- Tiểu Trần, con quả thực đã thức tỉnh được loại tổ văn trong truyền thuyết kia, nhưng không được vì vậy mà lấy làm kiêu ngạo, người xưa có câu "Thất phu vô tội, hoài bích kì tội" con hãy nhớ kỹ.
Cổ Thương Thiên tỏ vẻ nghiêm túc căn dặn Nguyệt Trần, nhưng trong lòng lại vô cùng mừng rỡ, hận không thể tuyên bố cho cả thế giới biết con trai của mình sỡ hữu tổ văn trong truyền thuyết này.
- Vâng, con nhớ rồi ạ.
Nguyệt Trần đáp, khi được phụ thân xác nhận sự tồn tại và khả năng khủng bố của Thống Ngự tổ văn thì tâm trạng buồn bã vì chỉ nhận được một loại tổ văn đã biến đâu mất dạng, thay vào đó là cảm giác vui sướng và một chút mong chờ thành tựu trong tương lai của bản thân.
- Hai cha, con chàng nói xong chưa, xong rồi thì về nào chắc giờ mọi người đang đợi ở nhà rồi ấy.
Bỗng Liễu Như Yên lên tiếng thúc giục.
- Tới ngay, tới ngay đây. Cổ Thương Thiên cười hì hì nói.
Cổ Thương Thiên phất tay một nguồn lực lượng huyền ảo, cao thâm bao trùm lấy ba người, sau đó cảnh tượng xung quanh nhanh chóng thay đổi chỉ vài phút sau bọn họ đã xuất hiện ở quãng trường luyện võ của Cổ Tộc.
Chỉ thấy ở đây tập hợp không ít người, có cả những đệ tử Cổ Tộc khi nãy tiến hành tham ngộ Thái Cổ Nguyên Kinh.
Cổ Thương Thiên bước lên trên bậc thềm phía trước, sau đó cất giọng nói:
- Bây giờ triệu tập mọi người lại đây, nhằm mục đích tổng hợp để phân ra phương pháp tu luyện tổ văn cho từng nhóm, từng cá nhân cách vận dụng tổ văn ở mức tốt nhất.
Cổ Thương Thiên nói tiếp:
- Sau đây là danh sách số người thành công được tổ văn công nhận và sở hữu:
Phong Ảnh tổ văn: Cổ Phong, Cổ Hằng, Cổ Lân.
Thôn Nguyên tổ văn: Cổ Lâm, Cổ Trọng.
Ám Ảnh tổ văn: Cổ Nhạc, Cổ Thiên Hàn.
Thạch Phách tổ văn: Cổ Lâm, Cổ Sinh.
Thiên Cơ tổ văn: Cổ Như Nguyệt.
Lôi Nộ tổ văn: Cổ Thiên Ân.
Thời Không tổ văn: Cổ Viêm.
Cổ Thương Thiên vừa dứt lời, sau vài hơi thở thì có một tiếng nói vang lên:
- Nguyệt Trần thiếu chủ sao lại không có tên trong danh sách vậy tộc trưởng.
- Ừ nhỉ, sao không có tên của thiếu chủ nhỉ?. Sau lời nói của người thanh niên đó thì theo sau đó là sự bàn tán ầm ĩ về việc Nguyệt Trần hắn không có tên trên danh sách.
- Chuyện của Nguyệt Trần có chút đặt biệt cần phải thương nghị lại với các trưởng lão trong tộc, các ngươi không cần lo lắng, các ngươi có hai ngày để chuẩn bị, cũng như thu dọn đồ đạc, hai ngày sau lão sư của các ngươi sẽ đến và đưa các ngươi đi học tập về tổ văn của mình.
Cổ Thương Thiên lên tiếng bình ổn hiện trường lại. Mọi người cũng giản tán, ai về nhà nấy.
- Được rồi. Tiểu Trần con theo ta vào nghị sự đường gặp các trưởng lão bàn chuyện của con.
Cổ Thương Thiên trầm ổn nói với Nguyệt Trần. Sau đó hai cha con dắt nhau bước vào nghị sự đường.
Chốc lát sau.
