Tiếp đãi Hàn Tú Tài là một trung niên văn sĩ trên 30 tuổi, diện mạo gầy gò, mặt trắng râu dài, mặc nho sam trắng màu ngọc trai, phong thái ôn nhuận. Thấy Hàn Tú Tài đi vào, văn sĩ trung niên cười to:
- “Hàn Tử Hoàn, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì?”
Hàn Tú Tài sửng sốt một chút. Hắn chỉ là một giám sinh nghèo, đi tới vào gia môn Tể phụ, ôm mộng vạn nhất nói không chừng có thể gặp được thủ lĩnh Đảng Đông Lâm, Lý Đại học sĩ. Cho dù không phải, tiếp đãi hắn chắc cũng là môn khách, phụ tá trong phủ. Thật không nghĩ tới, tiếp đãi hắn là người này.
...
Hàn Tú Tài tiến lên hành lễ nói:
- “Tại hạ gặp qua Liễu chủ sự.”
Đây chính là người đem thông tin Phủ Doãn, Lục Tân Hàn tham ô ngân quỹ nói cho hắn biết, Liễu An Nghi, Hộ bộ Hồ Quảng, Thanh Lại ti chủ sự, quan hàm chính lục phẩm, người Nam Trực Lệ, phủ Tùng Giang, huyện Vô Tích, tiến sĩ xuất thân năm Đinh Mùi.
Liễu An Nghi cười ha hả, nhiệt tình mời Hàn Tú Tài ngồi xuống, có đồng tử dâng trà sau rời đi. Hàn huyên vài câu, Liễu An Nghi cười nói:
- “Hôm nay thỉnh Tử Hoàn đến đây, là muốn nói chuyện Thuận Thiên phủ, Lục phủ doãn.”
Hàn Tú Tài mừng rỡ, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.
Liễu An Nghi mỉm cười, ung dung nói:
- “Lục phủ doãn tham ô ngân đê, đây đã là công luận triều đình. Nhưng hắn tham ô bạc, sau lưng còn có người chống lưng. Ta hy vọng Tử Hoàn có thể trong Quốc Tử Giám cổ động dư luận.”
...
Đến nỗi, những điều kiện khác, biết vị Kinh thành cuồng sĩ này nổi tiếng tính tình ngay thẳng, Liễu chủ sự cũng không cần trước mặt nói hay. Sau này sẽ thể hiện bằng hành động, tất cả đều là Đông Lâm một mạch.
Hàn Tú Tài không ngốc, biết Liễu đại nhân đem hắn làm vũ khí sử dụng, nhưng hắn học được “Đồ long chi thuật” đang lo không có đất thi triển. Hơn nữa, hắn rất chán ghét con chuột lớn đục khoét quốc khố. Dĩ nhiên sau lưng còn có hắc thủ, hắn không thể chối từ.
Lúc này, Hàn Tú Tài xúc động nói: “Tại hạ nhất định không làm nhục sứ mệnh!”
...
...
Năm Tân Hợi
Thuận Thiên phủ, Vĩnh Bình phủ Viện Thí,
Mùng một tháng chín buổi sáng,
Kim khoa Viện Án gọi tên Uyển Bình La Hướng Dương,
Sĩ tử vào Đề Học nha môn bái kiến, tạ ơn Đại tông sư điểm ngạch.
Hai phủ Đồng sinh tổng cộng trúng tuyển 106 người. Văn Đạo thư viện 28 Đồng sinh tham gia khảo thí, tiến học 20 người, đồng nghĩa với thư viện có thêm 20 Tú tài. Tỷ lệ trung tuyển cao như vậy, đại danh của thư viện trong ngày mùng một tháng chín liền truyền khắp giới sĩ tử.
Tin tức này vô tình cùng thời gian xuất hiện với sự kiện Văn đạo thư viện cứu tế 1500 nạn dân thủy tai trước đó, và nửa khuyết “Thấm Viên Xuân - Đồng học thiếu niên” cùng hội tụ lại một chỗ, lưu truyền toàn Kinh thành. Trong thời gian cực ngắn một đám tú tài của Văn Đạo thư viện lập tức trở thành danh nhân “nóng bỏng tay” trong giới tri thức Kinh thành, đủ loại danh thiếp bái phỏng, mời giao lưu bay đến như mưa.
…
Mùng hai tháng chín,
Tân Tú tài hai phủ dưới sự chủ trì của Sa Đề Học được phân phối đi Phủ học hoặc Huyện học tiếp tục đọc sách chuẩn bị cho kỳ thi Hương năm sau.
