Chương 6: Mua sắm

Thiên Thanh thành rất rộng lớn, chia làm nhiều khu vực khác nhau. Do gần Vân Nguyên Tông và Hà Nguyên sơn lâm, nơi đây có rất nhiều đệ tử của Vân Nguyên Tông đến, ngoài ra còn có các tán tu, dong binh đoàn thường đến đây để bán đồ sau khi họ rời khỏi Hà Nguyên sơn lâm. Nếu tu sĩ đến từ phía Bắc của đại lục, muốn đi vào bên trong Hà Nguyên sơn lâm lịch luyện và xuống phía nam, bắt buộc phải đi qua Thiên Thanh thành.

Tương truyền rằng thành chủ đầu tiên của Thiên Thanh thành vốn là một tu sĩ Huyền Anh đại viên mãn, sau khi thành công đột phá cảnh giới Thiên Thanh ngay chính phường thị mà mình cư trú, thì xây dựng nên một toà thành ngay trong khuôn viên của phường thị xưa, đặt tên là Thiên Thanh thành.

Lúc này trên đường cái chính của Thiên Thanh thành, có vô số tu sĩ đang đi lại, phần lớn đều đeo mặt nạ che dấu khuôn mặt, nên khuôn mặt thực sự của chúng tu sĩ không thể nhìn thấy, vì được bảo vệ.

Tu chân giới là một thế giới luôn tràn ngập nguy hiểm, phàm nhân không thể nào hiểu được. Họ cứ bảo tu tiên giả có thực lực cường đại, nhưng để đạt được nó, phải trải qua một hành trình rất dài, trên hành trình đó họ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, nếu không có đủ thực lực để bảo vệ bản thân thì có lẽ đã vẫn lạc rồi.

Sinh tử trong nháy mắt, hoàn toàn phụ thuộc vào sự nỗ lực tu luyện không ngừng của chúng tu sĩ.

Một thế giới như vậy, hoàn toàn không có chỗ cho kẻ yếu đuối. Thực lực vi tôn, cá lớn nuốt cá bé.

Trần Minh Nguyên sau khi hồi phục tinh thần, liền thở dài một tiếng.

Hắn sau khi đưa linh thạch trả tiền chà cho tiểu nhị, liền cất tiếng hỏi: “Ngươi có thể nói cho ta biết trong thành này có thế lực nào chuyên buôn bán không?”

Tiểu nhị đang kiểm kê linh thạch, nghe được câu hỏi của Trần Minh Nguyên, mỉm cười đáp: “Đạo hữu có thể đến Thiên Bảo Các để mua các thứ cần thiết cho mình, nơi đó có nhiều loại đồ khác nhau, giá cả lại phù hợp với túi tiền của tu sĩ nên thu hút nhiều tu sĩ đến mua sắc. Nó nằm ở trung tâm Thiên Thanh thành, một toà lâu các cao bốn tầng nằm đối diện Tu Uy Uyển Lâu.”

Tiểu nhị dứt lời, cất linh thạch mà khách vào túi trữ vật của mình. Trần Minh Nguyên lén đưa hai viên hạ phẩm linh thạch cho tiểu nhị, sau đó rời khỏi chỗ dừng chân nghỉ ngơi, đi thẳng tới Thiên Bảo Các.

Một toà lâu cao bốn tầng nhanh chóng xuất hiện trước mặt thiếu niên trẻ tuổi, hắn đứng nhìn bảng hiệu một lúc rồi bước vào trong đại sảnh.

Trong đại sảnh có rất nhiều tu sĩ đang lựa chọn vật phẩm để mua, bên cạnh có thị nữ hướng dẫn chọn vật phẩm. Vật phẩm ở trong Thiên Bảo Các có rất nhiều loại, mỗi loại có giá khác nhau, được niêm yết rõ ràng trên kệ trưng bày, cho nên tu sĩ dễ dàng nhìn thấy giá cả chúng, xem xét kỹ càng trước khi mua một món đồ nào đó.

Một nữ tu khoảng hai mươi tuổi, dung nhan mỹ lệ, dáng người tuyệt vời, đang bước đến chỗ Trần Minh Nguyên đang đứng. Trần Minh Nguyên cảm nhận được có người đang bước đến chỗ mình, nhìn về phía trước, nhìn nữ nhân đang đi về phía hắn.

Nữ tu đó rất nhanh đi tới trước mặt Trần Minh Nguyên, chắp tay thi lễ với hắn một cái, trên môi nở một nụ cười nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Chào đạo hữu, tiểu nữ Ngọ Phương Lan, Thiên Bảo Các chấp sự. Không biết dạo hữu tên là gì? Đến Thiên Bảo Các mua gì?”

“Phương Lan tiểu thư hữu lễ, tại hạ họ Trần tên Minh Nguyên, hôm nay đến đây muốn mua một vài món pháp khí cùng các thứ khác.” Trần Minh Nguyên cũng đáp lễ với nữ tu trước mặt nàng, rồi nói ra mục đích của mình.

“Vậy mời đạo hữu đi theo tiểu nữ xem đồ.” Ngọ Phương Lan lại nói.

