Chương 145: Định phong ba - Giả Trân chết !

Giả Trân tiếp tục can thiệp sự vụ vào Đông Trang Trấn.

Ngày mười ba tháng tư, Ninh Quốc Phủ điều Lại Thăng tổng quản đưa ra yêu cầu muốn cung ứng cho Đông Trang Trấn vật liệu gỗ. Đô Hoằng lấy lý do gỗ trong núi có thể chặt, chờ cuối tháng thảo luận, đùn đẩy kéo dài thời gian.

Ngày mười sáu tháng tư, tiết Mang chủng, Ninh Quốc Phủ nâng cao giá cả than cung cấp cho lò gạch, thoả thuận hiệp thương Giả Hoàn, Giả Liễn cung cấp than bị xé bỏ. Giá cả đề cao ba thành. Hàm Hanh thương hội nhẫn.

Ngày hai mươi chín tháng tư (29/4), Ninh Quốc Phủ Trường Tôn Giả Dung mang người thân phó Đông Trang Trấn, thương thảo cung ứng vật liệu gỗ và muốn gặp Giả Hoàn, ý muốn lũng đoạn cung ứng lương thực Đông Trang Trấn.

Vật liệu gỗ, Hàm Hanh thương hội đáp ứng, nhưng hiệu suất chậm chạp, trì hoãn.

Giả Dung đi Đàm Chá Tự, gặp Giả Hoàn không thấy, tiểu hòa thượng Minh Không nói, Giả Viện Thủ đã tới Linh Sơn dạo chơi, đến nay chưa về.

Giả Dung đợi hai ngày, hậm hực rời đi.

...

...

Giả Dung lần này làm việc bất lực, thấp thỏm lo âu, về đến phủ cho Giả Trân nói tình huống, chờ xử phạt. Hắn trong tháng tư bị Tê Hà quan đuổi ra, không cách nào lại đi náo Tần Khả Khanh, trở về bị Giả Trân đánh cho một trận.

Giả Trân âm thầm sai người hỏi nguyên nhân, đành bất đắc dĩ từ Đông gia thôn trở lại phủ.

Hoàng thất không chọc nổi.

.

Ninh Quốc Phủ,

Trong sân, dưới mái hiên, Giả Trân Tại xác theo lồng chim tiêu khiển, mấy gã sai vặt bồi tiếp, nghe Giả Dung nói xong, híp mắt nhìn hắn một hồi, bật cười nói:

- “Có thể thấy được Hoàn ca nhi trong lòng đối với ta vẫn có ý kiến a. Ngươi Nhị di nương, Tam di nương sẽ tới phủ thượng ở qua tiết Đoan Ngọ. Ngươi đi bái kiến, xong việc cùng Tường nhi đi mời Liễn Nhị thúc ngày mai tới uống rượu.”

Giả Dung trong lòng kỳ quái vì cái gì không có bị đánh, cảm thấy may mắn, ứng tiếng nhanh chạy đi. Mẹ kế của hắn Vưu thị có hai muội muội, là Vưu lão nương tái giá sinh ra, gọi là Vưu Nhị Thư, Vưu Tam Thư (nhị tỷ, tam tỷ). Nghe nói dáng dấp duyên dáng, xinh đẹp có thể xưng vưu vật nhân gian...

Giả Trân cười lạnh vài tiếng.

Một ngày trước tiết Đoan Ngọ.

Vinh, Ninh lưỡng phủ đã tràn ngập bầu không khí lễ tiết, nhà nhà treo chu phù, cắm Bồ Long Ngải Hổ, chuẩn bị bánh tét, nấu rượu hùng hoàng.

Giả Liễn từ sáng sớm mang theo gã sai vặt tùy tùng tới Đông phủ, một thân phú quý công tử ca nhi, gặp Giả Trân tại Đình viện Phương viên, đã bày sẵn tiệc rượu.

Giả Trân đem sự tình Giả Hoàn nói một lần, giống như cười mà không phải cười nói:

- “Liễn huynh đệ, Hoàn ca nhi có chút không biết tốt xấu a.”

Giả Liễn kì quái:

- “Không thể nào. Hoàn ca nhi mấy ngày trước còn cho viết thư cho ta, ân cần thăm hỏi cơ thể của ta và Trân đại ca, còn hỏi cái gì Thăng long Bồi Nguyên đan còn muốn nữa hay không? Hắn nhiều lần dài dòng, nói uống thuốc nhất định cần cấm nữ sắc. Ta hôm qua đang suy xét việc này, đang muốn cùng huynh trưởng thương lượng.”

