Chương 2: Thị trấn Thanh Ngưu

Chương 2 Thị trấn Thanh Ngưu

Đây là một thành phố nhỏ, nói là thành phố nhỏ thực ra cũng chỉ là một thị trấn lớn hơn một tý mà thôi, nó được gọi là thị trấn Thanh Ngưu, chỉ có những tên quê mùa thiếu hiểu biết sống ở khe núi gần đấy mới đi gọi nơi đây là “ thành phố Thanh Ngưu”. Đây là những suy nghĩ trong lòng của Trương Nhị- người đã làm gác cửa cho nhà giàu có trong khu vực mười mấy năm trời.

Thị trấn Thanh Ngưu thật sự không lớn, chỉ có một tuyến đường chính chạy dọc theo hướng đông tây là đường Thanh Ngưu, ngay cả khách sạn cũng chỉ có duy nhất một nơi là khách sạn Thanh Ngưu nằm dọc ở phía tây thị trấn. Những người làm ăn kinh doanh đến đây nếu muốn có một căn phòng nghỉ ngơi thoải mái cũng chỉ có thể thuê phòng ở đây.

Lúc này có một chiếc xe ngựa đường dài tiến vào thị trấn Thanh Ngưu từ phía tây, xe ngựa băng qua trước cửa khách sạn Thang Ngưu, không hề dừng lại mà trực tiếp chạy qua hướng về phía đông, dừng trước cửa quán rượu Xuân Hương.

Quán rượu Xuân Hương không lớn, hơi cũ kỹ, nhưng lại khá là cổ kính. Đúng vào thời gian ăn trưa nên khách hàng trong quán cũng khá đông đúc, gần như đông người hết chỗ.

Có một người đàn ông béo tốt để ria mép và một đứa bé da ngăm đen chừng mười tuổi, người đàn ông này mang theo đứa bé đi nghênh ngang vào trong quán rượu. Có khách hàng quen của quán nhận ra người đàn ông béo tốt này, ông ta là quản lý của quán- “Hàn mập”, còn đứa bé bên cạnh thì chẳng ai biết cả.

“Hàn mập, thằng nhóc ngăm đen này mặt mũi trông khá giống ông, không lẽ là con riêng của ông à? “Có khách hàng nói đùa vài câu.

Nghe thấy câu này, những vị khách xung quanh đều cười ầm lên.

“Xí! Đây là cháu ruột ông, đương nhiên là giống.” Hàn mập không những không tức giận ngược lại có chút vui vẻ.

Hai chú cháu này chính là Hàn Lập và Chú Ba của cậu – biệt danh “Hàn mập”. Họ mất hẳn 3 ngày đường, giờ mới vào thị trấn.

Hàn mập chào hỏi vài vị khách quen rồi mới đưa Hàn Lập ra phía sau quán, dẫn cậu vào một cái sân nhỏ hẻo lánh.

“ Tiểu Lập, con ở phòng này nghỉ ngơi dưỡng sức đi, khi nào quản lý nội viện đến thì chú sẽ gọi con. Chú phải ra ngoài chào hỏi nói chuyện với mấy vị khách quen của quán. “ Hàn mập chỉ vào trong căn phòng cạnh sân, thân thiện nói với cậu.

Nói xong, chú vội vàng đi ra ngoài.

Đi đến cửa, hình như vẫn còn chút lo lắng, ông lại dặn thêm một câu: “Đừng chạy linh tinh, người trong thị trấn rất đông, cẩn thận bị lạc, tốt nhất là đừng ra khỏi khu vực sân này.”

“ Vâng!”

Thấy Hàn Lập ngoan ngoãn trả lời, chú mới rời đi.

Hàn lập thấy chú Ba rời khỏi phòng, cậu cảm thấy rất mệt nên trực tiếp nằm vật xuống gường ngủ say, thật sự là không có tí sợ hãi nào cả.

Buổi tối, có một người làm đưa cơm đến cho cậu, dù không phải thịt cá gì nhưng cơm canh cũng rất ngon miệng. Ăn xong lại có người bưng mâm thức ăn thừa ra ngoài, lúc này Chú Ba mới đủng đỉnh đi vào.

“Thế nào? Cơm canh có vừa miệng không? Nhớ nhà rồi phải không?”

“ Vâng, hơi hơi nhớ nhà.” Hàn Lập ngoan ngoãn trả lời.

Chú Ba có vẻ rất hài long với câu trả lời của Hàn Lập, sau đó nói chuyện phiếm với cậu một lúc, lại khoác lác về những con người, những câu chuyện thú vị mà ông từng gặp. Dần dần, Hàn Lập không còn cảm giác gò bó, trở nên thoải mái, bắt đầu nói nói cười cười với chú. Cứ như thế, 2 ngày đã trôi qua.

Ngày thứ 3, sau bữa tối, lúc Hàn Lập đang chờ Chú Ba đến kể chuyện về giang hồ, có một chiếc xe ngựa dừng trược cửa quán rượu.

