Dương Phương Nghĩa cầm lấy tờ giấy lên nhìn một lúc, rồi nhìn tấm lệnh bài ở trên mặt bàn, sau đó đưa lệnh bài cho cậu bé ở trước mặt. Nâu y thiếu niên nhận lấy lệnh bài, nhanh chóng cho lệnh bài vào trong túi trữ vật của mình, sau đó nhìn về phía người trung niên.
Người trung niên thấy Trần Minh Nguyên đang nhìn mình, trên khuôn mặt xuất hiện một nụ cười. Y sau đó cất tiếng nói: “Trần sư đệ, sư đệ đi theo sư huynh.”
Nói xong, hắn đi ra khỏi quầy làm việc của mình, rồi đi về phía ngoài đại điện. Trần Minh Nguyên ngay sau đó đi theo người trung niên đi đến khu vực linh điền.
Linh điền trên Dược Linh Phong chia làm bốn cấp bậc giáp, ất, bính, đinh. Nằm ở khu vực riêng ở trên Dược Linh Phong, trong mỗi khu vực linh điền đều có đệ tử làm tạp dịch.
Trần Minh Nguyên và người trung tiên đi đến một khu linh điền nằm ở phía tây Dược Linh điện, lưng núi. Xung quanh khu linh điền này có vài căn nhà trúc, nơi ở của đệ tử làm việc trong khu linh điền cấp đinh.
Hai người đi hơn nửa canh giờ, mới xuất hiện ở bên ngoài khu linh điền cấp đinh này. Người trung niên lấy ra một tấm lệnh bài, giơ về phía trận pháp bảo hộ, trận pháp nhanh chóng mở ra; người trung niên sau đó dẫn Trần Minh Nguyên tiến vào trong linh điền ở trước mặt, để tham quan một vòng, sau đó đi ra ngoài.
Người trung niên đưa Trần Minh Nguyên đi đến phía trước mấy toà nhà trúc, sau đó xoay người nói với thiếu niên: “Khu kiến trúc này là nơi ở của chúng đệ tử làm tạp dịch tại đây, sư đệ chọn lấy một căn để ở. Cứ cách ba ngày sư đệ mới một lần thi triển “Dẫn Thuỷ Thuật”, thời gian còn lại sư đệ được tự do, các công việc còn lại sư đệ cứ giao cho sư huynh đi xử lý. Nếu sư đệ muốn rời núi đi ra ngoài lịch luyện, sư đệ cứ đến Dược Linh điện tìm huynh. Còn vấn đề ăn uống của sư đệ, sư đệ tự túc, mỗi tháng sư huynh phân phát tư nguyên cho mọi người.”
“Vâng.” Trần Minh Nguyên nghe xong người trung niên trước mặt nói, cung kính trả lời.
“Sư đệ không cần phải khách khí đâu.” Dương Phương Nghĩa trầm ngâm một lúc, sau đó nói. Nói xong hắn lấy ra một quyển linh dược thư tịch, cùng với bí tịch “Dẫn Thuỷ Thuật”, rồi giao hết cho Trần Minh Nguyên.
Trần Minh Nguyên cung kính nhận lấy, trước mắt đem chúng nó thu hồi, sau đó hỏi tên của người trung niên: “Không biết sư huynh tên là gì?”
“Sư huynh tên là Dương Phương Nghĩa, Trúc Nguyên Phong phong chủ nhị đệ tử. Sư đệ cứ gọi sư huynh là Dương sư huynh.” Dương Phương Nghĩa nghe xong Trần Minh Nguyên nói, mỉm cười nói.
Dương Phương Nghĩa nói xong, lập tức rời đi, để lại một mình thiếu niên ở phía trước khu nhà trúc này. Thiếu niên đi tới căn nhà trúc ở cuối cùng, không lâu sau hắn tiến vào bên trong căn nhà trúc đó, nhanh chóng xuất hiện ở trong nhà trúc.
Ở trong nhà trúc, thiếu niên ngồi trên một chiếc giường bắt đầu đọc quyển thư tịch ghi chép về linh dược. Hắn đọc một lúc lâu rồi nhắm mắt đi ngủ.
Một ngày mới bắt đầu, thiếu niên buổi sáng đọc thư tịch, buổi chiều học thuỷ hệ pháp thuật “Dẫn Thuỷ Thuật”. Đến chiều tối thì thiếu niên tưới nước cho mẫu linh điền của mình, chính thức bắt đầu nhiệm vụ làm tạp dịch ở trong khu linh dược cấp Đinh.
