Chương 143: Định phong ba (2)

-

Phùng Tử Anh rời đi, Giả Trân, Giả Liễn tại sảnh chính lạc viện bày rượu. Giả Dung một bên bồi tiếp. Người hầu đốt lên văn hương, bày biện một bàn đồ ăn không quá tinh xảo nhưng mang hương vị thôn dã mới lạ.

Trong phòng khách sáng tỏ như ban ngày.

Lại Thăng trước mặt Giả Trân rất có mặt mũi, đi vào uống một chén rượu, lúc đi xuống cười nhắc nhở:

- “Đại gia, ngược lại phải đề phòng Hoàn Tam gia quỵt nợ.”

Giả Trân tự đắc cười to:

- “Hắn dám quỵt nợ thử xem! Không cần quản hắn.”

.

Đuổi Lại Thăng xuống, Giả Trân lúc này mới cười tủm tỉm hỏi Giả Liễn:

- “Liễn huynh đệ, ngươi nói Hoàn ca nhi hôm nay có mấy phần thực tình?”

Giả Liễn mỉm cười, nhấp một chén rượu đế tự nhưỡng trong thôn:

- “Trân đại ca, ta nói thật. Về phía ta tiếp xúc với Hoàn ca nhi tiếp xúc, hắn người này rất kính huynh trưởng. Rắc rối với Bảo Ngọc, là có nguyên do không phải sự tình gì ghê gớm. Hôm nay mặc kệ hắn là thật tâm, hay bị thúc ép, tóm lại, Trân đại ca yên tâm thu ngân tử là được. Hoàn ca nhi trình độ kinh tế không thể nghi ngờ.”

Hắn đối với Giả Hoàn năng lực kinh thương rất bội phục. Khen một câu “sửa đá thành vàng” cũng không quá đáng.

Kỳ thực, Trân đại ca muốn cổ phần lò gạch đã thương lượng qua với hắn, bất quá hắn được Giả Hoàn chỉ điểm, quay đầu liền hố người, đây không phải phong cách của Liễn Nhị gia.

Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của bản thân Giả Liễn.

Khách quan mà nói, Giả Liễn đã có đủ lợi ích từ Giả Hoàn, trước là than tổ ong, giờ là sinh ý cửa hàng son phấn nên hắn không muốn vì tranh đoạt sinh ý lò gạch đi theo Giả Trân đối phó Giả Hoàn.

Giả Trân nghe Giả Liễn nói vui vẻ, cười rộ lên:

- “Lời nói này có lý. Hoàn ca nhi tiễn đưa ‘phần lễ vật kia’ rất hợp tâm ý của ta. Tuy là không dùng được, nhưng nghĩ đến đồ tốt. Liễn huynh đệ muốn hay không cùng phân một nửa?”

...

Cái gọi là “cố bản bồi nguyên”, hắn tất nhiên biết là thứ gì.

Giả Trân năm nay đã sắp bốn mươi (40), ngày thường có đơn thuốc của Thái y điều dưỡng thân thể, tuy nhiên thời điểm lực bất tòng tâm là có, khả năng chính chiến không “dẻo dai” như trước. Giả Hoàn phần lễ này, thực ra nói với Giả Liễn “hợp tâm ý” còn chưa đủ, mà phải nói có sức hấp dẫn chí mạng.

Sớm mệnh lệnh đám người hầu tâm phúc thu lại dược hoàn, đương nhiên, điều kiện sử dụng quá hà khắc, cần phải suy tính.

Giả Liễn cười ha hả nói:

- “Tiểu đệ còn trẻ, cũng không muốn cấm túc nữ sắc ba tháng. Không cần đến lễ vật này.”

Giả Trân, Giả Dung đều vui vẻ cười ha hả.

Giả Trân thấy Giả Dung, lại nghĩ tới vưu vật động lòng người ở ngay Tê Hà quan, cả người một hồi lửa nóng, muốn phát tiết.

Tiệc rượu xong xuôi, Giả Liễn trong đêm đã ngồi xe ngựa rời đi, trở lại Kinh thành.

Hắn tin lời nói của Giả Hoàn, chỉ chút nữa dược lực phát huy công hiệu, trong cái sơn thôn hẻo lánh này lấy đâu ra nữ nhân hầu hạ, kìm hãm một đêm làm sao chịu nổi. Ngoại thành Kinh thành, hắn còn mấy nhân tình đang chờ hắn.

