Chương 100: Ngoại Xá sinh, đệ nhất

-

Giả Hoàn lặng lẽ từ trong hành lang đi tới. Ba người Trần Gia Vận tiếng cười im bặt. Bọn hắn đã thấy Giả Hoàn. Hắn với tiểu kích thước, rất dễ nhận biết trong thư viện.

Hắn không có dừng lại, chỉ quét ánh mắt qua ba người đang cười đùa trong rừng trúc, trực tiếp rời đi.

.

Nghĩ tới bị Trần Gia Vận ghi hận, loại người này nghĩ cả thế giới “mắc nợ” hắn, nhìn một dạng hận đời kỳ thực so với cuồng sĩ Hàn Tú Tài, nhân phẩm kém xa… Mà tên Ngưu đồng học ngữ khí cao ngạo khiến hắn khó chịu. Hắn khinh thường đi đám người này tranh miệng lưỡi.

Tháng này sóc khảo Ngoại Xá, danh đệ nhất hắn không lấy xuống là không thể.

Sự thật thắng hùng biện.

...

...

Cuối tháng năm, kỳ kiểm tra định kỳ (sóc khảo) đã gần tới

Tin tức chỉ có một danh ngạch tiến vào Nội Xá truyền khắp thư viện, đó chính là vị trí đệ nhất Ngoại Xá, Giáp Tự ban.

Một ngày trước ngày kiểm tra, Thanh Vân viện, bên trong Tri Chi giảng đường, đèn đuốc sáng trưng. Ngoại Xá sinh đều cực khổ học hành. Khung cảnh này ở bất kỳ niên đại nào cũng sẽ xảy ra…

.

Trong đêm khuya, trên đường trở về Ngoại Xá, “Mật thám” Dịch Tuấn Kiệt trên mặt râu quai nón đã có chút rõ ràng, hỏi Giả Hoàn:

- “Giả huynh, lần này Nội Xá chỉ trúng tuyển một danh ngạch, ngươi biết?”

Giả Hoàn cười gật đầu.

Dịch Tuấn Kiệt khẽ thở dài:

- “Vậy ngươi áp lực sẽ rất lớn. Tháng này sóc khảo hạng nhất là Ngưu đồng học. Buổi trưa hôm nay còn hùng hồn phát ngôn, hắn nhất định lấy đệ nhất Ngoại Xá, Giáp Tự ban.”

...

Làn da ngăm đen, Tần Hoằng Đồ cũng nói:

- “Giả đồng học, ngươi không thể khinh địch a. Ngưu đồng học trình độ rất mạnh. Hắn lần này sóc khảo lấy đệ nhất, tuyệt không phải may mắn.”

Giả Hoàn cười cười:

- “Ta biết.”

Hắn liên tiếp vượt qua hai kỳ thi, năng lực chịu áp lực cực tốt, chế nghệ cũng tăng nên một trình độ nhất định, giờ đây trong lòng dâng lên một cỗ hào khí.

Trước kia, hắn cũng là học bá.

Hắn là đệ nhất...

...

...

Ngày hai mươi bảy tháng năm buổi sáng,

Văn Đạo thư viện đúng hạn tổ chức định kỳ sóc khảo. Từ sáng sớm bắt đầu, thi viết kéo dài tới giữa trưa.

Khảo Thiếp Kinh, Mặc Nghĩa tất cả hai mươi đạo, Văn Bát cổ một thiên.

Chừng đầu giờ Thân (3h chiều) thành tích được công bố. Ngoại Xá, Giáp Ất Bính Đinh 4 ban thành tích sẽ dán trên Viện Bảng tại Thanh Vân viện.

.

Giữa hạ, khoảng thời gian nóng nhất trong năm, thời gian đã xé chiều, mặt đất nóng đến nỗi muốn bỏng chân nhưng trước Viện Bảng đông nghịt người, các đệ tử từng nhóm đến xem thành tích.

Dịch Tuấn Kiệt bên cạnh Viện Bảng, thói quen “cao đàm khoát luận”, chọn vài nhân vật khen chê. Giống y hệt lúc Giả Hoàn mới bước chân vào thư viện cũng gặp tình huống tương tự.

Sau mấy khắc đồng hồ, một đồng học hơi mập nghênh ngang ưỡn ngực từ cửa viện đi vào, khuôn mặt tràn đầy tự tin.

Dịch Tuấn Kiệt cười đắc ý, cao giọng nói:

- “Nha, đây không phải Ngưu đồng học sao? Nghe nói ngươi trước khi thi, hùng hồn tuyên bố cầm Ngoại Xá Giáp Tự đệ nhất, thề phải vào Nội Xá, mau đến xem bảng. Chư vị, nhường một chút, để cho Ngưu đồng học nhìn bảng.”

