Chương 101: Giả sư đệ! Ngươi, ta tuyệt giao

Nghe muội muội bới móc chuyện cũ,

-

Lâm Tâm Viễn gượng cười, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên thần sắc khó xử. Suốt ngày nhắc lại chuyện cũ, không phải chỉ nhìn lén một chút nữ nhân tắm rửa sao? Có gì to tát đâu.

Khuôn mặt trái xoan Thư nhi yêu kiều cười mấy tiếng “lạc lạc”.

Lâm cô nương nói tiếp:

- “Muội nghe nói đoạn thời gian trước các học sinh trong thư viện đồn đại: Giả Hoàn cùng danh kỹ trong khách điếm uống rượu, đây là thật?”

Lâm Tâm Viễn nghẹn lời, lập tức tò mò hỏi:

- “Muội muội, ngươi như thế nào đối với học sinh thư viện chúng ta hiểu rõ như vậy a?”

Lâm cô nương ánh mắt trong veo như nước, lấp lóe tinh quang, nói:

- “Cả Đông Trang trấn, liền chỉ có duy nhất cái thư viện của các người, ai không rõ, ai không biết. Nhị ca, người từ từ ăn, muội đi cửa hàng phía trước tính sổ sách. Tháng này lại hao tổn hơn mười lượng bạc.”

- “Ài, muội muội...”

Theo bóng dáng xinh đẹp của muội muội biến mất, Lâm Tâm Viễn có cảm giác chua chua.

Sản nghiệp Lâm gia toàn bộ bị hủy. Bao năm qua tích súc cũng bởi “Hiếu kính” Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Mao Côn mà tán gia bại sản, chung quy vẫn có thể đem phụ thân từ chiếu ngục Bắc Trấn Phủ ti cứu ra.

Bây giờ lại chỉ còn lại mấy gian hàng vải vóc. Muội muội tân tân khổ khổ kinh doanh cố gắng duy trì chi tiêu cả nhà, không dễ dàng gì, cơm chẳng thiết ăn, ngày càng gầy…

Thật sự là...

...

...

Nghiệp Tinh Vu Cần Hoang Vu Hi

Giả Hoàn chăm chú đọc xong một thiên, từ cửa chính hội họp với đại sư huynh Công Tôn Lượng, muốn hôm nay dẫn hắn đi gặp một vị mỹ nhân.

Hắn vẫn tưởng tượng “uống rượu có kỹ nữ hầu”.

.

Giả Hoàn sớm nghe nói Đại Chu triều rất lưu hành cảnh tượng phong nguyệt “Gia Cư Thức”, chỉ là một mực vô duyên nhìn thấy. Đại sư huynh mời khách, hắn vừa vặn đi kiến thức một phen. Đương nhiên, lấy niên kỷ của hắn hiện tại, cũng không sợ gì, chỉ đơn thuần đi xem.

Cửa chính thư viện,

Công Tôn Lượng một thân y phục sĩ tử màu trắng, khí chất thanh nhã, mặt như quan ngọc, anh tuấn kiên nghị, thật đúng với câu “ngọc thụ lâm phong”.

Quả nhiên mặt mũi có thể “quẹt thẻ”, đây là phong phạm minh tinh, mê đảo ngàn vạn thiếu nữ. Giả Hoàn cực kỳ hâm mộ, tướng mạo là trời sinh, trừ thẩm mỹ ra, không có biện pháp nào để thay đổi, hắn từ xa bước tới, gọi:

- “Công Tôn sư huynh.”

- “Ha ha, Giả sư đệ tới. Chúng ta đi thôi.” Công Tôn Lượng cười vẫy tay, mang Giả Hoàn ra ngoài thư viện, hướng đi chính là Đông Trang Trấn.

...

Giữa hè thời điểm, cỏ cây rậm rạp, sơn lâm xanh um tươi tốt. Đường đi nằm dưới tán cây còn lưu lại một chút khí lạnh, chính thích hợp gấp rút lên đường.

Công Tôn Lượng cảm khái nhìn lên bầu trời, nói:

- “Giả sư đệ, ta năm ngoái trên trấn gặp phải một vị giai nhân. Tưởng nhớ đã lâu. Hôm nay muốn hướng Giả sư đệ cầu một thiên Từ nhất tuyệt, giúp ta giành được phương tâm mỹ nhân. Tương tự ‘Dục vấn giang mai sấu kỷ phân’, hay ‘Tỳ ba hoa để giáo thư nhân’ hoặc ‘Giai nhân tương kiến nhất thiên niên’ là tốt nhất. Thỉnh Giả sư đệ nhất định giúp ta một tay.”

