Một diễn biến khác,
Tây Giang Nguyệt trà lâu, La tiên sinh từ thiên thính phòng đi ra, cùng một thuyết thư tiên sinh khác chào một tiếng. Giao phó hắn hỗ trợ trước tiên nói tiếp một đoạn cứu tràng, vội vã đi tìm Thiếu đông gia.
La tiên sinh hỏi mấy gã sai vặt, tiến vào lầu hai trà lâu, căn phòng chữ “Tây”.
Phòng khách rộng rãi, bố trí tinh mỹ, ở giữa có một bộ bàn trà. Trên vách tường, treo nhiều tranh chữ xuất phát từ danh gia bản triều.
Mơ hồ có âm thanh truyền đến. Yên tĩnh u nhã.
Thiếu đông gia cùng một cái hơn trung niên trung niên một chỗ nói chuyện, thưởng thức trà, đàm luận chính xác là thư hương không quan hệ tới sinh ý.
- “Nha, La tiên sinh”
...
...
Tây Giang Nguyệt trà lâu, lão bản họ Lâm, thiếu đông gia Lâm Tâm Viễn, nhi tử Lâm viên ngoại, năm nay mười sáu, mười bảy tuổi, là đồng sinh huyện Uyển Bình, Thuận Thiên phủ. La tiên sinh bản danh gọi La Thiên Thụy, qua thi huyện, thi phủ đồng sinh. Chỉ là lớn tuổi, không có ý định khoa cử, đổi nghề làm thuyết thư nuôi sống gia đình.
Khoa cử thịnh thế, phàm là người có học liền có thể xưng đồng sinh. Nhưng chân chính đồng sinh trên thực tế là người đọc sách vượt qua hai cửa hải: Thi Huyện, Thi Phủ.
Cho nên, vị La Thiên Thụy là thật đồng sinh khá có mặt mũi trước vị giả đồng sinh Lâm Tâm Viễn này.
La Thiên Thụy hướng thiếu đông gia Lâm Tâm Viễn thi lễ, gặp thiếu đông gia không có tiếp tục nói chuyện, liền biết tị huý, vội nói:
- “Thiếu đông gia, dưới lầu tới một vị tiểu hữu, hắn mang đến một bản thoại Tam Quốc Diễn Nghĩa được soạn lại, muốn bán cho trà lâu chúng ta, ta tới thỉnh thiếu đông gia định đoạt.”
Lâm Tâm Viễn cười đối với người trung niên bên cạnh, lại nhìn về phía La Thiên Thụy, nói:
- “A?《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》Trong tiệm sách Lữ lão bản không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?”
- “La tiên sinh thận trọng như vậy tới nói một tiếng, chẳng lẽ cái bản Tam Quốc Diễn Nghĩa này có chỗ kỳ lạ?”
Lâm Nhị thiếu lời này rõ ràng là nói đùa nhưng La Thiên Thụy lại là trịnh trọng gật đầu:
- “Đúng vậy! Thiếu đông gia. Ta thô sơ giản lược nhìn qua mấy chương tiết, cố sự vẫn giống vậy, nhưng mà đã qua cắt giảm cùng chỉnh sửa, bố cục vô cùng đặc sắc”.
- “Ta đề nghị thiếu đông gia mua lại quyển sách này, để thuyết thư trong trà lâu sử dụng. Hữu ích!”
Lâm Tâm Viễn kinh ngạc thu liễm nụ cười, nói đến sinh ý hắn vẫn là rất nghiêm túc, có tâm đắc, hỏi:
- “Thật cần thiết?”
La Thiên Thụy gật đầu, khẳng định nói:
- “Nếu như ta kể chuyện theo bản Tam Quốc Diễn Nghĩa này, tràng diện ít nhất phải náo nhiệt thêmba phần.”
Lâm Tâm Viễn gõ trên mặt bàn nhịp nhàng:
- “Đi thôi. Vậy thì mua lại. La tiên sinh ngươi đi tìm Triệu chưởng quỹ cùng một chỗ thương lượng.”
La Thiên Thụy trong lòng buông lỏng, cuối cùng không có bỏ lỡ bản thoại đặc sắc này. Lại có chút cảm kích thiếu đông gia tín nhiệm hắn.
Lữ lão bản đưa tay gọi lại La Thiên Thụy đang muốn rời đi, cười nói:
- “Ài, Lâm lão đệ, nhã sự như thế, sao không đem vị tiểu hữu kia mời tới một lần, chúng ta tự mình đàm luận?”