.

Ngưu đồng học lạnh nhạt trừng Dịch Tuấn Kiệt nói:

- “Dịch đồng học, ta biết ngươi cùng Giả đồng học quan hệ tốt, nhưng ngươi âm dương quái khí cùng ta nói mấy lời vớ vẩn có ý gì?”

Dứt lời, bước đến trước Viện Bảng, quét mắt lần đầu tiên, sắc mặt tự tin, vẻ mặt cao ngạo liền như băng tuyết hòa tan dưới ánh nắng mặt trời chói chang.

‘Viện Bảng tên thứ nhất viết hai chữ: Giả Hoàn

Còn hắn đứng thứ ba.

...

Dịch Tuấn Kiệt cười híp mắt nhìn xem Ngưu đồng học, giễu cợt nói:

- “Ngưu đồng học, như thế nào? Làm người đừng quá ngưu bức.”

Vị Ngưu đồng học nghiêm mặt không nói lời nào. Con mắt gắt gao nhìn xem Viện Bảng.

Dịch Tuấn Kiệt cười ha ha, lại nói:

- “Ta chỗ này còn có một cái tin tức muốn nói cho Ngưu đồng học....nghe xong không nên quá kích động. Kỳ sóc khảo tháng năm này, Nội Xá sẽ lấy hai người trúng tuyển từ Ngoại Xá đệ tử, có hai danh ngạch chứ không phải một. Mà ngươi a…tên đứng thứ ba. Sang tháng sau cố gắng nha. Ha ha”

.

Ngưu đồng học trong lòng ước chừng hơn mười vạn đầu thảo nê mã gào thét chạy vọt qua, mặt sạm đen, hậm hực hất ông tay áo, xoay người rời đi.

Thực sự đau gan.

Dịch Tuấn Kiệt cười lên ha ha.

Quên không nhắc tên thứ hai là bạn tốt của hắn: Tần Hoằng Đồ.

Giữa hè nóng bức, sơn lâm thanh u, một cơn gió cũng không có.

Văn Đạo thư viện, phái Tây nam trong một gian lương đình, Giả Hoàn một thân thanh sam, ngồi trên ghế đá, thích ý dựa cột trụ hành lang đọc sách.

Chu Tử 《 Tứ Thư Chương Cú Tập Chú 》. Thành tích kiểm tra tháng hắn nắm chắc.

“Nhân Tâm Duy Nguy, Đạo Tâm Duy Vi Duy Tinh Duy Nhất, Doãn Chấp Quyết.”

.

Lời nói:《 Thượng thư - Đại Vũ mô 》.Đây là nho gia mười sáu chữ tâm truyền. Trong Chu Hi 《 Trung Dung Chương Cú Tập Chú 》đối với câu này chú giải rất đặc sắc. Giả Hoàn đang tại tinh tế “mhấm nuốt” đạo lý của câu nói.

...

Mải mê sách, Dịch Tuấn Kiệt, Tần Hoằng Đồ, Đô Hoằng ba người từ gò núi phía dưới đi tới đình nghỉ mát, mang đến tin tức mới nhất.

Dịch Tuấn Kiệt hưng phấn nói:

- “Giả huynh, ngươi còn có rảnh rỗi ở đây đọc sách? Thực sự bình tĩnh a.”

Giả Hoàn liền cười:

- “Cũng không thể khắp nơi hô to ta sóc khảo tháng này đệ nhất Ngoại Xá?”

Dịch Tuấn Kiệt, ba người cười lên ha hả. Vẫn là an tĩnh càng có thể lĩnh hội sự vui sướng của thắng lợi.

.

Dịch Tuấn Kiệt cười hắc hắc:

- “Ngươi không thấy Ngưu đồng học cái biểu tình lúc đó. Ta nhìn khuôn mặt biến hóa của hắn, trong lòng thực sự thoải mái. Để cho hắn chừa cái thói phách lối, khẩu xuất cuồng ngôn trước đây. Bây giờ trợn mắt a! Ha ha.”

Học bá, ‘không sợ nhất’ chính cạnh tranh thành tích với người khác trong học tập, Giả Hoàn cười nói:

- “Phải chúc mừng Tần huynh, đã vào Nội Xá.”

Khuôn mặt rám đen Tần Hoằng Đồ vò vò đầu cười, khiêm tốn đáp lại:

- “Giả huynh là đích xác có bản sự. Ta trùng hợp đụng tới đề mục quen thuộc.”

.

Giả Hoàn cười:

- “Vận khí cũng là một loại thực lực”

Cười nói một hồi, đến buổi chiều 5h cả nhóm Giả Hoàn, Tuấn Kiệt, Tần Hoằng Đồ, Đô Hoằng tới cửa sau thư viện tổ chức ăn uống.