- “A…” Giả Hoàn sững sờ “Đại sư huynh, không phải uống rượu có kỹ nữ hầu sao? Mất công mong đợi.

Rất nhanh, Giả Hoàn thu liễm cảm xúc, trong lòng do dự.

Công Tôn sư huynh ý tứ rất đơn giản, chính là để cho hắn hỗ trợ viết “Thơ tình”.

Hắn tất nhiên là biết tại cái niên đại này, tinh phẩm Thi Từ đối với mỹ nữ có lực sát thương vô cùng lớn, từ phản ứng thất thần, xúc động của Tô Thi Thi, đến phản ứng vui mừng của Thủy Tiên cô nương liền biết.

Giả hoàn do dự, không hẳn không muốn giúp vị Đại sư huynh Công Tôn Lượng này, mà hắn nghĩ rằng

.

Đệ nhất, “mỹ nữ này” nhan sắc, tài hoa sẽ không tầm thường, hắn viết Thi Từ chưa chắc người ta sẽ động tâm, sau này phát hiện do người khác viết hộ, sợ rằng thất vọng càng lớn. Nếu có duyên phận, hoặc nữ nhân vừa ý, ưa thích Đại sư huynh, thì chẳng cần ‘Thi Từ’, cũng sẽ thành.

.

Thứ hai, dù biết “Mù Câm Gả Cưới” phụ mẫu chi mệnh, nhưng hắn là người hiện đại đối với tình cảm nam nữ là ngươi tình ta nguyện, song phương chính mình tiếp xúc, ma luyện tình cảm cho thỏa đáng, hiểu về tính cách, nhân phẩm của nhau.

Giày có hợp chân hay không, phải chính mình thử qua.

.

Thứ ba, lấy cách nhìn của hắn, kỳ thực Công Tôn sư huynh không phải đối tượng phù hợp, không nói Công Tôn Lượng quá đẹp trai, sẽ hái hoa ngắt cỏ. Xã hội phong kiến, nam nhân một vợ nhiều thiếp là chuyện bình thường. Chẳng qua hắn thấy ‘nhân sinh quan’ Công Tôn sư huynh đang ở giai đoạn u mê, chưa chuẩn bị để gánh chịu trách nhiệm.

Đơn giản mà nói, vẫn chỉ là một nam hài, chưa phải nam nhân

...

Nam nhân, hai chữ này, không cần nói nhiều, nó mang ý nghĩa đảm đương, trách nhiệm, bao dung, che chở, kiên cường,... Điển hình nhất chính là Bảo nhị gia, Bảo Mặt To. Hắn không tính là một nam nhân, có lẽ mãi mãi chỉ là một tiểu hài tử được nuông chiều.

Giả Hoàn là một linh hồn nam nhân hơn 30 tuổi, đã từng sống nghèo khổ, vất vả học tập, từng bước lập nghiệp, tiến lên không ngừng nghỉ, hiểu rất rõ về nhân tính và những chuyện thế này.

Cho nên, tay súng này, hắn không muốn làm.

Nhìn lại một chút đối với Thải Hà, chính vì suy nghĩ của hắn mới không muốn tiếp nhận tình cảm của tiểu mỹ nhân.

Thải Hà là đại nha hoàn xinh đẹp nhất trong phòng Vương phu nhân, thân cận với hắn là có mục đích, Giả Hoàn ‘cự tuyệt’ không phải bởi nguyên nhân này mà hắn sẽ rời khỏi Giả gia, không cho nàng được cuộc sống mà nàng mong muốn.

Đây là vấn đề trách nhiệm.

.

Kế hoạch rời bỏ Giả gia là đại sự, phi thường cơ mật, hắn sẽ không nói với Thải Hà, kể cả có nói, hắn không chắc chắn Thải Hà đồng ý rời đi hay ở lại tìm kiếm cơ hội khác thay đổi thân phận.

...

...

Giả Hoàn tâm tư lướt qua như điện thiểm.

Hắn nghĩ nghĩ, không tiện trực tiếp cự tuyệt Công Tôn sư huynh, nhân tiện nói:

- “Công Tôn sư huynh, ý ở trong lời, sư huynh muốn ta giúp viết ‘thơ tình’, dù sao cũng phải mang ta đi xem chân nhân?”

.

