Chương 117: Sự tình Khoa trường

Giả Hoàn đưa mắt tiễn đưa hai Đại hòa thượng rời đi, cảm thấy có chút buồn cười.

Lại nói hòa thượng đàm luận chủ đề nữ sắc thật có điểm không hài hòa a.

Tam tỷ tỷ Thám Xuân cho hắn đưa tin, hắn chưa có đọc, cũng đoán được hơn phân nửa là quan tâm tình huống của hắn.

Đối với Vinh quốc phủ,... không có cái gì lưu luyến chi tình, lo lắng cho rải rác mấy người.

...

Lát nữa thuận tiện hắn sẽ viết phong hồi âm, đến nỗi, sinh bệnh, không muốn để cho Tiền Hòe biết, miễn cho Triệu di nương, Thám Xuân các nàng lo lắng. Mặt khác, biết được hắn sinh bệnh, cặp đôi ‘độc xà’ Vương Hi Phượng, Vương phu nhân nói không chừng sẽ làm chuyện điên khùng, không thể không phòng.

Nọc rắn xanh, Nọc ong Bắp cày, loại nào cũng độc, nhưng độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà.

Người đến, người đi, chưa đầy một khắc, lại thấy Diệp Giảng Lang người mặc áo cà sa trân châu trắng cười ha hả đi tới, Diệp Giảng Lang quan tâm hỏi:

- “Tình huống như thế nào? Ta cùng Sơn trưởng vừa đưa tiễn Trí Trần đại sư. Trí Trần đại sư nói khôi phục không tệ, chỉ lưu tiểu hòa thượng nấu thuốc. Lúc này mới mấy ngày?”

Giả Hoàn đầu tiên hành lễ, mời Diệp Giảng Lang ngồi xuống, cười nói:

- “Tạ tiên sinh quan tâm. Cảm giác rất tốt.”

Diệp Giảng Lang gật đầu, hơi trầm ngâm một hồi, nói:

- “Năm nay Thuận Thiên phủ, Vĩnh Bình phủ Thi Phủ cử hành trong ngày hai mươi bảy tháng tám tại Kinh thành. Công Tôn Lượng và mấy tiểu tử sáng nay đã lên đường.”

Giả Hoàn hơi sững sờ, trong lòng khổ tâm, chua xót cười một cái.

Diệp Giảng Lang đối với suy nghĩ của Giả Hoàn rõ ràng nhất, nhẹ nhàng vỗ bờ vai, ôn hòa:

- “Văn chương của ngươi, Đại tông sư đã đọc qua, từng nói với Sơn trưởng: ‘ngươi vào được trường thi, văn chương thế này có thể tiến vào kim khoa.”

...

...

Giả Hoàn im lặng.

Diệp Giảng Lang nói tiếp:

- “Vậy ngươi bây giờ coi như tiêu chuẩn Tú tài, chuẩn bị sang năm, Ung Trị năm thứ mười (10) thi Hương. Sơn trưởng tính toán đợi ngươi sau khi khỏi bệnh, tự mình dạy bảo ngươi.”

Giả Hoàn cảm kích, nhưng vẫn không thể nhấc lên được tâm tình, nói:

- “Tạ tiên sinh cổ vũ. học sinh chỉ là Đồng sinh, mặc dù có thực lực thi đậu cử nhân lại như thế nào? Ngay cả trường thi đều không thể vào.”

Diệp Giảng Lang cười ha ha:

- “Ngươi a, năm nay mới chín tuổi. Sự tình khoa trường, ngươi hiểu bao nhiêu? Ai nói Đồng sinh không vào được trường Thi Hương?”

“A”. Giả Hoàn tinh thần chấn động kêu lên một tiếng.

...

Chắc chắn Diệp Giảng Lang không nhàn tản tới lừa hắn, tất nhiên hắn không phải dạng trẻ tuổi xúc động nghe được tin tức hỉ hình vu sắc, không thể kìm chế. Cảm xúc lập tức bị đè xuống, trong lòng hơi chút kích động, vẻ mặt bình tĩnh chờ Diệp Giảng Lang giải đáp.

Nếu sang năm được tham gia thi Hương, vậy kế hoạch tương lai không có ảnh hưởng.

Diệp Giảng Lang nói:

- “Thi Hương hay còn gọi là Thu Khuê. Ngoại trừ tham gia tuế thí, là con đường chính quy, lấy công danh Tú tài và có tư cách vào trường thi Thi Hương, Đề Học còn muốn chủ trì hai tràng bổ Lục Di khảo thí, phân xưng Khoa thí, Đại Thu.”

