Mấy ý nghĩ này trong nháy mắt thoáng qua, đối với “nữ thần che mạng” Lâm cô nương cười ôn hòa, nói:
- “Lâm cô nương, chúng ta cũng coi như là người quen biết cũ. Lấy xưng hô ‘ngươi - ta’ a!”
Xã hội cổ đại, xã hội nam quyền, nữ tử tự xưng bình thường là: Tiểu nữ, Nô gia.
Chẳng qua hắn nghe không quen lắm, quan hệ bình thường thì cứ dạng xưng hô “Nhĩ (anh,chị) - Ngã (tôi, ta)” là tốt nhất.
Lâm Chi Vận gương mặt mỹ lệ dưới khăn che mặt hơi đỏ lên.
...
Nói người quen cũ, thật không sai, lần đầu tiên gặp mặt là ở Sùng Văn Môn, cửa hàng son phấn, nàng còn mỉa mai hắn một câu, “tuổi nhỏ, ngư sắc chi đồ” cũng không phải muốn giáo huấn “tiểu hài tử” này, vì dạng phú gia công tử như hắn hay nhị ca nàng, chuyện hoang đường rất nhiều. Lần thứ hai, nàng trách cứ hắn “hồ bằng cẩu hữu”.
Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy chính nàng rất ngây thơ, lấy năng lực biểu hiện của Giả Hoàn, căn bản không thể dùng ánh mắt đối với một hài tử 9 tuổi để đánh giá.
Hắn là lãnh tụ tinh thần của các học sinh Thư viện. Nhân phẩm, lời nói của hắn, giờ đây nàng rất tin tưởng.
.
Lâm Chi Vận khiểm nhiên đứng dậy, bồi lễ nói:
- “Ngày xưa ta … hiểu lầm Giả Viện Thủ, ngôn ngữ có nhiều đắc tội, còn xin Giả Viện Thủ rộng lòng tha thứ.”
Giả Hoàn nhớ lại mấy chuyện cũ, cười ha hả rất tự nhiên, dùng tay ra hiệu ra hiệu nàng ngồi xuống, không cần đa lễ:
- “Đắc tội ngược lại chưa nói tới, cô nương chính là ngạo khí tiết ra ngoài.”.
Trước đây, dù Giả Hoàn đối với nàng rất có hảo cảm, nhưng chính bởi bị nàng mỉa mai, hắn tới giờ không có chủ động đi gặp nàng. Hắn tất nhiên không phải dạng yêu thích “Mặt nóng dán lên cái mông lạnh”, càng không vì đối phương là mỹ nữ, ủy khuất chính mình.
Hắn cũng là người rất kiêu ngạo.
...
...
Bây giờ mọi thứ đã qua, nàng và hắn có thể làm bằng hữu, chút hiểu lầm ngày trước không đáng nhắc tới, hắn cười đùa, nói ra tự nhiên đầy tiêu sái. Một người nếu đối với sai lầm nhỏ của bạn bè đều hà khắc, cũng hơi quá. Đương nhiên, người xa lạ thì lại khác.
Tử viết: Lấy thẳng báo thẳng, dùng đức báo đức.
Lâm Chi Vận cảm nhận được biểu hiện tự nhiên, thoải mái của Giả Hoàn, hơi quay đầu ra cười nhẹ, thầm nghĩ chỉ nghe nói “Bá khí tiết ra ngoài”, lại còn có “Ngạo khí tiết ra ngoài”?
Bầu không khí nhẹ nhõm, Giả Hoàn ăn điểm tâm cùng Lâm Chi Vận tùy ý trò chuyện mấy thứ lý thú trong Kinh thành, thêm chút kiến thức.
...
Người thông minh nói chuyện rất thoái mái, dễ nghe, dễ hiểu, đơn giản vài câu là hiểu ý tứ đối phương. Lâm Chi Vận khâm phục không thôi, nàng hơn hắn 5~6 tuổi, vậy mà hắn nói chuyện giống như thanh niên trưởng thành, thành thục, dẫn dắt câu chuyện tự nhiên như nước chảy, nối tiếp nhau mà tới...
Còn Giả Hoàn vừa nói chuyện vừa để ý cử chỉ, phong thái của nàng.
Nếu quên đi khuôn mặt hủy dung kinh dị của Lâm cô nương, nhìn nàng che mạng nói chuyện, vẫn rất đẹp. Dáng người thon thon tầm 1m60, tương đối cao so với đa số nữ tử cổ đại, đường cong cơ thể hài hòa, đặc biệt tiếng nói rất dễ nghe. Cứ nghĩ tới khuôn mặt hủy dung làm hắn vô cùng tiếc nuối, chắc phải mấy tháng để thích ứng.