Đây chính là đánh trống lảng, rất dễ né tránh vấn đề, vừa nhàn rỗi đi gặp mỹ nữ, khi gặp chân nhân, tự nhiên có rất nhiều lý do không thể viết ra được.

Giả Hoàn không nói, Công Tôn Lượng vẫn dự định mang vị sư đệ này đi gặp nữ thần hoàn mỹ trong lòng hắn, ý tứ đại khái có chút đắc ý: ‘Nhìn xem, ánh mắt sư huynh không tệ chứ.’

Công Tôn Lượng cùng Giả Hoàn tiến vào Đông Trang Trấn,

Tại khu phố Nam, tìm một cửa hàng buôn bán vải vóc, bảng hiệu Bố Thất Điếm. Xe nhẹ đường quen, Công Tôn Lượng mang theo Giả Hoàn đi vào trong cửa hàng.

Mặt tiền cửa hàng không lớn, trên tường, trên kệ bày biện đủ loại vải vóc kiểu dáng, màu sắc khác nhau. Sinh ý có vẻ không tốt lắm. Tạm thời không có khách hàng.

Phía sau quầy là một nữ tử mặc y phục thị nữ, thủy phấn y sam, khuôn mặt trái xoan mang nét thông minh, nhanh nhẹn. Vóc dáng nhỏ nhắn tịnh lệ, ủ rũ chống cằm nâng cái má.

Công Tôn Lượng đi lên trước, ưu nhã thi lễ một cái:

- “Thư nhi cô nương, tiểu sinh hữu lễ.”

Giả Hoàn bước vào đã nhận ra vị thị nữ của Lâm Tâm Viễn, nghe Đại sư huynh nho nhã như vậy, cảm thấy hài hước, nhếch mép cười. “Đại sư huynh a. Người đọc sách đồng dạng tự xưng “Tại hạ”, phàm là tự xưng “Tiểu sinh”, ý tứ ngươi nên hiểu. Cần phải đọc thêm 《 Mẫu Đơn đình 》, 《 Tây Sương Ký 》, 《 Đào Hoa Phiến 》”

.

Đang hồn du thiên ngoại, Thị nữ tên Thư nhi giật mình, lấy lại tinh thần, nhìn thấy Công Tôn Lượng, hét một tiếng:

- “A..., a..., Công Tôn thư sinh lại tới a.”

Công Tôn Lượng mỉm cười gật đầu, nói:

- “Đúng vậy. Không biết hôm nay Lâm chưởng quỹ có tại. Tiểu sinh tới thay thư viện mua sắm vài thớt vải.”

Thư nhi đỏ mặt ngượng ngùng, mím môi cười, nụ cười tươi giống như vầng trăng khuyết, tuy vậy nàng cố ý làm khó dễ nói:

- “Chưởng quỹ ở bên trong a. Công tôn thư sinh mua sắm bạc không đủ, nào có tư cách gặp...Chưởng quỹ nhà ta?”

Công Tôn Lượng thành khẩn chắp tay, thỉnh cầu nói:

- “Thư viện mỗi nửa năm, bạc mua sắm chỉ có như vậy, mong Thư nhi cô nương dàn xếp.”

Thư nhi cô nương cười tủm tỉm nghiêng đầu nhìn Công Tôn Lượng vài lần, gật đầu đáp ứng. Lúc này, ánh mắt mới nhìn đến Giả Hoàn bên cạnh Công Tôn Lượng, lại giật mình:

- “Nha, Giả công tử, sao người lại tới đây?”

.

Giả Hoàn vẫn đang cảm thán cái thế đạo bất công, thật sự có thể dùng khuôn mặt để gây thiện cảm, rất rõ ràng, vừa rồi Đại sư huynh giống như một người nổi tiếng trước mặt Thư nhi cô nương “xoát” khuôn mặt thành công, khiến nàng không để ý ai ở bên cạnh.

Thấy mình bị chú ý, Giả Hoàn bất đắc dĩ đáp lại:

- “Thư nhi cô nương, ta đang đọc sách tại Văn Đạo thư viện.”

Một người ưu tú thì gọi “thư sinh”, một người bình thường xưng hô “công tử”, sự khác biệt đã quá rõ ràng.

Thực sự là vô xảo bất thành thư.

Giả Hoàn đã biết giai nhân mà Công Tôn sư huynh “ngày nhớ đêm mong” là ai. Mà Đại sư huynh cũng khá tò mò, tại sao Thư nhi cô nương lại quen biết Giả sư đệ, nhưng giờ này cũng không tiện hỏi.

