Chương 23: Thiếp mời Liễn nhị ca

Ngày nọ buổi chiều, Giả Bảo Ngọc từ thư phòng lão tử Giả Chính gặp khách trở về, thay quần áo khác, đến phòng Đại Ngọc tìm nàng chơi đùa.

Từ mùa đông năm ấy, Đại Ngọc tiến Vinh quốc phủ đến nay, ngày thường rất nhiều thời gian rảnh cùng ăn, cùng ở, cùng một chỗ trải qua.

Năm nay, Giả Bảo Ngọc, Đại Ngọc đều đã 8,9 tuổi, riêng phần mình tách ra hai phòng riêng biệt, không tiếp tục ở cùng một chỗ, nhưng cũng không xa, mấy bước chân liền đến.

- “Cô nương đang viết chữ. Nhị gia nhỏ giọng một chút.” nha hoàn Tử Quyên tươi cười đứng bên ngoài cửa kéo rèm cho Bảo Ngọc vào, nhẹ giọng “Xuỵt” một tiếng.

Giả Bảo Ngọc hiểu ý gật đầu, bước nhẹ đi vào trong phòng.

...

Chỉ thấy Lâm muội muội mặc kiện áo sam, màu sắc đạm nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại tinh xảo, đang tại bàn đọc sách nâng cổ tay viết chữ, trong miệng nhẹ tụng cổ văn câu, thư hương thoải mái.

- “Muội muội.”

- “Nha, muốn chết à? Ngươi, dọa ta.” Giả Bảo Ngọc không biết lúc nào lại gần, Đại Ngọc nhíu mày, kiều sân vuốt ngực.

Tay vẫn cầm theo bút lông, mực nước nhỏ xuống tại trên giấy, dơ bẩn chữ đang viết.

Giả Bảo Ngọc cười hỏi:

- “Muội muội đang viết văn chương gì?”

Lâm Đại Ngọc gác lại bút lông, che miệng cười trêu:

- “Ngươi vẫn không nên hỏi, miễn cho dơ bẩn tai của ngươi, là ngươi xem thường tục nhân viết hảo văn chương.”

Giả Bảo Ngọc cười cười:

- “Tục nhân thô tục hay không cần phải không quản hắn là ai. Đã hảo văn chương, muội muội nên cho ta xem xét”.

- “Cùng thưởng thức kỳ văn.”

...

Lâm Đại Ngọc đem 《 Ái Liên Thuyết 》được viết hơn phân nửa cho Giả Bảo Ngọc nhìn, nói:

- “Ầy da, lần trước ngươi ném ngọc, ta Hoàn huynh đệ nơi đó xem. Ta ước chừng ngẫm hai tháng đấy.”

Ái Liên Thuyết không dài, mà Lâm Đại Ngọc rất thông minh, nhìn qua nhớ hơn phân nữa, sau đó đọc thầm, thường tự thân suy xét, lĩnh hội.

Nàng thích nhất vài câu bên trong:

“Riêng tôi, tôi thích hoa sen từ bùn mọc lên mà không nhơ, trơ trọi trên nước lăn tăn mà không ẻo lả, bên trong thông suốt bên ngoài thẳng ngay, chẳng bò dưới đất, chẳng phát nhánh cành, mùi thơm truyền xa càng tinh khiết, cắm yên đứng thẳng, có thể ngắm từ xa, không thể khinh nhờn!”

Quả nhiên là hảo văn chương, câu hay. Văn chương miêu tả hoa sen phẩm cách, để cho nàng tương đối kính nể, có cảm xúc.

Giả Hoàn nếu là biết Đại Ngọc ý nghĩ lúc này, nhất định sẽ cho nàng 1000 like. Đây là tính cách Lâm muội muội cùng cảnh ngộ chân thực khắc hoạ.

Đương nhiên, Giả Hoàn nhấn like thì vẫn like nhưng thân cận sẽ không. Hắn bây giờ không dạng tay mơ, chập chững mới vào đời.

...

Giả Bảo Ngọc nghe xong lời nói Đại Ngọc, có chút không cao hứng, hắn không chào đón Giả Hoàn, nghi ngờ nói:

- “Cái này không giống văn phong của hắn lắm a? Quốc triều không có phong trào thích mẫu đơn. Ngược lại là Đường triều Võ Tắc Thiên mới nhiều người thích mẫu đơn.”