Lần lượt Phùng Tử Anh, Giả Liễn rời đi, Giả Trân nhìn chằm chằm Giả Dung, sau phân phó:

- “Ngày mai ngươi tiếp tục lên Tê Hà quan, đón con dâu Tần thị về.”

Mục tiêu muốn để cho Tần thị tại Tê Hà quan không có ngày an bình, nhìn xem Tê Hà công chúa còn nguyện ý thu lưu Tần thị hay không?

Giả Dung không dám nghịch lại, bất đắc dĩ đáp ứng.

Trở về trong phòng ngủ, ánh trăng sáng tỏ, Giả Dung đứng dưới mái hiên trầm ngâm suy nghĩ, Giả Hoàn biểu hiện làm cho hắn khinh bỉ. Hắn đoán được Bảo Châu trốn đi tìm Giả Hoàn cầu cứu. Bất quá, cũng chỉ như vậy, còn không phải trước mặt phụ thân hắn đè thấp làm tiểu, cúi đầu chịu thua sao.

Khả Khanh tìm cứu tinh, chỉ là một kẻ vô dụng.

...

...

Ngay buổi sáng hôm sau,

Giả Dung tiếp tục ngồi xe ngựa hướng tới Tê Hà quan, hắn cho mấy đạo cô bạc, an bài truyền lời, rồi ngồi trong phòng khác chờ gặp Tần Khả Khanh.

Cùng thời điểm, cũng có một chiếc xe ngựa xa hoa, chậm rãi từ chân núi đi lên.

Tê Hà quan, tọa lạc trong thung lũng, dưới ánh nắng dịu nhẹ của buổi sơm, sơn cảnh hùng tráng mà không mất vẻ đẹp nguyên sơ, giúp cho con người thanh thản tinh thần,

Tần Khả Khanh theo thói quen hàng ngày, quỳ gối trên bồ đoàn trong một gian tĩnh thất niệm Đạo Kinh, thần sắc căng thẳng không thể che dấu, mọi thứ cảm xúc sợ hãi, tuyệt vọng, đau thương vẫn dồn dập mà đến, hàng ngày tra tấn tinh thần nàng.

Miệng niệm Đạo Kinh, thì cửa tĩnh thất “kẽo kẹt” bị người đẩy ra, quản sự nữ quan Trương đạo cô đi vào, lạnh lùng nói một câu:

- “Tần thị, Quán chủ tìm ngươi.” Trương đạo cô thái độ, trở mặt với Tần Khả Khanh từ những ngày đầu.

Tần Khả Khanh tinh thần suy sụp, mất ăn mất ngủ mấy ngày, nghe vậy sắc mặt thêm vài phần tái nhợt, trong lòng thấp thỏm đi theo quản sự nữ quan.

...

Một gian phòng tu đạo nhưng tráng lễ, xa hoa, sang trọng, giữa sảnh là một vị nữ đạo sĩ, tóc trắng như mây, hơn sáu mươi tuổi đang ngồi trên ghế vuống trà, bên cạnh một nhóm nha hoàn, vú già hầu hạ, cũng là mặc trang phục người hầu.

Thấy Tần Khả Khanh đi vào, gian phòng trở nên yên tĩnh.

Tần Khả Khanh dáng người thanh thoát, nhỏ nhắn mềm mại, tiến lên hành lễ:

- “Tần thị gặp qua Quán chủ.”

Quán chủ Tê Hà công chúa dù mặc đạo bào, nhưng kiểu dáng, chất liệu cực kỳ tinh xảo, hoa mỹ, không giống thông thường, khuôn mặt khô gầy, khí chất thanh tịnh, bình thản, không tranh mới đời, nếu để ý có thể cảm nhận nàng toát ra uy nghiêm đến từ thân phận, khiến người khác không thể khinh nhờn…

.