Chỉ thấy trong Nghị Sự Đường có một bàn dài với 15 chiếc ghế và các vị trưởng lão đứng đợi, đại diện cho tộc trưởng Cổ Thương Thiên là chiếc ghế ngay đầu bàn.
bên phải là ghế của Đại trưởng lão Cổ Tộc Cổ Hồng Ân với diện mục có phần già nua tầm khoảng 6-70 tuổi, nhìn thì khoảng 6-70 tuổi nhưng thực chất ông ấy đã sống rất nhiều năm tháng rồi, thực lực cũng là nữa bước Cấm Kị với chiến lực khủng bố bên dưới cấm kị gần như là vô địch, cùng với uy vọng cực cao ở Cổ Tộc.
Bên trái là ghế của Nhị trưởng lão Cổ Nhạc Phong là một tồn tại Cấm Kị hàng thật giá thật, thực lực chỉ kém hơn một chút so với Cổ Thương Thiên khi không sử dụng tổ văn, diện mục cũng tương đương với Cổ Thương Thiên vì hai người là hai anh em ruột với nhau. Có điều khuôn mặt của Cổ Nhạc Phong chắc có lẽ cũng sẽ anh tuấn như Cổ Thương Thiên nếu như không vó vết sẹo bên mặt phải. Nghe nói do trong trận đoạt lấy một món Cấm Kị chi bảo xảy ra xung đột với cường giả Cấm Kị của Thánh Tộc dẫn đến bị thương và không thể chữa trị được.
Các hàng ghế còn lại lần lượt từ tam trưởng lão đến thập tứ trưởng lão tu vi điều dao động từ cửu cảnh Thần Ma đến nữa bước Cấm Kị.
Khi nhìn thấy Cổ Thương Thiên bước vào thì họ nhanh chóng cuối đầu hành lễ:
- Tham kiến tộc trưởng, thiếu chủ.
- Mọi người cũng ngồi xuống đi.
Cổ Thương Thiên lên tiếng, mọi người nghe vậy nhanh chóng ngồi xuống, sau đó hắn cũng chậm rãi ngồi xuống, Nguyệt Trần đứng bên phải hắn chăm chú lắng nghe họ nói chuyện, vì cơ hội được vào nghị sự đường rất hiếm phải trân trọng a.
- Tộc trưởng, thiếu chủ thực sự có được sự thừa nhận của Thống Ngự tổ văn ư?
Nhị trưởng lão Cổ Nhạc Phong lên tiếng hỏi. Các trưởng lão khác cũng hướng ánh mắt đến chỗ Cổ Thương Thiên chờ đợi câu trả lời.
- Tiểu Trần, cho họ xem Thống Ngự tổ văn của con đi.
Cổ Thương Thiên hướng Nguyệt Trần nói.
Nguyệt Trần gật nhẹ đầu, sau đó nhắm mắt, nhanh chóng thôi động Thống Ngự tổ văn xuất hiện, do có kinh nghiệm thôi động tổ văn một lần nên lần này tốc độ thôi động nhanh hơn không ít, chỉ khoảng thời gian mười mấy hơi thở đã thành công thôi động.
Chỉ thấy Nguyệt Trần chậm rãi mỡ mắt, một cổ lực lượng huyền ảo như có như không tản phát ra. Nhìn thì có vẻ không có gì quá mức đặt biệt, nhưng thực chất loại uy áp này lại khiến cho tất cả các cường giả đỉnh tiêm ở đây phải chấn động, bởi vì tổ văn trong cơ thể bọn họ đang run rẩy, kính sợ khi gặp phải loại tổ văn yếu ớt như ẩn như hiện này. Nhưng cảnh tượng đó chỉ duy trì được một lúc thì biến mất. Hiển nhiên là do Nguyệt Trần vẫn chưa thuần thục trong việc điều khiển tổ văn.
- Cái cảm giác này, đúng vậy, chính là nó!, sự tồn tại đỉnh cao, hoàn hảo nhất trong nhiều loại tổ văn "Thống Ngự tổ văn" với quyền năng có thể sử dụng sức mạnh của tất cả các loại tổ văn một cách hoàn hảo.
Đại trưởng lão Cổ Hồng Ân kích động tới run rẫy nói.
Các trưởng lão khác cũng gật đầu tán thành. Riêng, trong ánh mắt Nhị trưởng lão xoẹt qua một tia tham lam nhỏ bé, nhưng sau đó liền nhanh chóng áp chế xuống.
- Chuyện này của thiếu chủ phải được bảo mật tuyệt đối, còn về việc học tập sử dụng tổ văn thì sẽ do bọn ta chính tay dạy dỗ.