- “Khanh khách...” Thư nhi che miệng cười duyên dáng. Nàng tất nhiên đã sớm biết năm ngoái trên trấn, Giả Hoàn nói thật.

Thư nhi thi lễ, dẫn Công Tôn Lượng cùng Giả Hoàn tới một gian tiểu viện phái sau cửa hàng, chuẩn bị trà xanh, tiếp đó đi thông tri cô nương của nàng.

Nhị thiếu gia sau khi dùng cơm, uống chút rượu đã đi nghỉ ngơi, mà dù không say nàng cũng không có ý định thông tri. Vị Công Tôn thư sinh này tướng mạo ngọc thụ lâm phong, là một nam nhân xuất sắc, nếu ‘số khổ’ cô nương của nàng có thể gả cho y, chân thực gọi là lương duyên.

Trong sảnh gian tiểu viện tao nhã,

Ở giữa treo một bức thư pháp.

Viết “Tàng Đắc Hạ Cổ Kim Vãng Lai, Độc Bất Tẫn Xuân Hạ Thu Đông”.

Kiểu chữ thư giãn, trầm ổn. Dù cho không thoát ly phạm trù thể chữ Liễu, nhưng vẻ ngoài phiêu dật.

.

Giả Hoàn hơi hơi do dự, nghĩ một lý do cự tuyệt.

Hắn đối với vị Lâm cô nương kia chỉ gặp qua hai lần, ấn tượng của Lâm cô nương về hắn chắc chắn là không tốt, ngược lại hắn rất có hảo cảm, thật ra lần đầu gặp hắn bị rung động thật sâu.

Đáng tiếc, tương vương có ý, nữ thần vô tâm.

Ấn tượng xấu, chênh lệch tuổi tác không nhỏ. Hắn vô vọng.

Với nữ tử khác hắn còn đang nghĩ cách từ chối “chép” Thi Từ, tới vị Lâm cô nương này, hắn càng không giúp Đại sư huynh theo đuổi nàng.

Giả Hoàn mở miệng nói:

- “Công Tôn sư huynh, Đệ đã từng gặp Lâm cô nương, đối với nàng rất có hảo cảm, cái này một thiên Thi Từ tuyệt diệu, sợ là đệ không thể hạ bút.”

Công Tôn Lượng lòng tràn đầy chờ mong giai nhân tới, nghe kiểu nói của Giả Hoàn, lập tức dở khóc dở cười, nói:

- “Giả sư đệ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Thi tài thiên bẩm, ta có thể lý giải. Nhưng ngươi xác định ngươi hiểu ‘Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi ’?”

Giả Hoàn cười đắc ý, nói:

- “Công Tôn sư huynh, đệ vốn đã đọc qua 《 Kinh Thi 》, làm sao lại không hiểu?”

Công Tôn Lượng im lặng trợn mắt trừng một cái. Loại này sự tình “yêu nghiệt” xuất hiện trên thân Giả sư đệ, hắn thấy vẫn có thể lý giải. Thật sự là Giả sư đệ có quá nhiều điểm không hợp với lẽ thường.

Hắn cũng mất cảm giác lâu rồi.

.

Nhưng mà, Công Tôn Lượng không đem lời nói Giả Hoàn để ở trong lòng.

Thực sự là nói nhảm!.

Giả sư đệ mới chín tuổi, Lâm cô nương cũng phải 15 tuổi, nàng sẽ lựa chọn hài đồng chín tuổi để giao phó chung thân sao?

Hắn chút tự tin này vẫn phải có, hỏi lại:

- “Thật không giúp Đại sư huynh lần này?”

- “Viết không được.” Giả Hoàn sầu não lắc đầu

Công Tôn Lượng thở dài một tiếng:

- “Giả sư đệ, ngươi ta tuyệt giao a.”

...

Giả Hoàn cười rộ lên, thong dong uống trà.

Tất nhiên đây là chỉ là “câu nói đùa”, với tính cách quân tử ôn nhuận của Công Tôn Lượng, không có khả năng vì hắn không giúp viết “Thơ tình” liền tuyệt giao quan hệ.

Đại sư huynh nửa đùa nửa thật, có mưu đồ.

Kinh nghiệm cho thấy, khi bị mượn tay viết “Thơ Tình”, tốt nhất đừng làm. Bởi trong tiểu thuyết có rất nhiều bi kịch, thảm kịch, cẩu huyết kịch, ngược tâm kịch, thường thường sẽ bắt đầu từ đó.

…...