Tê Hà công chúa đưa tay ra hiệu Tần Khả Khanh miễn lễ, thầm khen “thực sự là hảo bộ dáng, hảo khí chất mỹ nhân nhi”, khẽ thở dài, nói:

- “Tần thị, ngươi ngữ căn không sạch, trần duyên chưa dứt. Trong đạo quan tu hành có nhiều bất tiện, ngươi cần phải trở về”

Giả gia, Ninh quốc phủ dù sao cũng là dòng dõi khai quốc công hầu, nàng đã mất đi sủng ái của Hoàng thất, không muốn trộn lẫn vào gia sự Giả gia. Nàng che chở Tần thị, không muốn đắc tội ai.

Tần Khả Khanh cúi đầu, rơi lệ nói:

- “Mong Quán chủ thương tiếc. tiểu nữ cùng trượng phu cảm tình đã tan vỡ, không muốn lại trở về. Chỉ nguyện chung thân phụng dưỡng Tam Thanh.”

Tần thị yếu nhược, dễ mềm lòng nhưng là một nữ thông minh, biết được khoảng thời gian này trượng phu Giả Dung mỗi ngày tới cầu kiến nàng, để cho Quán chủ bất mãn. Nhưng sự tình này không phải nàng có thể khống chế. Sau khi Bảo Châu báo tin, chút tình nghĩa phu thê còn lại đã tan biến, nàng không còn tin tưởng Giả Dung.

Tê Hà công chúa trách mắng:

- “Đứa ngốc, trong sinh hoạt có chút không như ý cũng là thường thấy. Nữ nhân chúng ta không dựa vào trượng phu, làm sao mà sống? Ta nhìn trượng phu của ngươi cũng là tâm thành thành ý. Ngươi theo hắn đi thôi.”

...

Tần Khả Khanh lòng tràn đầy khổ tâm, Giả Trân cái thứ “cầm thú” kia nàng làm sao có thể nói ra miệng? Sự tình lộ ra, chỉ sợ lỗi lầm sẽ rơi xuống trên đầu nàng. Thế nhân sẽ chỉ trích nàng tính tình lẳng lơ, thiên tính dâm đãng, câu dẫn công công.

Tần Khả Khanh đau khổ cầu khẩn, Tê Hà công chúa không đồng ý.

Nhìn xem Tần thị xinh đẹp tuyệt trần, đang quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt cầu khẩn, Trương đạo cô trong lòng càng khó chịu, chỉ muốn trên gương mặt trắng trẻo của nữ nhân này xoẹt một đao mới thống khoái.

Trương đạo cô tức giận nói:

- “Tần thị, ngươi thật không biết tốt xấu! Quán chủ cũng đã minh chứng nguyên nhân. Ngươi còn muốn dây dưa. Trượng phu ngươi tới đón ngươi, ngươi tại sao không quay về?”

Tần Khả Khanh để người ta mắng, sắc mặt lập tức đỏ bừng lên, nộ khí từ đáy lòng xông tới. Chỉ là nàng tính tình yếu đuối, sẽ không giống Vương Hi Phượng thống khoái mắng lại người.

Mấy ngày nay, nàng đã đối mặt với sự sợ hãi, chịu đựng đủ loại tra tấn tinh thần, vô cùng mệt mỏi , cảm thấy trên đời này chẳng còn ai đáng tin cậy, không còn nơi nương tựa, mà nay đường sống duy nhất Tê Hà quan cũng đoạn mất, nàng cần phải làm gì?

Có ai cứu giúp nàng?

Đúng lúc này, đại nha hoàn Bảo Châu thở hỗn hển dưới sự dẫn đầu của một nữ quan đi vào, sau đó nữ quan bẩm báo Tê Hà công chúa, nói Bảo Châu có thư của Long Giang tiên sinh gửi cho công chúa.

Tê Hà công chúa có chút cao hứng, lại hơi kỳ quái:

- “Ta vị cháu họ kia như thế nào gửi thư cho ta? Mau mau lấy tới cho ta xem một chút.”

Bảo Châu đem bức thư trong người lấy ra, rất nhanh một nha hoàn nhận lấy, đưa cho Tê Hà công chúa.

Tê Hà công chúa nhìn mấy hàng chữ, trên mặt hiện lên nụ cười, lập tức gật đầu, nghiêm khắc đối với Trương đạo cô nói:

- “Ngươi thường ngày tính tình dữ dằn, quản sự chức vụ này trước tiên tháo xuống. Ngươi đi trong phòng bếp làm việc, tự cảnh tỉnh chính mình.”

