Chương 3: Móc Mắt, Moi Tim

Ầm

Người thần bí tung ra một quyền toàn lực, đấm thẳng vào người của Cổ Hồng Ân.

Phụt.

Cổ Hồng Ân phun ra một ngụm máu tươi, nhưng vẫn ngửa đầu cười dài:

- Ta không biết ngươi là ai, tại sao lại nhắm vào tiểu Trần,nhưng nếu đã nhắm vào người bên cạnh ta thì cho dù ngươi là Cấm Kị thì sao chứ?, nếu đã là Cấm Kị thì hôm nay lão phu sẽ "Giết Cấm Kị"!.

Dứt lời ông ấy liều mạng thúc đẩy Thẩm Phán Chi Nhãn, Thẩm Phán Chi Nhãn càng ngày càng hoàn thiện, nội tâm người thần bí cũng nơm nớp lo sợ theo.

- Không, tuyệt đối không, ngươi không đủ tư cách giết ta, mãi mãi không đủ!!!.

Người thần bí điên cuồng gào thét, hai tay cũng liên tục phát động công kích liên miên bất tuyệt vào cơ thể già nua của Cổ Hồng Ân. Nhưng cho dù có bị đánh tàn tạ, cơ thể người không ra người, ma không ra ma, thì ý chí trong mắt lão không hề biến bất mà càng mãnh liệt hơn.

- Không, không.

Người thần bí gào thét trong cơn tuyệt vọng, vì thứ đó, "Thẩm Phán Chi Nhãn" đã hoàn toàn mở ra và khóa chặt lấy mình.

- Hết rồi, hết thật rồi ư?.

Ầm Ầm

Thẩm Phán Chi Nhãn bắn ra một tia sáng hủy thiên diệt địa lao thẳng xuống người thần bí.

Ầm Ầm

- Hử?

- Ta vậy mà lại không sao

Người thần bí ngờ vực hỏi.

- Khoan đã, Thẩm Phán Chi Nhãn là quyền lực tối cao của Thiên Đạo, cho dù là Cấm Kị như mình cũng không thể triệu hoán được nó. Vậy thì tại sao một kẻ mới nửa bước Cấm Kị như hắn có thể triệu hồi được chứ,... Không lẽ là?.

Người thần bí thoáng chốc lâm vào trầm tư.

- Thì ra là vậy. Vậy mà có thể tạo ra ảo cảnh vây nhốt Cấm Kị như ta lâu tới vậy.

Người thần bí tất nhiên đã hiểu ra chuổi sự kiện này thực chất là do một loại ảo cảnh do Cổ Hồng Ân bày ra trong lúc giao chiến với mình. Để tạo cơ hội chạy chốn hoặc... Phản kích.

- Trò chơi đến đây là kết thúc được rồi!.

Người thần bí vung tay một loại lực lượng quy tắc huyền ảo và cao thâm bao trùm toàn bộ không gian, nhằm phá hủy ảo cảnh này.

Răng rắc

Ảo cảnh bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt, sau đó ầm ầm sụp đổ, hiển nhiên tuy ảo cảnh này lợi hại nhưng nếu đã bị Cấm Kị phát hiện ra bản thân đang bên trong ảo cảnh thì việc thoát ra quá mức dễ dàng.

Ảo cảnh sụp đổ người thần bí nhanh chóng bước ra, khi bước ra bên ngoài chỉ thấy một cậu nhóc 12 tuổi đang ngồi trên cành cây cổ thụ, ánh mắt đỏ ngầu như máu nhìn chằm chằm vào mình, khi nhìn vào ánh mắt ấy nội tâm người thần bí dường như ẩn ẩn có chút dao động.

- Tiểu tử, tưởng rằng dưới sự hiến tế của lão già kia cưởng chế nâng tu vi lên cực hạn Thần Ma thì sẽ là đối thủ của ta à?

Người thần bí cười nhạo nói.