Lâm Đại Ngọc hơi quyệt miệng, không vui nói:

- “Ngươi tất nhiên cảm thấy không tốt, ngươi viết một thiên văn chương Vinh Hoa cho ta xem”.

Giả Bảo Ngọc khiếu khuất:

- “Muội muội, ta chưa từng nói văn chương không tốt? Chỉ là không tin Lão tam viết thôi”.

- “Hắn thường xuyên đi ra tiệm sách, chắc là nơi nào xem được. Nhìn câu này, ‘Từ Lý Đường đến nay’, nghe rất giống một tác phẩm thời Bắc Chu.”

.

Không thể không nói, Giả Bảo Ngọc khá thông minh, nhanh trí. Bằng không, cũng không khả năng trộn lẫn với vị tiểu la lỵ có chỉ số IQ cao - Lâm Muội Muội.

Đại Ngọc không chú ý văn chương có phải hay không do Giả Hoàn viết, nàng chỉ chú ý nội dung văn chương.

Trong lòng nghĩ một lần, cảm thấy hứng thú chớp đôi mắt đẹp, nói:

- “Ách..., ngươi nói, Hoàn huynh đệ thường xuyên ra ngoài đọc sách?”

Giả Bảo Ngọc cầm trong tay trang giấy viết đầy bút tích Đại Ngọc trên bàn sách, gật đầu nói:

- “Đúng vậy a! Ta hai ngày trước tại phòng của mẫu thân, thấy hắn đang chép sách, nghe Kim Xuyến nói. Hắn bây giờ phơi nắng đen gầy, mẹ ta liền hỏi hắn nguyên nhân, để cho hắn thiếu xuất phủ đi lung tung”

- “Hắn nói hắn ở bên ngoài tiệm sách, đọc sách.”

...

Lâm Đại Ngọc tròng mắt đen nhánh nhất chuyển:

- “Vậy chúng ta đi tìm hắn muốn mấy thiên tân văn chương xem. Ta gần nhất trong phòng xem sách đều cảm thấy không có ý mới!”

Giả Bảo Ngọc nổi giận:

- “Ta không đi! Bọn hắn lại muốn ở sau lưng bố trí ta. Ngươi không có nghe Triệu di nương nói ta thế nào? Ta đâu phải cái danh tiếng này.”

Lâm Đại Ngọc niên kỷ tuy nhỏ, lại hiểu tình người ấm lạnh, biết cuối tháng hai Giả Bảo Ngọc ném ngọc đối với Giả Hoàn ảnh hưởng rất lớn.

Còn nghe Tử Quyên nói, bên kia từ trên xuống dưới oán khí rất lớn. Khẽ cười:

- “Cái kia, phái Tử Quyên đi hỏi. Ngươi ngược lại không nên xem.”

- “Hảo muội muội, vậy cũng được.” Bảo ngọc, Đại Ngọc nhìn nhau cười.

...

...

Tử Quyên đi tìm Giả Hoàn, Tình Văn, Như Ý hai cái tiểu cô nương đang trong phòng cầm đĩa chim cút cay ăn đầy thích thú.

Cảm giác tê cay khiến hai tiểu cô nương “Hồng hộc” le lưỡi, muốn ngừng mà không được

- “Ăn ngon”

Giả Hoàn ngồi tại bàn đọc sách, viết chữ, câu được câu không nói chuyện phiếm với hai người, tán mấy chuyện đồ ăn ngon trong kinh thành.

Tử Quyên nhìn thấy “Phốc phốc” bật cười.

...

...

Cuối tháng tư, xuân hạ chi giao.

Sau giờ Ngọ, tiểu nha hoàn đều buồn ngủ.

Giả Hoàn bên ngoài không có người trông. Tình Văn Như Ý hai đại nha hoàn đang hưởng thụ mỹ thực. Tử Quyên bước vào phòng, ba người mới phát giác.

- “Tử Quyên tỷ tỷ tới a.” Tình Văn nguyên lai tại phòng Giả mẫu lúc trước đã quen biết nàng.

Rất nhanh rửa tay, chuẩn bị châm trà, lại mời nàng ăn thịt dê tương Túy Tiên lâu, mới hỏi:

- “Là Lâm cô nương có việc gì sao?”

“ Ân.” Tử Quyên không khách khí, nếm vài miếng mỹ vị tương thịt dê, khen:

- “Mùi vị thật hảo.” Lại khẽ cười nói:

- “Cô nương để cho nô tỳ tới hỏi Tam gia gần nhất có hay không viết văn chương mới, cô nương muốn coi.”

