tiêu a!”
Hắn tạm thời không muốn nổi danh. Có danh tiếng làm sao có thể chuyển đổi thân phận rời đi Giả Phủ?
- “Đi.” Hai mươi lượng bạc mua được dạng tác phẩm xuất sắc này, Lữ lão bản xem như kiếm.
Lại nghe được “Quảng cáo doanh tiêu”, giật mình, cái từ này dùng rất đúng trọng tâm!
Lâm Tâm Viễn đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, bội phục:
- “Giả huynh tài cao a! Tại hạ bội phục. Sau này nhất định muốn nhiều hơn thân cận.”
.
Hắn đối với Giả Hoàn thái độ sinh ra biến hóa lớn. Từ ánh mắt khinh thị lúc mới gặp, đến việc đàm luận thành giao cùng Lữ lão bản, cho rằng có thể lui tới. Bây giờ cái bài Tây Giang Nguyệt vừa ra, hắn cho rằng Giả Hoàn có thể thâm giao.
.
Tác phẩm xuất sắc treo ở trên Tây Giang Nguyệt trà lâu, sẽ để cho hắn thêm danh tiếng, thêm lợi ích.
- “Lâm huynh khách khí.” Giả Hoàn gác lại bút lông, từ Lữ lão bản trong tay thu hai mươi lượng ngân phiếu, cáo từ rời đi.
Ra danh tiếng, không đi nhanh lên, chẳng lẽ lưu lại nghe Lữ lão bản cùng Lâm Tâm Viễn hai người đối với hắn thổi phồng?
...
...
Vừa ra cửa, canh giữ ở cửa ra vào Triệu Quốc Cơ vẻ mặt lo lắng, đi theo Giả Hoàn xuống lầu, mới hỏi:
- “Hoàn ca nhi, sách bán được sao?”
- “Bán được. Thoại bản cộng thêm một bài từ, giá 50 lượng bạc.” Giả Hoàn ngữ điệu có chút hưng phấn.
Hôm nay đi ra một chuyến, không có nghĩ đến thu hoạch lớn như vậy. Mong muốn chỉ 10-20 lượng bạc là tốt lắm rồi.
- “Nhiều như vậy!” Triệu Quốc Cơ sợ hết hồn, lập tức vui vẻ ra mặt.
Vì Giả Hoàn cảm thấy cao hứng.
.
Hướng cầu thang gỗ đi qua đại sảnh trà lâu, Giả Hoàn cười nói:
- “Về sau sẽ có càng nhiều tiền hơn. Cữu cữu, chúng ta chuẩn bị nguyên liệu chế tác than tổ ong. Ta cho cữu 10 lượng bạc, Cữu trong phường thuê một cái tiểu viện, dự trữ than đá và bùn đất.”
- “A? Nếu là bán không được thì làm sao bây giờ?” Triệu Quốc Cơ phản ứng đầu tiên là nguồn tiêu thụ.
Hắn là điển hình tiểu phú tức an tâm thái.
Giả Hoàn không giải thích, mà chỉ cười:
- “Cữu cữu, yên tâm. Ta đã có biện pháp bán.”
Triệu Quốc Cơ không có ý kiến gì nữa. 50 lượng bạc thực là khoản tiền lớn a, đủ cho hắn một nhà sinh hoạt 2 năm. Cứ như vậy hời hợt tới tay.
Chậc chậc!
.....
Tới dưới lầu, Giả Hoàn kêu gọi hai người Tiền Hòe, Hồ Tiểu Tứ rời đi.
Kiếm lời 50 lượng bạc thu nhập. Giờ ăn cơm trưa, Giả Hoàn tại Túy Tiên lâu Sùng Văn đường phố bày một bàn tiệc 5 lượng bạc, lấy trà thay rượu chúc mừng kế hoạch bán sách thành công
“Trận chiến mở màn báo cáo thắng lợi”.
.
Hết thảy mười bốn món ăn, có: Mứt hoa quả, gà nướng, gà rừng, ti tổ yến, xốp giòn nổ cây điều, uyên ương cuốn, trần bì thịt bò, trân châu cá viên,....
Tiền Hòe, Hồ Tiểu Tứ lần đầu tiên ăn no thỏa mãn đến vậy!
Trà đủ cơm no, đã là đến buổi chiều. Giả Hoàn vòng thanh toán 2 lượng bạc cho tửu lầu đặt một gian phòng lầu hai, mới cùng Triệu Quốc Cơ ba người xách theo thức ăn ngon trở về phủ.
.
Trong hộp cơm mang về cho Triệu di nương, Như Ý, Tình Văn mấy người nếm thử. Túy Tiên lâu thức ăn ngon như vậy cũng không phải là ăn không được.
Vinh quốc phủ vốn thức ăn thậm chí càng xa hoa, tinh mỹ.
Nhưng mà Giả Hoàn, Triệu di nương chuỗi sinh vật tầng dưới vẫn là không có tư cách để ăn.
......................................