Dương quang tịch mịch.
Sau khi đưa Bảo Châu trở về Tê Hà quan, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi về Đông Trang Trấn.
Đại sư huynh Công Tôn Lượng trong xe than thở:
- “Giả sư đệ, ‘Nhất thất túc thành thiên cổ tiếu, Tái hồi đầu thị bách niên nhân’. Ta thẹn với Sơn trưởng dạy bảo..ai....”
Đây là câu thơ của Đường Bá Hổ. Giả Hoàn nghe xong muốn cười, trên mặt tỏ ra chững chạc đàng hoàng an ủi:
- “Đại sư huynh, không liên quan gì đến huynh. Là ngày hôm qua rượu thuốc có vấn đề.”
…
Tối hôm qua, Long Giang tiên sinh thiết yến khoản đãi hắn với Đại sư huynh, trong bữa tiệc mỹ nhân tương bồi. Hắn viết tam mỹ nhân thi tài xem như qua ải. Long Giang tiên sinh thống khoái tự viết một phong cho Tê Hà công chúa cam đoan Tần Khả Khanh có quyền ở lại đạo quán.
Tuy vậy, chiều hôm qua phần rượu thuốc dược lực hơi mạnh, đại sư huynh không chế không nổi, mỗi người kéo một mỹ cơ về phòng riêng.
Loại chiến trận phong lưu tự nhiên là hắn được miễn, âm thầm cảm nhận cũng thấy dược lược bành trướng, quả nhiên Trí Trần đại sư chế dược, trình độ ghê gớm.
…
Công Tôn Lượng tâm tình buồn bực không khá hơn chút nào, một đường hàn huyên nói chuyện. Mà Giả Hoàn dù tự tin Giả Trân Đại trọng mã sẽ trúng chiêu, tâm tình vẫn rất hồi hộp.
Tần Khả Khanh, Giả Hoàn không tính gặp nàng.
Tần Khả Khanh cảm kích, hắn đương nhiên sẽ nhận, nhưng không muốn cùng nàng có cái gì “ái muội”, trong lòng hắn chưa rõ rốt cuộc đối với Tần đại mỹ nhân là thứ tình cảm gì?
Nếu không phải Giả Trân cưỡng đoạt lò gạch, tính toán nhúng chàm hạch tâm lợi ích, hắn có vì Tần Khả Khanh diệt trừ Giả Trân hay không? Cứu Tần Khả Khanh trong quyết tâm này, chiếm bao nhiêu thành?
Thật khó mà nói,...
…
…
Trở lại lạc viện số 69 trong tiểu trấn,
Giả Hoàn vừa bước vào trong nhà, Như Ý trong phòng quét rác, thấy Giả Hoàn đột nhiên đi vào, “Nha” một tiếng, ném cái chổi, bổ nhào vào trong ngực Giả Hoàn khóc ô ô, giộng rưng rưng:
- “Tam gia... Ô.ô..”
Giả Hoàn cười thích thú, hai tay ôm chặt lại thân thể nhỏ bé của Như Ý, cảm giác thật giống binh sĩ từ chiến trường về nhà. Hắn cảm động, vỗ nhẹ lưng của nàng:
- “Tốt rồi, tốt rồi. Gia về rồi, không khóc. Đã lớn như vậy còn khóc giống tiểu hài tử.”
Cửa ra vào truyền đến tiếng “lạc lạc” cười duyên:
- “Vừa vặn lại đụng phải a!” Giả Hoàn nhìn lại, gặp Tình Văn tại cửa ra vào mím môi, đôi mắt to long lanh xinh đẹp nghiêng mắt nhìn hắn đang ôm Như Ý, ẩn chứa ý cười trêu ghẹo.
Giả Hoàn tâm tình vui vẻ, cũng không có buông Như Ý ra, dù Như Ý không phải rất xinh đẹp, nhưng phần quan tâm, tình cảm tích lũy dần dần đối với hắn mới quan trọng.
Sau ba ngày,
Giả Hoàn lên Diệu Phong Sơn, Đàm Chá Tự tiếp tục con đường gian khổ học hành, chờ đợi hạ cờ, Chờ đợi hoa nở, chính là thời điểm Vân khai Minh nguyệt.
...
...
Cùng thời điểm, Giả Liễn từ Ngoại thành về đến phủ, đã sắp tới giờ ăn cơm.
Vương Hi Phượng cùng Bình nhi, Phong nhi mới trở về phòng, thấy Giả Liễn anh tuấn tiêu sái, hai má hồng nhuận, đôi mắt vẫn còn vân đỏ, có chút kinh ngạc, lại tức giận, ánh mắt hung hăng hỏi:
- “Ngươi đi trộm nữ nhân ở đâu cả đêm, giờ mới về?”
