Chương 99: Danh ngạch vào Nội Xá

Lúc này, Giả Hoàn hiểu rõ, hắn thi đậu Đồng sinh, địa vị xã hội tăng lên, Giả mẫu hơn phân nửa bày tỏ thái độ, còn Vương phu nhân thuận tay diễn trò hay.

Hắc! hắn thế nào lại sợ Giả mẫu, Vương phu nhân?

.

Đảo mắt qua Thải Hà trong trắng tinh khiết, từ khi bước vào tới giờ vẫn im lặng không nói.

Giả Hoàn xuất phủ đọc sách, không có tạm biệt Thải Hà, chỉ cấp một lời nhắn, một thời gian dài không gặp, tiểu cô nương 13 tuổi phát triển càng thêm xinh đẹp, người hơi đẫy đà rất có da thịt, chỗ lồi chỗ lõm, tuy không so được Tình Văn nhưng tán thưởng một tiếng tiểu mỹ nhân không có vấn đề.

Tâm tư tiểu cô nương này, Giả Hoàn thật không biết phải làm sao...

Nói thêm vài câu cùng Uyên ương, Giả Hoàn xin lỗi một tiếng, nói:

- “Uyên ương tỷ tỷ, ta cùng Thải Hà đơn độc phiếm vài câu.”

Uyên ương thoáng giật mình, lập tức bừng tỉnh, che miệng cười khúc khích, đứng dậy trước tiên ra khỏi gian phòng.

Một mực trầm mặc không lên tiếng, sắc mặt Thải Hà bỗng trở nên ửng đỏ, xấu hổ cúi đầu xuống.

Giả Hoàn buồn cười.

.

Đối với nam nhân mà nói, có một tiểu mỹ nhân len lén thích ngươi, thật ra là một kiện sự tình vui vẻ, hưởng thụ. Nói chung, nếu tiểu mỹ nhân này sau này lớn lên có yêu người khác, nam nhân kia hơn phân nửa sẽ thấy phiền muộn, hậm hực.

Giả Hoàn không ngoại lệ.

Nhưng hắn đã có Tình Văn, Như Ý,...

Tình Văn là bằng hữu, quan hệ chủ tớ, với tính cách bạo than, sẽ không thể sống với ai, ngoài trừ hắn, Như Ý tiểu nha đầu u mê ngây thơ, chăm sóc hắn những ngày đầu bệnh tật, bên cạnh hắn thời gian khó khăn hoạn nạn, hắn tất nhiên không thể phụ lòng.

Sau này không chừng còn cưới Chính thất, hắn không phải ai cũng muốn thu vào phòng, có quá nhiều nữ nhân chưa hẳn là chuyện tốt, nội trạch náo loạn, còn phải đảm bảo không “lạnh nhạt” các nàng.

Chỉ sợ lực bất tòng tâm a !

...

Chứng kiến điệu bộ thẹn thùng xinh đẹp, Giả Hoàn hỏi:

- “Kim Xuyến nhi lại đem việc phải làm đưa cho ngươi a?”

- “ Ân.”

Sau một câu nói, không khí tiếp diễn trầm mặc, lúng túng, Giả Hoàn nhẹ lắc đầu, cân nhắc một chút từ ngữ khéo léo “cự tuyệt” nàng, vừa không để nàng thương tâm.

.

Hắn biết rõ thứ tình cảm của nàng chưa chắc thuần túy. Nhưng trên thế giới nào có cảm tình thuần túy?

Nam nhân truy cầu nữ nhân có mục đích. Nữ nhân cũng tương tự, truy cầu nam nhân cho các nàng cuộc sống sung túc, hạnh phúc, bảo hộ các nàng,... Trường hợp Thải Hà rõ ràng bởi vì 'thân phận' của hắn, nàng muốn làm di nương, thoát khỏi thân phận tôi tớ, không cần lo sợ khi trưởng thành bị đẩy ra khỏi Vinh quốc phủ, tùy ý hôn phối với một tên tiểu tử nào đó. Cả một đời cứ như vậy đi qua.

