Chừng nửa canh giờ sau, Trương Tiêu Huy xuất hiện ở một toà kiến trúc cổ ba tầng. Hắn nhìn bảng hiệu treo trước cửa ra vào một lúc, rồi tiến vào bên trong, rất nhanh xuất hiện ở trong một đại sảnh rộng lớn.
Loạt vào trong tầm mắt của hắn, là một đại sảnh có diện tích khá rộng, hiện có rất nhiều tu sĩ đang ở trong này. Vật Nguyên Các là thế lực chuyên kinh doanh ở Nguyên Vân thế giới, giá cả của các mặt hàng kinh doanh luôn phù hợp với túi tiền của tu sĩ, cho nên thu hút rất nhiều tu sĩ đến giao dịch.
Toà kiến trúc cổ mà Trương Tiêu Huy vừa vào, là một chi nhánh của Vật Nguyên Các ở Vụ Linh phường thị. Nếu các tán tu có đồ vật muốn bán, họ thường đem bán cho Vật Nguyên Các, vì giá mua vào của Vật Nguyên Các cao hơn rất nhiều so với các thế lực kinh doanh khác.
Xung quanh bốn bức tường là các kệ hàng, trên đó trưng bày nhiều loại vật phẩm khác nhau. Bây giờ trong cửa hàng đang có vài khách hàng xem thông tin của đồ vật, một vài nhân viên của cửa hàng đang tiếp đón khách hàng, thực hiện chức trách của mình.
Trương Tiêu Huy cảm thấy sinh ý của cửa hàng này rất mạnh, nghĩ đến thế lực đứng sau Vật Nguyên Các thì rùng mình, chầm mặc không nói một lúc rồi hồi phục tinh thần.
Hắn sau đó bắt đầu đi dạo quanh cửa hàng, xem thông tin của các vật phẩm, để lựa chọn vật phẩm phù hợp túi tiền của mình.
Đúng lúc này, một vị nữ nhân có khuôn mặt mỹ lệ, dáng người uyển chuyển đi đến trước mặt Trương Tiêu Huy. Nữ nhân này sau đó nở một nụ cười nhẹ nhàng trên môi, chắp tay thi lễ nói: “Thiếp tên Mộng Thu Uyển, tiếp tân khách nhân ở Vật Nguyên Các. Không biết vị công tử này tên là gì, đến đây mua gì?”
“Mộng cô nương hữu lễ, tại hạ tên là Trương Tiêu Huy, hôm nay đến Vật Nguyên Các mua vài món đồ. Không biết thanh pháp khí này bán bao nhiêu hạ phẩm linh thạch?” Trương Tiêu Huy cầm một thanh trường kiếm màu bạc lên, hỏi với lục y nữ nhân vừa xuất hiện bên cạnh hắn.
Lục y nữ nhân nhìn thanh trường kiếm trong tay Trương Tiêu Huy một lượt, sau đó cất tiếng nói: “Trương công tử, thanh pháp khí này là một thanh nhị phẩm pháp khí, tên là Ngân Quang Huyền Thiên Kiếm, được luyện chế từ ngàn năm Ngân Quang Huyền Thiết hiếm thấy, nên giá của nó có chút đắt đỏ.”
“Mộng cô nương cứ báo giá đi.” Trương Tiêu Huy ồ lên một tiếng, nhìn thanh trường kiếm trong tay càng thuận mắt, suy nghĩ một lúc rồi hỏi giá.
“3500 viên hạ phẩm linh thạch.” Mộng Thu Uyển thấy ánh mắt lóe sáng của Trương Tiêu Huy, biết thiếu niên trước mặt đã động tâm. Nàng rất hiếu kỳ, muốn biết lai lịch của thiếu niên này, có lẽ sau này nhờ Mạc lão điều tra thân phận của thiếu niên này mới được. Thầm nghĩ xong, nàng mỉm cười nói.