- “Đệ nhất, Khoa thí tham gia tương đối tự do, cùng Tuế thí tương đương, lấy thí sinh không báo danh Tuế thí để tiến hành khảo thí, điểm thi từ một tới sáu, kiểm tra nhất, nhị đẳng, sẽ không có công danh tú tài mà chỉ mạo xưng Bổ Lẫm Tăng hoặc khen thưởng, nếu là ngũ, lục đẳng sẽ truất rơi. Đệ nhị, Đại Thu, phàm là thi rớt trong Khoa thí, Tuế thí, hay là các nho sinh không có công danh Tú tài, đều có thể tham gia cuộc thi này. Bởi Đại thu không có ngưỡng cửa hạn chế, cho nên nhân số rất nhiều, tỉ như Phúc Kiến khoa Đại Thu báo danh nhân số gần 3 vạn người”.

- “Ngươi lấy thân phận Đồng sinh, chỉ cần thông qua thi bổ sung, liền có tư cách Sung Tràng nho sinh, lấy được giải ngạch Thi Hương. Sung Tràng nho sinh tỷ lệ trúng tuyển không thấp, hàng năm thi Hương, Cử nhân xuất thân nho sinh thường chiếm nhiều hơn hai thành. Mà Sung Tràng nho sinh tư cách, đôi khi không cần thông qua Đại Thu cũng có thể thu được. Quan phủ yếu viên đều có thể đề cử nho sĩ tham dự Thi Hương.”

- “Như thế nào? Sau khi nghe xong, có cảm tưởng gì?”

...

“Cảm tưởng gì?” Giả Hoàn cảm thấy ‘thể hồ quán đỉnh’, tâm tình thật tốt.

Theo Diệp Giảng Lang thuyết pháp, hắn xem như đồng sinh, chỉ cần qua ải cuộc thi bổ sung do Đề Học chủ trì, không có công danh tú tài, nhưng có thể lấy được danh ngạch thi Hương. Đây là con đường của hắn.

Sau nửa canh giờ, Giả Hoàn tiễn đưa Diệp Giảng Lang rời đi, cười lẩm bẩm

- “Chính mình quả nhiên là trẻ tuổi, thiếu hiểu biết”

Đúng là ‘Sự tình khoa trường’ hắn không hiểu thật, môn đạo trong đó chính xác quá nhiều.

.

Để có tư cách Thi Hương, ngoài con đường chính quy thông qua thi Viện lấy công danh Tú tài, còn đường tiểu ngạch là qua khảo thí bổ sung Khoa thí, Đại thu, quan phủ yếu viên thao tác ngầm đề cử. Mà không chỉ Đồng sinh có thể nhảy lớp tham gia thi Hương, Tú tài cũng có thể thông qua thân phận cống sinh Quốc Tử Giám để tham gia Thi Hội (Tiến sĩ).

Ngẫm lại cũng đúng, danh xưng công bình khảo thí khoa cử, thật đúng là đen. Chẳng trách, ba đứa con trai Trương Cư Chính đều làm trở thành tiến sĩ. Cho tới xã hội hiện đại văn minh, dạng can thiệp thi Đại học, hoặc đi đường vòng rất phổ biến.

Chắn chắn Thi Hương, Thi Hội lỗ hổng lộ đề, gian lận, sớm ước định môn sinh, chọn thí sinh trúng cử xảy ra nhan nhản, khoa trường thực sự là đen không thể chấp nhận được.

Bất quá, đối với Giả Hoàn có “lộ” có “đen” là chuyện tốt.

...

...

Một nhiệm kỳ Đề Học là 3 năm, trùng hợp vào hai năm thi Đồng Tử, một năm thi Hương. Giả Hoàn có được hảo cảm của Sa Lão Đề Học không có mất hiệu lực. Sang năm chuẩn bị Bắc Trực Lệ Thi Hương, khảo thí bổ sung cũng do Sa Đề Học chủ trì.

Khảo thí bổ sung không dán tên, Giả Hoàn chỉ cần không tự tìm đường chết, vận khí quỷ dị giống đại sư huynh Công Tôn Lượng, việc thông qua lấy được danh ngạch thi Hương xác suất rất lớn.

Chỉ cần có thể tham gia thi Hương, hắn nguyện ý khổ học một năm, xông vào văn vị Cử nhân.

.

Vấn đề công danh đã nghĩ thấu triệt, Giả Hoàn trong lòng nhẹ nhõm, rời giường uống thuốc. Sau đó mới mở phong thư của tỷ tỷ Thám Xuân viết cho hắn.