Vì vậy, hắn không coi thường nàng, nên dù không có ý tưởng với Thải Hà, sẽ không trêu trọc, đùa giỡn “tình ý” của nàng.

Dưới ánh nến mông lung, Giả Hoàn đang cân nhắc. Thải Hà ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng như giáng chiều, thấp giọng nói:

- “Tam gia, Kim Xuyến mỗi ngày đều cho Bảo nhị gia ăn son phấn đây.”

- “Ai…” Giả Hoàn thầm nghĩ ‘nha đầu này liệu có phải bị ám ảnh “ăn son phấn” đến mức phát cuồng hay không, mà cứ gặp hắn là nhắc chuyện này’.

Thực ra có thể lý giải, Thải Hà tính cách thật thà, ngây thơ, lại không biết chữ, muốn thể hiện tình cảm duy chỉ một cách đơn thuần nhất “mời ăn son phấn”.

Giả Hoàn cười khổ:

- “Vậy ngươi phải khuyên nàng ít cho Bảo Ngọc ăn son phấn, để cho chủ tử trong phủ thấy, sẽ không tốt với nàng.”

Kim Xuyến nhi nhảy giếng tự tử, nguyên nhân là để Bảo Ngọc ăn son phấn trên môi bị Vương phu nhân bắt được, đuổi ra khỏi phủ. Thực sự để hắn không biết nên làm cái gì cho phải.

.

Thải Hà khẽ cười nói:

- “Nàng nơi nào sẽ nghe lời của nô tỳ.” Nói xong, đứng dậy đi đến bên cạnh Giả Hoàn, thẹn thùng nũng nịu gọi

-“Tam gia...!”

Giả Hoàn cười cười, nhích người ra sau, hơi hơi tránh đi, nói đùa:

- “Thải Hà định làm gì? Ngươi sẽ không chà xát son phấn mời ta ăn chứ?”

Thải Hà nhắc tới việc này, dĩ nhiên là mong muốn, nghe vậy càng thẹn thùng, hờn dỗi liếc mắt đưa tình Giả Hoàn, phân bua:

- “Làm gì có!” rồi đưa tay giúp Giả Hoàn tỉ mỉ sửa sang lại quần áo một phen, giống người vợ nhỏ chăm sóc tướng công của mình, trong lòng cảm xúc ngọt ngào đang dập dờn, gương mặt xinh đẹp hồng thấu xuống tận cổ.

Giả Hoàn sững sờ.

Thải Hà gần đây có chút minh bạch. Tam gia bây giờ đã khác xưa, là người đọc sách có tiền đồ rộng lớn. Mà nàng chỉ là một nha hoàn, nội tâm nàng vừa cảm thấy tự ti, lại vừa chân thực ái mộ.

Hồi lâu, Giả Hoàn nhẹ nhàng thở dài, Thải Hà như si như mê, hắn còn thế nào mở miệng?

Vẫn là để thời gian làm suy yếu tình cảm, để nàng tự thấy khó khăn mà tìm nhân luyến (người yêu) mới,... Hắn tin tưởng mấy nha hoàn này tâm tư đơn giản, sẽ không rơi vào tình cảnh “không phải Quân, không gả”.

Dặn dò vài câu, Giả Hoàn tiễn Thải Hà ra ngoài, đưa mắt nhìn nàng và Uyên ương rời đi.

Giả Hoàn ở trong phủ Lại gia hai đêm.

Sáng hôm sau, dư âm tiết Đoan Ngọ đã qua,

Nhị quản gia Lâm Chi Hiếu phụ giúp Giả Hoàn đem lễ vật chất lên một chiếc xe ngựa.

Cửa hông Vinh quốc phủ còn hai chiếc xe ngựa đứng chờ. Bao lớn, bọc nhỏ cũng là trưởng bối ban thưởng cho Giả Hoàn, hiển thị rõ khí phái của gia tộc quyền thế.

