Chương 1: Tham ngộ Thái Cổ Nguyên Kinh - bước đầu của bi kịch

Cổ Thần Vực - Cổ Tộc

Bên trên diễn võ trường có một nam tử khoảng 9 10 tuổi với khuôn mặt anh tuấn là một mỹ nam chính hiệu, sau này lớn lên chắc chắn sẽ khiến cho nhiều nữ nhân phải điêu đứng, giờ đây cậu ta đang tĩnh tâm mà tu luyện. Xung quanh thân thể có hư ảnh một con cự long màu hoàng kim phun ra nuốt vào đại lượng thiên địa nguyên khí, thiên địa nguyên khí ồ ạt chảy vào người của nam tử, rột rửa kinh mạch khắp toàn thân, sau đó ngưng kết lại ở đang điền.

Nam tử đang tu luyện trên diễn võ trường ấy là Cổ Nguyệt Trần thiếu chủ của Cổ Tộc một trong tam đại thế lực mạnh nhất Nguyên Giới. Hắn vốn dĩ là một người hiện đại tên Nguyễn Hải nhưng do bị gặp một cơn hỏa hoạn ở khu chung cư mà hắn ở dẫn đến mất mạng, sau đó trùng sinh thành nhi tử của tộc trưởng Cổ Tộc thời điểm hiện tại là Cổ Thương Thiên cùng với Liễu Như Yên chủ mẫu của Cổ Tộc.

- Trần nhi của ta đúng là thiên tài mà. Chỉ mới 9 tuổi đã tu luyện đến cảnh giới Địa Nguyên cảnh trung kỳ rồi, với thiên phú như vậy tương lai nó chắc chắc sẽ vấn đỉnh Cấm Kị trở thành cường giả cấp độ Cấm Kị thứ sáu của tộc ta rồi!

Có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, ẩn trong giọng nói ấy là niềm tự hào, yêu thương vô bờ bến của một người mẹ.

Đó là một vị mĩ phụ dáng người cân đối chỗ cần lồi thì lồi chỗ cần lõm thì lởm, cho dù đang khoát trên mình bộ áo phượng rộng phùng phình, nhưng cũng không thể che đậy được những đường cong yêu mị, như có thể hút hồn chết những nam nhân dám đối mặt với nàng, khuôn mặt mĩ miều trắng nỏn, mắt phượng, mày liễu, môi hồng, như tô thêm vẻ đẹp khiến cho hoa cỏ phải e thẹn mà ngước nhìn. Chưa kể đến khí chất mà nàng tảng phát ra như một vị nữ hoàng cao cao, tại thượng, như một vị hoàng hậu mãu nghi thiên hạ. Đó chính là Liễu Như Yên mẫu thân của Cổ Nguyệt Trần.

- Con trai của Cổ Thương Thiên ta làm sao mà không ưu tú được chứ. Hahaha!.

Nam tử kế bên Liễu Như Yên vừa cười vừa nói, trong mắt nam tử có sự tán thưởng và tự hào của người cha khi nhìn vào đứa con của mình. Nam tử này chẳng ai khác ngoài Cổ Thương Thiên gia chủ hiện tại của Cổ Tộc là cường giả Cấm Kị hàng thật giá thật. Cổ Thương Thiên chỉ đứng yên đấy nhưng khí tức tản phát ra như một vị vương giả chí cao vô thượng, không thể khinh nhờn, với thân hình cao to, săn chắc, tóc dài tung bay, khuôn mặt hoàn mĩ không góc chết tạo nên một nam tử hoàng hảo giữa thiên địa.

- Ngày mai là ngày mà các đệ tử trong tộc cảm ngộ Thái Cổ Nguyên Kinh rồi, không biết Trần Nhi có thể thức tỉnh được mấy loại tổ văn đây?!.

Liễu Như Yên nói, trong lời nói ẩn chứa một chút xíu sự lo lắng.

- Nàng phải tin tưởng vào con trai của chúng ta chứ. Với lại ta là phụ thân của nó đã thành công thức tỉnh được 7 loại tổ văn rồi, nó là con trai của chúng ta làm sao có thể kém hơn ta được chứ. Nà lo lắng thái quá rồi đấy. Hahaha.