- “La tiên sinh nói quyển sách này tốt như vậy, ta đều muốn thấy một lần.”
...
Lâm Tâm Viễn cười ha ha:
- “Đi. Lữ lão bản quả nhiên là người thích sách.” nói tiếp: “La tiên sinh, vậy thì làm phiền ngươi đi một chuyến, mời vị kia tiểu hữu lên đây.”
Người đọc sách, không có công danh tú tài, gọi chung “tiểu hữu”. Cho dù sáu mươi tuổi vẫn là tiểu hữu. Đã trúng tú tài chính là “Lão hữu”. Chưa tròn mười tuổi, chỉ cần có tú tài công danh, cũng đồng dạng gọi “Lão hữu”.
- “Thiếu đông gia khách khí, ta liền đi mời.” La Thiên Thụy cười rời đi
…
...
Ngay khi La Thiên Thụy rời đi phòng khách chữ “Tây”, mơ hồ có vài câu Lâm nhị thiếu cùng Lữ lão bản đối thoại truyền đến, chính là sự tình vừa nãy La Thiên Thụy lao vào phòng.
- “Lần này một án Hộ bộ tham ô tiền thưởng của quan tướng biên quan, Hoàng Thượng tức giận, thăng nguyên Kinh Doanh Tiết Độ Sứ Vương Tử Đằng lên Cửu Tỉnh Thống Chế, phụng chỉ tra án.
- “Vị trí Khâu thị lang có chút không vững.”
- “Không phải Lý Đại học sĩ cùng Chương Đại học sĩ ân oán giữa sao? Tại sao lại liên lụy đến án Hộ bộ tham ô.” Lâm Tâm Viễn hỏi lại.
- “A, chuyện phía trên ai biết được. Ta thuận miệng nói, Lâm lão đệ tạm thời nghe xong như vậy. Không nói, không nói. Kế tiếp, chờ theo dõi kỳ biến, lúc đó nghi ngờ mới rõ ràng”.
Cuối cùng, nghe được tiếng Lâm Tâm Viễn mấy tiếng cười khổ.
...
...
Triệu quốc cơ bản lưu lại ngoài cửa. Giả Hoàn đi theo thuyết thư tiên sinh La Thiên Thụy bước vào phòng khách Tây Giang Nguyệt trà lâu danh tiếng.
Trên bàn vuông bằng gỗ hoa lê, hai nam tử phẩm trà nói chuyện phiếm.
Giả Hoàn thấy rõ ràng dung mạo hai người, ánh mắt lóe lên, hơi nao nao lập tức khôi phục bình thường.
Một vị thanh niên mười sáu, mười bảy tuổi phú quý công tử, nho sam hoa phục. Một vị khác trung niên, có phong độ của người tri thức.
Giả Hoàn đem sách giao ra, La Thiên Thụy nhận lấy, trình cho Lâm Tâm Viễn.
Lâm Tâm Viễn cũng không có lật xem, mà đem sách đưa cho Lữ lão bản, hắn tin tưởng ánh mắt của La Thiên Thụy.
Đánh giá tiểu nam hài trước mắt, Lâm Tâm Viễn cười nói:
- “Giả bằng hữu mời ngồi, đã từng vào học?”
“Vào học” ý tứ chính là phải chăng thi đậu tú tài, phiếm chỉ phải chăng bắt đầu đọc sách.
Giả Hoàn trong lòng bất đắc dĩ, nói:
- “Ta đang tại đọc 《 Đại học Chương cú 》. Không dám nhận danh xưng bằng hữu của thiếu đông gia, ta thỉnh ra giá tiền.”
...
Với người xa lạ, nếu là người đọc sách sẽ hàn huyên vài câu. Trước tiên xem công danh, thứ tự là đồng sinh, tú tài, cử nhân, tiến sĩ. Nếu như công danh giống nhau, liền lại xưng hô theo năm trúng cử. Khoa cử phía trước là tiền bối.
Tóm lại, cần phải xác định trước thứ bậc.
Nghe xong lời nói của Giả Hoàn, Lâm Tâm Viễn liền cười lên:
- “Không nóng nảy, trước hết mời vị bằng hữu này của ta xem xong lại nói”.
Thời đại này kinh thương, muốn trước mở miệng lập quan hệ tiếp đó mới trả giá, vị này tiểu bằng hữu ngược lại tốt, trực tiếp “Ngôn Thương”, xem ra kinh nghiệm sống chưa nhiều.
Giả Hoàn gật gật đầu,
Trong chốc lát, Lữ lão bản khép lại thoại bản, vê râu cười nói: “Sách hay.”
