Chương 7: Linh Kỹ

Nửa tháng sau

Vương quốc Thiên Hiêu, thành Kiến Minh, trấn Tường Thuỷ nghĩa địa.

Một tòa nghĩa địa âm u nằm ở phía Tây của trấn nhỏ, xung quanh là các kiến trúc đổ nát, hiển nhiên nơi đây từng xảy ra một thảm kịch. Nơi đây vào một năm trước đây là một khu dân cư đông đúc, nơi chứng kiến một thiếu niên bị bắt nạt, nhưng hay giúp đỡ người khác. Giờ chỉ còn là kỷ niệm.

Một thiếu niên đứng trước đại môn của một trấn nhỏ, nhìn bảng hiệu cũ nát đầy rêu bám trên bảng hiệu, trong lòng thiếu niên thở dài, dứt khoát bước vào con đường tu tiên. Thiếu niên trầm ngâm một lúc, rồi xoay người quay trở về môn phái.

Thế giới này là một thế giới thực lực vi tôn, cá lớn nuốt cá bé. Lấy thực lực của tu luyện giả làm thước đo thân phận và địa vị, kẻ yếu đuối không có chỗ đứng trong xã hội này.

Phàm là tu luyện giả trong giai đoạn này, đều hiểu tài nguyên giờ khan hiếm hơn, dẫn tới giá cả ngày càng tăng. Chỉ vì một món đồ có giá trị, có thể dẫn tới lòng tham nảy sinh, thảm kịch sẽ xuất hiện ở một nơi nào đó kể cả trong tu tiên giới hay nhân gian.

Thảm kịch ở trấn Tường Thuỷ là một ví dụ điển hình. Trương Tiêu Huy rời đi nên không biết chỗ đại môn của trấn xuất hiện một bóng người, là của một vị mỹ nữ, nàng ấy nhìn theo hình bóng Trương Tiêu Huy rời xa, thầm nghĩ: “Kia chẳng phải là Trương Tiêu Huy, nhân viên phục vụ ở tửu điếm Khánh An. Hóa ra hắn còn sống, hơn nữa còn trở thành một tu sĩ, hi vọng sau này được gặp lại hắn.”

&&&

Ba ngày sau, Trương Tiêu Huy xuất hiện ở trong căn phòng của mình thuộc tạp dịch phong tại Vân Nguyên Tông. Hắn vừa trở về môn phái lúc đầu sáng, lập tức bế quan tiến hành tu luyện, vận chuyển công pháp “Ngũ Hành Tu Chân Đạo Thần Quyết” hấp thu thiên địa linh khí.

Thiên địa linh khí từ bốn phía xuất hiện trong nói thiếu niên đang tu luyện, được thiếu niên hấp thu vào cơ thể, luyện hóa thành linh lực lưu trữ trong đan điền. Quá trình luyện hóa diễn ra chậm rãi, nên tốc độ hấp thu linh khí của Trương Tiêu Huy không nhanh.

Để tăng tốc độ tu luyện, Trương Tiêu Huy còn dùng một loại đan dược, là Chân Linh Đan- nhất giai thượng phẩm đan dược, thường dùng cho tu sĩ Ngọc Thanh trung và hậu kỳ.

Đan dược vừa vào trong cơ thể, lập tức hóa thành nồng đậm dược lực, trợ giúp Trương Tiêu Huy tu luyện.

Thời gian không ngừng trôi đi, nhưng Trương Tiêu Huy vẫn kiên trì tu luyện. Không biết thời gian trôi qua như thế nào, sau một khoảng thời gian dài, cuối cùng Trương Tiêu Huy cùng cố xong thực lực, trong lòng thở dài một tiếng rồi đứng dậy đi tắm rửa.

Tắm rửa xong, hắn thay đổi y phục, mặc vào một bộ tạp dịch y phục mới rồi bước ra khỏi động phủ, thi triển “Ngự Phong Thuật” đi thẳng tới Tạp Dịch Phong chủ phong.

Hôm nay là ngày trọng đại ở Tạp Dịch Phong, vì hôm nay tông môn cử người đến giảng đạo cho cho chúng đệ tử thấp kém nhất trong tông nghe. Từ sáng sớm, trên quảng trường ở Tạp Dịch chủ phong tụ tập đông đủ tạp dịch đệ tử, có nam có nữ, có già có trẻ, đang hướng ánh mắt nhìn về phía thạch đài.

Không lâu sau, trên thạch đài xuất hiện một vị nữ tu có nhan sắc mỹ miều, khí tức băng lãnh lạnh lùng, trên người khoác lấy một bộ y phục màu trắng tinh, tô đậm thêm vẻ đẹp quyến rũ của nàng. Ánh mắt nàng đảo khắp một lượt, khi lướt đến trước mặt Trương Tiêu Huy thì dừng lại một lúc, rồi nói với chúng nhân: “Các vị sư đệ, sư muội thân mến, ta là Lãnh Ngạo Tuyết-nội môn đệ tử đến từ Huyền Nữ Phong. Hôm nay đến đây giảng đạo cho mọi người, những ai có thắc mắc trong quá trình tu luyện đều có thể đứng lên hỏi. Nếu không có vấn đề gì nữa, thì chúng ta bắt đầu.”