…
Thời gian không ngừng trôi đi, hai năm đã trôi qua, hắn cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ. Trong hai năm này, những thời gian rảnh trong ngày thiếu niên đọc về quyển linh dược thư tịch đó, hoặc luyện tập pháp thuật, …Thực lực của thiếu niên trong hai năm đã có chút tiến bộ, từ Thanh Sơ cảnh tam trọng đã đột phá đến Thanh Sơ cảnh ngũ trọng.
Hiện giờ hắn đang trên đường quay trở về ngoại môn biệt viện, sau khi hắn trở về từ ngoại môn điện. Hắn quyết định đi ra bên ngoài lịch luyện một thời gian, cho nên hắn mới đi tới ngoại môn điện xin giấy phép ra khỏi tông, may mà hắn được ngoại môn chấp sự đồng ý.
Nửa tiếng sau, Trần Minh Nguyên xuất hiện ở trong phòng của mình ở ngoại môn biệt viện. Hắn ở trong phòng chuẩn bị đồ đạc đến gần đêm, sau khi cất toàn bộ đồ đạc đã chuẩn bị thì hắn đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Minh Nguyên dậy sớm, dùng một viên Tích Cốc Đan xong lập tức đi ra khỏi ngoại môn biệt viện. Khoảng một canh giờ sau, hắn xuất hiện ở bên ngoài sơn môn, ở một chỗ khuất thay đổi y phục sau đó đi về phía Thiên Thanh thành.
Thiên Thanh thành là một toà thành trì gần Vân Nguyên Tông nhất, ở phía Nam của Vân Nguyên sơn mạch, cách Vân Nguyên sơn mạch ba trăm dặm. Phía Bắc của Thiên Thanh thành, chính là Hà Nguyên sơn lâm, ranh giới tự nhiên ngăn cách Thiên Thanh thành và Bắc Cương thành.
Đây là một toà thành trì đặc biệt, gồm phàm nhân và tu tiên giả cùng tồn tại. Nhưng phàm nhân là chủ yếu, sinh sống ở khu vực phía tây thành; tu sĩ ở phía Đông thành. Do Thiên Thanh thành gần Vân Nguyên Tông, chúng đệ tử của Vân Nguyên Tông thường xuyên xuất hiện ở trong thành.
Trần Minh Nguyên đi ở trên đường phố phồn hoa, chỉ thấy cửa hàng ở hai bên đường san sát nhau.
Có hoành tráng xa xỉ tửu lâu, có đơn sơ tiểu điếm. Có xa hoa trụy lạc thanh lâu, cũng có ven đường gánh xiếc.
Phàm nhân thích nghe chuyện xưa, tu tiên giả ưa thích tiến vào các cửa hàng buôn bán đan dược, vũ khí.
Dạo bước trên đường phố phồn hoa, ngắm nhìn cửa hàng san sát nhau ở hai bên đường, khiến một người mới bước vào tu chân giới như Trần Minh Nguyên cảm thấy khung cảnh náo nhiệt. Đôi lúc hắn gặp đệ tử của Vân Nguyên Tông, cùng với tán tu, chuyện giết người cướp của hoàn toàn có thể xảy ra nên hắn càng cẩn thận.
Hắn đi dạo một lúc, cuối cùng đi vào bên trong một cửa hàng có tên là “Chân Bảo Lâu”. Bởi vì cửa hàng này kinh doanh đa dạng, người ra vào tấp nập, chứng minh danh tiếng của cửa hàng này rất cao.
Bên trong Chân Bảo Lâu bố trí xa hoa, tổng cộng hai tầng. Tầng một bên trái phân phối các loại dược thảo, bên phải bán ra các loại đan dược; còn tầng hai là phù lục, trận pháp và pháp khí.
Không lâu sau có một nữ tu sĩ đi tới trước mặt Trần Minh Nguyên.
Nàng có một đường cong cuốn hút, trên khuôn mặt luôn mang theo nụ cười. Trên người mặc một bộ váy dài màu tím, một mùi hương phát ra từ trên người nàng đập vào mặt, cũng có một chút thu hút. Thực lực của nàng khoảng Thanh Sơ hậu kỳ, cũng không khinh thường khi thấy Trần Minh Nguyên có tu vi thấp hơn.