Giả Hoàn sẽ không nghe Lâm Muội Muội có “Nhu cầu”, lập tức hùng hục đi “Nịnh nọt” nàng.

Loại công việc “ngu ngốc” này hắn đã từng làm qua hồi Đại học, khi ái mộ cô bạn cùng lớp, bây giờ thì không làm, nói:

- “Hai ngày này tương đối bận rộn, không có viết văn. Chờ hai ba ngày nữa a.”

Tử Quyên thở dài, có chút thất vọng!

...

Giả Hoàn mặc kệ “Tuệ Tử Quyên” nghĩ sao, đem Tử Quyên đuổi đi, trong tay bái thiếp viết không sai biệt lắm, gác lại bút lông, thổi hai cái, chờ mực khô, lại từ trong bàn đọc sách rút ra một phần bản kế hoạch, cẩn thận đọc qua một lươt.

Hôm nay kiếm lời 50 lượng bạc, kiếm một khoản nhỏ!

Càng quan trọng hơn là tìm được một con đường kiếm tiền vững chắc. Trong đầu của hắn nhớ không ít cố sự.

Kiếm bạc không khó!

Nhưng bây giờ, cảm xúc mừng rỡ đã qua, cẩn thận xem kỹ tài vụ. 50 lượng bạc nhìn thật nhiều, nhưng không thể nào đủ. Trong Túy Tiên lâu ăn bữa cơm mất 5 lượng bạc. Cho Cữu cữu 10 lượng để mua nguyên liệu than tổ ong.

Kế hoạch thỉnh Giả Liễn ăn cơm, dự định tiền phòng trả trước 2 lượng bạc, bữa cơm này dự toán 10 lượng.

Tính ra, Giả Hoàn trong tay còn thừa lại 25 lượng bạc.

Dự định kế hoạch mấy năm sau rời đi mà nói, chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Còn cần tiếp tục cố gắng!

...

Trên tay dư lại bạc, sẽ dùng để cải thiện sinh hoạt trước mắt. Tới Hồng lâu thế giới nhịn lâu như vậy.

Có điều kiện, Giả Hoàn tại “Ăn ở” chưa từng khắc nghiệt chính mình.

Giả Hoàn không tính thông qua phương thức tiết kiệm để tích lũy tài phú. Đến từ hiện đại, quan niệm có khuynh hướng đầu tư và tái đầu tư,

Dùng tiền “Sinh” Tiền mới là vương đạo!

Giả Hoàn trong lòng kế hoạch đã định,

Tình Văn đi tiễn Tử Quyên, quay về gặp Như Ý đang thu thập tràng diện, khanh khách cười.

Mi thanh mục tú tiểu mỹ nhân, dáng đi nhanh nhẹn, hoạt bát đến bàn đọc sách, rót cho Giả Hoàn thêm trà, hỏi:

- “Tam gia, ngươi còn giận Lâm cô nương a?”

Giả Hoàn vẻ mặt không hiểu, hỏi: “Giận dỗi cái gì?”

- “Chính là cuối tháng hai, Bảo nhị gia và Lâm cô nương trong phòng cãi nhau liên lụy chuyện của Tam gia đó!”

Giả Hoàn mỉm cười, lắc đầu:

- “Ta là người không phân trắng đen sao? Ta bị liên lụy, cùng Lâm cô nương có quan hệ gì?”

Tình Văn cười hì hì:

- “Tử Quyên tỷ tỷ vừa còn thăm dò nô tỳ đây. Sợ là lát nữa Lâm cô nương đối với người sẽ ý kiến đây.”

...

Giả Hoàn nhẹ nhàng gõ vào cái trán trắng trẻo của Tình Văn, cười nói:

- “Tùy nàng muốn thế nghĩ sao cũng được! Chúng ta đây, đem sự thông minh tài trí dùng để sáng tạo, kiếm tiền, cố gắng cống hiến cho xã hội, làm một người hữu dụng trong thế giới này”.

- “Địa Cầu không phải di chuyển xung quanh Lâm Muội Muội.”

Tình Văn còn cao hơn Giả Hoàn, lại bị búng một cái, xị mặt che lấy cái trán. Nhưng nghe một loạt câu từ hiện đại chóng mặt, ù tai, miệng nhỏ xinh xắn khẽ nhếch lên, cảm giác thật có đạo lý, lại cảm thấy đối xử với Lâm cô nương như vậy sẽ không tốt.