Nguyệt Trần phía đối diện không hề đáp trả bằng lời nói, mà đã đáp trả bằng hành động, chỉ thấy Nguyệt Trần dùng sức, lao vọt lên trước mặt của người thần bí với tốc độ cực nhanh, sau đó vung một quyền toàn lực vào người thần bí. Người thần bí cũng phản ứng với tốc độ rất nhanh, hành động nhanh như chớp ấy của Nguyệt Trần vẫn bị hắn bắt kịp, hắn cũng nhanh chóng tung ra một quyền trực diền với Nguyệt Trần.

Ầm

Phụt

Đón nhận trực tiếp một quyền của người thần bí, cánh tay của Nguyệt Trần nhanh chóng bạo tạc, cơ thể cũng bị hất văng xuống mặt đất tạo thành một hố sâu hàng chục trượng.

- Vậy mà vẫn còn sống?. Quả không hổ danh là kẻ có tiềm lực tương lai tấn thăng Cấm Kị.

Người thần bí vỗ tay, khen thưởng Nguyệt Trần.

Vì lúc nãy hắn vậy mà thoáng chốc bất ngờ trước sức mạnh mà Nguyệt Trần thể hiện ra, cùng với việc có thể trực diện đón nhận một quyền của mình mà không chết, chỉ bị phế một cánh tay mà thôi.

Nguyệt Trần không hề để tâm đến lời nói của người thần bí, nhanh chóng bật người dậy sau đó liền lập tức thôi động Đại Địa tổ văn di chuyển xuống lòng bàn tay, rồi ấn mạnh xuống mặt đất phía dưới, sau đó gầm lên:

- Đại Địa tổ văn, "Đại Địa Dung Linh"!.

Ầm Ầm.

Chỉ thấy mặt đất nứt ra, cuồng cuồng lực lượng màu vàng đất bùng phát ra bên ngoài, rồi nhanh chóng dung nhập vào cơ thể Nguyệt Trần, khiến cho khí thế của Nguyệt Trần tăng mạnh chưa từng có. Như vẫn chưa thỏa mãn Nguyệt Trần tiếp tục thôi động hai đạo tổ văn khác.

- Thôn Nguyên tổ văn, "Tụ Nguyên Thăng Ling"!.

- Bách Chiến tổ văn, "Thiên Nhân Bách Chiến"!.

Ầm Ầm Ầm

Cuồng cuộn nguyên lực từ bốn phương tám hướng đổ dồn vào cơ thể Nguyệt Trần, khí thế của hắn tăng mạnh, đặt biệt là một lượng lớn chiến ý và sát ý của hắn đề thăng dữ dội, nhìn vào khí thế ấy người ta sẽ liên tưởng đến một vị chiến thần thân kinh bách chiến, bước ra từ trong núi thây, biển máu.

Dường như vẫn chưa xong, từ bên trong nhẫn trữ vật của Nguyệt Trần xuất hiện ra một cây thương màu hoàng kim trên thân cây thương có vô vàng vẩy rồng quấn quanh, đầu thương có một cái đầu rồng đang ngậm lấy lưỡi thương màu trắng, nhọn hoắt và sắt bén như muốn cắt đôi mảnh thiên địa này, trên thân thương còn có một hư ảnh kim long gào thét bay vọt ra bên ngoài tạo ra khí thế hùng hồn.

- Hoàng Kim Long Thương, Hắn vậy mà giao cả thứ này cho ngươi?.

Người thần bí tỏ vẻ bất ngờ nói.

- Nhưng mà nó chính là Cấm Kị chi bảo hàng thật, giá thật, ngươi đủ khả năng để điều khiển nó sao?.

Người thần bí cười nhạo nói.

Nguyệt Trần không hề trả lời, chỉ thấy hắn dùng toàn bộ sức lực của bản thân sau đó phóng Hoàn Kim Long Thương lao vọt về phía người thần bí.

- Ơ. Vậy cũng được à?

Người thần bí bất ngờ trước hành động của Nguyệt Trần, khi thay vì dùng thương như bình thường thì hắn lại trực tiếp cầm nó phóng thẳng về phía mình.

Vèo

Xoẹt xoẹt

Ầm ầm

Hoàng kim Long Thương bay vèo đến vị trí của người thần bí, kéo theo cả việc xé rách hư không, tầng tầng không gian sụp đổ, uy thế kinh người, như muốn hủy thiên diệt địa.

