Quyển thứ nhất Biến động ở Thất Huyền Môn
Chương thứ 4 Vách núi Luyện Cốt
Nhạc đường chủ đứng trước mặt mọi người, giọng nói vang vọng:
“Mọi người nghe đây, bắt đầu từ đường nhỏ trong rừng trúc, đi thẳng sẽ đến vách đá Luyện Cốt, đoạn đường đầu tiên là rừng trúc, rồi đến đoạn núi đá, cuối cùng là đoạn vách núi, muốn vào được nội môn của Thắt Huyền Môn thì phải leo được lên trên vách núi. Nếu như trước buổi trưa 12 giờ vẫn chưa leo đến nơi, không thể trở thành đệ tử chính thức của nội môn nhưng nếu như biểu hiện xuất sắc, có thể trở thành đệ tử ký danh của môn phái.
Hàn Lập không hiểu ý nghĩa của “đệ tử ký danh” nhưng cậu hiểu là cần phải tiến về phía trước, phải leo núi, nhìn ra xa, thấy có một sườn núi dốc, trên sườn núi mọc đầy những cây trúc lớn, nhìn có vẻ cũng không khó lắm?!
Hàn Lập nhìn sang những người khác, cậu không muốn thua mấy đưa nhóc cùng tuổi, không khí giữa những đứa trẻ khác cũng trở nên căng thẳng hơn.
Nhạc đường chủ nhìn về phía chân trời, măt trời bắt đầu mọc lên, ông nói:
“Gần đến giờ rồi, chuẩn bị xuất phát! Đừng sợ, các sư huynh sẽ đi theo bảo vệ mấy đứa , sẽ không có nguy hiểm gì cả.”
Hàn Lập quay lại nhìn chàng thanh niên sau lưng, thì ra những người này gọi là sư huynh, có lẽ là đệ tử cũ, nếu mình trúng tuyển thì cũng sẽ được mặc bộ quần áo oai phong như thế nhỉ?
Lúc Hàn Lập suy nghĩ lung tung, cậu phát hiện, những đưa trẻ khác đã chạy vào trong rừng trúc, thấy cảnh này cậu cũng nhanh chóng đuổi theo.
Rừng trúc có vẻ rất lớn, hơn 30 đứa trẻ chạy vào trong liền phân tán ra khắp nơi. Luôn có một sư huynh cao cao gầy gầy theo sát sau lưng Hàn Lập, người này có khuôn mặt lạnh lùng, lặng thinh theo sau lưng cậu. Hàn Lập thấy sờ sợ, không dám nói chuyện với thanh niên, cậu nhấc chân, hạ thấp người xuống, từ từ đi dọc theo đường dốc, hướng về phía trước.
Rừng trúc này nhìn qua thì đơn giản, nhưng đi lâu liền thấy mệt, càng đi càng khó, dần dần Hàn Lập còn phải dùng tay bám vào những cây trúc để dễ dàng di chuyển về phía trước.
Cứ như vậy kiên trì thêm được một lúc thì Hàn Lập mệt không chịu được, cậu tìm một gò đất ngồi xuống nghỉ ngơi, vẫn không ngừng thở dốc.
Hàn Lập nhìn về phía sư huynh cao gầy kia, đường dốc như vậy thế mà sư huynh vẫn đứng thẳng không hề hấn gì, cứ như không bị chút ảnh hưởng gì vậy. Đứng thẳng như trúc, đứng ở chỗ xa xa nhìn về phía cậu.
Hàn Lập nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của sư huynh, lại thấy sợ hãi liền quay đầu đi, cậu lại nghe thấy tiếng thở dốc liên tục của người khác, biết có người đi nhanh hơn cậu, đang ở đằng trước nghỉ ngơi, Hàn lập lại nghỉ ngơi thêm một tý rồi vội vàng đi tiếp.
Càng đi càng dốc, sức lực của Hàn Lập cũng càng yếu hơn, để có thể đi vững vàng, Hàn Lập chỉ có thể cúi người xuống, tay chân phối hợp vừa đi vừa bò, may mà vải dệt quần áo chắc chắn, không thì đầu gối, khớp chân khớp tay của cậu đều sẽ bị trầy xước.
Cuối cùng cũng sắp đi hết đoạn rừng trúc này, cơ mà Hàn Lập cảm thấy đoạn đường này quá khó đi, sỏi đá trên mặt đất nhiều hơn, những cây trúc thì trở nên ít đi.
Đến cuối, Hàn Lập không còn có cơ hội bám vào những thân trúc bên cạnh để tiến về phía trước, phần đường cuối này cậu chỉ có thể xê dịch từng bước một.
Ra khỏi rừng trúc, không gian trở nên rộng lớn hơn, phía trươc là một ngọn núi đá to lớn, có vài đứa trẻ nhỏ gầy đang từ từ bò lên đỉnh, sau lưng mỗi đứa đều có một vị sư huynh đi theo. Hàn Lập không dám nấn ná, vội vàng chạy về phía núi đá.
Những khối đá to lớn này được tạo thành bởi những khối đá nhỏ chồng lên nhau, đã bị mài mòi phong hóa rất mạnh, có những vị trí vừa chạm vào đã vỡ nát, những mảnh vỡ này còn có phần rất cứng rắn sắc bén. Mới chỉ một lúc, hai tay của Hàn Lập đã đầy những vết thương, vải vóc quần áo ở khuỷu tay, đầu gối cũng bị rách, bên trong đầy những vết xước, dù chỉ là vết xước nhỏ nhưng khi dính phải những hạt cát, đá vụn vẫn sẽ cảm thấy đau nhói.