Cổ Thương Thiên cười nói, trên vẻ mặt ấy tràn đầy sự tự tin với việc con trai mình có thể thức tỉnh được nhiều loại tổ văn. Nhưng chưa cười được bao lâu thì có một đôi bàn tay trắng nỏn, mềm mại nhéo vào eo của Cổ Thương Thiên sau đó có thanh âm mềm mại và có ẩn một chút ý tứ tức giận như có như không:

- Chàng nói ai lo lắng thái quá đấy hả?

- là ta! Là ta lo lắng thái quá, nàng buông tay đi a, đau quá! T.T

Cổ Thương Thiên la lên trong giọng nói đầy sự ủy khuất.

Liễu Như Yên lại cất giọng đầy sự tự tin:

- Hừ! Cho chàng chừa! Chàng đừng quên thiếp cũng là Cấm Kị cường giả đấy!

- Tiểu Trần ơi! Mẫu thân con lại ăn hiếp ta này!

Cổ thương Thiên bất chợt hét lớn cầu cứu con trai. Trong giọng nói như đầy sự ủy khuất.

- Mẫu thân cứ đánh ông ấy đi con ủng hộ nha.

Giọng nói Nguyệt Trần vang lên làm cho Cổ Thương Thiên thoáng chốc cứng đơ:

- Nghiệt tử! Đúng là nghiệt tử mà! Đúng là uổng công ta đẻ con mà! Huhu T.T

Cổ Thương Thiên vẻ mặt buồi tuổi nóng giận nói.

- Chàng nói ai là nghiệt tử a! Chàng thử nói lại lần nữa xem!.

Liễu Như Yên túm lấy cổ áo Cổ Thương Thiên kéo lại hỏi.

- Ta nói ta a! Cổ Thương Thiên ủy khuất nói.

- Thôi được rồi bàn chính sự thôi. Vẻ mặt của Liễu Như Yên cấp tốc thay đổi thành một mặt nghiêm chỉnh và nghiêm túc nói:

- Trần nhi, ngày mai là con sẽ được bước vào tổ địa để cảm ngộ Thái Cổ Nguyên Kinh rồi! Nên nay con nghỉ sớm đi, để mai có tinh thần mà cảm ngộ.

- Vâng! Mẫu thân. Nguyệt Trần đáp.

- Vậy con vào phòng nghỉ trước đây ạ. Sáng mai gặp lại. ^.^. Nguyệt Trần lại nói.

- Được con nghỉ sớm đi, sáng mai gặp. Cổ Thương Thiên cùng Liễu Như Yên cùng lúc nói.

---Sáng Hôm Sau---

Nguyệt Trần đẩy cửa phòng bước ra ngoài. Vừa ra ngoài thì ngay trong tầm mắt của Nguyệt Trần hai thân ảnh quen thuộc một nam một nữ đứng đó mà đợi chờ, còn ai khác ngoài Cổ Thương Thiên cùng Liễu Như Yên chứ.

- Phụ thân, mẫu thân. Hai người dậy sớm thế.

Nguyệt Trần hỏi.

- Hai chúng ta cũng mới tới thôi. Mà thôi, chúng ta đi đến tổ địa nào. Cổ Thương Thiên thoải mái nói.

Sau đó, chỉ thấy Cổ Thương Thiên phất tay một cái có một cổ sức mạng khủng bố bạo phát, khiến thiên địa nguyên khí xoay chuyển tạo thành một cánh cổng dịch chuyển ngay trước mặt. Ngay lúc đó ba người cùng nắm tay nhau bước vào cánh cửa truyền tống.

Vù, vù,....

Khi bước qua cánh cổng truyền tống thì khung cảnh xung quanh cấp tốc thay đổi, trước mặt ba người xuất hiện một cánh cổng khổng lồ chứa đầy các loại hoa văn cổ lão, như tồn tại vào thời viễn cổ. Ngoại trừ ba người Nguyệt Trần còn có rất nhiều những thân ảnh khác, họ chính là những đệ tử khác của Cổ Tộc. Bất chợt trong đám đông vang lên tiếng hô vang:

- Tộc trưởng, Tộc trưởng phu nhân với thiếu chủ đến rồi kìa mọi người.