Nói xong, nàng đi trước dẫn đường cho Trần Minh Nguyên, thiếu niên ngay sau đó đi theo vị nữ tu trẻ tuổi này. Một lúc sau, Ngọ Phương Lan dẫn Trần Minh Nguyên đến khu pháp khí đang được trưng bày, nàng sau đó giới thiệu khu vực này cho hắn biết: “Đây là nơi trưng bày pháp khí của Thiên Bảo Các, phẩm cấp đa dạng, đủ nhiều loại pháp khí như kiếm, đao, thương, khiên…Những pháp khí này do luyện khí sư của bản tiệm luyện chế, pháp khí thu mua từ các luyện khí sư khác ngoài Thiên Thanh thành.”

“Trần đạo hữu, không biết đạo hữu thích dùng loại nào pháp khí?” Nàng giới thiệu xong, nhìn Trần Minh Nguyên chằm chằm, mỉm cười hỏi.

“Nam nhân đương nhiên thích dùng kiếm rồi.” Trần Minh Nguyên không chút do dự nói.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào một thanh kiếm chủ yếu có màu ngân, tỏa ra ngân quang lấp lánh, lưỡi kiếm dài sắc bén. Hắn cảm thấy thanh kiếm này rất đặc biệt, không rõ vì sao hắn thấy thanh kiếm này rất quen thuộc, trông nó giống hoàn toàn với thanh kiếm mà hắn thấy trong mơ.

“Thanh kiếm kia bao nhiêu linh thạch vậy? Tại hạ hứng thú với nó, nên muốn sở hữu nó.” Trần Minh Nguyên nhìn thanh kiếm một lúc, rồi quay sang hỏi Ngọ Phương Lan đang đứng bên cạnh hắn.

“Không rẻ, giá bán 300 viên hạ phẩm linh thạch, tên là Ngân Quang kiếm, không rõ đẳng cấp. Đạo hữu muốn mua tiếp Không?”Ngọ Phương Lan nói.

“Vậy tại hạ lấy thêm một tấm khiên đi, ngoài ra tại hạ muốn mua thêm một lò luyện đan, một cái phù bút, một bình Tụ Linh Đan, một bình Hồi Linh Đan, cùng hai bình Tích Cốc Đan.” Trần Minh Nguyên suy nghĩ một lúc, rồi nói.

“Được, đạo hữu đợi một lúc, tiểu nữ đi chuẩn bị đồ cho đạo hữu.” Ngọ Phương Lan nghe Trần Minh Nguyên nói xong, trong lòng hiếu kỳ về thân phận của Trần Minh Nguyên, nàng sau đó đáp lời. Dứt lời xong, nàng đi chuẩn bị đồ cho Trần Minh Nguyên.

Còn về cậu thì đứng đợi Ngọ Phương Lan, tranh thủ thời gian đọc tiếp quyển ghi chép linh dược mà cậu đang đọc dở.

Hắn đợi tận nửa tiếng thời gian, thì hắn thấy Ngọ Phương Lan quay lại với một chiếc túi trên tay. Ngọ Phương Lan sau khi đi tới trước mặt Trần Minh Nguyên, đặt chiếc túi lên mặt bàn, rồi lấy thanh pháp khí Ngân Quang Kiếm và Địa Linh Thuẫn ra. Giọng nói nhẹ nhàng lay động lòng người của nàng vang lên: “Ngân Quang Kiếm ba trăm viên hạ phẩm linh thạch một cái, Địa Linh Thuẫn hai trăm năm mươi viên hạ phẩm linh thạch, lò luyện đan tam cấp ba trăm hai mươi viên, Hoạ Linh Phù một trăm tám mươi viên, Tích Cốc Đan bốn viên hai bình, Tụ Linh Đan mười hai viên một bình, Hồi Linh Đan mười lăm viên một bình. Tổng số hạ phẩm linh thạch phải trả là một ngàn không trăm tám mươi mốt viên hạ phẩm linh thạch.”

Trần Minh Nguyên gật đầu sau đó bắt đầu chuẩn bị linh thạch để trả, một khắc sau hắn đưa một túi đồ cho bạch y nữ tu. Ngọ Phương Lan cầm lấy chiếc túi, cho thần thức vào trong chiếc túi kiểm tra, sau đó gật đầu một cái.

Cuối cùng nàng giao chiếc túi đồ kia cho Trần Minh Nguyên, rồi cầm lấy chiếc thẻ màu tím tặng cho hắn. Hắn lưỡng lự một lúc mới nhận lấy chiếc thẻ khách quý từ tay Ngọ Phương Lan, để toàn bộ vật phẩm mà hắn mua vào trong túi trữ vật của mình, sau đó cáo từ rời khỏi Thiên Bảo Các.

Hắn sau khi rời khỏi Thiên Bảo Các, đi bán linh dược cho một cửa hàng rồi mua dược liệu cùng linh dược hạt giống, đến Tu Uy Uyển Lâu ăn uống rồi nghỉ ngơi dưỡng sức. Một ngày của hắn ở trong Thiên Thanh thành đã trôi qua như vậy.