Thiên Thanh thành cách Vân Nguyên Tông hơi xa, hắn thì sắp hết hạn kỳ nghỉ nên sáng sớm ngày hôm nay đã rời Thiên Thanh thành, để quay trở về Vân Nguyên Tông.
Trên đường về, hắn cảm nhận được có người đang theo dõi mình, vì vậy đẩy nhanh tốc độ di chuyển. Nhưng trong lòng hắn muốn biết kẻ theo dõi hắn là nam hay nữ, vì thế đã nhanh chóng lấy ra một tấm Liễm Tức Phù ẩn đi khí tức của mình, rồi thi triển “Ngự Phong Thuật” chạy nhanh đến chỗ rừng rậm.
Phương Bách đi ở đằng sau không cảm nhận được khí tức của Trần Minh Nguyên, trong lòng rất nghi hoặc, nhưng với kinh nghiệm lâu năm trong việc cướp bóc hắn biết tiểu tu sĩ kia sử dụng Liễm Tức Phù để ẩn đi khí tức.
Vì vậy hắn lấy ra một tấm phù thần bí từ trong túi trữ vật, rồi nhanh chóng sử dụng tấm phù đó. Trong nháy mắt, khu vực ẩn nấp của Trần Minh Nguyên hiện ra trong đầu của Phương Bách, Phương Bách nở một nụ cười lạnh, sát khí trong nháy mắt loé lên trong đôi mắt hắn, tay cầm một thanh trường kiếm màu đỏ chót ngự kiếm bay đến chỗ ẩn nấp của Trần Minh Nguyên.
Không lâu sau, Trần Minh Nguyên đã đối mặt với kẻ đang theo dõi mình. Hắn lạnh lùng nhìn một thanh niên gầy gò, lên tiếng chất vấn: “Đạo hữu đi theo tại hạ lâu như vậy, rốt cuộc có ý gì? Hay là muốn giết người cướp của đây?”
“Ngươi rất nhạy bén đó, mới tý tuổi này mà đã nhanh nhẹn như vậy rồi. Nếu ngươi đã biết mục đích của ta, ngươi cũng đừng sống nữa, để mạng lại!” Phương Bách lớn tiếng nói.
Nói xong, Phương Bách cầm thanh trường kiếm màu đỏ tấn công về phía Trần Minh Nguyên. Trần Minh Nguyên thấy người kia tấn công mình, lập tức triệu hoán ra phòng ngự pháp bảo mà mình vừa mua, chắn ở trước mặt mình; pháp bảo lập tức hóa lớn, biến thành một tấm khiên vững chắc ngăn chặn mọi tấn công tầm xa của tu sĩ kia, tình hình này duy trì trong khoảng một khắc đồng hồ.
Phương Bách thấy mọi đòn công kích của mình không có tác dụng nào với hắn ta, quyết định dốc hết sức tiêu diệt Trần Minh Nguyên. Hắn vội vàng lấy ra một tấm linh phù màu đen quỷ dị, niệm chú ý, hư ảnh của một con yêu ma xuất hiện và lao về phía Trần Minh Nguyên với một tốc độ nhanh.
“Không ngờ ngươi lại có loại tà phù Oán Niệm Phù này?”Trần Minh Nguyên kinh ngạc nói.
Dứt lời, hắn lấy ra một tấm phù chú thần bí, nhanh chóng bóp nát nó. Yêu ma quỷ dị kia và chạm với thần bí kim quang, nhanh chóng hòa vào thiên địa, điều này làm cho tu sĩ kia kinh ngạc, không thể tin át chủ bài của mình lại bị một tiểu tu sĩ kém mình một tiểu cảnh giới tiêu diệt.
Trần Minh Nguyên thấy tu sĩ kia không chú ý, lập tức thi triển thủy hệ pháp thuật “Trảm Tiễn Diệt Địch”, bắn ra vô số mũi tên về phía Phương Bách. Sau khi thi triển ra thuật pháp này, linh lực trong cơ thể Trần Minh Nguyên sắp cạn đáy, vội dùng một viên Hồi Khí Đan khôi phục linh lực của mình.
Phương Bách vội vàng tế ra một tấm khiên màu đen chắn trước mặt, nhưng không giảm được uy lực của nó, vì vậy đành phải bắn một quả cầu lửa về phía Trần Minh Nguyên.
Trần Minh Nguyên bắn một quả cầu nước về phía Phương Bách, sau đó bóp lấy một tấm linh phù màu tím. Tấm linh phù này vừa ra, ngay lập tức Phương Bách cảm nhận được mùi vị của tử vong, bèn quay đầu bỏ chạy, đáng tiếc là quá muộn.
Đoạt Mệnh Phù là tên gọi của tấm linh phù này, tam cấp phù chú, do một vị Thanh Đan kỳ tu sĩ luyện chế. Trần Minh Nguyên may mắn đạt được tấm linh phù này từ một sơn động vô danh gần quê nhà của hắn, nhờ công năng của bảo vật thần bí nên mới biết tên gọi của tấm linh phù thần bí đó.
“Thực lực của mình vẫn còn yếu lắm, cần phải nỗ lực tu luyện. Ngoài nâng cao thực lực của tu sĩ ra, mình phải tăng cường thực lực của võ đạo. Nếu thực lực của mình đủ mạnh, lần này đối chiến không cần phải dùng tới Đoạt Mệnh Phù, đáng tiếc…”Sau khi Trần Minh Nguyên đặt chân tới bên cạnh thi thể của Phương Bách, trong lòng lập tức thầm nghĩ.
Đúng vậy, Trần Minh Nguyên là một vị linh võ đồng tu tu luyện giả.
Hắn thầm nghĩ xong, lục lọi trên thi thể một lúc, cầm lên hai chiếc túi trữ vật. Hắn cất chiến lợi phẩm của mình đi, rồi bắn một quả cầu lửa về phía thi thể, sau đó rời đi tìm sơn động chữa thương.
Một ngày sau, bên trong một sơn động đang có một người trẻ tuổi đang đả tọa trên một khu đất. Không lâu sau, người này rời khỏi sơn động, tiếp tục quay trở về Vân Nguyên Tông.
Thời gian không ngừng trôi đi, lại hai ngày nữa trôi qua, lúc này Trần Minh Nguyên đã về tới môn phái và đang đi tới quảng trường nghe trưởng bối trong tông chỉ dạy.