Hoàn thành nghi lễ nhập học, chúng Tú tài cũng bỏ đi câu nệ trước đây, tâm tình buông lỏng, trên mặt nhiều hơn nụ cười, vui mừng hớn hở. Một đám Tú tài lẫn nhau chắp tay bái, cùng bắt chuyện, hỏi xếp thứ tự, ngang hàng tương giao.
Văn Đạo thư viện La Hướng Dương, Kiều Như Tùng, Bàng trạch, Vệ Dương, Hứa Anh Lãng xuất tẫn danh tiếng. Đám Tú tài nhao nhao hỏi thăm diễn biến thời điểm xảy ra lũ lụt, nghe xong sự tích cũng tán thưởng không thôi. Đặc biệt là Giả Hoàn mới chín tuổi đứng ra chủ trì toàn cục, làm cho người kính nể.
...
...
Đang nói tận hứng,
Song Hạc thư viện, sĩ tử Chương Phách hừ lạnh một tiếng, gây nên toàn trường chú ý, cao giọng oang oang:
- “Chư vị đồng án, tại hạ và Văn Đạo thư viện Giả Hoàn hơi có chút ân oán, có mấy câu nói cho chư vị nghe một chút. Đệ nhất, Giả Tiểu Hữu kim khoa không tới tham gia Thi Viện, lý do sinh bệnh vân vân..., ta là không tin. Hơn phân nửa một hai tháng nay hoang phế việc học, không dám hạ tràng thôi!”
- “Đệ nhị, nếu hắn thực sự sinh bệnh, tại hạ muốn cười hắn một tiếng: ‘Đồ đần’. Cứu tế cố nguyên bản trọng yếu, công danh càng trọng yếu hơn. Hắn mệt sinh bệnh, ta xem vẫn là ưa danh tiếng, thích gây sự chú ý. Bằng không, thư viện có Sơn trưởng, Giảng lang, Đồng học, làm cái gì để cho hắn chín tuổi thiếu niên chủ trì toàn cục?”
- “Đệ tam, chúng ta ở đây du phán hái cần, trở thành tân Tú tài, hắn vẫn là Đồng sinh công danh nằm trên giường dưỡng bệnh. Tại hạ suy nghĩ, trong lòng rất sung sướng ha ha ha.”
.
Chương Phách nói xong, cả đám Tân tú tài nhao nhao, nghị luận ầm ĩ.
Có tiếng người viện binh nói: “Chương huynh thật chân tình a!”
Có người mắng trả lại: “Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Bên cạnh hảo hữu nhắc nhở: “Này, nói cẩn thận. Đó là đích tôn tử của Chương Đại học sĩ.”
Hơn một trăm Tân túc tài đủ loại phản ứng.
.
Không thể không nói, Chương Phách nói có chút đạo lý. Đúng vậy a, thiếu niên chín tuổi chủ trì toàn cục, có chút khoa trương. Nếu là bọn hắn tại chỗ, chỉ sợ lựa chọn lấy công danh làm trọng. Danh tiếng, chỉ cần không xấu là được.
Văn Đạo thư viện 20 Tú tài dị thường tức giận, sự tình cứu tế, Giả Hoàn biểu hiện rõ như ban ngày. Tất cả mọi người rất tôn kính hắn. Như thế nào cho Chương phách nói xấu? liền mắng to Chương Phách.
Chương Phách cười lạnh, chắp tay, một bộ dáng khinh thường với cãi.
...
...
Thân ở Văn Đạo thư viện Giả Hoàn cũng không biết xảy ra chuyện gì bên ngoài.
Ngày mùng hai tháng chín, hắn tại trong phòng bếp mở tiệc chiêu đãi ba thí sinh Thi Viện thất bại tan tác mà quay về. Công Tôn Lượng, Trương Tứ Thủy, Diêu Vĩ.
Gọi thêm Liễu Dật trần, Tần Hoằng Đồ tới tiếp khách.
Trong chính sảnh, trên bàn tròn trưng bày rất nhiều đồ ăn: tô thịt kho tàu, quả ớt trứng tráng, cá nướng, đậu hũ, rau xanh canh trứng, bánh bao thịt,... Nhưng bầu không khí trầm muộn. Đại sư huynh Công Tôn Lượng uất ức thở dài nói:
- “Chư vị, tới, uống quá một ly. Cùng là người luân lạc chân trời.”
Đám người nhao nhao nâng chén uống quá.
...
Giả Hoàn uống trà, hơi im lặng. Lấy Công Tôn sư huynh trình độ văn chương, trong thư viện 20 người, không có khả năng rơi hắn. Đáng tiếc, Đại sư huynh khoa trường vận rủi rất quỷ dị, không thể lấy bình thường mà lý giải. Có mấy lời, còn phải chờ hỏi lại Đại sư huynh.