Sau đi thanh âm đó vang lên, thì tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía của ba người. Thấy thế Cổ Thương Thiên cũng cất tiếng:

- Xin lỗi, vì đã để mọi người đợi lâu. Giờ đây thì ta sẽ mở ra tổ địa để mọi người vào cảm ngộ Thái Cổ Nguyên Kinh liền đây. Hahaha.

Vừa dứt câu thì Cổ Thương Thiên dang rộng hai tay đón nhận cuồn cuộn thiên địa nguyên khí đổ dồn vào người. Sau đó hai tay Cổ Thương Thiên nhanh chóng kết ấn. Trong lòng bàn tay của Cổ Thương Thiên xuất hiện một loại phù văn kì lạ màu hoàng kim, ẩn trong đó là một nguồn sức mạnh khủng bố như có thể hủy thiên diệt địa.

Chỉ thấy Cổ Thương Thiên dùng tay có phù văn màu hoàng kim ấy dùng lực chưởng vào cánh cổng bằng đá phía trước. Sau đó cất giọng quát:

- Tổ địa bí cảnh! "Mở", "Cho", "Ta"!!!

- Ầm Ầm....

Cách cửa khổng lồ ấy chậm rãi mở ra. Khi cánh cổng mở ra thì có một cổ lực lượng mạnh mẽ men theo khe hở khi mở cổng mà ùa ra ngoài. Sau một khắc ngắn ngủi cánh cổng ấy đã mở ra hoàn toàn. Sau khi cách cổng mở ra thì trong ánh mắt của các tộc thân thế hệ trẻ của Cổ Tộc tản phát ra sự cuồn nhiệt, như hận không thể lai vào ngây lập tức vậy, nhưng họ lại không dám xong vào vì chưa có sự cho phép của Tộc trưởng. Thấy tình cảnh này Cổ Thương Thiên lớn giọng nói:

- Còn chờ gì nữa! Hãy vào mà cảm ngộ Thái Cổ Nguyên Kinh, thức tỉnh tổ văn cho riêng mình đi.

Như chỉ chờ có thế hàng loạt tộc nhân Cổ Tộc nhanh chóng lao vọt vào Tổ Địa vì đây chính là thứ mà họ chông chờ bấy lâu nay, thủ đoạn nổi danh của Cổ Tộc, "Cổ Văn" thứ sức mạnh mà biết bao người trong Nguyên Giới khao khát có được, giờ họ may mắn có được cơ hội lĩnh ngộ làm sao mà không vội vanhf không hưng phấn được chứ.

Trong lúc mọi người đang dùng tốc độ nhanh nhất bay vọt vào Tổ Địa thì Nguyệt Trần chỉ chậm rãi dạo bước đi vào Tổ Địa mà thôi, dù sao Nguyệt Trần cũng đã sống hai kiếp chút tâm cảnh này là thứ vẫn phải có.

Bước vào Tổ Địa là một khung cảnh hoàn toàn khác với bên ngoài, nếu bên ngoài là một mật thất tối tăm và cũ kĩ, thì nơi này lại là một hòn đảo nhỏ lơ lững giữa không trung xung quanh có tám cột đá cao hàng trăm trượng trên những cột đá có hư ảnh cự long uốn quanh như ẩn như hiện, còn ngay giữa trung tâm hòn đảo là một bệ đá cao khoảng chừng hơn một thước, trên bệ đá là một quyển sách màu hoàng kim lộng lẫy, có hư ảnh của vô số văn tự kì lạ nhưng đầy sự huyền ảo ẩn bên trong.

- Đây là Thái Cổ Nguyên Kinh ư!

Nguyệt Trần nhỏ giọng nói.

Sau vài hơi thở, thì dường như mọi người đã tụ tập dầy đủ. Thì bỏng một cổ lực lượng hùng mạnh bạo phát mà ra.

Oành oành.

Thái Cổ Nguyên Kinh chậm rãi mở ra, theo sau đó là một lượng lớn văn tự kì bí màu hoàng kim cũng bay vọt ra ngoài với tốc độ như tia chớp, chúng bay xung quanh đám người Nguyệt Trần đang ngồi nhập định, như đang tiềm kiếm chủ nhân cho mình vậy. Thấy vậy đám người Nguyệt Trần cũng nhanh chóng vận chuyển Thái Thượng Ngự Nguyên Kinh công pháp chủ tu của Cổ Tộc có khả năng điều khiển Tổ Văn, cũng như phát huy tối đa sức mạnh của chúng. Nhưng trong trường hợp này thì Thái Thượng Ngự Nguyên Kinh lại có tác dụng thu hút Tổ Văn nhập thân.