Chiếc xe ngựa màu đen này được sơn bóng lưỡng, ngựa kéo xe cũng là loại ngựa ô màu vàng quý hiếm, điều đáng chú ý nhất là ở góc xe ngựa có cắm một chiếc cờ đen nhỏ hình tam giác, phía trên thêu chữa “huyền” màu bạc, viền cờ màu đỏ. Tạo nên một cảm giác thần bí.

Nhìn thấy lá cờ này, chỉ cần là người giang hồ thường hoạt động trong khu vực mấy trăm kilomet quanh đây đều hiểu, có một nhân vật quan trọng của “Thất Huyền Môn” ghé thăm.

“Thất Huyền Môn” hay còn gọi là “Thất Tuyệt Môn”, được sáng lập hơn 200 năm trước bởi nhân vật tiếng tăm lừng lẫy là “Thất Tuyệt Thượng Nhân” , môn phái này đã từng có thời kỳ đứng đầu khu vực Kính Châu mấy chục năm, thậm chí còn lan rộng đến những châu quận khác quanh Kính Châu, cũng từng vang danh khắp nước Việt. Nhưng từ sau khi “ Thất Tuyệt Thượng Nhân” bệnh chết, “Thất Huyền Môn” từ từ lụm bại, bị các môn phái khác đuổi ra khỏi thành Kính Châu - thủ phủ khu vực Kính Châu. Hơn trăm năm trước, môn phái này bị ép chuyển đến nơi hoang vu hẻo lánh nhất của Kính Châu là Núi Thải Hà, từ đó về sau định cư ở đây, trở thành một thế lực hạng ba của khu vực.

Có câu “lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa”, Thất Huyền Môn từng là một môn phái lớn, khả năng sức mạnh vẫn khá lớn. Sau khi đến Núi Thải Hà liền có thể khống chế mấy chục thị trấn (bao gồm thị trấn Thanh Ngưu), đệ tư mộn phái có đến hơn 3-4 nghìn người, là một trong hai thế lực mạnh nhất khu vực.

Thế lực địa phương duy nhất có thể đối đầu với Thất Huyền Môn là bang phái “Dã Lang Bang”. Dã Lang Bang từng là một nhóm cướp độc ác trong vùng Kính Châu, về sau bị quan phủ vây bắt, một bộ phận giặc cướp được chiêu an, một bộ phận khác thì trở thành bang phái “Dã Lang Bang”, nhưng bản tính giặc cướp vốn dĩ hung dữ khát máu, không sợ chết vẫn giữ lại. Chính vì vậy nên khi Thắt Huyền Môn tranh chấp với Dã Lang Bang luôn bị lép vế.

Những thị trấn trong tay của Dã Lang Bang khá nhiều, nhưng do không biết kinh doanh xây dựng cho nên không giàu có bằng những thị trấn trong khu vực khống chế của Thất Huyền Môn. Dã Lang Bang rất muốn khống chế với những khu vực giàu có này trong địa bàn thế lực của Thất Huyền Môn, gần đây còn thường xuyên gây ra rất nhiểu cuộc tranh giành giữa hai bên. Điều này làm cho môn chủ của Thất Huyền Môn cực kỳ đau đầu, đây cũng là nguyên nhân vì sao mấy năm nay Thất Huyền Môn thu nhận thêm nhiều đệ tử như vậy.

Có người đàn ông gầy gò hơn 40 tuổi nhảy xuống xe ngựa, người đàn ông này động tác nhanh nhẹn, rất rõ ràng là võ công không kém, ông ta dường như khá quen thuộc với nơi này, ông đi thẳng đến phòng của Hàn Lập.

Chú Ba vừa nhìn thấy người này thì lập tức cung kính vái chào: “Vương hộ pháp, sao ngài lại đích thân đến đây thế này?”

“Hừ! “ Vương hộ pháp hầm hừ, vẻ mặt kiêu ngạo.

“ Gần đây không được ổn định cho lắm, phải chú ý đề phòng, trưởng lão ra lệnh cho ta đích thân đi đón người, đừng nói nhảm, thằng nhóc này chính là người mà ngươi giớt thiệu đúng không?”

“ Dạ, đúng rồi đúng rồi, đây là cháu ruột của tôi, hy vọng ngài trên đường đi để ý chăm sóc cháu nó.” Thấy Vương hộ pháp dường như có vẻ bực mình, Hàn Mập liền nhanh chóng lấy ra một cái túi nặng trịch âm thầm đưa cho ông ta. Vương hộ pháp áng chừng trọng lượng cái túi, mặt mới giãn ra nói:

“Hàn mập, ngươi cũng biết ứng xử đấy! Ta sẽ để ý chăm sóc cháu trai cho ngươi. Cũng muộn rồi, nhanh chóng lên đường thôi! ”