...

Trương đạo cô hoa mắt, choáng váng. “Tại sao có thể như vậy?” Nàng vừa rồi mắng Tần Khả Khanh, rất đúng ý tứ Quán chủ, cũng thấy Quán chủ hài lòng.

Vài tên nha hoàn, vú già kinh ngạc khó tả. Tê Hà công chúa vẻ mặt ôn hòa đối với Tần Khả Khanh nói:

- “Tần thị, đã có vị cháu họ của ta vì ngươi nói hộ, ngươi ngay tại trong Quán an tâm ở lại. Trượng phu ngươi nơi đó ta phái người đuổi đi.”

Tần Khả Khanh ngơ ngơ ngác ngác, không biết Bảo Châu thế nào mang về phong thư trọng yếu như vậy, vui mừng khôn xiết vội vàng nói cám ơn:

- “Tạ Quán chủ.”

Tê Hà quán một hồi phong ba cứ như vậy trừ khử, Tần Khả Khanh an ổn ở lại trong quán, Trương đạo cô một mực châm chọc, nhìn chằm chằm vào nàng bị phối đến phòng bếp.

...

...

Tần Khả Khanh với Bảo Châu ra khỏi gian phòng, nước mắt liền chảy xuống như mưa. Chủ tớ hai người sau 9 ngày mới gặp lại, mừng rỡ dị thường.

Trở lại trong phòng, Tần Khả Khanh lôi kéo tay Bảo Châu, ngồi xuống mép giường, hỏi:

- “Bảo Châu, mau nói xem, chuyện gì xảy ra? Ngươi có gặp Hoàn thúc?”

Bảo Châu dùng sức gật đầu, vui mừng cười, nức nở đáp lại:

- “Nãi nãi, là Tam gia tới cứu người. Tam gia hôm qua đã đi Đông gia thôn gặp Lão gia. An bài nô tỳ tại biệt viện của Long Giang tiên sinh. Đêm qua đã trở về nói cho nô tỳ, sự tình đã được giải quyết, rồi mọi chuyện sẽ qua đi. Tiếp đó, buổi sáng hôm nay, Long Giang tiên sinh đưa cho nô tỳ phong thư, lại phái xe ngựa tiễn đưa nô tỳ lên núi. Nãi nãi, chúng ta được cứu rồi.”

...

Lần này Bảo Châu không khóc, chỉ cười toe toét, nắm tay Tần Khả Khanh muốn nhảy lên.

- “Ân, ân.” Tần Khả Khanh gật đầu mấy cái, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, Lần này, là vì quá vui mừng. Tuyệt vọng, đau thương, sợ hãi, lại đối mặt với tuyệt lộ, giờ này mọi thứ đều tiêu tán.

Trong lòng nàng cảm kích, cảm xúc giống như sóng lớn trào lên mà tới, cái gọi là “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi” vẫn chưa đủ để diễn tả tâm trạng lúc này.

Tần Khả Khanh giật mình nhớ tới điều gì, hốt hoảng hỏi:

- “Hoàn thúc đâu?”

- “Tại chân núi.”

“A”. Tần Khả Khanh kêu lên một tiếng, đứng bật dậy còn chưa kịp định thần, Bảo Châu đã nói:

- “Tam gia nhắn: Sau này gặp lại.”

Tần Khả Khanh chạy vội ra cửa phòng, nhìn hướng phía đại môn, dù không thấy gì nhưng nàng tưởng tượng ra được gương mặt non nớt mà kiên nghị kia, nụ cười nhàn nhạt dễ thân cận, ánh mắt trong sáng cho người khác sự tin tưởng...

...

...

Giả Dung nóng lòng chờ đợi trong phòng khách Tê Hà quan, bất giác bị nữ quan Tê Hà quan đuổi ra.

Ác ngôn ác ngữ tới tấp táp vào mặt để hắn về sau không cần tới.

Giả Dung hậm hức, tức chết, đứng trước đại môn Tê Hà Quan, hận hận cắn răng,

Nếu như, hắn biết đãi ngộ lúc này là do người mà hắn khinh bỉ, Giả Hoàn tạo thành, hắn còn sức mạnh khinh miệt châm chọc một tiếng “nhuyễn đản” sao?

…....