Trong Thiên Vân sơn lâm có rất nhiều loại linh dược khác nhau đang sinh trưởng, thậm chí tồn tại cả những loại linh dược quý hiếm, được rất nhiều cường giả tranh đoạt khi nó xuất hiện ở trên thị trường. Để hái được những loại linh dược đó, tu sĩ phải đánh bại được yêu thú thủ hộ, ngay cả việc dành chiến thắng với yêu thú thủ hộ cũng không làm được, xem lại bản thân mình; thực lực yếu kém, không nên một mình đi vào trong sơn lâm rèn luyện.
Nguy hiểm luôn đi kèm với cơ duyên, cầu phúc duyên trong hiểm nguy. Tu sĩ muốn tìm được cơ duyên, thực lực phải đủ mạnh, như vậy mới có thể dễ dàng vượt qua nguy hiểm để đoạt cơ duyên về cho bản thân.
Thiên Vân sơn lâm là một toà sơn lâm có diện tích tương đối rộng lớn ở Thiên Linh đại lục, đương nhiên nơi này có nhiều dong binh đoàn đang hoạt động. Sơn lâm chia làm hai khu vực khác nhau, mỗi khu vực có một lượng nhất định yêu thú, nhưng nhiều nhất vẫn ở vòng trong của sơn lâm. Nội và ngoại sơn lâm được ngăn cách với nhau bởi một con sông tự nhiên, dòng sông chảy qua thành Thanh Hà.
Lúc này bên trong một toà sơn động, nằm ở vòng ngoài Thiên Vân sơn lâm, có một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi đang đả tọa. Thiên địa linh khí hội tụ trong sơn động rồi tiến vào trong cơ thể thiếu niên, thiếu niên vận công pháp tiến hành luyện hoá linh khí của thiên địa; theo thời gian không ngừng trôi đi, trong đan điền của thiếu niên ngày càng xuất hiện nhiều linh lực, bổ sung vào những chỗ còn thiếu.
Thiếu niên này chính là nam chính Trương Tiêu Huy, một đệ tử ngoại môn của Vân Nguyên Tông. Là người đã giết chết hắc y nhân thần bí hơn hai canh giờ trước.
Một canh giờ sau, Trương Tiêu Huy thở ra một trọc khí, tiếc của. Để dành được chiến thắng với tu sĩ thần bí kia, hắn đã dùng đến nhị phẩm linh phù hoá băng phù cùng một viên lôi nguyên châu, tiêu tốn hơn bốn nghìn hạ phẩm linh thạch cho nên hắn tiếc. Dù tiếc của thật, nhưng đã đảm bảo được tính mạng của mình, số linh thạch đã mất đó hoàn toàn có thể kiếm lại được.
Thầm nghĩ xong, hắn lấy ra chiến lợi phẩm mà mình đạt được trong trận chiến kia, sau đó bắt đầu kiểm kê vật phẩm. Qua nửa tiếng kiểm kê, hắn thu hoạch khá phong phú, chiến lợi phẩm gồm nhiều vật phẩm khác nhau như: linh thạch, linh phù, pháp khí, linh dược, …cùng năm quyển thư tịch cổ.
Hơn ba nghìn khối linh thạch linh thạch, hai tấm Thần Hành Phù, một tấm Hoả Cầu Phù, một quyển thư tịch “Đan Linh Bí Điển”,…
Hắn lấy ra thuật pháp “Hỏa Cầu Thuật” rồi bắt đầu tu luyện quyển hỏa hệ thuật pháp này. Nửa canh giờ sau, hắn đã nắm vững nó, bắt đầu thử thi triển ra “hỏa cầu thuật”; trong nháy mắt một quả cầu lửa nhỏ xuất hiện trên lòng bàn tay phải của hắn, hắn khống chế hỏa cầu ném về phía thân cây ở ngoài sơn động, cách cửa động không xa, uy lực của hỏa cầu khá mạnh, nháy mắt làm một mảng thân cây xám xịt.
Trương Tiêu Huy mất một đoạn thời gian ngắn để khôi phục linh lực, sau khi hắn kết thúc việc khôi phục linh lực, lập tức thu toàn bộ vật phẩm vào trong pháp bảo không gian của mình, sau đó đi ra khỏi sơn động.