Trương chưởng quỹ từ sau khi tìm ra đường kiếm ăn cửa sau thư viện, sinh ý vô cùng tốt. Lúc này đã có bảy, tám tên thư viện đệ tử đang ở đây chờ đồ ăn.

...

Lát sau, mọi người cùng nhau ăn mừng.

Sắp tới là ngày nghỉ, thi sóc khảo xong, tâm tình buông lỏng một chút. Giống như trước kia Cao Trung, kiểm tra xong cùng bạn học ra ngoài mấy nhà hàng nhỏ tụ tập chúc mừng.

Nội Xá sinh, Giả Hoàn kiếp sống trong thư viện xem như bước sang một chương mới.

...

...

Nội Xá,

Trai Phu thư viện sớm thông báo Giả Hoàn, Tần Hoằng Đồ được xếp vào phòng ngủ số mười hai (12). Cho đến đêm, dưới sự trợ giúp của Dịch Tuấn Kiệt, Đô Hoằng, hai người mang hết đồ cá nhân đến phòng ngủ.

Phòng ngủ bốn người, tương tự ký túc xá Đại học, điều kiện tốt hơn Ngoại Xá rất nhiều, khiến bộ đôi Dịch Tuấn Kiệt, Đô Hoằng nhìn cũng có chút hâm mộ.

Hai người bọn hắn muốn vào Nội Xá, còn cần nhiều thời gian tích lũy, học tập.

Phòng ngủ không lớn, trung bày bốn giường gỗ, thêm một số khu vực gần giường để đồ cá nhân, bạn cùng phòng trùng hợp là hai người quen biết cũ: Lâm Tâm Viễn, Vệ thiên tài Vệ Dương. Hai người sớm biết, lúc này từng người leo lên giường xem Giả Hoàn, Tần Hoằng Đồ thu thập.

Lâm Tâm Viễn cầm chén trà ra dáng thanh thoát, rất nhiệt tình nói chuyện với Giả Hoàn:

- “Giả đồng học, ở chỗ này giống như ở tại trong nhà mình. Có cái gì thiếu hụt, ngươi cứ nói cùng ta một tiếng. Ta cho ngươi mượn. Sau này, lúc sáng sớm chúng ta cùng đi giảng đường.”

.

Giả Hoàn mỉm cười nhẹ xem Lâm Tâm Viễn ‘nhiệt huyết’, thầm nghĩ: “Lâm lão huynh, hai chúng ta quen lắm sao?”

Hắn và Lâm Tâm Viễn xem như người quen cũ, nhưng giao tình không mức là bằng hữu. Hắn cũng không có ý định làm bạn vị bằng hữu “hố” hắn mà không nói trước này.

Nguyên nhân vẫn là ấn tượng của hắn về nhân phẩm của Lâm Tâm Viễn không tốt

- “Tạ hảo ý Lâm đồng học.” Giả Hoàn lên tiếng, thuận tay sắp xếp đồ vật cá nhân, quần áo, sách, bút ký,... gọn gàng ở đầu giường.

Vệ Dương thấy Giả Hoàn sắp thu thập xong, cứng rắn nói:

- “Giả huynh, tại hạ làm tiểu nhân trước, làm quân tử sau. Tại hạ có bệnh thích sạch sẽ, còn xin ngươi đừng lộn xộn đồ vật của ta.”

...

Hắn thừa nhận năng lực Giả Hoàn khi Đấu văn cùng Song Hạc thư viện đấu văn cũng biểu hiện rất nhanh nhạy để cứu Hàn Tú Tài. Không thể coi Giả Hoàn như tiểu hài để đối xử. Nhưng hắn chưa chịu phục Giả Hoàn bởi Thi Phủ thành tích của hắn bày ra tốt hơn Giả Hoàn rất nhiều, hạng mười lăm so với bảy mươi hai.

- “Hừ, Làm bộ làm tịch, tỏ ra thanh cao phú quý, có gì đáng xem trọng!”

Tần Hoằng Đồ hừ lạnh một tiếng, lên tiếng ủng hộ Giả Hoàn. Hắn lúc ở Ngoại Xá đã rất bất mãn với bộ dáng cao ngạo của Vệ Dương. Ý tứ ngươi ngưu bức như vậy, còn không phải vẫn tới thư viện đọc sách sao?

.

Vệ Dương khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên, căm tức nhìn Tần Hoằng Đồ, thấy khổ người vạm vỡ, xuất thân thợ săn vùng núi Tần Hoằng Đồ, không mở miệng khiêu khích thêm.

Quân tử không ăn thiệt thòi trước mắt.