.
Ngoài ra, hắn cũng tò mò khuê danh của nàng, dù biết nữ tử cổ đại quen biết sẽ không tiết lộ cho nam nhân biết. Đừng nói khuê danh, ngay cả diện mạo không dễ dàng gặp người khác giới, việc quan hệ danh tiết.
Nữ tử lúc đi ra ngoài ngồi xe ngựa. Nếu là nhất định phải đi bộ, cần mang khăn che mặt hoặc dùng duy mạo, dạng mũ trùm khăn che khuất dung mạo, giống trang phục Mộc Uyển Thanh trong Thiên Long Bát Bộ.
Nam nữ hữu biệt.
Hàn huyên hơn một khắc thời gian, Giả Hoàn đưa tiễn Lâm cô nương ra ngoài.
Đưa mắt nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nàng dần xa.
Trong sân, mưa thu bay bay
…
…
Kinh thành, Thuận Thiên phủ,
Kỳ Thi Viện tiến hành hừng hực khí thế,
Văn Đạo thư viện dưới chân núi Diệu Phong Sơn, mưa thu rả rích, mang theo từng trận thu ý thấu xương.
Giống Đông Trang Trấn trùng kiến, Thư viện cũng phải tiến hành tu sửa,
Đã từng chứa gần 500 hương dân, thêm gần 1000 thợ mỏ, ngoại trừ “Tổng bộ” Minh Luân Đường, Tàng Thư Các, Nội Xá, Thượng Xá, các địa phương còn lại toàn bộ là một mảnh hỗn độn.
.
Giả Hoàn hai ngày này bệnh tình chuyển biến tích cực, trông không khác bình thường. Thế mới biết Trí Trần đại sư dù hơi “xấu bụng”, y thuật lại tương đối cao minh
Vấn đề của hắn chỉ là trí óc quá mạnh mẽ của người trưởng thành, ghép vào cơ thể tiểu hài đồng 9 tuổi, căng thẳng mệt mỏi quá độ. Chưa kể thiếu ăn, thiếu ngủ càng làm tình trạng cơ thể thêm tệ hại, hao tổn nghiêm trọng.
Phối hợp thăng long bồi nguyên thang, tĩnh dưỡng thư thái đầu óc, “không gần nữ sắc”.
…
…
Sáng sớm, điểm tâm vừa qua khỏi, Giả Hoàn cùng Diệp Giảng Lang chậm rãi dạo bước về tiền phòng, một thân áo bào tro Hàn Tú Tài đến tìm hắn, trực tiếp nói:
- “Tại hạ phải về Kinh thành. Chuyên tới để hướng Giả Viện Thủ cáo từ.”
Giả Hoàn không quá kinh ngạc, đã nằm trong dự liệu.
.
Trung tuần tháng bảy, Hàn Tú Tài đến viện, là thông qua hắn du thuyết Sơn trưởng dâng thư triều đình, vạch tội Phủ Doãn Thuận Thiên phủ tham ô bạc phòng lũ. Giờ đây, Vĩnh Định Hà vỡ đê, Kinh Tây lũ lụt, vị Lục Phủ Doãn này sợ là tai kiếp khó thoát. Vừa vặn công tác trùng kiến không có gì nặng nề, đệ tử thư viện Thi Viện sắp trở về. Hàn Tú Tài lựa chọn rời đi, hợp tình hợp lý.
Giả Hoàn đối với tinh thần trọng nghĩa Hàn Tú Tài ấn tượng cũng khá. Những ngày này, tại thư viện Văn Tuyên phối hợp tốt, mời Hàn Tú Tài đến trong sảnh ngồi xuống uống chén trà.
Giả Hoàn rót hai chén trà, đưa một ly cho Hàn Tú Tài,
-“Vốn là muốn cùng Hàn huynh thật tốt nói một chút, chỉ là bệnh quấn thân, không chịu nổi. Sắp chia tay ta có một lời đem tặng: ‘Mọi thứ cần dự tính trường hợp xấu nhất, hướng về mục tiêu tốt nhất để cố gắng’.”
...
Giả Hoàn lời này khẩu khí là tương đối lớn.