Thám Xuân ở trong thư viết: Một chút tình huống Vinh quốc phủ, Nghị luận đối với sinh tử của hắn; Kinh Tây hồng thủy, Triệu di nương tìm nàng náo loạn một lần, muốn tìm hiểu tin tức; Hai đại nha hoàn Tình Văn, Như Ý đã biết chữ đều nhờ Bảo tỷ tỷ dạy dỗ;

Quan tâm chi tình, bộc lộ tại bút pháp.

Giả Hoàn đọc một lần, có chút ấm áp. Trong đầu hiện lên dung mạo vị cô nương có danh hiệu “Hoa hồng” kia, tuấn mắt tu mi, tài hoa tinh hoa, cổ phán thần phi.

...

Trong nguyên tác, cùng tính cách phóng khoáng, hào sảng nhưng Thám Xuân khác biệt với sự bộc trực, ứng xử vụng về của Tương Vân, vì vậy Giả Hoàn chỉ coi Tương Vân là bằng hữu, còn ...Thám Xuân lại là thân tỷ tỷ của hắn, có muốn cũng không thể được.

Trải ra tờ giấy, mài mực, nâng bút viết mấy dòng hồi âm:

Tam tỷ tỷ, nhìn chữ như gặp người. Đệ trong tháng bảy đột nhiên bị hồng thủy vây hãm trong Thư viện. Thủy thế ngập trời, sơn hà thất sắc, phòng viên hủy hết, cả người lẫn vật đều chết, giao thông cách trở, tin tức đoạn tuyệt. Để Nương, trưởng tỷ tâm lo như lửa đốt, là tội của đệ. Trong khốn cảnh, Đệ phụng Sơn trưởng chi lệnh, chủ trì cứu tế..., có nửa khuyết Từ nhớ chi.... Kim khoa Thi Viện, bởi vì vô duyên năm sau thử lại, nhất định trèo lên Quế Bảng..., Đệ nếu gì sai sót, khi hồi phủ bồi tội, tỷ đệ hiểu ý. Trông mong tỷ chớ buồn, đồng thời cáo tri Di nương….

...

...

Giả Hoàn chữ viết nhẹ nhàng, mượt mà lưu loát, tiêu sái phiêu dật. Viết xong tin, liền giao cho tiểu hòa thượng chuyển cho Tiền Hòe mang về Vinh quốc phủ.

Thư viện đệ tử tinh anh toàn bộ đã tới Kinh thành tham gia thi Viện. Lưu lại lấy Liễu Dật Trần tư lịch sâu nhất, tạm thời phụ trách toàn cục. Tần Hoằng Đồ, Dịch Tuấn Kiệt, Đô Hoằng, Hàn Tú Tài hiệp trợ.

Ngày hai mươi bảy tháng tám, buổi chiều,

Một cơn mưa thu rơi nhè nhẹ, trong không khí, dưới mặt đất ẩm ướt. Ngoài cửa sổ mưa nhỏ róc rách, cây ngô đồng bên trên lá vàng đã rụng xuống.

Giả Hoàn thân thể đã tốt hơn nhiều, cũng là công lao tập luyện hàng ngày liên tục một năm rưỡi, nhìn ngoài gầy gò, nhưng cơ thể săn chắc hơn cùng lứa, kể cả thiếu niên hơn hắn vài tuổi.

Hắn đổi áo kép, trong tiền phòng, hành lang đi lại hoạt động. Quay đầu lại, trùng hợp thấy Lâm cô nương mang theo khăn che mặt màu trắng quen thuộc, trên tay còn xách theo hộp cơm từ phía xa hành lang đi tới.

.

Giả Hoàn mỉm cười, chờ trở về hành lang bên trong.

Từ khi hắn tỉnh lại, tròn mười ngày chưa một lần thấy qua vị cô nương này. Khoa cử sự tình đè ở trong lòng, hắn không lo lắng để hỏi thăm tình hình của nàng. Bất quá, lương thực vận chuyển tới, nghĩ đến hẳn đã tốt.

Lâm Chi Vận đến gần, nhẹ nhàng hướng Giả Hoàn thi lễ, nói khẽ:

- “Tiểu nữ tử gặp qua Giả Viện Thủ. Giả Viện Thủ... cơ thể vừa vặn tốt hơn?” Âm thanh êm tai, như phù dung trong gió, dịu dàng ve vuốt tâm hồn.

Sau khi lương thực đến, chờ vài ngày, nàng đã cùng nhị ca, Thư nhi về nhà một chuyến, hôm nay mới trở lại thư viện thăm Giả Hoàn, còn mang theo một chút điểm tâm nổi danh trong Kinh thành.