Giả Liễn thấy nữ nhân của mình, áo khoác lụa mỏng đỏ rực lửa, xinh đẹp nóng bỏng, đôi mắt phượng liếc xéo yêu mị, thân thể trên dưới lồi lõm, thêm bộ dáng nàng ưỡn bộ ngực mắng mỏ, dư ba dược lực phát tác cảm giác phía dưới nóng lên, nhanh tay kéo Phương tỷ nhi lại giường:
- “Tới, để Gia kể cho nghe chuyện hôm qua Hoàn ca nhi và Trân đại ca”
- “A” Vương Hi Phượng lúc này mới nhớ tới chuyện mà Giả Liễn nhắc tới, đánh mắt để Bình nhi, Phong nhi ra ngoài,
…
Bình nhi biết sợ là đôi này có tư mật thoại muốn nói, gật đầu, mang theo Phong nhi đi.
- “Thế nào?” Giả Liễn hơi kỳ quái, thế mà đem Bình nhi đẩy ra, kể cả bình thường phu thê “ăn mặn” đối với Bình nhi không kiêng kị gì...
Hai người đi vào phòng trong, ngồi trên giường còn chưa hỏi được dăm ba câu, Vương Hi Phượng giật mình, bị Giả Liễn kéo vào trong ngực, một cái tay gấp gáp luồn vào trong vạt áo, tùy tiện nắn bóp.
Vương Hi Phượng không nghĩ tới nam nhân nhà mình gấp gáp như vậy, vừa bực mình vừa buồn cười, gắt:
- “Ngươi cử chỉ điên rồ a.” lại nhìn ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của hắn, cũng đoán ra ít nhiều,
Giả Liễn không thèm để ý chút nào, càng ngày càng làm càn, rất nhanh giải khai vạt áo, lộ ra nửa bầu ngực sung mãn trắng nõn nà của Phượng tỷ nhi, núm đỏ hồng như hạt đậu,
- “A...Cái này ban ngày, nào có ngươi dạng này,...” Vương Hi Phượng không tránh thoát, cũng chỉ có thể tùy ý đối phương,
“Ưm” một tiếng, đôi môi đã bị Giả Liễn khóa chặt, một tay hắn liên tục nhào nặn cặp tuyết lê sung mãn Phượng tỷ nhi.
…
Vương Hi Phượng cả tháng nay “bỏ hoang”, lúc đầu còn phản kháng một chút, sau tùy đối phương làm loạn, tiếp đó liền bị Giả Liễn nhóm lửa, cả người vặn vẹo cháy hừng hực. Quần áo nhẹ nhàng mấy động tác đã rơi sạch, trên thân chỉ còn vài điểm che chi vật và hai tiếng thở dốc...
“Ưm,...A….a…Gia...” Nữ nhân cạn ngâm khẽ hát là phi thường kích động, khúc nhạc đệm vô cùng mỹ diệu,
Hô hấp trở nên dồn dập, trên mặt giống như là bắt lửa, thiêu đến Vương Hi Phượng cơ hồ mở mắt không ra, tô phong kịch liệt chập trùng, muốn kêu lên nhưng lại kìm chế, vì bây giờ là ban ngày, phía ngoài còn có người đi lại.
Giả Liễn dường như chỉ muốn giải quyết "nhu cầu" nên vừa mới mơn chớn thời gian cực ngắn đã hùng hục cắm cây bổng vào trong người Phương tỷ nhi, đôi phu thê nhanh chóng phối hợp điên cuồng một chỗ, chinh chiến không biết mệt mỏi ... Vương Hi Phượng là “nữ cường nhân” với chuyện ấy nhu cầu cao, hôm nay đối với sự biểu hiện của trượng phu hài lòng, thân thể thả lỏng, thoải mái tận hưởng từng nhịp va chạm nhanh, mạnh mẽ, như giải tỏa cơn khát bấy lâu,...
“Ưm,...Gia, yêu ta...”
“Hừ...ừm...mm” Giả Liễn trầm thấp vài tiếng
“A...a… nhanh, Gia...dùng sức...đi...” nàng vô cùng khát vọng cường thế như vậy tiến vào.
“Phạch, phạch,....” Tiếng va chạm không ngừng, cặp bồng đào rung lắc từng hồi theo nhịp
Sau gần một khắc (hơn 10 phút), Giả Liễn liên tục chinh chiến, bàn tay không nhàn rỗi, vò nặn bầu ngực săn chắc không ngừng biến dạng, hai khỏa phấn hồng nụ hoa dưới sự kích thích kiên cường đứng thẳng, để cho người ta nhịn không được đưa tay bắt lấy.