.

Giả Trân hừ lạnh một tiếng:

- “Sợ là hắn trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu a? Có cái tâm kia, nên trực tiếp viết thư cho ta. Ta dự định để Thọ nhi cầm thiếp mời của ta gửi cho Uyển Bình huyện Khâu Chủ Bạ, hỏi một chút trong huyện năm nay Đông Trang Trấn thu thuế bao nhiêu?”

Giả Liễn cười khổ một tiếng, uống một chén rượu hùng hoàng. Hắn ngược lại là muốn khuyên, Hoàn ca nhi cũng không tệ, biết cách làm người.

...

Đúng lúc này, cửa Phương Viên truyền đến mấy tiếng cười, nghe ra Phượng tỷ, Vưu thị nói giỡn. Giả Trân ra lệnh một bên phục vụ Giả Dung đưa các nàng mời tới. Tuy là nội quyến, Giả Liễn không phải ngoại nhân, không cần tránh né.

Sau một lát, cả đám oanh oanh yến yến kéo tới, Vương Hi Phượng cho Giả Trân lễ ra mắt, cười xa xả, lấy Giả Liễn giễu cợt:

- “Nhị gia trước kia vội vàng đi ra ngoài, ta nói là có chuyện gì gấp. Không nghĩ tới chúng ta ở chỗ này đụng phải.”

Giả Liễn giờ bạc không thiếu, không sợ Vương Hi Phượng, bên ngoài nhân tình tỷ muội mấy cái, muốn bao nhiêu cũng có. Ngay mặt Phượng tỷ nổi lên va chạm, chín phần mười là thua. Chỉ biết cười cười xấu hổ. Trong sảnh, các nữ nhân cười yêu kiều đứng lên, mỗi người một vẻ.

- “Ha ha! Ha ha! Ha ha!” Giả Trân cười to. Liễn huynh đệ thời gian không thể thống khoái bằng hắn.

Giả Trân ánh mắt thâm thúy nhìn xem hai cô em vợ, trong lòng cực kỳ đắc ý...

Người nhỏ nhắn, yếu nhược xinh xắn Vưu Nhị tỷ,

Người dong dỏng cao, minh diễm mỹ lệ xinh đẹp không kém gì Tần thị, là Vưu Tam tỷ,

Bất chợt, nghĩ tới vưu vật kiều mị tận xương tủy đang ở Tê Hà quan, Hương Sơn kia, lửa nóng bộc phát, đang muốn phân phó người mang rượu tới, Giả Trân mặt mũi đỏ bừng, cổ họng bức bức, trầm hai chữ: “Khả Khanh...”

Lập tức, mắt tối sầm lại, người ngửa mặt lên trời ngã ầm xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

“Khả Khanh” Hai chữ này vang lên, đem tất cả mọi người trong Phương Viên bị hù nhảy một cái, không người dám tiếp lời.

Giả Liễn trong lòng kinh ngạc, rối bời.

Thời gian phảng phất trở lại hiện thực, thấy Giả Trân ngã ngửa ra sau, đập xuống đất, mọi người mới nhất thời nổ tung. Từng người hoảng hốt chạy tới đỡ Giả Trân dậy, nhưng chẳng ăn thua gì.

Giữa trưa, tin tức truyền ra.

Giả Trân chết.

Hậu nhân Ninh quốc công, chủ nhân đời thứ 4 của Ninh quốc phủ, Tập tước Tam phẩm Uy liệt tướng quân, Giả Trân...đã chết.

Cảm xúc cực lớn, như phong bạo phóng xuất ra ngoài.

Giả Trân chết giống như một quả bom tích tụ dưới nước, nổ tung tạo ra uy lực cực lớn, ảnh hưởng trực tiếp tới Giả Hoàn, xoay xung quanh trên đầu hắn kéo dài mấy tháng sau. Kéo theo một loạt mạch nước ngầm ẩn sâu nổ nát bấy, sau đó tiêu tan không còn.

Đủ loại cảm xúc giễu cợt, khinh miệt, thất vọng, khoái ý, khổ sở hướng về Giả Hoàn, tùy thời biến mất, thay vào đó là rét lạnh, im lặng, sợ hãi, run rẩy.