- Ta đã thành công nhận được sự thừa nhận của của Thôn Nguyên Tổ Văn rồi!

Có một nam tử bất chợt ngửa đầu cười dài giữa đám đông khiến mọi người chú ý. Hiển nhiên nam tử đó đã thành công nhận được sự công nhận của một loại Tổ Văn(Thôn Nguyên Tổ Văn) rồi. Sự thành công của nam tử kia như liều thuốc kích thích làm cho mọi người càng hưng phấn, mong chờ xem Tổ Văn của mình sẽ như thế nào.

Hơn một canh giờ đã trôi qua hầu hết mọi người đều đã thức tỉnh Tổ Văn. Tổ Văn có đang dạng chủng loại như( Thôn Nguyên Tổ Văn có khả năng tăng cường khả năng hấp thụ nguyên lực trong trời đất với tốc độ cực nhanh, thậm chí theo một ý nghĩa nào đó thì người sở hữu Thôn Nguyên Tổ Văn sẽ có nguyên lực gần như vô hạn; Thiên Cơ Tổ Văn cũng là một loại Tổ Văn với khả năng dự đoán một đoạn tương lai gần trong khoảng thời gian ngắn , hoặc cũng có thể dự đoán tương lai xa nhưng khá tốn thời gian, hoặc Thạch Phách Tổ Văn có thể gia tăng khả năng phòng thủ, sức công phá của người tu luyện thể tu tới mức độ khủng khiếp; còn có rất nhiều loại tổ văn khác với muôn vàng chủng loại cùng năng lực mới lạ chờ người khai phá.).

Càng chứng kiến số lượng người ở Tổ Địa càng lúc càng ít, Thái Cổ Nguyên Kinh đang dần lật đến những trang cuối cùng, nội tâm Nguyệt Trần càng ngày càng gấp gáp, sợ hãi.

- Không lẽ... Ta là người duy nhất không được tổ văn chấp nhận ư?. Tâm trạng của Nguyệt Trần bất chợt trầm xuống.

- Không... Ta nhất định sẽ thành công. Nguyệt Trần nhanh chóng vực dậy tinh thần, điên cuồng thôi động Thái Thượng Ngự Nguyên Kinh.

- AAAAAAAA!

- Ta nhất định! Sẽ! Thành! Công!. Nguyệt Trần ngửa đầu gào thét, thôi động Thái Thượng Ngự Nguyên Kinh tạo thành hư ảnh cự long ngửa đầu gầm thét tạo nên sức mạnh kinh thiên động địa.

Như đáp lại sự cố gắp của Nguyệt Trần. Ngay khi trang cuối cùng của Thái Cổ Nguyên Kinh được lật ra thì có một đoàn sáng màu hoàng kim mờ nhạt bay vọt ra ngoài, với tốc độ cực kì khủng khiếp lao thẳng vào cơ thể Nguyệt Trần. Lúc đoàn sáng đó dung nhập vào cơ thể Nguyệt Trần thì đó cũng là lúc Thái Cổ Nguyên Kinh chính thức khép lại.

- Chỉ... Chỉ có được một loại tổ văn thôi ư?. Nguyệt Trần nói thầm cùng với sự tiếc nuối.

Tuy Nguyệt Trần không cam lòng rời khỏi Tổ Địa nhưng Thái Cổ Nguyên Kinh đã đóng, chốc lát nữa thì tất cả mọi người đều sẽ bị truyền tống ra khỏi Tổ Địa mà thôi. Có một pháp trận đặc biệt dưới trân Nguyệt Trần tạo ra dao động không gian mãnh liệt bao phủ lấy Nguyệt Trần, Nguyệt Trần hiển nhiên biết đây là truyền tống trận giúp đưa các đệ tử từ Tổ Địa ra bên ngoài. Tuy đang được truyền tống ra ngoài nhưng ánh mắt Nguyệt Trần vẫn chưa bao giờ rời khỏi Thái Cổ Nguyên Kinh kia dù chỉ một chút.