“Vậy cô nương để cho tại hạ thanh pháp khí này, ngoài ra tại hạ còn mua một kiện phòng ngự pháp bảo Cương Liệt Thuẫn, năm tấm phù chú Thần Hành Phù, một lọ Tụ Linh Đan, trăm cân linh cốc và một cái Hoạ Tề Phù.” Trương Tiêu Huy suy nghĩ một lúc rồi nói.
Mộng Thu Uyển nở nụ cười tươi sau khi nghe Trương Tiêu Huy nói, sau đó nàng đi chuẩn bị đồ cho hắn. Còn hắn đứng đợi Mộng Thu Uyển, trong lúc chờ đợi thì tìm hiểu kiếm quyết “Bạch Vân Kiếm Quyết.”
“Của công tử hết 5000 hạ phẩm linh thạch.” Chừng một khắc sau, Mộng Thu Uyển xuất hiện ở trước mặt Trương Tiêu Huy với một cái túi màu nâu trên tay, sau đó cất tiếng nói.
Trương Tiêu Huy lấy ra túi linh thạch đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Mộng Thu Uyển, đợi nàng ấy kiểm tra. Không lâu sau, hắn cất túi đồ vào trữ vật giới chỉ của mình, rồi xoay người rời khỏi Vật Nguyên Các.
&&&
Ở phía Tây của phường thị, có một khu vực giành cho các tu sĩ tự do giao dịch vật phẩm. Vật phẩm vô cùng đa dạng, phong phú, nếu vận may tốt có thể giúp cho tu sĩ kiếm được đồ tốt.
Đây là khu vực giành cho tán tu, được tu sĩ hoạt động ở trong phường thị xưng là tán tu thị trường. Dù vật phẩm trong đây đa dạng, nhưng đa số tán tu thường không có kiến thức, cho nên thường đánh rơi đồ tốt; chỉ những ai có nền tảng kiến thức vững chắc, thì mới phán đoán ra được đâu là đồ tốt.
Nhiều lúc cơ duyên tới nhưng không biết tận dụng, thật bỏ lỡ cơ hội trời cho thay đổi mình.
Trương Tiêu Huy chỉ đi dạo, chưa mua gì cả. Hắn áp dụng kinh nghiệm mà một vị sư tỷ trong tộc đã truyền đạt cho hắn, hắn đi dạo một lúc rồi dừng lại ở phía trước một gian hàng.
Gian hàng này là một gian hàng bán đan dược, ngoài ra còn có vài vật liệu luyện khí nữa, nhưng thu hút khách nhất chính là chỗ bán đan dược. Hắn nhìn qua một lượt gian hàng, quan sát các vật phẩm đang trưng bày trên gian hàng một lúc, rồi nhìn chủ nhân của gian hàng nói: “Đạo hữu, một lọ đan dược Hồi Linh Đan có giá bao nhiêu hạ phẩm linh thạch?”
Đối với tán tu cấp thấp, đan dược là một mặt hàng xa xỉ, cung không đủ cầu, nên giá cả của nó rất cao trong giao dịch tự do. Đan dược ở thế giới Nguyên Vân phân làm năm cấp bậc: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm và hoàn mỹ phẩm. Tu sĩ chủ yếu dùng hạ phẩm đan dược, giá cả rẻ, phủ hợp túi tiền của nhiều tu sĩ.
“Năm viên hạ phẩm linh thạch.”Vương Thiên Dung liếc nhìn thiếu niên trước mặt, sau đó trầm giọng nói.
Trương Tiêu Huy trả linh thạch rồi cầm lấy lọ đan dược Hồi Linh Đan, sau đó cất nó vào trong túi trữ vật, rổi tiếp tục đi dạo khu vực tán tu thị trường.
Hai canh giờ sau, hắn đặt chân ở bên ngoài Thiên Vân phường thị, thi triển “Ngự Phong Thuật” quay trở về quê nhà của mình.