.

Rất nhiều người đều tựa như một lần nữa nhớ lại hắn, hỏi thăm sự tình hắn đã làm khi lũ lụt Kinh Tây, vị kia được xưng Giả Viện Thủ thiếu niên này đã làm những gì, thiết lập quân luật, hạ lệnh giết người, khắp nơi tiên huyết, đốt chôn thi thể…

Một năm kia, thiếu niên mới chín tuổi. Mà năm nay, hắn đã mười tuổi!

Giả Hoàn danh tiếng, uy tín, danh vọng làm cho người khác tiếp xúc với hắn, e ngại từ sâu trong linh hồn.

Giả Hoàn đã làm gì? Tại sao có thể xảy ra chuyện như vậy? ... Không ai biết.

Giả Trân chết. Chết ở ngày mùng bốn tháng năm

Trong vòng một ngày, thời khắc ánh nắng mặt trời mãnh liệt nhất, Giả Trân mang theo những thứ bẩn thỉu, dơ bẩn, ý niệm đê hèn, án cũ tan thành mây khói, hồn quy Địa phủ.

Trương thái y, được mời khẩn cấp từ Thái Y Viện, trong phòng thi thể đã tắt thở Giả Trân, thở dài một tiếng, đối mặt đám người ngơ ngác, ánh mắt hi vọng, chỉ lắc lắc đầu, ra khỏi gian phòng.

Trong phòng, lập tức một mảnh tiếng khóc.

Vưu thị với đám tiểu thiếp ôm lấy thi thể Giả Trân thương tâm khóc thảm thiết.

Vương Hi Phượng, Vưu lão nương, Vưu nhị tỷ, Vưu Tam tỷ lớn tiếng khóc theo, nhưng bi thiết chi tình lại không có bao nhiêu, sau đó một đám vú già, nha hoàn bồi khóc.

Bên ngoài gian phòng,

Giả Dung, Giả Liễn cùng Trương Thái Y nói lên bệnh tình. Từ năm trước bệnh tình, ẩm thực, sinh hoạt thường ngày, đều nhất nhất hỏi qua, Trương Thái Y thở dài, châm chước, nói:

- “Trân lão gia đã có tuổi rồi, nếu là uống thuốc bổ, chuyện phòng the cần trì hoãn. Chinh phạt quá độ, vượt quá sức chịu đựng của cơ thể. Tìm người cho Trân lão gia đổi áo liệm, lo liệu thỏa đáng. Dược hoàn, ta lấy một hạt trở về Thái Ý Viện nghiên cứu.”

Lời này căn bản là đem nguyên nhân cái chết Giả Trân định: ‘Chinh phạt quá độ.’

Giả Liễn, Giả Dung nghe Trương Thái Y nói có hàm ý, đưa tiễn Trương Thái Y ra ngoài, đứng ra an bài trong phủ Lại Thăng chuẩn bị tang sự. Lại phái người đi thông báo cho Vinh quốc phủ, các trưởng bối trong tộc, tiếp an ủi Vưu thị, mấy tiểu thiếp.

Tin tức truyền đến Vinh quốc phủ,

Giả Xá, Giả Chính hai người vội chạy tới, cùng Giả Liễn, Giả Dung hội tụ trong thư phòng thương lượng. Có Trương Thái Y làm cơ sở, Giả Xá, Giả Chính hai người định liệu: ‘Giả Trân gần đây phí công ưu tư, hôm nay uống rượu, lại cao hứng quá mức, có chút kích động, vô tật mà chết.’

Tuyệt đối không thể báo quan. Bằng không, loại chuyện xấu lan truyền ra ngoài, Giả Trân trên lưng cõng tiếng xấu, Giả gia còn muốn danh tiếng hay không?

Đến nỗi Giả Trân trước khi chết hô “Khả Khanh”, Giả Liễn, Giả Dung không dám trước mặt Giả Xá, Giả Chính nhấc lên. Đây là một vụ bê bối còn kinh khủng hơn chết.

Công công hô nhũ danh của con dâu.

Nguyên nhân cái chết, nguyên tắc quyết định, Giả Trân đặt linh cữu tại Ninh Quốc Phủ, trong vườn Phương Viên.