Trong chốc lát Nguyệt Trần đã được pháp trận truyền tống ra ngoài.

- Trần nhi! Con có sao không, sao ra trễ thế?.

Liễu Như Yên lo lắng vừa hỏi vừa dùng thần thức kiểm tra cơ thể Nguyệt Trần từ đầu đếnn chân.

- Con không sao ạ. Nhưng...

Nguyệt Trần dừng lại một nhịp rồi nói tiếp:

- Con...Con xin lỗi mẫu thân, phụ thân con chỉ nhận được sự công nhận của, một loại tổ văn thôi ạ.

Trong lời nói của Nguyệt Trần ẩn chứ một nổi buồn không thể diễn tả được, lời nói của Nguyệt Trần cũng làm cho hai vợ chồng Cổ Thương Thiên thoáng chốc trầm mặt, nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ vui cười nói:

- Không sao đâu con trai, một loại tổ văn cũng được, với thiên phú của con vấn đỉnh Cấm Kị là chuyện trong tầm tay rồi.

- Vậy con được sự công nhận của tổ văn nào vậy? Biết đâu là một loại tổ văn với khả năng nghịch thiên thì sao?

Liễu Như Yên nhẹ nhàng nói.

Nguyệt Trần đương nhiên hiểu ra sự an ủi trong câu nói của nẫu thân. Nguyệt Trần đáp:

- Con nhận được sự chấp nhận của Thống Ngự tổ văn ạ.

- Cái gì cơ?! Con thật sự thức tỉnh được Thống Ngự tổ văn hả?

Cổ Thương Thiên bất ngờ thốt lên, vẻ mặt không sao che giấu được sự kinh hãi, xen vào đó là một tia vui mừng.

- Sao vậy ạ?

Nguyệt Trần gật đầu, ngờ vực hỏi.

- Haha. Không hổ là con trai của ta.

Cổ Thương Thiên ra vẻ tự hào nói. Sau đó lại bắt đầu giải thích:

- Con biết không, Thống Ngự tổ văn là loại tổ văn cho phép con điều khiển, cũng như sử dụng quyền năng của tất cả mọi loại tổ văn bên trong Thái Cổ Nguyên Kinh đấy!

- Thật sự lợi hại như vậy sao ạ?

Nguyệt Trần vẫn có chút không tin tưởng được, ngờ vực hỏi lại lần nữa.

- Con thử thi triển tổ văn để ta xác nhận lại cho chắc chắn. Cổ Thương Thiên lên tiếng đề nghị.

Nguyệt Trần gật đầu làm theo. Hắn nhắm chặt đôi mắt cảm nhận nguồn năng lượng hư ảo, sâu bên trong tâm hồn của hắn có tồn tại một đạo tổ văn huyền ảo, như có như không, bắt gặp sự tồn tại ấy Nguyệt Trần nhanh chóng dụng tâm thôi động nó. Nhưng tốc độ thôi động tổ văn lại rất chậm, nó di chuyển từng chút, từng chút một. Sau một hồi lâu cuối cùng Nguyệt Trần hắn cũng thành công thôi động Thống Ngự tổ văn ra bên ngoài.

Chỉ thấy Nguyệt Trần chậm rãi mở ra đôi mắt thăm thúy, bên mắt phải của Nguyệt Trần xuất hiện một hư ảnh của một loại văn tự kì bí như ẩn như hiện. Khi nhìn vào văn tự ấy Cổ Thương Thiên cảm nhận thấy một sự run rẩy, kính sợ của 7 loại tổ văn bên trong cơ thể, như gặp phải sự tồn tại tối cao nhất của bọn chúng. Khi thấy cảnh tượng này thì Cổ Thương Thiên càng chắc chắn loại tổ văn trong mắt phải của Nguyệt Trần chắc chắn là Thống Ngự tổ văn vì chỉ có sự tồn tại như nó thì mới có thể làm cho các loại tổ văn khác run sợ như vậy.

*Đây là lần đầu mình viết truyện nếu có sai sót mong mọi người thông cảm và góp ý nha ^_^ Cảm ơn mọi người nhìu.