Hắn vẫn chỉ là Đồng sinh, hơn nữa chỉ có chín tuổi. Mà Hàn Tú Tài năm nay đã hai mươi lăm (25) tuổi, còn là Quốc Tử Giám cống sinh, có thể trực tiếp tham gia Thi Hội, miểu sát văn vị cử nhân phía dưới. Diệp Giảng Lang chính là sinh cống xuất thân, so với cử nhân không kém, bằng chứng là hảo hữu của Lâm cử nhân.
Giả Hoàn nói như vậy, ngược lại Hàn Tú Tài không có ý kiến, cũng không phải Giả Hoàn là ân nhân cứu mạng của hắn, liền khuất phục. Hắn người ngay thẳng người, sẽ không như thế.
Hàn Tú Tài tôn trọng Giả Hoàn, bởi vì, lần này cứu tế hắn học hỏi được quá nhiều kỹ năng, gần giống ngộ đạo, trong lòng cảm ân lấy “sư”đáp lễ.
Hàn Tú Tài gật đầu nói:
- “Tại hạ nhớ kỹ. Không biết Giả Viện Thủ cơ thể vừa vặn tốt chứ?”
Giả Hoàn cười nói:
- “Ăn được ngủ được. Hàn huynh nói xem? Vị Lục Tân Hàn tai kiếp khó thoát. Nhưng mà ta xem Hàn huynh tựa hồ có chút vội vã trở lại Kinh thành? Chẳng lẽ là lo lắng bỏ đi lâu bị Quốc Tử Giám xử phạt?”
Hàn Tú Tài cười nói:
- “Cái đó ngược lại không có. Quốc Tử Giám Tế tửu là Đảng Đông Lâm một mạch. Ta cũng không phải vô cớ trốn học. Giải thích một chút không có việc gì.”
Giả Hoàn uống trà, gật đầu.
...
...
Long Giang tiên sinh đối với Đảng Đông Lâm rất cảnh giác, từng nói trước mặt mọi người Minh triều vong tại Đảng tranh, Đảng Đông Lâm cổ động sinh viên nghị sự triều chính, không phải phúc của quốc gia.
Với luận điểm này, Giả Hoàn hắn không hoàn toàn tán thành.
Một con người hiện đại, tiếp cận với nhiều quan điểm phân tích cho rằng Minh triều không phải vong tại Đảng tranh, mà là vong tại lưu dân. Chế độ chính trị thời Minh không có vấn đề. Minh Thái tổ Chu Nguyên Chương hùng tài đại lược, thiết kế chế độ chính trị, lớn nhỏ cùng nhau chế, một vòng chụp một vòng.
Minh triều họa Đảng Tranh, bắt nguồn từ năm Vạn Lịch. Vạn Lịch Hoàng Đế muốn thanh toán Lão sư của hắn, Tể phụ Trương Cư Chính, cổ vũ ngôn quan công kích Tể phụ nội các, thả ra một con quái vật ngôn quan lấy dư luận chơi thuận buồm xuôi gió, chính là Đảng Đông Lâm.
.
Nhớ năm đó, Dương Đình Hòa, Hạ Ngôn, Nghiêm Tung, Từ Giai, Cao Củng, Trương Cư Chính mấy cái tên hiển hách chưa từng sợ ngôn quan. Ngôn quan không nghe lời liền sửa trị ngôn quan! Đảng Tranh mấu chốt muốn nhìn Hoàng Đế trình độ đến đâu, nghĩ như thế nào.
Tương tự hiện nay Đảng Đông Lâm cổ động sinh viên nghị luận quốc gia đại sự, tính toán lay chuyển triều chính, không phải sách lược gì cao minh. Vẫn phải nhìn Ung Trị Đế muốn gì, nghĩ thế nào, không khoa trương như Long Giang tiên sinh nói.
Hàn Tú Tài không biết rõ suy nghĩ của Giả Hoàn, thấy hắn chỉ gật đầu không nói, có chút hưng phấn để lộ ra chút kế hoạch mới nói:
“Giả Viện, Lục Tân Hàn, tất nhiên sẽ có một cái kết quả. Ta bây giờ chú ý chính là chuyện khác. Thiên hạ hôm nay, thương mại phồn thịnh. Sĩ lâm phong khí bị ô uế, người người tôn sùng xa xỉ, gặp lợi mà vong nghĩa; Dâm Phong Sí Liệt, chẳng biết xấu hổ. Tại hạ bây giờ học được đồ long chi thuật, muốn quét sạch những thứ ô uế này, cho người đọc sách một ngày mai tươi sáng.”
...
Giả Hoàn im lặng, hắn biết Hàn Tú Tài nói ‘đồ long chi thuật’ ý là cái gì? Tổ chức và Văn Tuyên.