Nhóm trẻ dẫn đầu càng trèo càng cao, nghĩ đến những lời dặn dò của cha mẹ và Chú Ba, cậu lại cắn răng cố sức trèo lên. Trước khi đi, cha mẹ Hàn Lập vào Chú Ba đã nhắc nhở rằng cuộc thi vào nội môn sẽ rất khó khan, nếu như không thể kiên trì đến giây phút cuối cùng thì không thể trở thành đệ tử của Thất Huyền Môn. Thực ra lúc này Hàn Lập đã không còn quan tâm đến việc trở thành đệ tử của Thất Huyền Môn, cậu chỉ cảm thấy không phục, không cam tâm, cậu nhất định phải đuổi kịp những đứa trẻ đằng trước.
Hàn Lập mệt mỏi ngẩng đầu nhìn về phía trước, người trèo cao nhất lúc này là Võ Nham, Võ Nham lớn hơn Hàn Lập mấy tuổi, còn biết võ, anh ta cao lớn khỏe mạnh hơn nhiều so với những đứa trẻ khác, đương nhiên sẽ là người dẫn đầu.
Hàn Lập lại nhìn xuống đưới, bên dưới còn rất nhiều người cũng đang từ từ trèo lên, cậu hít sâu một hơi, cố gắng tăng tốc.
Cố hết sức, cậu vẫn không thể rút ngắn khoảng cách của mình với những người phía trước, cảm thấy cả người trở nên nặng nề, mặt trời sắp bò lên đỉnh đầu, Võ Nham cũng đã trèo qua khu vực núi đá.
Đó là một vách núi dốc đứng, cao hơn trăm mét, có mấy chục sợi dây thừng vắt từ trên đỉnh núi xuống, trên dây thừng còn thắt rất nhiều nút thắt để dễ đeo bám, Võ Nham đang giữ chặt một sợi dây thừng từ từ leo lên đỉnh vách núi.
Hàn Lập nhìn về phía Võ Nham, thấy mình đã hết hy vọng, cậu biết mình không thể nào đuổi kịp những đứa trẻ dẫn đầu, cũng không kịp rồi.
Nghĩ đến đây, tự nhiên những vết thương trên khuỷu tay, đầu gối của cậu trở nên đau hơn, xót hơn, tay chân cũng không còn tý sức nào, cánh tay bám vào vách đã run lên, cả người của cậu đột nhiên trượt xuống, Hàn Lập tim đập thình thịch, vội vàng úp người vào vách đá, không dám động đậy.
Một lát sau, bình tĩnh lại, tay cậu lai chạm vào phần đá nhô ra gần đấy, lắc lắc, cảm thấy chỗ bám này khá chắc chắn mới yên tâm bám vào.
Hàn Lập tự nhiên nhìn về phía vị sư huynh ở phía sau, anh ta đang khuỵu chân xuống, hai tay dang ra, tư thế chuẩn bị đỡ lấy Hàn Lập nếu cậu rơi xuống, thấy cậu không sao liền lại đứng thẳng.
Hàn Lập hơi hơi cảm động, nếu mình ngã xuống dưới, mọi cố gắng đều sẽ trở nên vô ích! Thế là cậu dừng lại một tý rồi tiếp tục trèo lên, mục tiêu là những sợi dây thừng to thả xuống từ trên vách núi.
Cậu đến trước một sợi dây trống, mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu rồi, gần 1 tiếng đồng hồ là giữa trưa- cuộc thi sẽ kết thúc. Võ Nham đã trèo qua vách núi, anh ta nhìn về phía dưới, lúc này Hàn Lập vừa đi đến chỗ dây thừng cậu vừa lúc nhìn thấy Võ Nham, anh ta nhìn về những người bên dưới, cánh tay giơ lên, nắm tay lại, ngón cái hướng xuống dưới, lên xuống 2 lần(cử chỉ coi thường những kẻ thất bại), anh ta cười to rồi đi mất.
Hàn Lập vừa tức vừa xấu hổ, vội vàng nắm lấy dây thừng, leo lên.
Nhưng mà Hàn Lập đã không còn tý sức lực nào, muốn bám chặt dây thừng còn khó.
Khi câu cố gắng leo được lên nút thất đầu tiên của dây thừng, bám lên nút thắt, cậu chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, ngay cả ngón tay cũng tê tê không thể động đậy, mệt mỏi cúi đầu nhìn, đằng sau vẫn còn một đứa bé đang ngồi nghỉ ngơi trên núi đá thở dốc, cậu ta có lễ giống như Hàn Lập, đã kiệt sức rồi.
Hàn Lập cười buồn, cậu quá coi thường cuộc thi này, may mắn cậu không phải người đứng chót, quay sang lại thấy vị sư huynh lạnh lùng kia, Hàn Lập do dự một lát rồi quyết định tiếp tục cố gắng leo lên, có thể cậu không leo lên trên vách núi trước buổi trưa, nhưng mà leo lên còn đỡ hơn là bám chặt vào dây thừng không động đây, đúng không?
Hàn Lập vươn đôi tay tê mỏi của mình của mình lên, khiến cho nó bớt tê, có thêm ít sức lực, từ từ leo lên theo những nút thắt của dây thừng. Thực sự đôi tay của Hàn Lập đã không còn tý sức nào, không thể dùng sức, chả thể nào nắm chắc được dây thừng, cậu tiếp tục cố gắng vẫn không có tác dụng gì.