Thời gian không ngừng trôi đi qua, Trương Tiêu Huy nhập môn tu hành đã được một năm rồi. Trong một năm này, hắn ngoài tu luyện ra, còn làm nhiệm vụ của môn phái, học thêm vài loại linh kỹ phụ trợ nữa.
Còn về thực lực, dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ, Trương Tiêu Huy đã trở thành một tu sĩ Ngọc Thanh tứ trọng, bước vào hàng ngũ tu sĩ Ngọc Thanh trung kỳ.
Hiện giờ Trương Tiêu Huy cùng đệ tử ngoại môn của bản môn lĩnh tài nguyên tu luyện, ở Huyền Vật điện của môn phái. Lúc này bên ngoài Huyền Vật điện tụ tập rất nhiều ngoại môn đệ tử, nam nữ đều có, chúng đệ tử yên lặng tập trung lĩnh tài nguyên tu luyện của mình.
Sau hơn canh giờ chờ đệ tử, đã đến phiên của Trương Tiêu Huy. Hắn nhanh chóng đi đến chỗ chấp sự đang đứng, lấy ra thân phận lệnh bài đưa cho chấp sự xem; không lâu sau, hắn cầm lấy một chiếc túi trữ vật cùng thân phận lệnh bài, để vào túi trữ vật của mình rồi xoay người rời khỏi Huyền Vật điện.
Hắn đi không cẩn thận, nên va phải một người. Người này tức giận, biểu lộ ra thức lực Ngọc Thanh bát trọng, đấm một quyền về phía ngực của Trương Tiêu Huy.
Trương Tiêu Huy thấy nam ngoại môn đệ tử kia đấm một chưởng về phía mình, lập tức thi triển thân pháp “Tiêu Dao Bộ” thoát khỏi vị trí trước mặt nam tử này. Tốc độ di chuyển của hắn rất nhanh, thành công né tránh được đòn tập kích của nam tử.
Điều này khiến cho chúng đệ tử ngoại môn, chấp sự và nam nhân kia kinh ngạc. Không ngờ có người né tránh được đòn tập kích của tên Ngạo Huy kia, chỉ với tu vi Ngọc Thanh tứ trọng.
Ngạo Huy xoay người nhìn Trương Tiêu Huy đang đứng ở bên ngoài đại điện, cao ngạo hỏi: “Phụ mẫu ngươi không nói cho ngươi biết va người phải xin lỗi sao?”
Trương Tiêu Huy thấy tên ngoại môn đệ tử có khuôn mặt gầy gò kia chế giễu phụ mẫu hắn, rất tức giận, nhưng nhanh chóng kìm nén cơn tức giận lại. Hắn hướng về phía nam tử kia nói: “Sư huynh, sư đệ vô ý va vào người sư huynh, mong sư huynh bỏ qua cho.”
“Nếu ta không bỏ qua cho ngươi thì sao? Hay là ngươi đưa thân pháp kia của ngươi cho ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.” Ngạo Huy là người khá cao ngạo, nên không đồng ý lời xin lỗi của Trương Tiêu Huy. Khi thấy tên ngoại môn đệ tử này thi triển thân pháp cao cấp, thức tỉnh sự chiếm giữ trong người của Ngạo Huy, hắn muốn chiếm thân pháp đó làm của riêng mình. Vì vậy Ngạo Huy mới nói lời như vậy với Trương Tiêu Huy.
“Vậy chúng ta gặp nhau trên sinh tử đài vào nửa năm sau. Nếu ngươi đánh thắng ta, ta giao nó cho ngươi, nếu ngươi bại thì ngươi đưa cho ta một quyển linh kỹ hệ kim mà ngươi đang sở hữu.” Thanh âm của Trương Tiêu Huy vang vọng trong Huyền Vật điện.
Dứt lời, Trương Tiêu Huy xoay người đi về phía sơn môn của môn phái. Một canh giờ sau, bên ngoài sơn môn của Vân Nguyên Tông xuất hiện một người tu sĩ, người này là một thanh niên trẻ tuổi, khoảng mười lăm tuổi, trên người mặc một bộ y phục màu lam.
Thiếu niên ngoảnh đầu nhìn về phía sương mù dày đặc trên núi Vân Nguyên, sau đó đi về phía tây.
…
Cách Vân Nguyên sơn mạch khoảng năm trăm dặm về phía tây là một toà sơn lâm, trong sơn lâm có rất nhiều loại linh dược đang sinh trưởng cùng nhiều khoáng thạch,…ngoài ra còn có rất nhiều loại yêu thú.
Cơ duyên luôn đi kèm với nguy hiểm, nếu tu sĩ không có thực lực mạnh mẽ, chắc chắn gặp nguy hiểm đến tính mạng khi phải đối đầu với yêu thú cường đại. Trong Thiên Vân sơn lâm này, cũng có truyền thừa do các cường giả tu sĩ để lại, toàn ở vị trí hiểm yếu, nhiều nguy hiểm vì những nơi như vậy đều thiết lập cạm bẫy.