Ăn cơm xong, Giả Hoàn nhờ mấy người khiêng đám “bại tướng” uống say như chết, từng người mang về phòng ngủ.
Giả Hoàn trở về tiền phòng, điểm ngọn nến, viết một lá thư hồi âm, cảm tạ Long Giang tiên sinh đã hỗ trợ 1000 thạch lương.
Sáng sớm hôm sau, Giả Hoàn đem thư đưa cho Từ quản gia của Long Giang tiên sinh đang chờ tại Đông Trang trấn, tiện thể hắn đi dạo một vòng trên trấn, gặp rất nhiều người quen, cùng “sát cánh sinh tồn”
Khoảng thời gian khó quên!
Mới như ngày hôm qua.
...
...
Ngày sáu tháng chín,
Buổi chiều, dưới chân núi Hương Sơn, bên trọng biệt viện hào hoa xa xỉ.
Long Giang tiên sinh một thân y phục hoa mỹ sang trọng, rảnh rỗi dựa hồng tựa thúy, hai mỹ nhân hầu hạ bên cạnh, thưởng thức cảnh thu Hương Sơn.
Đàn hương lượn lờ.
.
Từ Quản gia chờ một bên gian phòng ngoài
Thị nữ bẩm báo một tiếng, Long Giang tiên sinh nhấp một chén rượu, lười biếng nói:
- “Lão Từ, vào đi.”
Từ Quản gia đi vào, hắn là lão nhân đi theo Long Giang tiên sinh nhiều năm nhất, cung kính, nói:
- “Đại gia, Song Hạc thư viện Dương Sơn Trường cùng đích tôn tử của Chương Tương, tên Chương Phách tới bái phỏng.”
Long Giang tiên sinh trong nhà xếp hạng đại huynh, Lão gia còn tại, hạ nhân vẫn gọi Đại gia.
-“Sự tình gì?”
-“Song Hạc thư viện trong trận thủy tai tổn thương nghiêm trọng, bọn hắn muốn thỉnh Đại gia quyên tiền tu sửa. Lão nô nghĩ sự tình khuyến học cũng là chuyện tốt, nên lưu bọn hắn trong sảnh chờđợi, chuyên tới để bẩm báo đại gia.”
Long Giang tiên sinh mắt say lờ đờ liếc xéo, khua tay nói:
- “Không gặp! Cũng không quyên tiền! Ngươi đem bọn hắn đuổi đi.”
Từ Quản gia sắc mặt khó xử, hắn cho là vị đại gia nhà hắn uống say, khuyên nhủ:
- “Đại gia, nhiều ít muốn cho Chương Tương mấy phần chút tình mọn.”
.
Long Giang tiên sinh quyến cuồng cười to ha hả vài tiếng, châm chọc nói:
- “Cho Chương Tương mặt mũi? Lão Từ, Chương Tương rất nhanh liền mất mặt cũng không có. Hôm qua Thiên Kinh thành gửi thư, Hàn Tử Hoàn cổ động Quốc Tử Giám giám sinh 800 người chờ lệnh, yêu cầu nghiêm tra án đê tham nhũng. Thuận Thiên phủ, Lục Tân Hàn là môn sinh của Chương Tương a.”
Từ Quản gia ít nhiều có chút kiến thức quan trường. Không phải a? Cho dù là môn sinh, như thế nào ảnh hưởng đến vị Tể phụ này?
...
Phụng dưỡng Long Giang tiên sinh, một mỹ cơ nở nụ cười xinh đẹp, vũ mị yêu kiều, kiều ngữ hỏi:
- “Lão gia sao nói lời ấy?”
Long Giang tiên sinh nhéo má nàng nói:
- “Kim thượng muốn phế Nam Thư Phòng lâu rồi!”
Uống một chén rượu, Long Giang tiên sinh say khướt đối với Từ Quản gia nói:
- “Chương, Lý hai vị Đại học sĩ ân oán từ xưa đến nay. Cái này không thể thiếu đẩy tay. Năm trước án tham nhũng Hộ bộ, Lý Ngô Giang phải vứt bỏ vị trí Tả thị lang, chính Kim Thượng dùng thế lực huân quý thúc đẩy, vị cữu cữu Vương Tử Đằng của Giả Tiểu Hữu sau này sẽ từng bước cao thăng. Chương Đại học sĩ nhìn như thắng một ván, kì thực càng thêm nguy hiểm. Hàn Tử Hoàn, là Đông Lâm xuất thân. Hắn lần này cổ động Quốc Tử Giám giám sinh chờ lệnh, sau lưng không thể thiếu Lý Ngô Giang thôi động. Chương Đại học sĩ vị trí sắp khó giữ được. Ta cách xa hắn một chút càng thêm thỏa đáng.”