Nhìn thấy tình cảnh này, thần sắc người thần bí cũng trở nên nghiêm túc hơn không ít, sau đó cười cười nói.

- Uy thế của chiêu này có vẻ rất mạnh, nhưng có lẽ ngươi vẫn chưa biết rằng Cấm Kị bọn ta vẫn còn một thứ.

- "Vương Tọa" Khai!!!. Người thần bí trầm giọng quát.

Chỉ thấy phía sau lưng người thần bí xuất hiện một kiện vương tọa màu hoàng kim, như của các bậc đế vương thường ngồi, bên trên còn có một nguồn khí thế mạnh mẽ trấn áp xuống bên dưới.

- Bên dưới Vương Tọa tất cả đều chỉ là sâu kiến!. Người thần bí cười dài nói.

Dứt lời một cổ lực lượng bùng nổ, ý đồ đem Nguyệt Trần cùng trấn áp và đánh bật Hoàng Kim Long Thương trở về.

Ầm Ầm Ầm

Luồng khí thế đó như thái sơn áp đỉnh, đè xuống người Nguyệt Trần, khiến hắn bị ép bẹp dí xuống mặt đất. Hoàng kim Long Thương cũng bị đánh bật trở lại cắm thẳng xuống mặt đất.

Khụ khụ

Nguyệt Trần liên tục ho ra máu, mắt cũng dần trở nên mờ nhạt đi.

.....

Sâu trong Kinh Thiên Lôi Động. Có hai thân ảnh một nam, một nữ cùng với một lượng lớn xác yêu thú rải rác khắp nơi. Hai người này còn ai khác ngoài Cổ Thương Thiên cùng Liễu Như Yên.

- Cuối cùng cũng giải quyết xong đợt thú triều này rồi. Liễu Như Yên mệt nhọc nói.

- Ừm, cuối cùng cũng giải quyết xong.

Cổ Thương Thiên lên tiếng đáp.

- Thiên ca... đột nhiên trong nội tâm thiếp có một cảm giác sợ hãi, lo lắng bất chợt xuất hiện. Nó làm thiếp thấy lo cho an nguy của Trần nhi quá.

- Thiên ca, hay là bây giờ chúng ta lập tức quay về đi.

Trong nội tâm của Liễu Như Yên bất chợt dâng lên cảm giác lo sợ, bất an nên đã lên tiếng đề nghị với Cổ Thương Thiên quay về.

- Tiểu Trần có sự bảo vệ của Đại Trưởng Lão thì sẽ có nguy hiểm gì được chứ.

- Chắc tại do nàng nhớ con quá đó.

Cổ Thương Thiên cười đáp.

- Thiếp không đùa với chàng!.

Liễu Như Yên tức giận nói.

- Được, được chúng ta lập tức về. Cổ Thương Thiên cười nói.

Vừa mới đi được một đoạn không xa thì khuôn mặt của Cổ Thương Thiên bất chợt trở nên vặn vẹo, gần thét:

- Kẻ nào dám cả gan động vào con trai của ta!?.

Sau đó dùng hắn liều mạng dùng toàn lực trở về.

- Không lẽ, Trần nhi thật sự gặp nguy hiểm ư?

Liễu Như Yên sợ tới xanh mặt, nhưng vẫn cố hỏi.

- Bọn họ... Bị Cấm Kị nhắm vào rồi.

Cổ Thương Thiên cắn răng đáp.

- Trời!

Nghe tin này trái tim của Liễu Như Yên như bị hàng trăm cây kiếm đâm xuyên qua, đay thấu trời xanh. Bởi vì nàng hiểu dù cho Đại trưởng lão lợi hại như thế nào đi chằn nữa thì chắc chắc cũng không thể nào là đối thủ của Cấm Kị. Nếu Đại trưởng lão cũng không địch lại được đối phương thì chứng tỏ Nguyệt Trần đang gặp nguy hiểm lớn nhất từ trước tới giờ.

- Nàng bình tĩnh, chúng ta rất nhanh sẽ về tới.

Cổ Thương Thiên lên tiếng chấn an Liễu Như Yên nhưng nội tâm hắn cũng đang tràng ngập lo sợ.

