Chương 3 Thất Huyền Môn
Trong xe ngựa có mùi rất nặng, đương nhiên rồi, một chiếc xe chỉ có thể chở được mười mấy người lại nhét vào gần 30 đứa trẻ không nặng mùi mới lạ. Cho dù trẻ con dáng người nhỏ bé nhưng nhiều như vậy vẫn rất chật chội.
Hàn Lập nhanh trí chen mình vào góc xe, len lén nhìn về những đưa trẻ khác trong xe.
Dựa theo quần áo và gia cảnh của mấy đứa trẻ đến tham gia cuộc thi vào nội môn có thể chia chúng thành 3 nhóm: nhóm thứ nhất là người ngồi giữa xe, chính là thiếu niên mặc áo gấm đang được một nhóm trẻ khác vây quanh.
Thiếu niên này tên là Võ Nham, năm này 13 tuổi, cậu ta là người lớn tuổi nhất ở đây. Cậu ta đã quá tuổi quy định nhưng do trong nhà có cô chị họ được gả gưới cho một nhân vật có quyền có thể trong nội môn, cho nên vấn đề tuổi tác này cũng có thể bỏ qua. Gia đình Võ Nham mở võ đường, gia đình khá giàu có, từ nhỏ còn được luyện tập chút võ nghệ, dù không tính là giỏi vẫn thừa sức đánh lại những đứa trẻ chưa học võ chỉ biết dựa vào sức lực cơ bắp như Hàn Lập.
Dĩ nhiên nhóm người như Võ Nham, trong nhà vừa có tiền vừa có quyền, còn biết chút võ nghệ sẽ tự nhiên trở thành “Đại ca” của đại đa số những đứa trẻ trong xe này. Nhóm thức hai chính là những người vây quanh Võ Nham, những đứa trẻ này thuộc mọi tầng lớp xã hội, có người gia đình mở cửa hàng, có người làm công, có người làm thợ thủ công… Chúng đều có điểm chung là: lớn lên trong thị trấn, ít nhiều đều học được từ người lớn trong nhà cách nhìn mặt đoán ý, nịnh hót bợ đỡ. Chính vì vậy những đứa trẻ này đều vây quanh nịnh hót Võ Nham, câu nào câu nấy không gọi “thiếu gia” thì cũng là “đại ca”. Võ Nham có vẻ đã quá quen thuộc với tình huống này, cậu ta rất hưởng thụ khi nghe những từ xưng hô như vậy. Nhóm thứ ba cũng là nhóm người cuối cùng giống như Hàn Lập, nhóm này đến từ những nơi nghèo khó, hoang vu hẻo lánh, gần núi sống nhờ núi, gần sông sống nhờ sông, cuộc sống nghèo khổ. Chúng là nhóm có số người ít nhất, chỉ 5-6 người, trông đều rất nhút nhát sợ sệt, chỉ biết nhìn người khác nói cười, không dám hé răng. Mắt thường có thể dễ dàng phát hiện sự khác biệt của nhóm này với đa số những đứa trẻ ồn ào khác trong xe.
Xe ngựa xuất phát từ thị trấn Thanh Ngưu, đi về hướng tây, vừa đi vừa tiếp tục đón những đứa trẻ khác, đến tối ngày thứ năm mới đến được Thất Huyền Môn trên núi Thải Hà.
Đám trẻ xuống xe, chúng bị cảnh hoàng hôn năm màu rực rỡ ở núi Thái Hà thu hút, đến khi nghe thấy tiếng giục giã mới giật mình tiếp tục đi về phía trước.
Núi Thải Hà tên cũ là núi Lạc Phượng, chuyện kể rằng thời xưa từng có một con phượng hoàng năm màu bay xuống đây rồi biến thành núi. Người đời sau khi nhìn thấy phong cảnh hoàng hôn đẹp đẽ nơi đây, cảnh hoàng hôn giống như bị phủ lên tấm màn sắc màu cầu vồng rực rỡ liền đặt tên là núi Thải Hà. Từ sau khi trở thành địa bàn của Thất Huyền Môn, người ngoài môn phái liền khó có cơ hội đến đây ngắm cảnh tham quan.