Từ quản gia cái hiểu cái không, nhưng minh bạch phong hiểm trong đó, hành lễ lui ra.
...
...
Song Hạc thư viện ở Ngọa Ngưu Trấn, cách Hương Sơn không xa.
Từ cửa biệt viện dưới chân núi Hương Sơn đi ra, Song Hạc thư viện Dương Sơn Trường khuôn mặt ngưng trọng.
Kinh Tây thủy tai, khu vực ngoại ô phía Tây Kinh Thành có tam đại thư viện: Văn Đạo thư viện, Bạch Đàn thư viện và Song Hạc thư viện, trong đó, Bạch Đàn thư viện thiệt hại nghiêm trọng nhất, thư viện gần như bị hủy, có hơn mười người Giảng Lang, đệ tử bị tử vong, chiếm tới ba thành nhân số thư viện.
...
Song Hạc thư viện, tuy không bị dìm trong biển nước, không có thiệt hại về người, phần ngoại lệ tịch, thư viện thiệt hại rất nghiêm trọng. Giờ muốn trùng kiến, cần đại lượng bạc nhưng không thể nhận được trợ giúp từ Long Giang tiên sinh. Phải biết Long Giang tiên sinh đã quyên tặng Văn Đạo thư viện 1000 thạch lương thực.
Xe ngựa chầm chậm tiến lên.
Chương Phách nói: “Sơn trưởng, nếu không thì đệ tử về nhà một chuyến.”
Dương Sơn Trường gật đầu, nói: “Cũng tốt.”
...
...
Chương Phách ngay xế chiều hôm đó từ Thư viện trở lại Kinh thành.
Buổi tối gặp được Gia gia hắn, Chương Đại học sĩ, đem sự tình nói một lần.
Chương Đại học sĩ nói khẽ: “Chuyện này thư thả một chút.”
Chương Phách mê mang, không rõ ràng cho lắm.
…
Rất nhanh, mấy tháng sau, Chương gia bị tịch biên, liên luỵ vô số. Chương Phách theo phụ thân lưu vong ba ngàn dặm. Mấy sự tình này Giả Hoàn không biết, phải qua một thời gian sau, khi Hàn Tú Tài gửi thư mới biết. Nghe Chương gia bị xét nhà, Chương Phách lưu vong, hắn chỉ biết cười,...
Hàn Tú Tài gửi thư, nói hắn vận dụng “Đồ long chi thuật” thi triển uy lực, lại hỏi một chút chi tiết Tổ chức, Văn Tuyên.
Nhưng đây đều là chuyện ngày sau này.
…
...
Văn Đạo thư viện,
Đám Tú tài, Đồng học đều phải trở lại cố hương thăm thân, vinh quy cố hương, áo gấm về quê. Sau đó, còn muốn làm các loại thủ tục nhập học (Huyện học, Phủ học). Ai nhàn rỗi mới có thể trở về thư viện, thường là hơn một tháng sau.
Thư viện hiện nay chính là căn nhà thứ hai của Giả Hoàn, hắn cũng chẳng muốn đi đâu.
.
Ngày mùng bảy tháng chín,
Đông Trang Trấn,
Giả Hoàn buổi sáng đi dạo trên trấn mới biết có một đám nạn dân bôn ba mà đến, ước chừng hơn 200 người, Thư viện vốn có kinh nghiệm tổ chức nạn dân, danh tiếng đang thịnh, rất nhanh dàn xếp xong.
Giữa trưa Giả Hoàn đi Tây Sương tìm Diệp Giảng Lang.
Diệp Giảng Lang vừa ăn xong cơm trưa, thích ý tại bên cửa sổ uống trà tiêu thực, gặp Giả Hoàn đi vào, cười nói:
- “Lại đi dạo trên trấn sao? Ngồi đi.”
.
Giả Hoàn những ngày này thỉnh thoảng tới Diệp Giảng Lang tùy tiện trò chuyện. Bất quá hôm nay Giả Hoàn muốn nói chút chuyện đứng đắn, ngồi vào bên bàn, mới nói:
- “Tiên sinh, đệ tử có chuyện không biết có nên hỏi hay không?”
Diệp Giảng Lang cười ha hả nói:
- “Ta không bảo ngươi đừng hỏi, ngươi sẽ không hỏi sao? Nói đi, sự tình gì?”
.....