.

Lâm Chi hiếu giải thích:

- “Tam gia, ngươi văn danh truyền khắp kinh thành. Trước tiết Đoan Ngọ rất nhiều người tới Phủ thượng tặng quà, đều phải khen ngợi Tam gia không dứt lời. Những hạ lễ này là các chủ tử Đông Tây nhị phủ tặng quà cho Tam gia nhân dịp tiết Đoan Ngọ.”

Giả Hoàn nhẹ nhàng gật đầu.

...

Hắn trở về có thể đãi ngộ cao như vậy còn bởi “Văn danh”. Nhìn hai xe ngựa đầy ắp lễ vật, hắn phải thừa nhận Giả gia “nâng hắn lên” cảm giác được coi trọng rất sảng khoái... một loại bồi đắp tình cảm, đầu tư dài hạn.

Giả Hoàn ngồi xe ngựa thong dong về khách điếm trong nội thành lấy hành lý, qua Diêni Bình môn ra khỏi thành trở về Văn Đạo thư viện.

Đến thư viện Giả Hoàn đem lễ vật phân loại xử lý, có chi tiêu, có tặng bằng hữu, tặng các Giảng Lang, chỉ lưu lại rất ít, sau đó vùi đầu vào học tập.

Thời gian yên ả...

...

...

Giữa mùa hạ,

Trời chạng vạng tối, dưới chân núi Hương Sơn

Vẫn là khung cảnh thịnh vượng hàng ngày,...

Vài thôn xóm lẩn khuất sau tán cây rậm rạp phía cánh rừng xanh ngát; Dưới ruộng lúa mạch vàng ươm, các nông hộ chân trần tới tới lui lui, Đàn trâu nước toàn thân thoa bùn,

Khói bếp lượn lờ, quanh hàng rào đám tiểu hài tử đùa nghịch kêu gọi nhau, cười khanh khách.

Một chiếc xe ngựa màu hồng tuyệt đẹp, vững vàng chạy trên đường. Tới một đoạn đường hơi rung lắc, cơn gió thổi qua bốc lên tấm màn cửa sổ, lộ ra mỹ nhân có khuôn mặt tinh xảo, nhược liễu phù phong, minh mị yêu nhiêu,..

Xe ngựa rẽ phải, đi thêm một đoạn đường, cuối cùng dừng ở chân núi Hương Sơn,

.

Trời chiều lung lay như sắp đổ.

Khắp núi cây cỏ xanh tươi, trong bóng chiều một tòa đạo quán hoa lệ từ từ hiện ra

Tuyền Đài Ngọc Tạ, Bảo Tượng Trân Ham, Tiếng chuông vang vọng khắp rừng núi, phiêu phiêu truyền đến.

Tòa đạo quan nguy nga lộng lẫy, hoành phi trên cửa viết ba chữ Tê Hà Quan.

- “Nãi nãi, đến rồi.”

...

...

Thời gian qua vội vàng, thoáng qua đã đến những ngày cuối tháng năm.

Ngày hai mươi lăm, Giả Hoàn được Trai Phu thông tri tới cửa sau thư viện có khách đến thăm, chính là người hầu Tiền Hòe.

Tiền Hòe chạy một chuyến thư viện để đưa thư cho Giả Hoàn và nói một số tình huống trong Vinh quốc phủ, đáng chú ý là Đông phủ, Đại nãi nãi Tần Khả Khanh tại Hương Sơn, Tê Hà quan tu hành,

- “Nghe nói, Dung Đại nãi nãi vì cầu con, muốn tại Tê Hà quan tu hành 3 năm. Chậc chậc.... Bây giờ trong Vinh Ninh lưỡng phủ đang nghị luận, đều nói nàng tâm thành. Nhưng Trân đại gia vì thế mà tức giận, mấy lần mắng đánh Dung thiếu gia, còn gọi Dung thiếu gia đến Tê Hà quan, đem Đại nãi nãi nhận về.”