Nói xong, Lãnh Ngạo Tuyết dừng lại một lúc, rồi bắt đầu quá trình giảng đạo của mình.

Giọng nói của nàng dễ nghe, nói từ tốn chậm rãi, giảng dạy dễ hiểu nên khiến nhiều đệ tử có lợi.

Khi mặt trời lên cao thì nàng kết thúc giảng đạo, tất cả đệ tử tạp dịch đứng dậy, chắp tay cung kính nói với bạch y nữ tu đứng trên thạch đài: “Cảm tạ Ngạo Tuyết sư tỷ đã chỉ dạy tận tâm.”

Lãnh Ngạo Tuyết gật đầu, trước khi rời khi thì xoay người nhìn theo bóng lưng của Trương Tiêu Huy, rồi triệu hoán ra pháp bảo của mình. Không lâu sau, nàng biến mất trên bầu trời Tạp Dịch Phong.

&&&

Vật Tư Các là một cửa hàng do Vân Nguyên Tông mở ra, kinh doanh các vật phẩm mà tu sĩ cần như công pháp, đan dược, vũ khí,… ngoài ra còn thu mua lại những món đồ mà các đệ tử trong tông không cần dùng đến.

Là một khu vực khá trọng yếu trong tông, nên tông môn cũng cử cường giả đến để bảo vệ. Bên ngoài Vật Tư Các có xây dựng một tòa trận pháp, người trong Vân Nguyên Tông muốn đi vào trong đây mua sắm bắt buộc phải dùng đến thân phận lệnh bài, ngoài ra phải mặc y phục của tông môn.

Lúc này bên ngoài một tòa kiến trúc khang trang xuất hiện một đệ tử tạp dịch, người này nhìn tòa lâu ba tầng ở trước mặt một lúc, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài rồi cầm lệnh bài đó tiến vào bên trong Vật Tư Các.

Thiếu niên rất dễ dàng đi vào bên trong, mà không bị trận pháp bảo vệ ngăn cản. Trương Tiêu Huy sau khi tiến vào bên trong Vật Tư Các, liền cất thân phận lệnh bài của mình đi, rồi nhanh chân bước đến quầy chấp sự.

Một người trung niên tu sĩ, thân xuyên bạch y đạo bào, tay cầm một quyển sách cũ kỹ có phần hỏng hóc, ánh mắt tập trung nhìn vào nội dung trong sách mà không chú ý đến có người đang đứng đợi mình. Hắn kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến lúc trung niên tu sĩ đó dừng đọc, hắn cung kính nói: “Thưa chấp sự, không biết trong Vật Tư Các có bán hỏa hệ linh kỹ không?”

“Xin lỗi ngươi, ta không để ý đến ngươi, chỉ chú tâm vào đọc sách. Trong Vật Tư Các có bán linh kỹ, giá cả phân theo cấp bậc của linh kỹ, một cuốn hỏa hệ linh kỹ có giá ba trăm năm mươi viên hạ phẩm linh thạch hoặc một trăm hai mươi điểm cống hiến.” Trung niên tu sĩ nghe xong yêu cầu của vị tạp dịch đệ tử trước mặt, khách khí nói.

“Vậy để cho đệ tử một bộ linh kỹ, khấu trừ điểm cống hiến tông môn đi.” Trương Tiêu Huy nghe trung niên tu sĩ nói xong, cung kính nói.

Nói xong, hắn lấy ra thân phận lệnh bài từ trong túi trữ vật, đặt lên mặt quầy. Lưu Tiêu Vinh cầm tấm thân phận lệnh bài ở trên mặt quầy lên, kiểm tra một lượt từ tên lẫn điểm cống hiến tông môn, sau đó tiến hành khấu trừ điểm cống hiến; không lâu sau, trong tay hắn xuất hiện một quyển trục màu xanh, để quyển trục ở trong tay và tấm thân phận lệnh bài lên mặt quầy.

“Huyền cấp linh kỹ, Địa Liệt Thiêu Viêm. Từ giờ trở đi nó là của ngươi.” Cuối cùng Lưu Tiêu Vinh cất tiếng nói.

Trương Tiêu Huy gật đầu một cái, chắp tay nói: “Đệ tử cảm ơn chấp sự.” Nói xong, hắn cất quyển trục cùng thân phận lệnh bài của mình vào túi trữ vật, sau đó xoay người rời khỏi Vật Tư Các.

Hắn thi triển “Ngự Phong Thuật” quay trở về động phủ của mình, một canh giờ sau hắn đang ở trong động phủ tu luyện linh kỹ “Địa Liệt Thiêu Viêm”.

Tu luyện bộ linh kỹ này khoảng hai canh giờ, hắn cơ bản nắm giữ phương pháp thi triển linh kỹ này. Hắn sau đó đi tắm rửa, nghỉ ngơi dưỡng thức, để ngày mai đi lĩnh tài nguyên tu luyện.