Lâm cô nương tính tình mạnh mẽ, nhanh mồm nhanh miệng, để cho nàng nhớ thương cũng không phải chuyện tốt đâu.

Giả Hoàn mỉm cười, cầm thiếp mời đứng dậy đi ra ngoài cửa. Hắn không có ý tứ thân cận với vị Lâm muội muội này.

Một bên thu thập, Như Ý che miệng cười trộm.

Tam gia mặc dù tín nhiệm nàng, thế nhưng là vóc dáng Tình Văn tỷ tỷ đẹp như vậy, làm việc nhanh nhẹn, lưu loát, vị trí đại nha hoàn sớm là của Tình Văn tỷ tỷ.

Tình Văn lấy lại tinh thần, chỉ thấy Giả Hoàn đã đứng dậy cầm thiệp mời sắp đi ra ngoài, cất giọng hỏi:

- “Tam gia, người đi nơi nào?”

Giả Hoàn không có quay đầu, phất phất tay:

- “Đi tiễn đưa cái thiếp mời liền trở lại ngay.”

...

...

Giả Hoàn muốn tới tiểu viện của Vương Hi Phượng viện gửi thiếp mời cho Giả Liễn.

Giả Phủ sắp đặt chia làm Đông viện, Nội viên, Tây viện ba khu. Giả Hoàn nơi ở bên cạnh Triệu di nương, thuộc về chính phòng Giả Chính, tại Nội viện

Vương Hi Phượng ở Tây lộ, theo thứ tự quá khứ là: Cửa chính, phòng ngoài, phòng khách, phòng hảo hạng Giả mẫu, tiểu viện của Vương Hi Phượng.

Bởi vì Giả Liễn trông coi ngoại sự Vinh quốc phủ, Phượng tỷ tỷ viện cũng không tại trong nội viện trung tâm, mà là hướng cửa ngách, thuận tiện Giả Liễn thường ngày xuất nhập.

Giả Hoàn không có đi trong đình viện, vậy quá dễ dàng đụng phu nhân, các tiểu thư. Mà là theo đường hành lang, đường hẻm.

...

Dọc theo đường đi cảnh trí lâm viên tráng lệ hơn xa tiểu viện của hắn. Cây cối xanh ngắt, rậm rạp.

Quang ảnh phản chiếu trên đường hẻm lát gạch xanh kéo dài tới bức tường bình phong.

Cửa viện mấy gã sai vặt tóc để chỏm trông coi.

Tóc để chỏm là chỉ thiếu niên chín, mười tuổi đến mười hai, mười ba tuổi, có hai cái bím tóc sừng dê. Bọn sai vặt gặp Giả Hoàn tới khom lưng hành lễ:

- “Tam gia hảo!”

Nơi ở Vương Hi Phượng, bọn sai vặt tất nhiên tâm cao khí ngạo, nhưng đến cùng vẫn hạ nhân, tôi tớ. Đối với thanh danh hiển hách gần đây Giả Tam gia không dám lên mặt.

Giả Hoàn ôn hòa gật đầu, tiến vào viện. Trong tiểu viện thấy nha hoàn Phong nhi mặc áo vải xanh biếc, bê một chậu quần áo từ trong sương phòng đi ra.

Phong nhi tò mò hỏi:

- “Tam gia đến là có việc? Nãi nãi đang nhức đầu. Bình nhi tỷ tỷ ở bên cạnh phục dịch, muốn nô tỳ thông truyền một tiếng?”

Vương Hi Phượng bệnh?

Giả Hoàn hơi kinh ngạc. Hắn tại trong Vinh quốc phủ tin tức bế tắc, như người mù mò đường, thuận miệng nói:

- “Không cần. Ta đến tìm Liễn nhị ca, muốn mời Liễn nhị ca ngày mai đi uống rượu, nhờ ngươi giúp ta chuyển thiệp mời thôi. Cảm tạ!”

Phong nhi cười thật thà:

- “Hì hì, Tam gia thực sự là khách khí. Cái thiệp mời này nô tỳ không đủ tư cách chuyển cho Nhị gia. Cái này liền đi đưa cho Nãi nãi. Cam đoan không trì hoãn sự tình Tam gia.”

.

Vương Hi Phượng dạy dỗ nha hoàn lanh lợi. Giả Hoàn gật gật đầu:

- “ Ân, cảm tạ!” Tiếp đó, quay người rời đi.

- “Ài..., Tam gia...” Phong nhi cảm giác là lạ.

.........