“Cậu đang nghĩ gì thế?” – Sivir tò mò hỏi.
Tiếng nói cất lên kéo Ezreal trở về với thực tại. Tuy ‘Sivir’ khá đáng ghét, nhưng nếu có tiền, cô làm việc vô cùng đáng tin. Nhưng Sivir hiện tại thì chưa chắc. Đang định từ chối, Ezreal chợt nghĩ đến một thứ: các phi vụ mà Sivir lúc trẻ con thường làm, chính là thám hiểm di tích cùng trộm mộ. Máu thám hiểm dần nổi lên, nhưng Ezreal vẫn cần hỏi lại:
“Tôi có một điều kiện. Thậm chí, nếu phi vụ của cậu thành công, tôi sẽ không lấy một đồng nào. Hơn nữa còn trả thêm tiền cho cậu, chỉ cần cậu có thể dẫn tôi đi qua sa mạc tới Đĩa Mặt Trời.”
“Không thành vấn đề!.” Trái với tưởng tượng của Ezreal, Sivir lại phá lệ sảng khoái đáp ứng, làm cậu bé khá ngạc nhiên.
Thông báo qua với Jayce để anh ta tiếp tục nghiên cứu Nashramae, Ezreal lên đường cùng Sivir, với gần chục đứa trẻ khác nữa. Chúng cưỡi những con kình ngư cát để di chuyển trên sa mạc. Kình ngư cát là những sinh vật mà những Người thu gom bần cùng thường sử dụng, để đi nhặt nhạnh trên những thành phố bỏ hoang, đồng thời bảo vệ họ khỏi đạo tạc.
Phế tích lần này của lũ trẻ là ở gần Zuretta phía nam Nashramae về phía sa mạc. Ezreal hứng thú lặng lẽ theo bọn trẻ luồn lách trong lăng mộ cổ. Tuy nhờ vào kiến thức của mình, cậu có thể dễ dàng phá giải bẫy rập, tìm lối đi. Nhưng thật đáng ngạc nhiên, Sivir có thể tự mình làm phần lớn những việc này. Tuy không có học rộng, hiểu nhiều, nhưng những kiến thức và kỹ năng của cô nhóc đều dùng chính mạng sống của mình đánh đổi.
Trên đường đi, lũ trẻ đều líu ríu trò chuyện với nhau, trừ Sivir bận rộn liều mình đi tít phía trên, và Ezreal thì lững thững vừa đi vừa đánh giá, ghi ghi chép chép. Cuối cùng, lũ trẻ cũng tìm ra Phòng chứa. Sau khi phá giải cơ quan cuối cùng, Phòng chứa mở ra, là ở sâu dưới lòng đất. Lũ trẻ liền buộc dây kéo nhau xuống. Ezreal là người đi cuối cùng, nên sẽ không xuống phía dưới mà đảm nhiệm đứng ở bên trên kéo dây. Tuy nhiên, bằng vào phép thuật, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng phía dưới.
Thứ ở phía dưới làm bọn trẻ hoa cả mắt lên. Xung quanh toàn là vàng bạc, đá quý, cơ man bao đồ có giá trị, là kho báu giá trị nhất từng thấy. ‘Không ổn!’ Ezreal thầm nghĩ, kho báu này chính là chuyến đi trộm mộ cuối cùng của Sivir. Chờ bọn trẻ xuống hết dưới, đang ngây người nhìn ngắm kho báu, Ezreal liền lặng lẽ phiêu phù theo vách tường tà tà trượt xuống, nấp vào một góc kín.
Nhân lúc, Sivir không chú ý, lũ trẻ nháy mắt với nhau. Sau đó, một tên to con nhất, tên là Mhyra lặng lẽ tiếp cận rồi húc mạnh, xô ngã Sivir. Thoáng cái, có thêm mấy tên nhào đấy giữ chặt, ẩu đả cùng Sivir. Đến khi cô kiệt sức, Mhyra mới cười lớn:
“Haha, toàn bộ kho báu này đều thuộc về bọn tao. Và cả đống tiền bạc mà mày cất ở nhà nữa, Sivir thân mến.”
“Khốn kiếp, tao tưởng chúng ta là bạn bè” – Sivir oán hận nói, trong miệng cố ngậm để không phum ngụm máu tắc trong cổ họng ra.