“Vị đạo hữu này, không biết cần loại vật phẩm nào? Trong cửa hàng của tiểu nữ, bán rất nhiều loại vật phẩm.” Một giọng nói mềm mại truyền vào trong tai của Trần Minh Nguyên.
“Tại hạ muốn mua một chút hạt giống của linh dược, cùng một phần dược liệu của Tụ Linh Đan.” Trần Minh Nguyên ổn định tâm trạng của mình, lấy ra một tờ giấy rồi nói.
Nói xong hắn đưa tờ giấy này cho tử y nữ tử ở trước mặt. Tử y nữ tử cầm lấy tờ giấy, xem một lúc rồi nói: “Những loại linh dược hạt giống này, trong cửa hàng cũng có. Không ngờ đạo hữu là một vị luyện đan sư.”
Trần Minh Nguyên không có trả lời, cứ để nữ tử áo tím đoán. Nữ tử áo tím thấy Trần Minh Nguyên không có trả lời, trong lòng khẳng định thanh niên trẻ tuổi trước mặt là luyện đan sư, trên khuôn mặt nở nụ cười, cung kính nói: “Ngài đợi một chút, tiểu nữ đi chuẩn bị linh dược cho ngài.”
Trần Minh Nguyên gật đầu, đợi nữ tử áo tím đi chuẩn bị linh dược. Không lâu sau, nữ tử áo tím trở về, trên tay phải cầm một cái túi màu nâu, nhanh chóng bước đến chỗ Trần Minh Nguyên đang đứng.
“Của ngài hết 150 khối hạ phẩm linh thạch. Không biết ngài có cần gì nữa không?” Nữ tử áo tím đưa túi đồ ra trước mặt Trần Minh Nguyên, cười nói.
Trần Minh Nguyên cầm chiếc túi lên, nói: “Các vị có bán phù bút và lá phù không? Tại hạ muốn mua một cái phù bút cùng trăm tấm nhị giai lá phù.”
“Trong Chân Bảo Lâu có bán, chỉ là giá cả khá cao. Một cái Hoạ Phù Bút có giá ba trăm khối hạ phẩm linh thạch, hai mươi khối hạ phẩm linh thạch một tấm nhị giai lá phù.” Nữ tử áo tím nghe Trần Minh Nguyên muốn mua phù bút và lá phù, trong lòng vui mừng vì bản thân nàng sẽ được nhận thêm linh thạch từ cửa hàng, con đường tu luyện của nàng sẽ được tiếp tục….Nàng trầm ngâm một lúc rồi trả lời.
Sau khi Trần Minh Nguyên biết được giá cả, ra hiệu với nữ tử áo tím. Nữ tử áo tím lại đi vào trong kho lấy đồ, Trần Minh Nguyên lại đợi nữ tử áo tím.
Chừng một khắc sau, nữ tử áo tím quay trở lại chỗ Trần Minh Nguyên đang đứng, với một cái túi khác ở trong lòng tay phải.
Trần Minh Nguyên cầm chiếc túi đồ đó lên, để vào túi trữ vật của mình, sau đó lấy túi linh thạch đã chuẩn bị từ trước ra đưa cho nữ tử áo tím. Nữ tử áo tím nhận chiếc túi, cho thần thức vào kiểm tra rồi nhanh chóng thu hồi, mỉm cười nói với Trần Minh Nguyên: “Cảm ơn đạo hữu.”
Trần Minh Nguyên trước khi rời Chân Bảo Lâu, lấy ra một lọ đan dược Bồi Nguyên Đan, đưa cho nữ tử áo tím rồi nhẹ nhàng nói: “Lần đầu gặp mặt, không có vật gì cao sang để tặng, tặng lọ đan dược này cho đạo hữu.”
Nữ tử áo tím nhìn lọ đan dược trong tay mình, rồi nói với Trần Minh Nguyên bằng một giọng điệu chân thành: “Thẩm Duyên Ly cảm ơn đạo hữu.”
“Trần Minh Nguyên.” Trần Minh Nguyên nói cho Thẩm Duyên Ly biết tên của mình, sau đó xoay người rời khỏi Chân Bảo Lâu.
Hắn sau khi xuất hiện ở bên ngoài Chân Bảo Lâu, tiếp tục đi dạo ở trong Thiên Thanh thành.