Núi Thải Hà là ngọn núi lớn thứ 2 trong khu vực Kính Châu (ngọn núi lớn thứ nhất là núi Bách Mãng), phạm vi mười mấy dặm quanh đây đều là những dãy núi của nó. Núi này bao gồm mười mấy ngọn núi to nhỏ, ngọn núi nào cũng có địa thế hiểm yếu, vì vậy Thất huyền môn đều có xây dựng các chi nhánh của môn phái trên những ngọn núi này. Đỉnh núi chính của núi Thải Hà là đỉnh núi “Lạc Nhật” có địa thế cực kỳ hiểm trở, vừa cao vừa dốc, hơn nữa chỉ có duy nhất một con đường để lên núi. Sau khi xây dựng môn phái trên đỉnh núi này, Thất Huyền Môn liền không cần lo lắng vấn đề an toàn hay nguy cơ bị môn phái khác tấn công nữa.
Hàn lập đi theo mọi người vừa nhìn ngó xung quanh, đột nhiên những người phía trước dừng lại, lại nghe thấy một âm thanh trầm vang nói: “Vương sư đệ sao giờ mới đến? Muộn hơn 2 ngày so với dự kiến đó.”
“Nhạc đường chủ, trên đường đi có chút chậm trễ, khiến ngài lo lắng rồi.” Vương hộ pháp đi đầu đoàn người, cung kính chắp tay chào hỏi với người đàn ông lớn tuổi trước mặt, khuôn mặt ngang ngược trước đó của hắn bây giờ lại trông hơi hơi nịnh nọt.
“Đây là nhóm thứ mấy lên núi?”
“Nhóm thứ 17.”
“Hừ!” Nhạc đường chủ liếc qua phía nhóm người Hàn Lập.
“Đưa chúng đến khu Thanh Khách, để chúng nghỉ ngơi một đêm, sáng mai bắt đầu tham dự cuộc thi. Ai không đạt tiêu chuẩn thì nhanh chóng đưa về nhà, tránh vi phạm quy định trên núi.
“Vâng thưa Nhạc đường chủ.”
Bước trên những bậc thang lên núi, bọn trẻ đều rất hào hứng, nhưng dù vậy không có ai dám nói to, tuổi còn nhỏ nhưng chúng hiểu được đây là nơi quyết định tương lai của chúng.
Vương hộ pháp vừa đi vừa cười chào hỏi với những người quen đi xung quanh, có thể thấy người quen của ông ta trong môn phái rất nhiều, ông còn khá được lòng mọi người.
Những người gặp trên đường đi đa số đều mặc áo gấm, mang kiếm, có một số đi tay không thì phần eo cũng phồng phồng, không biết để thứ gì bên trong. Dựa theo những hành vi động tác của họ có thể thấy được những người này thân thể khỏe mạnh nhanh nhẹn, đều có võ công.
Nhóm trẻ Hàn lập được đưa đến một đỉnh núi thâm thấp, trên đỉnh núi có một căn nhà bằng đất, đêm nay chúng sẽ ngủ ở đây. Ban đêm Hàn Lập nằm mơ, cậu mơ thấy mình mặc bộ áo gấm, tay cầm thanh kiếm bằng vàng, võ công siêu phàm thoát tục, đánh bại thằng nhóc con trai của nhà thợ rèn (trước kia cậu đánh nhau với nó toàn thua), trông rất oai phong, đến sáng hôm sau nhớ lại giấc mơ này cậu vẫn rất sung sướng.
Buổi sáng sau khi bọn trẻ ngủ dậy, Vương hộ pháp không chờ bọn trẻ ăn sáng mà trực tiếp dẫn chúng đến một chân núi dốc trồng đầy tre. Nhạc đường chủ mà hôm qua chúng gặp cùng với vài chàng thanh niên lạ mặt đang đứng ở đó chờ chúng.