Lâm Tâm Viễn tinh minh cười:
- “Giả Tiểu Hữu, ta vài ngày trước trong Túy Tiên lâu dự tiệc. Một bộ tranh sơn mài của Vương Miện thời Nguyên, bán 8 lượng bạc”.
- “Cái này, bản thoại Tam Quốc Diễn Nghĩa ta ra 10 lượng bạc để mua. Còn xin ngươi không cần bán trao tay.”
Vương Miện là họa sĩ thi nhân thời Nguyên, lấy vẽ mai trứ danh.
...
Trong xã hội hiện đại, không nói dân quốc Tề Bạch Thạch, chỉ nói mấy danh gia tiền triều có chút danh tiếng cũng không phải là cái giá tiền này a?
Chu Quân họa tác liền bán hơn 100 vạn lượng.
Giả Hoàn đối với thư họa không hiểu gì, nhưng mà trong này khẳng định có vấn đề, khẽ nhíu mày, dứt khoát nói:
- “Nếu đã như thế, vậy ta không bán.”
Lâm Tâm Viễn mỉm cười:
- “Cũng được! Làm ăn xem trọng ngươi tình ta nguyện.”
Cầm bản thảo từ trong tay Lữ lão bản đưa cho Giả Hoàn, uống một ngụm trà chờ Giả Hoàn đem sách thu trong ngực, thấy hắn tựa hồ không muốn bán, cười nói:
- “Giả Tiểu Hữu, ta lại thêm 2 lượng bạc. Không thể nhiều hơn nữa.”
.
Giả Hoàn không có hứng thú cùng thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi cò kè mặc cả.
Thiếu niên này hẳn là gia học uyên thâm, nhưng rõ ràng kỹ năng thương nghiệp còn non lắm, lắc đầu, thản nhiên nói: “Không được!” xoay người rời đi.
Làm ăn, mặc kệ khách hàng là lão nhân, tiểu hài, đều phải lấy sự tin cậy làm gốc, dạng này mới có thể vang danh thiên hạ, thành tựu rực rỡ.
Vị này thiếu đông gia rõ ràng khi dễ hắn là một đứa bé, cố ý ép giá.
Thật ra giá cả 12 lượng bạc đã là mức giá mong muốn của Giả Hoàn. Nhưng mà thiếu đông gia ép giá để cho hắn biết quyển sách này có thể bán được giá cao hơn.
Lâm Tâm Viễn liền có chút ngạc nhiên, đây cũng quá dứt khoát đi. Trong đầu thật nhanh nghĩ nghĩ, liền quyết định từ bỏ cuộc làm ăn này.
Dù sao, quyển sách Tam Quốc Diễn Nghĩa này đang lưu truyền rất rộng.
Hắn không cần thiết tiêu phí một “Khoản tiền lớn” đi mua một bản thoại đã lưu truyền.
Bây giờ thiên hạ thái bình, người bình thường hai mươi lượng bạc đã đủ cả gia đình qua một năm.
Gặp sinh ý không thành, La Thiên Thụy trong lòng thở dài, hắn là cực kỳ hy vọng thiếu đông gia đem cái thoại bản mua lại.
Cái bản Tam quốc này tuyệt đối sẽ lưu truyền rất rộng rãi.
- “Chậm đã.” Ngay khi Giả Hoàn kéo ra cánh cửa gỗ, Lữ lão bản đột nhiên mở miệng gọi lại Giả Hoàn,
- “Giả Tiểu Hữu, chậm đã! Thương lượng một chút nữa.”
Nói xong, nhìn về phía Lâm Tâm Viễn, “Lâm lão đệ, không ngại ta tranh a?”
...
Lâm Tâm Viễn đã xác định từ bỏ cuộc làm ăn, gật đầu:
- “Không ngại? Lữ lão bản có hứng thú cứ nói giá cả cùng Giả Tiểu Hữu hiệp thương. Ta nghĩ xem Giả Tiểu Hữu trong lòng đã định giá.”
Giả Hoàn chuyển thân trở về, hắn vẫn hi vọng thoại bản bán đi, mất công lại chạy một chuyển tiệm sách chào hàng, liền nói:
- “Lữ lão bản dự định ra giá bao nhiêu?”
Lữ lão bản cười ha hả:
- “Giả Tiểu Hữu tính tình thực sự dứt khoát. Vậy, ta cũng dứt khoát một lần. Ta ra 30 lượng bạc thu mua bản thảo của ngươi.”
- “A...” Lâm Tâm Viễn, La Thiên Thụy giật nảy mình, giá tiền này cũng quá cao đi!