Hắn sau đó thi triển “Ngự Phong Thuật” đi ra khỏi Thiên Vân sơn lâm, hơn ba ngày sau hắn mới ra khỏi sơn lâm. Ở bên ngoài sơn lâm không xa, Trương Tiêu Huy lấy ra pháp bảo Lạc Nguyệt Huyền Quang Kiếm, rồi ngự khí phi hành bay về phía phường thị gần nhất.
…
Vân Vụ cốc là một sơn cốc có rất nhiều sương mù bao phủ, được bao quanh bởi các dãy núi, dễ phòng thủ khó tấn công, chỉ có duy nhất một lối vào nằm ở phía nam sơn cốc. Có một trận pháp bảo vệ sơn cốc, tránh yêu thú xâm nhập vào trong cốc, do các tu sĩ thiết lập dùng để bảo vệ phường thị trong sơn cốc.
Trong Vân Vụ cốc có một phường thị, tên là Vụ Linh phường thị, vì sơn cốc này được bao quanh bởi một dãy núi có tên Vụ Linh sơn mạch.
Vụ Linh phường thị là một phường thị gần Vân Nguyên Tông, cho nên đệ tử của Vân Nguyên Tông thỉnh thoảng tới đây mua vật phẩm hoặc bán vật phẩm. Trong phường thị còn có các thế lực nhỏ, tán tu, có rất nhiều tu sĩ đi lại nhộn nhịp trên tuyến đường chính của phường thị.
Lúc này ở bên ngoài Vân Vụ cốc có một người thiếu niên đang đứng, thiếu niên này nhìn chằm chằm vào cửa sơn cốc một lúc, sau đó tiến hành nhập cốc. Sau khi nhập cốc, thiếu niên lập tức thi triển “Linh Nhãn Thuật”, trong tức hải của thiếu niên rất nhanh hiện ra hình ảnh một tuyến đường nhỏ, thiếu niên bước đi trên con đường mòn dẫn tới cổng phường thị, ánh mắt nhìn thẳng về phía cuối con đường.
Không tới nửa canh giờ sau, bên ngoài đại môn của Vụ Linh phường thị xuất hiện một thiếu niên. Người này chính là Trương Tiêu Huy, sau khi hắn nộp phí vào thì hắn cầm lấy một cái thân phận lệnh bài đi vào trong phường thị.
“Linh Khí Đan, chuyên dùng đan dược của Ngọc Thanh cảnh trung kỳ tu sĩ. Bán đan…”
“Nhất giai Thần Hành Phù, dùng để trốn thoát người bất thiện….”
Trên đường cái có rất nhiều tu sĩ đi lại, phần lớn mọi người đều đeo mặt nạ, thực lực đều ở Ngọc Thanh cảnh trung kỳ trở lên. Đôi khi Trương Tiêu Huy cũng nhìn thấy tu sĩ Nguyên Luân kỳ đi ở trong đám đông, nhưng đều nhường đường cho họ, không muốn đối mặt.
Hai bên đường có nhiều lầu các xan xát nhau, người ra vào tấp nập.
Trương Tiêu Huy đi dạo trên đường cái chính của phường thị khoảng một canh giờ, hắn ghé vào trong một cửa hàng chuyên kinh doanh về dược liệu. Đó là một lầu các hai tầng được thiết kế theo lối cổ, chữ trên tấm bảng treo trên đại môn tầng một của cửa hàng thật bắt mắt, dễ thu hút sự chú ý của các tu sĩ khác.
Hắn đứng ở ngoài lầu các một lúc, rồi bước vào trong “Dược Môn Các”. Vừa vào trong lầu các, loạt vào tầm mắt của hắn là một đại sảnh khá lớn, phía trước bốn phía bức tường đều kê một cái kệ dài, trên kệ trưng bày rất nhiều loại linh dược khác nhau; ngoài trưng bày linh dược ra, trên những cái kệ đó còn trưng bày cả đan dược, giúp cửa hàng có thêm nguồn thu.
Một lão giả hơn năm mươi tuổi, thấy Trương Tiêu Huy bước vào lập tức đi tới trước mặt hắn, sau đó thi lễ nói: “Hoan nghênh đạo hữu đi tới tiệm của tại hại, lão hủ họ Tần tên Bách, là chưởng quỹ của Dược Môn Các. Không biết đạo hữu có mục đích gì khi đến đây?”