“Bạn bè quái gì chứ, đồ ngu! Sau đó, ta sẽ bắt tên tiểu quỷ mà cô mang theo làm sai vặt kéo hết đống châu báu này lên, sau đó kiếp hết tiền của hắn. Nhanh thôi, hai người sẽ được đoàn tụ mục xác nơi này!”
Trong khi Sivir đang tuyệt vọng cùng cực, một tiếng tặc lưỡi khinh thường vang lên. Ezreal dần bước ra từ bóng tối. Hai cánh tay nhỏ nhắn của cậu lúc này mới lộ ra khỏi áo choàng, có thể thấy chằng chịt những ký tự cổ ngữ mờ mờ trong da thịt, giờ đây dần sáng lên ánh sáng màu xanh lam rất bắt mắt.
“Đủ rồi.”
Cậu nói nhẹ nhàng, rồi khẽ phẩy tay. Trong cơn kinh hoàng của lũ trẻ, Mhyra đang đứng phía xa bị một tia sáng xanh hất tung đập vào vách tường. Những đứa trẻ khác co rúm vào một góc. Ezreal bước tới bế Sivir dậy theo kiểu bế công chúa. Tuy hình thể hiện giờ của cô bé còn cao nhỉnh hơn so với Ezreal, nhưng đôi bàn tay nhỏ bé, rắn chắc của cậu bế cô bé lên nhẹ bẫng. Ezreal khẽ hỏi:
“Có đau lắm không?”
Trong vầng sáng chói lòa cùng cái nhìn chăm chú của tiểu soái ca, Sivir ngoan ngoãn lắc đầu, không nói gì, dần cảm nhận được một cảm giác ấm áp. Lâu lắm rồi, từ khi gia tộc cô bị thảm sát. Ezreal khẽ mở cánh tay ra, Sivir liền được luồng ánh sáng xanh nhẹ nâng lên, cậu bé cương chiều xoa đầu cô. Sau đó, mặt kệ bọn trẻ đang co rúm ngồi ngoan ngoãn trong góc, Ezreal lấy ra một bình ma được khẽ đổ xuống đất.
Bình ma dược màu xanh trong, hương thơm nhè nhẹ, khi đổ xuống đất không ngấm vào, mà dần lan tỏa ra, ánh sáng xanh càng rực rỡ. Theo thi phép của Ezreal, dưới đất dần hình thành một hình vòng tròn, càng ngày càng tỏa ra ánh sáng rực rỡ mà ấm áp. Chợt, cậu khẽ nói thầm:” Vòng Xoáy Không Gian.”
Lập tức, toàn bộ lũ trẻ cùng vàng bạc châu báu được dịch chuyển lên trên bề mặt sa mạc. Dần cảm nhận được những cơn gió sa mạc quen thuộc, Sivir loạng choạng đứng lên. Hai đứa liền chất hết hàng hóa lên trên những con Kình ngư cát còn thừa ra. Xong xuôi, Sivir gắt lên với lũ trẻ:” Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa!” rồi cùng Ezreal rời đi. Ezreal lúc này ngồi cùng cô trên một con Kình ngư quái, ôm cô bé trong lòng, nhìn khuôn mặt nhu thuận của Sivir, cậu khẽ hỏi thăm dò:
“Anh đã nói, tất cả chỗ châu báu này thuộc về em, anh sẽ không lấy thứ gì.”
“Không, em chỉ muốn đi cùng anh thôi.”
Sivir thủ thỉ nói, cũng không từ chối Ezreal đột nhiên thay đổi xưng hô, lại còn thuận theo. Cô bé đã thay đổi, nhưng không phải trở thành lính đánh thuê ham thiền tràn đầy oán hận. Ngược lại, cô cảm thấy thương hại lũ bạn. Đúng là đứng nói chuyện không đau eo! Vì kế hoạch của lũ trẻ không thành công, không phải nếm cay đắng cùng cực, Sivir chỉ cảm thấy tiền tài đúng là hại người. Hơn nữa, cô bé dần bị Ezreal ảnh hưởng, không quan tâm tới báu vật mà chỉ tận hưởng hành trình khám phá trong sa mạc. Trong cô dần nhiều thêm ý vị cao quý, dần hướng tới thực sự trở thành Tiểu công chúa của Shurima.