Vệ Dương lời nói có chút chanh chua the thé, bất quá Giả Hoàn không cảm thấy bị mạo phạm, đúng lý phải là như thế, liền gật đầu, nói:

- “Tất nhiên sẽ không. Với đồ đạc của ta cũng muốn như vậy” Dứt lời, mang theo sách vở, bút mực, nến, trực tiếp đi giảng đường thư viện đọc sách.

.

Dõi theo bóng lưng Giả Hoàn, Vệ Dương hơi sững người:

‘Giả Hoàn lần thi này Ngoại Xá đứng hàng đệ nhất, không phải không có nguyên nhân’

Trong lòng của hắn bỗng nhiên dâng lên cảm giác nguy cơ.

...

...

Ngày hai mươi tám tháng năm.

Lâm Tâm Viễn sáng sớm đã rời giường, tâm tình khoái trá trở lại nhà của hắn tại Đông Trang Trấn.

Vào ngày nghỉ định kỳ của Văn Đạo thư viện, có đến cả trăm học sinh rủ nhau ra ngoài, thị trấn nhỏ trở nên náo nhiệt rất nhiều, ở đây tất nhiên thiếu quyền quý lưu trú đi lại, chủ yếu là thôn dân phụ cận, thợ săn đi bán chiến lợi phẩm.

.

Trong thư viện, Nội Xá sinh khoảng 50 người, mỗi tháng 1 đồng tiền ngân tử, Thượng Xá sinh 10 người, mỗi tháng 3 đồng ngân tử, phụ cấp học tập. Mà 1 đồng Ngân Tử đổi 150 văn Khang Thuận Thông Bảo, sức mua trong cái trấn nhỏ này cực mạnh, đóng góp rất nhiều cho thôn trấn.

Cho nên, chợ phiên Đông Trang Trấn họp định kỳ đúng ngày nghỉ của Văn Đạo thư viện.

.

Lâm Tâm Viễn ở trong một gian lạc viện tam tiến, nằm phía sau tiệm vải vóc của gia đình tại mặt đường lớn Đông Trang Trấn.

Trong tiểu viện, một mảnh sân khá rộng trồng nhiều cây cối phối cảnh tao nhã, lịch sự.

Ở giữa sân dưới mái hiên, thị nữ Thư Nhi đang giặt mấy bộ quần áo, nhìn thấy Lâm Tâm Viễn, đứng lên nghênh đón.

...

Giữa trưa,

Thư nhi và vị muội muội của Lâm Tâm Viễn hoàn thành xong một bàn đồ ăn, sắc hương vị đều đủ, chính là nấu cho Lâm Tâm Viễn mỗi lần hắn nghỉ học về nhà.

Lâm Tâm Viễn ăn như gió cuốn, hết gắp lại nhai, vừa ăn vừa khen:

- “Muội muội, ngươi tài nấu nướng thực sự là tuyệt diệu. So với Hứa Ký tửu lâu còn tốt hơn nhiều.”

...

Lâm cô nương mỉm cười, ăn mấy gắp đã thả xuống, nhìn huynh trưởng của mình ánh mắt đầy nhu hòa. Lâm gia muốn một lần nữa chấn hưng, hy vọng ký thác ngay trên thân của vị nhị ca.

Thị nữ Thư nhi hé miệng cười, trộm nghĩ “xem ra Nhị thiếu gia trong thư viện ăn uống kham khổ, nghĩ cũng tội, lúc Lâm gia còn chưa xuống dốc, ăn uống đều là cẩm y ngọc thực, như thế nào quen cơm canh đơn sơ trong thư viện”.

.

Lâm Tâm Viễn kể nhiều một chút tình huống trong thư viện cho hai nữ tử nghe, cực điểm thổi phồng hắn tại thư viện học hành rất tốt, mà thành tích kiểm tra không như ý chẳng qua là do “có tài không gặp thời”, tiếp đó kể:

- “Muội muội, ngươi không biết, dương danh Kinh thành Giả Thanh Tùng bây giờ là bạn cùng phòng của ta..., hắn nha,... thơ văn đều cực tốt. Ngươi năm ngoái Tết Xuân còn hiểu lầm hắn.”

Lâm cô nương phản bác, nhưng biểu hiện, tư thái trước sau như một, âm thanh rất dễ nghe:

- “Nhị ca, muội hiểu lầm hắn không phải rất bình thường sao? Đi theo Nhị ca trộn lẫn một chỗ đều là hồ bằng cẩu hữu, nhỏ tuổi đã vào cửa hàng mua son phấn có thể làm chuyện gì tốt? Nhị ca lúc nhỏ bởi vì chuyện gì để cha tức giận đánh gần chết, Nhị ca quên?”

......