Chiều cùng ngày, tin tức truyền ra ngoài.

Tối muộn, trong Ninh Quốc Phủ hò hét loạn cào cào, tiếng khóc đất rung núi chuyển, người phúng viếng nối liền không dứt. Giả Đại Nho, Giả Đại Tu, Giả Hiệu, Giả Đôn, Giả Xá, Giả Chính, Giả Bảo Ngọc, Giả Tông,... cùng đám con cháu Giả Hành, Giả Quang, Giả Sâm, Giả Quỳnh, ….

Sự tình quá bận rộn, lộn xộn.

Người tiếp khách, thỉnh Khâm Thiên Giám âm dương ti tùy ý. Sự tình dồn dập tới không có chút chuẩn bị. Giả Liễn giúp đỡ xử lý ngoại sự, mệt hoảng, tìm chỗ trống trong Ninh Quốc Phủ đặt lưng ngủ một giấc.

Giả Trân chết đối với hắn xung kích phi thường lớn, làm hắn dị thường mỏi mệt.

Hắn không phải người ngu. Việc này tuyệt đối với Giả Hoàn thoát không khỏi liên quan.

.

Nguyên nhân tất nhiên là viên dược hoàn kia. Lấy sự thông minh của Giả Hoàn viên dược hoàn, đan dược kia đưa vào Thái Y Viện kiểm tra sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng Giả Trân chắc chắn đã ăn dược hoàn, lại không cấm nữ sắc, cho nên xảy ra vấn đề.

Dược lực ra sao, bản thân Giả Liễn đã trải nghiệm, hiểu rất rõ, chỉ vẻn vẹn một chén rượu thuốc pha loãng, thấm sâu trong người, hắn giải tỏa một đêm với hai nữ nhân ở ngoài. Trưa hôm sau về phủ, còn tiếp tục hưng khởi dư ba, đại chiến một trận kịch liệt với Phượng tỷ nhi.

Phượng tỷ nhi còn rất thỏa mãn.

Mà lúc này trực tiếp uống dược hoàn, dược lực mạnh hơn gấp ba lần, trông Vưu thị đôi tỷ muội xinh đẹp, vưu vật nhân gian kia, Trân đại ca hơn phân nửa nhịn không được.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa bị đẩy nhẹ, Giả Liễn đứng dậy xem xét, thấy thê tử Vương Hi Phượng đi vào, thở phào, từ trên giường ngồi xuống nói chuyện, nói một hồi tình huống tang sự, sau đó hỏi:

- “Như thế nào?”

Vương Hi Phượng nói khẽ:

- “Trân đại ca,... phía dưới quần áo… đều là…. cái thứ kia. Chẳng thể trách Trương Thái Y muốn để cho người đổi áo liệm.”

Giả Trân trước khi chết hô hào nhũ danh con dâu Tần thị, không biết bao nhiêu người nghe thấy, lại thêm chuyện này không giấu được, cơ hồ coi là công công dâm ý con dâu mà chết, truyền ra ngoài danh tiếng sẽ phá hủy. Giả gia cũng sứt đầu mẻ trán. Cần phải áp chuyện này xuống.

Giả Liễn thở dài:

- “Hoàn huynh đệ, thực sự là hắc thủ a!”

Vinh quốc phủ giờ đây xử lý sự tình Giả Hoàn đưa xuân dược cho Giả Trân như thế nào. Ý kiến còn chưa thống nhất, Giả Xá trách mắng Giả Hoàn vài câu, nhưng không minh xác ý kiến. Giả Chính nói là muốn đem Giả Hoàn cái nghiệt tử này đánh chết....

Vương Hi Phượng nghe không đúng, kinh ngạc hỏi:

- “Hoàn lão tam là có chuyện gì?”

Giả Liễn kể lại chuyện rượu thuốc kể cho Phượng tỷ nhi nói một lần. Hắn và Vương Hi Phượng là phu thê, nên cảm nhận dược lực rất minh bạch.

Vương Hi Phượng mày liễu nhíu lại, lại cùng Giả Liễn liếc nhau, hai người đều có thể cảm nhận được trong mắt đối phương rét lạnh, kiêng kị.

“Đây là rất rõ ràng là tính toán”

Sau này, vẫn là kiềm chế một chút thôi. Hoặc, tốt nhất đừng đi chọc hắn cho thỏa đáng.

......