Trực tiếp kích thích như vậy, dù cho thuốc trợ lực, có người nào có thể chịu được lâu?
“Ưm,...Á,...á...thật thoải mái” Vương Hi Phượng kêu lên một tiếng,
Nhắm chặt đôi mắt, hai chân quấn, siết chặt hông Giả Liễn, tay quàng lên cổ hắn, phối hợp nhịp nhàng, bên dưới hạ thân khoái cảm cuộn sóng đánh úp, điên cuồng vặn vẹo eo nhỏ nghênh tiếp, trong miệng tiếng rên rỉ liên tiếp…
Giả liễn động tác biên độ gia tăng, chợt rùng mình một cái, giật mấy hồi, lưu lại 'nồng tình' trong cơ thể Phượng tỷ nhi.
…
…
Một trận triền miên, Vương Hi Phượng thở hổn hển, đôi môi nhếch lên đầy vẻ phong tình, thỏa mãn.
Một lát sau, tại mỹ thiếp Bình nhi đỏ mặt đi vào phục thị, thu dọn giường đệm, Vương Hi Phượng, Giả Liễn sửa sang lại một phen, uể oải nằm trên giường nói chính sự.
Vương Hi Phượng hôm trước đã chấp nhận nhượng bộ chia xẻ sinh ý son phấn với Giả Liễn nhằm cứu vãn cục diện căng thẳng, quan hệ hơi khôi phục chút, hỏi:
- “Gia hôm qua đi bên ngoài thành cho Trân đại ca cùng Hoàn lão tam làm bên trong người, kết quả như thế nào?”
Giả Liễn cười nói:
- “Còn có thể như thế nào? Hoàn ca nhi người thông minh bao nhiêu, rất thức thời, gặp mặt liền chịu thua...” Đem tình huống nói một lần.
Vương Hi Phượng nghe xong, không chịu được châm chọc nói:
- “Ai nha, hắn nguyên lai cũng là lấn yếu sợ mạnh. Ta còn tưởng rằng hắn muốn hướng về Đông phủ náo loạn đây? Trong phủ cuối cùng có người có thể trị hắn. Bằng không, hắn muốn lên tận trời.”
...
...
Phùng Tử Anh kể từ khi từ Đông gia thôn trở về, tâm tình không tốt.
Tiết Lập Hạ,
Một ngày buổi chiều, Phùng Tử Anh hẹn Bảo Ngọc tới nhà uống rượu.
Minh sảnh rất đẹp, có thể thưởng thức toàn bộ phong cảnh ngoài sân, lầu các, ao hồ,...Trên bàn tròn bài trí chút món ăn trang trí bắt mắt, một bầu rượu. Các thị tỳ, nha hoàn đều bị Phùng Tử Anh đuổi ra ngoài phòng.
Phùng Tử Anh thần sắc buồn bực uống một chén rượu, hỏi:
- “Bảo huynh đệ, nhà ngươi vị Hoàn huynh đệ kia thường ngày ở nhà là hạng nhân vật gì?” Đây là hắn hôm nay thỉnh Giả Bảo Ngọc uống rượu duyên cớ.
…
Bảo Ngọc một bộ Kim Bạch Điệp Xuyên Hoa, đỏ chót, với tiêu chuẩn thẩm mỹ thời đại này thì cũng thần tuấn phiêu dật, kinh ngạc nói:
- “Phùng đại ca sao lại hỏi tới hắn? Hắn trong nhà, là dạng người không thể chọc được...”
Bảo Ngọc đối với Giả Hoàn một bụng ủy khuất, bất mãn, tiếp lấy Phùng Tử Anh tra hỏi, đều kể ra.
Phùng Tử Anh cũng đem chuyện ngày đó tại Đông gia thôn nói một lần.
Giả Bảo Ngọc cười lạnh nói:
- “Phùng đại ca, đây có gì kỳ quái? Hắn nguyên bản bất quá là một dạng tục nhân như món ăn dưới đĩa, ngu xuẩn vật, trước giờ đều đầu cơ trục lợi. Trân đại ca xé khuôn mặt, hắn nào dám không sợ?”
.
Phùng Tử Anh thở dài.
Hắn với mấy thiếu gia, công tử Vinh quốc phủ có nhiều qua lại, đối với quyền thế Vinh quốc phủ có mấy phần hiểu rõ. Tuy không phải dòng dõi công huân nhất lưu, nhưng kết giao cũng là Tiết Độ Sứ, Đô Sát Viện, nhân vật có thực quyền trong Lục bộ các loại.