Cách mạng che mặt, Giả Hoàn không thấy thần thái của Lâm Chi Vận thần thái, nhưng sự quan tâm, chân thành trong lời nói vẫn nghe ra được, sái nhiên nói:

- “Cũng tạm ổn. Trí trần đại sư nói ta phải tĩnh dưỡng 3 tháng. Giờ còn đang tại uống thuốc.” Nói xong, mời Lâm cô nương vào trong phòng ngồi tạm.

...

Nghe Giả Hoàn nói bệnh tình không ngại, Lâm Chi Vận mừng rỡ. Ngày đó, nàng nghe được Giả Hoàn trước đại môn rơi vào hôn mê, đau lòng rơi lệ, đã từng tự trách, áy náy. May mắn, hắn không có việc gì. Nàng phải đợi đến khi hắn tỉnh lại, tính mạng không có nguy hiểm, mới yên tâm rời khỏi thư viện.

Lâm Chi Vận sung sướng cười đi theo Giả Hoàn vào trong phòng, đem hộp cơm đặt ở trên bàn tròn mở ra, từng thứ từng thứ lấy ra, nhẹ giọng nói:

- “Không biết Giả Viện Thủ mang bệnh có ăn kiêng hay không?”

Món ăn đầy ắp trên bàn, nào là bánh ngọt phù dung tiệm Trương Ký trên đường Sùng Văn Môn, bánh nướng thịt xay cửa hàng Lưu gia, món bánh ngọt song sắc gần miếu Thành Hoàng, nào là kẹo đường Phấn Mai Phiến Tuyết Hoa,...”

Chứng kiến một màn này, Giả Hoàn hơi sửng sốt, cười nói cám ơn:

- “Đồ ăn không cần kiêng thứ gì. Lâm cô nương có lòng!”

Trong kinh thành náo nhiệt nhất chính là mấy chỗ này cùng miếu Thành Hoàng, Sùng Văn Môn một dãy, đều rất nổi danh đồ ăn vặt. Thật cảm phiền nàng hữu tâm đi mua các nơi.

Lâm Chi Vận hơi cúi đầu, nói khẽ:

- “Tiểu nữ đi nhiều mấy bước mà thôi. So với ân đức Giả Viện Thủ tặng bánh bao, quá nhẹ.”

Ngữ điệu nhu nhu rung rung, hiển nhiên trong lòng xúc động.

Giả Hoàn cười khoát khoát tay.

...

...

Nghĩ lại, hắn đưa tặng màn thầu cho nàng không có ý nghĩ ban ân cầu báo đáp. Chỉ đơn thuần giúp đỡ coi như tặng người hoa hồng, trên tay lưu hương. Nhưng cô nương này cảm kích, dụng tâm lựa chọn điểm tâm đến thăm, để cho hắn thấy ấm áp.

Kỳ thực, ngày đó bất kể ai ngồi vị trí phụ trách cứu tế gặp nàng một nữ tử chịu đói khó chịu, đều sẽ lòng sinh thương cảm, phân cho nàng một chút đồ ăn. Về phần hắn chủ động đi tìm nàng, cho nàng nửa cái màn thầu, đơn thuần là giải tỏa mâu thuẫn trong lòng.

Người khác không biết tình huống của nàng nhưng hắn rõ hoàn cảnh của nàng. Có quan điểm: Người đáng thương, tất có chỗ đáng hận. Nhưng gặp tao ngộ bi thảm, nhẫn nhịn sống ngoan cường, nhất định đáng thông cảm. Hắn rất thưởng thức Lâm cô nương.

Xã hội hiện đại ‘Tâm Linh Kê Thang’ tôn sùng một câu: “Cuộc sống giống như bị cưỡng gian, nếu không thể phản kháng, vậy thì hưởng thụ.”

Giả Hoàn rất khinh bỉ quan điểm này.

Bất kỳ một người có nội tâm cường đại, mặc kệ nam nhân, hay nữ nhân, đều có tín niệm: Vi hữu hi sinh đa tráng chí, Cảm khiếu nhật nguyệt hoán tân thiên (Vì chí khí bản thân mà hi sinh, Dám thay đổi nhật nguyệt tạo nên bầu trời mới)

Giống như Beethoven gầm thét: ‘Ta muốn bóp chặt vận mệnh, để nó không cách nào khất phục được ta.

Giống như Napoleon uy hiếp: ‘Nếu như Nữ thần vận mệnh cho phép, ta muốn thỉnh cầu càng nhiều.

Hắn cảm thấy giữa hắn và nàng có chút tương đồng, về nội tâm, ý chí.

......