.....

Người thần bí tiến lại gần chỗ Nguyệt Trần đang nằm.

- Khụ khụ,... Ngươi, muốn làm gì?.

Nguyệt Trần nhìn thấy người thần bí tiến lại gần yếu ớt lên tiếng. Người thần bí nhìn vào mắt Nguyệt Trần sau đó nỡ một nụ cười lãnh khốc.

- Aaaaaaa!

Một tiếng la hét đầy đau đớn, tiếng la hét ấy vang vọng cả bầu trời. Người thần bí đã dùng tay móc đi con ngươi bên phải của Nguyệt Trần một cách man rợ.

- Quả nhiên. Thống Ngự tổ văn được ẩn giấu trong mắt phải.

Chỉ thấy trong con ngươi ấy ẩn ẩn có hư ảnh một thứ văn tự kì lạ, huyền bí màu vàng nhạt.

- Cuối cùng ta cũng thành công sở hữu được nó.

Người thần bí thỏa mãn cười dài.

Bất chợt bên mắt phải vốn trống rỗng ấy đang được tái tạo với tốc độ cực nhanh. Người thần bí cũng nhanh chóng chú ý đến hiện tượng này.

- Hử, tự động hồi phục với tốc độ này có gì đó hơi lạ.

- Nếu có thể tước đoạt được khả năng hồi phục này kết hợp với sức mạnh của Thống Ngự tổ văn thì chẳng phải ta sẽ vô địch trong hàng ngũ Cấm Kị hay sao?

Người thần bí dường như càng nghĩ càng thấy hưng phấn. Nên hắn đã làm ra hành vi man rợ đấy một lần nữa, hắn xé bỏ cánh tay của Nguyệt Trần ra ngoài, chứng kiến thấy nguồn sinh mệnh chi lực vận chuyển theo các mạch máu lan tràng khắp cơ thể, như nghỉ đến điều gì, hắn nhanh chóng dùng tay đâm vào ngực của Nguyệt Trần sau đí móc ra một trái tim.

- Quả nhiên là nó, thứ có thể vận chuyển sinh mệnh lực này đi khắp cơ thể chỉ có thể là tim mà thôi.

Trên tay người thần bí đang cầm một trái tim vẫn còn đang đập, trái tim ấy tản phát ra một nguồn sinh mệnh chi lực dồi dào như không bao giờ có thêt cạn. Thậm chí nó còn đang liên tục bổ sung sinh mệnh chi lực và chữa trị thương thế cho tất cả mọi người trong phạm vi hàng chục trượng.

- Trái tim với nguồn sing mệnh khủng bố như vầy, có khi nào nó chính là"Vĩnh Hằng Chi Tâm" không nhỉ?

- Thôi kệ vậy, mục đich đã đạt được rồi, phải nhanh chóng luyện hóa mới được. Hắn chắc cũng sắp về tới rồi.

Đã thành công đạt được mục đích người thần bí xoay người biến mất như chưa từng tồn tại. Chỉ để lại một thân ảnh thiếu niên 12 tuổi với cơ thể tàn tạ chỉ còn lại hơi tàn do sinh mệnh chi lực còn sót lại của Vĩnh Hằng Chi Tâm níu giữ lại.

.....

Phụt

Khụ khụ

- Yên nhi nàng sao vậy?

Cổ Thương Thiên cùng Liễu Như Yên đang lợi dùng lực lượng huyền ảo ấy để nhanh chóng quay về, thì bất chợt Liễu Như Yên phun ra một ngụm máu tươi.

- Thiên ca, đột nhiên thiếp cảm thấy... Đau lắm, rất rất đau. Liễu Như Yên hơi thở yếu ớt nói.

- Không lẽ... Con của chúng ta thật sự xảy ra chuyện ư?.

Nội tâm của Cổ Thương Thiên trầm xuống tự thề trong lòng:

- Nếu con ta xảy ra chuyện gì, thì cho dù có lật tung cả Nguyên Giới này, thì ta cũng sẽ tìm ra tên đó, sau đó khiến hắn "sống" "không" "bằng" "chết"!.

.....