Giả Hoàn không do dự, giống như con báo nhắm trúng thời cơ vồ mồi, lưu loát nói:
- “Thành giao!” nói xong, đi lên mấy bước, đem sách đặt ở trước mặt Lữ lão bản.
...
Có lẽ, sách trong tay còn có thể bán giá tiền cao hơn. Nhưng mà 30 lượng bạc đã vượt ngoài mong muốn, có thể thành giao.
Hắn kinh thương nguyên tắc là “Mười chim trong rừng, không bằng một con trong tay”.
Lữ lão bản cười híp mắt, lấy ra 30 lượng bằng ngân phiếu, đặt trên mặt bàn gỗ hoa lê, nói:
- “Đây là ngân phiếu của hiệu đổi tiền Nhật Thăng Xương, 30 lượng. Gặp phiếu tức đổi.”
- “ Ân.” Giả Hoàn mỉm cười, gật đầu.
Tâm tình không tệ đem ngân phiếu thu lại. Khoản giao dịch đến nước này liền xem như hoàn thành.
Hắn ngược lại không có ngờ tới Lữ lão bản đã đem cái tiệm sách này mua lại.
Khổ cực một tháng, cuối cùng có chỗ hồi báo. Đại nghiệp chép văn mở đầu không tệ, kiếm lời 30 lượng.
Không ngừng cố gắng!
...
...
Sinh ý đã xong, Lâm Tâm Viễn hiếu kỳ nói:
- “Lữ lão bản, ngươi thu mua cái bản thoại này, chẳng lẽ là dự định khắc đi bán?”
Lữ lão bản cười:
- “Đây là đương nhiên. Bằng không, ta mua cất giữ làm gì? Ha ha! Lâm lão đệ, trước tiên cho ta mượn La tiên sinh mấy ngày để bắt đầu giảng truyện này tại Tây Giang Nguyệt”.
- “Đảm bảo mức độ phổ biến, mới hấp dẫn. Xem như vì sách mới tìm chút danh khí.”
Lâm Tâm Viễn giơ ngón tay cái lên:
- “Lữ lão bản ý tưởng tốt”
Trong lòng âm thầm đánh giá vị này thực sự là đại gia kinh thương, không hổ là một nhân vật trong Tấn thương.
La Thiên Thụy chắp tay, vui vẻ nói:
- “Như thế liền đa tạ Lữ lão bản .”
Lữ lão bản khoát khoát tay, cười nhìn về phía Giả Hoàn định cáo từ, vội nói:
- “Giả Tiểu Hữu, không nghĩ tới chúng ta ở đây lại gặp mặt. Ngươi ngược lại là có rất nhiều ngày không có đi dạo qua cửa hàng sách của ta”.
- “Tam Quốc Diễn Nghĩa ngươi vẫn là mua trong tiệm Lão Lữ ta đây.”
Giả Hoàn cười một cái:
- “Hai ngày nay có chuyện bận rộn, cho nên không có đi. Ngày khác nhất định tới ủng hộ lão bản.”
...
Lữ lão bản có tiệm sách trong Tứ Thì phường gần Giả phủ. Hắn cùng vị Lữ lão đầu này nói chuyện phiếm qua mấy lần.
Mới vừa vào cửa lúc, hắn liền nhận ra. Chỉ là, hắn lâu tại thương trường, một ít nơi không thể nhận bậy người.
Lữ lão bản cười ha ha một tiếng, không câu chấp nói:
- “Sinh ý đã thành, Giả Tiểu Hữu không ngại ngồi xuống nói phiếm vài câu”.
- “Lâm lão đệ, vị này Giả Tiểu Hữu còn nhỏ, lại có nhiều kiến giải rất sâu sắc, làm cho người khác khai mở.”
Một bên Lâm Tâm viễn, La Thiên Thụy đã kinh ngạc đến ngây người. Vậy là hai vị này nhận biết nhau a!
Nếu không phải Lữ lão bản trước làm ăn sau nhận thức, Lâm Tâm Viễn cơ hồ hoài nghi một màn là ván cục, dở khóc dở cười nói:
- “Lữ lão bản, ngươi..., tốt, Giả Bằng Hữu là người quen, lại ngồi uống trà”.
La Thiên Thụy thấy vậy, xin lỗi một tiếng:
- “Thiếu đông gia, ta liền đi ra.”, nói xong cầm bản Tam Quốc Diễn Nghĩa lui ra ngoài. Hắn còn muốn đi thuyết thư.
…......