“Tại hạ muốn bán vài loại linh dược. Chưởng quỹ có muốn không?” Trương Tiêu Huy cất tiếng nói với giọng điệu điềm đạm, dễ gần.
“Đương nhiên muốn. Vậy mời đạo hữu vào phòng bên trong thương lượng giá cả.” Tần Bách vui mừng sau khi nghe xong mục đích của thần bí khách hàng này, sau đó đưa ra lời mời đối với Trương Tiêu Huy.
Dứt lời, Tầm Bách đi trước dẫn đường. Trương Tiêu Huy sau đó đi theo Tần Bách tiến vào trong hậu viện.
Không lâu sau, trong một căn phòng nằm ở hậu viện tầng một Dược Môn Các có xuất hiện hai nam tu sĩ, phân biệt là một người trung niên mặc một bộ y phục màu nâu ở trên người và một hắc y nhân.
Hai người này chính là Tần Bách và Trương Tiêu Huy. Tần Bách dẫn hắc y nhân đi tới một cái bàn, sau đó lão đi pha một tách trà, chừng nửa khắc sau lão bưng hai chén trà thơm ngát cùng một cái xuyến đi đến cái bàn mà hắc y nhân đang ngồi.
Trương Tiêu Huy cầm tách trà đặt ở bàn lên miệng uống, hắn vừa uống vừa cảm nhận hương vị của trà, không lâu sau hắn đặt tách cạn xuống mặt bàn, nhìn trung niên lão giả nói: “Trà mà đạo hữu pha rất ngon.”
“Đa tạ đạo hữu! Giờ chúng ta có thể bắt đầu thương nghị chưa?” Tần Bách thấy Trương Tiêu Huy khen trà mà hắn pha, khuôn mặt hơi có nết nhăn nở một nụ cười, cười vì vị khách nhân mà hắn đón tiếp này khen trà mà hắn pha.
Loại linh trà mà Tần Bách thường dùng để đãi khách, là một loại linh trà lâu năm, có tên là Thanh Linh trà. Hắn ít khi dùng loại linh trà này, chỉ dùng khi có khách thôi.
Trương Tiêu Huy lấy năm cái hộp ngọc từ trong túi trữ vật của mình, rồi đặt lên trên mặt bàn. Tần Bách sau khi thấy được hành động của người thần bí, ánh mắt chuyển rời đến vị trí đặt năm chiếc hộp ngọc, sau đó cầm hộp ngọc gần nhất lên kiểm tra, rồi tiếp tục kiểm tra các hộp ngọc khác.
Hắn vô cùng kinh ngạc, bất ngờ khi trong năm chiếc hộp ngọc này đều đựng linh dược có niên đại từ năm trăm năm trở lên, không chỉ một loại mà tận năm loại linh dược.
Hắn thoáng trầm tư một hồi, sau đó nói: “Đạo hữu, Dược Môn Các quyết định mua năm loại linh dược này, trả cho đạo hữu ba nghìn viên linh thạch trên một cây, tổng cộng là một vạn năm nghìn viên hạ phẩm linh thạch. Ý đạo hữu như thế nào?”
Dứt lời, Tần Bách nhìn chằm chằm vào người thần bí như muốn ăn sống hắn vậy. Người thần bí suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý với đề nghị của Tần Bách.
Tần Bách thu toàn bộ năm chiếc hộp ngọc vào túi trữ vật của mình, sau đó vui mừng rời khỏi căn phòng, đi tới kho lấy linh thạch, không lâu sau hắn quay trở lại phòng với một chiếc túi trữ vật ở trên tay. Hắn đặt chiếc túi lên mặt bàn, sau đó nói: “Mời đạo hữu kiểm tra.”
Trương Tiêu Huy gật đầu, cho thần thức vào trong túi trữ vật trên mặt bàn rồi đếm sơ qua. Một lúc sau hắn thu hồi thần thức, cất chiếc túi vào trong Huyền Bảo Châu, rồi mỉm cười nói: “Giá cả rất hợp lý, hy vọng lần sau tiếp tục hợp tác với tiệm của đạo hữu. Tại hạ còn có việc nên cáo từ trước.”
Nói xong hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, trong nháy mắt đi ra khỏi hậu viện Dược Môn Các, không lâu sau xuất hiện ở bên ngoài cửa hàng. Hắn sau đó tiếp tục đi dạo ở trên đường cái của Vụ Linh phường thị.