Cho dù Hàn Tú Tài chỉ học được mấy phần da lông, dùng nhân lực Đảng Đông Lâm, tiến hành Đảng tranh, chắc vẫn rất có hiệu quả. Giả Hoàn nghĩ nghĩ, cũng không có gì để khuyên Hàn Tú Tài, mỗi người đều có khát vọng chính mình, nói:
- “Vậy ta ở đây, cầu chúc Hàn huynh thành công.”
Hàn Tú Tài trong mắt lóe lên một tia thần thái, đem chén trà nóng trong tay một hơi uống cạn, chắp tay nói:
- “Tạ Giả Viện Thủ cát ngôn.”
Giả Hoàn cười cười, đứng dậy tiễn đưa Hàn Tú Tài đến tận Đại môn thư viện,
Mưa thu liên miên không dứt,
“Mong hắn có thể đi xa…”
…
…
Hồng tai đã kết thúc, mọi người lần lượt rời đi, bầu không khí trong thư viện lần nữa trở lại vẻ u tĩnh vốn có.
Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn a.
Giả Hoàn cầm ô dầu, đứng dưới mái hiên cong cong đại môn, nhìn xem núi rừng bao la trong làn mưa bụi, cười khổ một tiếng.
Hàn Tú Tài có vẻ thu hoạch rất lớn, còn hắn, lại tăng thêm rất nhiều danh vọng a! Điều mà hắn không mong muốn nhất ở hiện tại, vậy mà liên tục xảy ra. Hắn vốn chuẩn bị con đường chạy trốn, danh vọng có ích lợi gì, đôi khi lại là chướng ngại khó khăn trong tương lại.
.
Quả thực nếu thủ lĩnh cứu tế thư viện là vị Giảng Lang nào đó, hoặc Đại sư huynh Công Tôn Lượng, hoặc một vị đồng học lớn tuổi,...đều rất bình thường, một chút khen thưởng, lâu dần cũng nhạt.
Đằng này, hắn chỉ là một tiểu hài 9 tuổi, còn gắn liền với nửa khuyết Thi Từ trong lúc tâm trí hưng phấn mà “chép”. Nhưng hắn không thể trốn tránh trách nhiệm, sự an nguy của mọi người còn có sinh mệnh của hắn trong đó..
Mọi thứ tính toán, đều có sai số.
Giả Hoàn thấy xa xa Đông Trang Trấn, người người nhà nhà đang bận rộn xây dựng, bầu không khí bừng bừng…
Cơ hội kiếm tiền, hắn phải thực hiện rồi….
...
...
Mùng một tháng chín (1/9) năm Ung Trị thứ 9
Thi Viện kiểm tra hai trận. Sau trận thứ hai một ngày, thành tích đã được công bố.
La Hướng Dương, Công Tôn Lượng, Kiều Như Tùng,...mấy người học sinh của Văn Đạo thư viện đang chờ đợi xem thành tích.
Cùng lúc đó, Hàn Tú Tài trong Quốc Tử giám nhận được thông tri: ‘Lập tức tới gặp thủ lĩnh Đảng Đông Lâm, Lý Cao Đạm, thế xưng Lý Ngô Giang.’
Quốc Tử Giám ở phía Bắc khu Nội thành, lân cận An Định Môn, cách Thuận Thiên phủ phủ nha không xa. Mà phủ thượng của Lý Đại học sĩ nằm ở Thì Ung Phường, phía Tây, Hoàng Thành.
...
Thời gian mùa thu, khí hậu hơi thanh lãnh, từng cơn gió mang theo hàn khí và ẩm ướt, Hàn Tú Tài dạo bước hướng về phía tây mà đi. Phía trước đại môn Lý phủ có không ít người xếp hàng bái phỏng. Đông Các Đại học sĩ Lý Cao Đạm nhập trị Nam Thư Phòng, quyền cao chức trọng, trọng thần triều đình.
Hàn Tú Tài thuộc về được triệu gặp, cho nên đãi ngộ tốt hơn người khác một chút, tuy vậy hắn vẫn đứng chờ đợi gần ba canh giờ (gần 6 tiếng), đến lúc bóng đêm dần phủ kín, mới có người gọi vào gặp Lý đại học sĩ.
Đi qua gian ngoài, lượn quanh mấy gấp khúc, tiến vào một chỗ viện lạc. Bên trong phòng nhỏ đèn đuốc sáng trưng, bày biện sách, thư tịch, tranh chữ, bồn cây cảnh, toát lên khung cảnh tao nhã.
......