Tiền Hòe không biết nội tình, lúc nói đến vị Đông phủ, Đại nãi nãi Tần Khả Khanh từ bỏ cẩm y ngọc thực, đi đạo quán ăn gió uống sương, gương mặt sợ hãi thán phục, để cho hắn khó hiểu.

Giả Hoàn mỉm cười, trong lòng rất “khen ngợi” Tần Khả Khanh, vẻ mặt nghiêm trang nói:

- “Ngươi biết cái gì? Mát mặt vì con. Tần thị không có nhi tử bàng thân, Ninh quốc phủ gia sản lớn như vậy, cùng nàng có quan hệ thế nào không cần nói cũng hiểu.”

Tiền Hòe nở nụ cười hì hì, gãi gãi đầu.

Hắn không hiểu nhiều lắm nhưng Dung đại nãi nãi không trong phủ, Dung thiếu gia sẽ không cùng những nữ nhân khác sinh con sao? Đông phủ tập tục thế là..., hắc hắc! Tam gia đoán chừng còn nhỏ, chưa hiểu những thứ này a?

Giả Hoàn để Tiền Hòe tới Đông Trang Trấn nghỉ ngơi. Buổi sáng ngày mai quay lại nhận thư hồi âm.

Tiền Hòe đi, Giả Hoàn còn suy nghĩ một vấn đề khác:

‘Tần Khả Khanh không tại Ninh Quốc phủ, mùa đông năm nay những lời chửi bới Giả Trân trộm con dâu không tồn tại, Giả Bảo Ngọc cùng Tần Chung gặp mặt lần đầu còn có thể phát sinh sao? Cái chủ đề tà ác liên quan tới Bảo Mặt To thích nam phong, một dạng “thỏ nhi gia” trong Tộc học lý,....’

Nghĩ tới mà ác hàn, lạnh cả sống lưng, Giả Hoàn bật cười ha hả.

...

...

Giữa trưa ngày thứ hai, Giả Hoàn sao khi bàn giao thư tín cho Tiền Hòe, vừa bước ra cửa đã chạm mặt Đại sư huynh Công Tôn Lượng.

Công Tôn Lượng tới là mời Giả Hoàn đến phòng hắn ăn cơm trưa.

Văn Đạo thư viện, gian phòng đệ tử chia làm ba cấp bậc:

Ngoại Xá, mười người một gian, ngủ chung giường lớn vô cùng bất tiện giống nội trú cao trung;

Nội Xá phòng ngủ 4 người một gian, tương tự với kí túc xá Đại học;

Thượng Xá, một người một gian phòng khá rộng.

Từ cửa sau thư viện đi qua khu Nội Xá viện lạc, xuyên qua một mảnh rừng trúc tiến vào Thượng Xá hành lang, khu vực giống kiến trúc Tứ Hợp Viện. Đông Tây Nam Bắc bốn phương tám hướng đều có sương phòng.

Công Tôn đại sư huynh tại Bắc Nhị hào.

Phòng ngủ rộng rãi khoảng 40~50m2, dạng phòng đơn, ở giữa có bình phong ngăn cách nơi tiếp khách và giường ngủ. Phối thêm đủ loại dụng cụ thường ngày, hơi lếch thếch, lôi thôi, sách chồng vứt đống khắp nơi,

Đúng là không thể kỳ vọng về “khái niệm sạch sẽ” của người cổ đại.

Công Tôn Lượng khuôn mặt tuấn tú hơi hơi đỏ, cười ha hả, đem bàn đọc sách thu thập một góc, cùng Giả Hoàn phân tọa mà ngồi ăn…

Trên thực tế, Công Tôn Lượng trong lòng có chút áy náy. Giả sư đệ mời đồng học ăn bữa cơm tại Túy Tiên lâu hết 30 lượng bạc, trong khi hoàn cảnh Giả sư đệ không tốt lắm, hắn đúng là một lần “làm ác nhân”.