Lúc này bên ngoài Thiên Vân sơn lâm đang có một thiếu niên đang đứng, thiếu niên này nhìn khu rừng ở trước mặt một lúc, rồi đi vào bên trong sơn lâm.
Sau khi tiến vào trong Thiên Vân sơn lâm, Trương Tiêu Huy rất cẩn thận, thận trọng bước từng bước tiến về phía trước. Hắn biết trong toà sơn lâm này có rất nhiều yêu thú đang hoạt động, thậm chí có cả cường giả yêu tu, nếu không cẩn thận thì rất dễ gặp nguy hiểm.
Càng đi sâu vào trong sơn lâm, thần thức của thiếu niên càng hoạt động hết khả năng. Không lâu sau, thiếu niên phát hiện cách hắn không xa có một loài linh dược, nhanh chân đi đến vị trí của gốc linh dược đó.
Hắn nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt gốc linh dược Tụ Linh Thảo này. Hắn cảnh giác xung quanh một lúc, không thấy một chỉ yêu thú nào; hắn lập tức nhổ nó lên và mất một thời gian ngắn để nhổ xong.
Hắn cho gốc linh dược đó vào trong chiếc túi linh dược, rồi tiếp tục thâm nhập vào Thiên Vân sơn lâm.
…
Mấy tiếng sau, lúc này Trương Tiêu Huy ngồi thiền trên một cành cây, vận chuyển công pháp hấp thu thiên địa linh khí hồi phục pháp lực.
Chừng nửa tiếng sau, hắn ở trên mặt đất, sau đó tiếp tục di chuyển vào trong sơn lâm.
Đi chưa được bao lâu, Trương Tiêu Huy bị một hắc y tu sĩ chặn đường đi. Hắn cảnh giác nhìn về phía nam tu sĩ kia, đoán người kia chặn đường đi của hắn là muốn túi trữ vật của mình, dù đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng lòng tham đã che đậy đi ánh mắt.
Hai bên cảnh giác một lúc lâu, không người nào nói cả.
Hắc y nhân kia lạnh lùng nói: “Ngươi hãy giao nộp túi trữ vật của ngươi cho ta, nếu không giao thì đừng trách ta ra tay độc ác với ngươi.”
“Hai ta lần đầu tiên gặp mặt, câu đầu tiên ngươi nói là đòi trữ vật giới chỉ của ta. Vậy ra muốn biết ngươi dùng cách gì để đoạt đồ của ta?” Nghe hắc y nhân thần bí nói xong, Trương Tiêu Huy cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn hắc y nhân nói.
Vụ Phương thấy thiếu niên ở trước mặt mình không đồng ý đề nghị của mình, tức giận nói: “Nộp mạng đi.”
Dứt lời, Vụ Phương triệu hoán ra một thanh đao màu đỏ, rồi cầm đao chém một nhát thật mạnh về phía Trương Tiêu Huy.
Thấy đòn tấn công của hắc y nhân đang đến, thiếu niên không hề nao núng, thi triển “Ngự Phong Thuật” né tránh đòn tấn công bằng đao của đối phương. Sau đó hắn phản đòn bằng một đạo hỏa cầu.
Vụ Phương bắn ra vài đạo thủy tiễn, dập tắt hỏa cầu. Hắn vừa xoay đầu lại, nhìn thấy từ đằng xa có một thanh phi kiếm đang bay về phía hắn với tốc độ chóng mặt, lập tức triệu hồi ra một cái linh thuẫn màu đen chắn ở trước mặt mình.
Người kia nhìn thấy Vụ Phương lấy ra linh thuẫn, từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm linh phù, rót một phần linh lực vào trong linh phù rồi ném tấm giá băng phù đó về phía hắc y nhân. Trong nháy mắt linh thuẫn màu đen hoá thành một tảng băng, rơi xuống trước mặt hắc y nhân.
Hắc y nhân rất tức giận, triệu hồi một cái pháp bảo công kích rồi tấn công về phía Trương Tiêu Huy.
Trương Tiêu Huy lập tức lấy ra một viên linh châu màu tím, sau đó ném viên linh châu đó về phía hắc y nhân. Không lâu sau hắn cầm lấy Lạc Nguyệt Huyền Quang Kiếm của mình, thi triển một bộ kiếm quyết, chém thẳng về phía hắc y nhân.
Hắc y nhân không kịp phòng bị, cơ thể trọng thương sau đòn tấn công bằng kiếm của Trương Tiêu Huy, không lâu sau cơ thể ngã xuống mặt đất, nhắm mắt không động đậy.
Thiếu niên đi tới bên cạnh thi thể của hắc y nhân kia, ở trên người hắn lục lọi một lúc, lấy ra ba cái túi trữ vật. Hắn sau đó bắn một quả cầu lửa về phía thi thể, thi thể sau khi tiếp xúc với lửa lập tức bốc cháy, không lâu sau trên mặt đất xuất hiện một đám tro cốt.
Hắn nhanh chóng rời khỏi hiện trường, đi tìm sơn động để khôi phục linh lực.