Một lúc sau, hai thân ảnh của Cổ Thương Thiên cùng Liễu Như Yên đã về đến đình viện của Đại trưởng lão.

- Thứ này là, kết giới ngăn cách mà còn ở cấp độ Cấm Kị?.

Kết giới ngăn cách với khả năng cô lập những người bên trong lại, ngăn cản mọi sự thăm dò của người bên ngoài, ngăn cách kẻ khác bước vào hoặc ra.

Chỉ thấy Cổ Thương Thiên đặt bàn tay lên trên kết giới, sau đó sau đó dùng lực lượng quy tắc bao trùm lấy kết giới.

Răng rắc

Ầm ầm

Kết giới bị lực lượng quy tắc của Cổ Thương Thiên bao trùng lấy, sau đó ăn mòn với tốc độ chóng mặt, rồi ầm ầm sụp đổ. Khi kết giới sụp đổ, cảnh tượng bên trong làm cho Cổ Thương Thiên thân thể run lẫy bẩy, nắm chặt tay tới mức rướm máu, hai mắt hiện lên những mạch máu đỏ, sát khí baoh phát che phỉ cả bầu trời.

Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hai người là một cái xác của một thiếu niên 12 tuổi cùng với một bãi chiến trường tàn quá hoàn toàn quan cảnh nơi đây. Cái xác ấy bị mất một tay, một mắt cùng với một trái tim, trong lúc Cổ Thương Thiên đang đứng như trời trồng, thì Liễu Như Yên đã lao vọt đến vị trí của cái xác ấy.

- Còn một tia hơi thở yếu ớ, còn cứu được.

- Thời gian quy tắc - Nghịch chuyển càng khôn!

Phụt

Liễu Như Yên nhận ra một chút sinh cơ còn sót lại trên người Nguyệt Trần liền lập tức vận dụng thời gian quy tắc với mong muốn chữa trị thương thế cho Nguyệt Trần, hậu quả tác động vào quy tắc của thế giới hồi sinh người đã chết ảnh hưởng không nhỏ đến cơ thể của Liễu Như Yên, khiến nàng phải phun ra một ngụm máu.

- Tại sao?. Tại sao thằng bé không hồi phục lại, a!

Liễu Như Yên đau đớn gào khóc. Tuy cơ thể của Nguyệt Trần đã khôi phục lại nguyên vẹn, nhưng vị trí mắt phải cùng trái tim vẫn như cũ... Trống rỗng, sinh cơ cũng không khôi phục lại dù chỉ một chút.

- Quả nhiên không thể a.

- Có vẻ trái tim của tiểu Trần không phải phàm vật, kể cả Cấm Kị cũng không thể tạo ra cái thứ hai.

Cổ Thương Thiên đi lại vỗ vỗ vai Liễu Như Yên nói.

- Ta nhất định sẽ trả thù nó. Cho dù có phải trả cái giá nặng nề như thế nào đi chăng nữa!.

Cổ Thương Thiên lãnh khóc nói.

- Thời gian quy tắc - Quan Sát quá khứ.

Cổ Thương Thiên vận dụng thời gian quy tắc để nhìn lén quá khứ.

- Hắn... Hắn vậy mà lại ra tay với chính cháu ruột của mình. Thứ "khốn nạn", ta thề sẽ "giết ngươi".

Chứng kiến cảnh tượng trong quá khứ Cổ Thương Thiên không nhịn được gào thét, Sát ý trong mắt nồng đậm đến cực điểm.

- Là ai làm?!.

Liễu Như Yên thấy thế liền gằn giọng hỏi Cổ Thương Thiên. Chỉ thấy Cổ Thương Thiên gằn từng chữ đáp:

- "Cổ"! "Nhạc"! "Phong"! .

- Còn chờ gì nữa, lập tức giết qua đó báo thù cho Trần nhi.

Liễu Như Yên quyết liệt nói.

- Được. Ta và nàng lập tức qua đó.

Cổ Thương Thiên gật đầu tán thành đáp, trong mắt hừng hừng sát khí.

...

*Đây là lần đầu mình viết truyện nếu có sai sót mong mọi người thông cảm và góp ý nha ^_^ Cảm ơn mọi người nhìu.