Nghĩ như vậy, Công Tôn Lượng hỏi:

- “Giả sư đệ, ngươi tiết Đoan Ngọ trải qua như thế nào?”

Giả Hoàn cười nói:

- “Tạm được.” Hành trình lần này có chút tương tự áo gấm về quê. Tổng thể vẫn rất thoải mái.

Công Tôn Lượng nơi nào chịu tin: “Thật là tốt chứ?”

- “Đệ về lần này nhưng không vào phủ mà tá túc ở gần đó, được trưởng bối tặng nhiều lễ vật! Ba xe lễ vật, không phải sư huynh không biết”.

Công Tôn Lượng ngờ ngợ, vẫn chưa tin lắm, tìm lý do khác an ủi:

- “Giả sư đệ, ta trước đó nói dẫn ngươi đi Diệu Phong Sơn xung quanh dạo chơi. Chờ Thi Viện qua đi, ta sẽ dẫn ngươi đi. Ách, hai ngày nữa kiểm tra tháng, sau đó ta dẫn ngươi đi xem một vị mỹ nữ.”

..

Giả Hoàn nháy mắt cơ hồ nhớ tới danh tiếng “nhớ giai nhân” của Đại sư huynh trong thư viện.

Cười híc híc đầy ẩn ý, không còn nói thêm gì,

“Đại sư huynh, ta mới chín tuổi, ngươi dẫn ta tới thanh lâu, uống rượu có kỹ nữ hầu sao?”

Nhưng sự tình căn bản không phải Giả Hoàn nghĩ như vậy.

...

...

Giả Hoàn ăn cơm trưa với Công Tôn Lượng, sau đó cáo từ trở về Thanh Vân viện, lúc xuyên qua rừng trúc, đột nhiên nghe được ba tên học sinh đang thảo luận chuyện có liên quan đến hắn, từ từ thả chậm cước bộ.

- “Tháng này Sóc khảo, Giả Viện Thủ đứng thứ bao nhiêu?” Đây là âm thanh Trần Gia Vận.

- “Ngoại Xá, Giáp Tự ban, tên thứ ba”

Trần Gia vận nói:

- “Hừ, không có gì đáng nói. Người này có tiếng không có miếng. Nội Xá sinh nhiều người như vậy đều không vượt qua Thuận Thiên thi Phủ, hắn vậy mà qua. Chẳng qua là vận khí tốt mà thôi. Xếp hạng thứ bảy mươi hai cũng đủ để chứng minh điều này.”

Người thứ ba nói:

- “Ha ha, Trần huynh trong lòng vẫn đối với Giả đồng học có thái độ a.”

Trần Gia Vận đạo mạo nói:

-“Ta nói lời bộc trực. Bắc Trực Lệ Đề Học, đại tông sư Sa Thắng và Sơn trưởng là bạn tốt, nhất khoa tiến sĩ đồng niên. Nếu ta năm nay là Viện Thủ, nhất định có thể qua Thi Viện. Thế nhưng để Viện Thủ cho hắn một tiểu thí hài chín tuổi có thể làm được gì, chẳng lẽ hy vọng Đại tông đề điểm hắn qua Thi Viện sao?”

-“Điều này rất đúng! Bản triều vì phòng ngừa Quyền tướng xuất hiện, cũng không có tập tục biểu dương thiên tài.”

Người thứ ba nói:

- “Chờ hắn vào Nội Xá, ngươi, ta với hắn cùng tràng thi đấu, so sánh cao thấp.”

Trần Gia vận cười hắc hắc nói:

- “Vậy phải xem hắn cuối tháng này có vào được Nội Xá hay không mới được. Ngưu huynh, lần này kiểm tra tháng, Nội Xá sinh chỉ có một cái danh ngạch a?”

-“Chính xác. Trần huynh yên tâm, tại hạ nhất định lấy xuống.”

“Ha ha.”

Ba người đều cười lên.

.......