Giả Trân muốn cầm bóp, gõ Đông Trang Trấn dạng phiên chợ, chính xác không khó.
Xuân qua, Hạ tới, trong đình viện, mấy đóa hoa đầu cành vũ động,
Cạn chén, tàn cuộc, Giả Bảo Ngọc mang theo bọn sai vặt về nhà, trong đầu thoải mái khó tả. Muốn cười mấy tiếng
“Ha ha, Hoàn lão tam, nghĩ không ra, ngươi cũng có hôm nay a!”
...
...
Sự tình trải qua chưa được mấy ngày,
Tiết Bàn bên ngoài cùng đám hồ bằng cẩu hữu lêu lổng nghe được lời đồn đại, buổi tối về nhà, trùng hợp Tiết Di Mụ cùng Bảo Trâm tại trong sảnh nói chuyện.
Tiết Di Mụ hỏi, Tiết Bàn thuật lại tình huống một lần. Nghe vậy, Tiết Di Mụ do dự im lặng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tiết Bảo Trâm đứng lên, nói:
- “Mẹ, ca ca, con trước về phòng nghỉ ngơi.” Dứt lời, mang theo Oanh nhi rời đi.
Lưu lại Tiết Di Mụ cùng Tiết Bàn hai người hai mắt nhìn nhau, không hiểu ra sao. Bảo Trâm sẽ không tùy tiện biểu lộ cảm xúc. Hôm nay, đây là thế nào?
…
Trở lại trong phòng ngủ, Oanh nhi điểm đèn, Tiết Bảo Trâm ngồi ở trước bàn trang điểm, trong lòng thật sự hơi thất vọng.
Bản thân nàng là người an phận tùy thời. Nhưng Hoàn ca nhi là nam nhi, tại sao có thể khuất phục như thế? Hắn lấy lòng Đông phủ Trân đại ca, có thể rơi vào một cái kết quả tốt?
Biết bao ngu ngốc!
Hoàn ca nhi, đến cùng ở bên ngoài đã trải qua sự tình gì?
Bị sinh hoạt san bằng củ ấu, chẳng khác người thường, không còn phong thái hăng hái lúc mới gặp hắn.
Nàng khá là khổ sở.
Bất tri bất giác, băng lãnh mỹ nhân Tiết Bảo Trâm dành sự quan tâm không nhỏ cho vị Hoàn huynh đệ, cũng không biết bắt đầu từ đâu, xảy ra từ bao giờ?
...
...
Vương Hi Phượng giễu cợt,
Phùng Tử Anh thất vọng,
Giả Bảo Ngọc khoái ý,
Bảo Trâm khổ sở, đủ loại cảm xúc,
Cũng không phải chỉ là mấy người này, đối với người danh mãn kinh thành, chúng nhân chú mục, thì ai từng tiếp xúc qua Giả Hoàn đều có một tâm trạng riêng.
Người nổi tiếng, khác người thường là vậy.
Những tâm tình này, phảng phất tiềm ẩn dưới đáy nước mạch nước ngầm, mãnh liệt, nguy hiểm. Giả Hoàn trong một, hai năm nay thiết lập danh tiếng, uy tín có nguy cơ sụp đổ.
Giả Hoàn chỉ làm duy nhất thư phản hồi, đè xuống tâm tư tình cảm của Tam tỷ Thám Xuân, còn lại toàn tâm toàn ý dành cho đọc sách, không rảnh bận tâm những thứ phản ứng, đồn đoán này.
…
Mặt trời mọc, ánh nắng ấm áp dịu dàng, lại lặn xuống, ráng chiều rực rỡ, nhiễm đỏ một góc trời.
Cứ thế thời gian lặng lẽ qua.
Đông Trang trấn, Hàm Hanh thương hội dựa theo Giả Hoàn bố trí, đem lò gạch tài vụ, vận doanh đơn độc tách rời, để cho Giả Trân phái quản sự tới nhận, trong đó có phòng thu chi bổ khuyết, ngồi xem những người này “giở trò” trong các khâu mua vật tư.
Đô Hoằng, Diêu Vĩ, Liễu Dật Trần bọn người Văn đạo thư viện được Giả Hoàn lôi ra từ trong tuyệt cảnh sinh tử, Giả Hoàn là lãnh tụ, bán 5 thành cổ phần cho Ninh quốc phủ lấy 800 lượng, bố trí ra sao, bọn họ tin tưởng, đồng thời ẩn nhẫn chờ đợi, chờ đợi, tất nhiên nhiệt huyết vẫn giữ lại giống như trong thủy tai, nhẹ nhàng vui vẻ, tùy ý.
......