Đại trưởng lão lên tiếng, những người khác cũng gật đầu tán thành, mỗi người bọn họ đều sở hữu những loại tổ văn khác nhau. Nên đều có thể tham gia dạy dỗ Nguyệt Trần.
- Trước mắt cứ để Tiểu Trần ở chỗ ta học tập trước đã, rồi sẽ giao nó cho các vị dạy dỗ sau, các vị thấy thế nào?
Cổ Thương Thiên thấy vậy lên tiếng hỏi.
- Haha. Tộc trưởng là cường giả mạnh nhất Cổ Tộc thời điểm hiện tại tất nhiên phải để ngài dạy dỗ trước rồi, huống hồ đó còn là con trai của ngài.
Đại trưởng lão cười nói, tán thành việc cho Nguyệt Trần học tập ở chỗ Cổ Thương Thiên trước. Các trưởng lão khác cũng tán thành gật đầu, nói:
- Bọn ta không có ý kiến.
- Được vậy ta cùng Tiểu Trần đi trước, có gì sau lại mói tiếp.
Cổ Thương Thiên lên tiếng nói, sau đó đứng dậy cáo từ các trưởng lão, xong rồi bước ra ngoài.
Nguyệt Trần cũng nhanh chóng cuối đầu chào các trưởng lão, rồi cũng nhanh chóng đuổi theo Cổ Thương Thiên.
Hai cha con nhanh chóng quay về đình viện của mình.
----+----
- Hai cha con các chàng về rồi đấy à. Vào đây ăn tí dược liệu bồi bổ cơ thể, rồi nghỉ ngơi tí đi dù sao nay cũng mệt rồi.
Liễu Như Yên nhẹ nhàng nói.
- Tới liền đây, vợ của ta là đỉnh nhất.
Cổ Thương Thiên kéo tay Nguyệt Trần nhanh chóng đi lại.
- Hừ! Lẽo mép là giỏi, chàng mà dạy hư Trần nhi thì coi chừng thiếp.
Liễu Như Yên chóng nạnh nói.
Cổ Thương Thiên cười cười:
- Con nhà tông không giống lông cũng phải giống cánh chứ.
- Chàng còn nói. Liễu Như Yên giơ chân ra đạp tên vô lại này một cái, sau đó lại xoay qua Nguyệt Trần đầy tự hào, giơ ngón tay cái nói:
- Không hổ danh là con của Liễu Như Yên ta, vậy mà được sự công nhận của tổ văn mạnh nhất Cổ Tộc.
Sau đó Liễu Như Yên lao vào ôm hôn vào má Nguyệt Trần.
Nguyệt Trần ngửa đầu tự hào nói:
- Con trai của Thiên Liễu Đại Tôn làm sao kém được đây.
- Ồ. Không biết lúc ấy ai thất vọng vì chỉ được một loại tổ văn thừa nhận thế.
Liễu Như Yên lên tiếng trêu chọc.
- Ơ. Con giận người luôn.
Nguyệt Trần phòng má, giận dỗi nói.
- Haha, ta xin lỗi con được chưa.
Liễu Như Yên làm vẽ mặt xin lỗi nói.
- Hứ. Tạm tha cho người.
Một ngày cứ như vậy nhanh chóng trôi qua
---Sáng hôm sau---
- Tiểu Trần hôm nay phụ thân sẽ dạy con cách sử dụng và kiểm soát những loại tổ văn mà phụ thân sở hữu.
Cổ Thương Thiên nghiêm nghị nói.
- Dạ. Con sẽ chú ý.
Nguyệt Trần cũng nghiêm túc đáp.
Hai cha con người dạy, kẻ học. Thời gian thấm thoát trôi qua.
---3 năm sau---
- Bây giờ con đã coi như thành thục, miễn cưỡng thôi động được sức mạnh của tổ văn rồi. Con nghỉ tí đi rồi chúng ta qua chỗ Đại trưởng lão để con học tập tổ văn của ông ấy, con nhất định phải nghe lời ông ấy đó, ngày mai ta cùng với mẫu thân con ra ngoài xử lí chút việc khoảng tuần sau sẽ về.
Cổ Thương Thiên nói.
- Vâng ạ. Con sẽ chú tâm học hỏi tổ văn từ chỗ Đại trưởng lão ạ.
Nguyệt Trần nhanh chóng đáp.
- Ừm. Ngoan lắm.
Cổ Thương Thiên lấy tay xoa đầu Nguyệt Trần rồi nói.
Xế chiều Nguyệt Trần cùng với Cổ Thương Thiên đi đến đình viện của Đại trưởng lão. Chỉ thấy có một thân ảnh đang ngồi đánh cờ dưới gốc cây cổ thụ, tản phát ra khí tức cổ lão.
- Ồ. Đến rồi à, con đến sớm hơn ta nghĩ đấy tiểu Thiên, điều này cũng chứng tỏ thiên phú của thằng nhóc Nguyệt Trần này cũng không tệ đấy.
Cổ Hồng Ân lên tiếng nói, trong ánh mắt có sự tán thưởng đối với thiên phú của Nguyệt Trần, nhưng do sợ thằng nhóc này tự cao mà đánh mất tâm tính vốn có nên không khen ngợi quá mức.
- Hôm nay đệ tử xin phép giao Tiểu Trần lại cho ngài dạy dỗ trước. Mai đệ tử cùng Yên nhi đi xử lí chút việc bên ngoài khoảng tuần sau mới về ạ.
Cổ Thương Thiên cung kính đáp vì Đại trưởng lão chính là sư phụ khi xưa của hắn.
- Là chuyện của Kinh Thiên Lôi Động à?
Cổ Hồng Ân hỏi.
- Vâng ạ! Cổ Thương Thiên đâp.
- Ừm. Hai ngươi đi đi, tiểu Trần giao lại cho ta chăm sóc cho.
Cổ Hồng Ân thoải mái đáp.
- Được. Vậy đệ tử xin phép cáo từ trước.
Nói xong Cổ Thương Thiên cuối đầu hành lễ sau đó rời đi.
Nguyệt Trần nhìn theo bóng lưng phụ thân tâm trạng có chút buồn. Thì có thanh âm của Cổ Hồng Ân từ tốn vang lên xoa dịu nổi buồn của Nguyệt Trần.
- Chúng nó đi vài hôm là về ấy mà. Con biết chơi cờ không?.
- Dạ. Biết chút chút ạ.
Nguyệt Trần ngoan ngoãn đáp.
- Haha. Vậy hai người chúng ta chơi cờ tí nào!
Hai người một già, một trẻ hăn say đánh cờ, nhanh chóng đã trôi qua một ngày.
Sáng hôm sau Cổ Hồng Ân bắt đầu giảng dạy cho Nguyệt Trần về tổ văn của mình
---Hai ngày chậm rãi trôi qua---
- Chắc con cũng đói rồi để ta vào lấy chút đồ ăn, rồi hai ông cháu chúng ta cùng ăn.
Cổ Hồng Ân lên tiếng nói, sau đó xoay người vào trong đình viện lấy thức ăn. Trong lúc rãnh rỗi Nguyệt Trần không có việc gì làm nên khoanh chân ngồi tu luyện.
Không biết từ đâu xuất hiện một thân ảnh đứng trước mặt của Nguyệt Trần, như cảm ứng được có ngưởi ở gần, Nguyệt Trần nhanh chóng mở mắt ra thì chỉ thấy có một thân ảnh mặt áo choàng đen từ đầu đến chân, như cảm giác được nguy hiểm Nguyệt Trần nhanh chóng lấy ra dịch không phù bóp nát.
- Phản ứng cũng nhanh đấy, nhưng đáng tiếc là gặp phải ta.
Nam tử thần bí cười gằn nói, sau đó vung tay một cổ lực lượng hư ảo bao trùm lấy cơ thể Nguyệt Trần, sau đó vô hiệu hóa phù chú trên tay hắn, nội tâm Nguyệt Trần dao động mạnh mẽ, cảm giác nguy hiểm tràng lang trong nội tâm.
- Dừng tay! "Cho ta"!!!
Có một con cờ màu trắng khổng lồ bất chợt xuất hiện với sức mạnh khủng khiếp từ thiên không lao thẳng xuống đầu của người thần bí.
Ầm.
Tưởng chừng người thần bí sẽ né tránh đòn công kích ấy nhưng không, chỉ thấy hắn vung tay đỡ lấy con cờ ấy một cách nhẹ nhàng.
- Đại trưởng lão Cổ Tộc chỉ có vậy thôi ư?
Người thần bí tỏ vẻ khinh miệt nói, chỉ thấy người thần bí vung tay nhẹ nhàng bóp nát con cờ màu trắng kia.
Rắc, rắc, ầm, ầm.
- Hừ! Chưa xong đâu! Cổ Hồng Ân trầm giọng quát.
- Thiên Kỳ tổ văn! Khai!!. Lấy Đại Địa làm bàn cờ, lấy Thiên Đạo làm con cờ, Thiên Địa khốn sát trận, mở!!!.
Chỉ thấy mặt đất xuất hiện các đường vân màu xanh lam trồi lên hình thành một bàn cờ rộng hàng vạn trượng, trước mặt Cổ Hồng Ân cũng có một bàn cờ màu xanh lam nhưng chúng nhỏ hơn rất nhiều, sau đó trên tay Cổ Hồng Ân xuất hiện một con cờ màu trắng nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ trước mặt. Trên bàn cờ khổng lồ cũng xuất hiện một con cờ máu trắng tương tự giáng xuống bàn cờ với uy thế kinh người.
Ầm, ầm, ầm,....
Không hề dừng lại Cổ Hồng Ân liên tục tạo ra các con cờ trắng, đen sau đó điên cuồng đặt chúng xuống bàn cờ. Cổ Hồng Ân thừa hiểu kẻ đang đứng trước mặt mình chính là một Cấm Kị cường giả, nên vừa ra tay chính là sát chiêu. Mong muốn gây ra động tĩnh lớn thu hút cường giả Cấm Kị trong tộc đến hỗ trợ.
- Vùng vẫy vô ích mà thôi. Không ai cứu được các ngươi đâu.
Người thần bí cười gằng, ngưng tụ chưởng ấn đối kháng trực diện với các con cờ đang chấn xuống.
Ầm ầm.
Số lượng con cờ trên bàn càng lúc càng tăng, uy áp cũng ngày càng khủng khiếp chấn xuống người thần bí. Chưởng ấn của người thần bí nhanh chóng vỡ nát.
Răng rắc, ầm ầm.
- Không tệ, không tệ. Nhưng mà...chỉ đến đây thôi!
Chỉ thấy người thần bí lấy ra một cây đao màu đen tuyền, trên thân lưỡi đao tản phát ra thứ sức mạnh khiến người khác không rét mà run.
- Phá Diệt Thần Đao Trảm!
Người thần bí vung đao, một vết cắt khủng bố và nồng nặc sát cơ chém thẳng vào bàn cờ trên bầu trời.
Xoẹt
Ầm
Răng rắc
Ầm Ầm
Vết cắt chém thẳng vào bàn cờ, với sức mạnh khủng bố bàn cờ nhanh chóng sụp đổ, Cổ Hồng Ân cũng phun ra một ngụm máu.
- Ta nói rồi, mọi cố gắng của ngươi đều vô ích thôi.
Người thần bí khinh bỉ nói.
- Đại trưởng lão!!!
Nguyệt Trần hét lên, nội tâm tràng ngập lo sợ.
- Ta... Vẫn còn một con cờ chưa đặt xuống đó.
Cổ Hồng Ân yếu ớt nói.
Sau đó dùng sức đặt con cờ cuối cùng xuống.
Ầm
Thiên địa chấn động dữ dội, một cỗ lực lượng mạnh mẽ nhanh chóng phủ xuống. Đồng tử người thần bí co rút lại.
- Tuyệt Sát Lệnh!
Cổ Hồng Ân gào thét. Một cảm giác tử vong lan tràn khắp toàn thân của người thần bí. Chỉ thấy trên bầu trời đang chậm rãi xuất hiện một con mắt lạnh lùng vô cảm, có màu đỏ máu, tỏa ra sát khí kinh thiên như muốn nuốt chửng cả thiên địa. Nó chính là một phần của thiên đạo chi nhãn được gọi là thẩm phán chi nhãn với quyền năng cho phép nó có thể diệt sát tất cả những kẻ dám chống lại thiên đạo này. Nội tâm người thần bí mãnh liệt trầm xuống.
Linh tính mách bảo rằng nếu như để nó hoàn toàn mở ra thì chỉ có con đường chết. Người thần bí bùng phát hết toàn bộ nguyên lực trong cơ thể, sau đó bay vọt lên vị trí của Cổ Hồng Ân nhằm giết chết kẻ thi triển ra nó.
- Chết!
Thấy người thần bí lao về phía mình Cổ Hồng Ân không hề sợ hãi ngược lại là nở một nụ cười thần bí.
*Đây là lần đầu mình viết truyện nếu có sai sót mong mọi người thông cảm và góp ý nha ^_^ Cảm ơn mọi người nhìu.