Thật may mắn, trong kho tàng mà họ tìm được, có một vài viên đá kỳ lạ màu làm nguyên chất mà đến hiểu biết rộng rãi như Ezreal còn không biết đến. Tuy nhiên, cậu lờ mờ nhận ra, đây là viên đá từ Shurima từ thời Chiến Tranh Cổ Ngữ mà trong nguyên tác, đội thám hiểm Nhà Giopara tìm ra được một viên, mà mọi nhà nghiên cứu của Nhà Giopara lại chỉ cho rằng đây là viên đá bình thường.
Cho đến ‘Jayce’, anh chàng ngạo mạn này đinh ninh rằng viên đá này bất phàm và dốc sức nghiên cứu. Chính sự khó khăn của viên đá này đã rèn giũa tính cách của ‘Jayce’, khiến anh trở nên hòa đồng, ham học hỏi hơn. Năng lượng từ viên đá đó đã rèn nên cây búa nổi danh của Jayce.
Ezreal liền đem mấy viên đá này khoe cho Jayce, giảng giải cho anh ta về sự thần kí của chúng, lại nói ra bí quyết nghiên cứu, đó chính là tách nhỏ nữa ra, trích xuất năng lượng từ từng mẩu nhỏ như hạt cát. Jayce được thầy mình “giảng bài”, trong lòng như lửa đốt, rục rịch mãi không thôi, đắn đo mãi mới chủ động xin Ezreal được mang về Viện nghiên cứu của Giáo sư Heimerdinger để nghiên cứu.
Ezreal liền mừng rỡ đồng ý, lại dặn dò đủ điều, chỉ dẫn thêm một vài tài liệu nghiên cứu, cùng cấp quyền sử dụng phòng nghiên cứu cá nhân cho Jayce. Sau đó, cậu ta hí hửng cùng Sivir cưỡi trên một con Skallashi đi về phía sa mạc. Dựa theo một tấm bản đồ chi tiết khá đắt đỏ, hai người khéo léo tránh qua mọi nguy hiểm trên Đại Sa Hải.
Bất ngờ thay, khi đi đến cuối Đại Sa Hải là tới Đĩa Mặt Trời, hai người hảo hứng khám phá khắp nơi. Ezreal thậm chí còn muốn thử hồi sinh Hoàng Đế Azir, bởi vì chỉ cần Azir giúp sức, cậu sẽ nhanh chóng tìm thấy được tung tích của bố mẹ mình mà không phải lang thang mọi nơi. Nhưng nghĩ lại, nếu vậy dòng thời gian sẽ vượt ra ngoài tầm nắm của cậu. Hơn nữa, Sivir còn quá nhỏ, chưa thể chịu đựng được nghi lễ hiến máu đó.
Khi đi dọc dòng sông Kahleek, Ezreal chợt gặp 2 người đang cưỡi trên 2 con Skallashi, có vẻ như đang cố tình đợi cậu. Đến gần chào hỏi, hóa ra là người quen: Pháp Sư Cổ Ngữ Ryze. Ryze có ngoại hình của một người đàn ông trung niên, đầu trọc lóc, toàn thân da màu tím, ký hiệu cổ ngữ được xăm khắp người, cả trên đầu.
Người đồng hành cùng ông chính là Kala. Kala là một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt chằng chịt vết sẹo. Qua truyện ngắn Ryze: Vùng Đất Chết, ấn tượng của Ezreal đối với bà vô cùng tốt.
Kala là một phụ nữ vô cùng mạnh mẽ. Bà vốn là thủ lĩnh của một bộ lạc, nhưng do tuổi cao, nên đã nhường lại cho lớp trẻ, con cháu của bà thì đã mất hết. Bộ lạc của bà có một tập tục, đó là để những kẻ yếu đuối nằm lại trên cát và vứt bỏ. Tuy nhiên, bà vẫn không muốn làm một kẻ yếu đuối, mà quyết tâm làm một chiến binh ngẩng cao đầu, nên đã một mình rong ruổi sa mạc. Mẹ của Kala từng là một nhà tiên tri, bà từng dặn Kala rằng nếu gặp một người da tím, hãy đi theo và chết bên cạnh ông ta.
Chưa hết, sự mạnh mẽ của Kala còn thể hiện ở việc bà có thể buông tay khỏi một viên Cổ Ngữ Thế Giới, thứ cám dỗ vô cùng, có thể cho con người ta sức mạnh tối thượng.
Biết khả năng của Ezreal, Ryze không hề lo lắng chút nào về an toàn của cậu bé. Ông chờ ở đây chỉ vì muốn gặp được cậu. Ryze là một người cô độc vô cùng, ông luôn tâm niệm mình sẽ chết trong cô độc, ngay cả Kala cũng không được ông mang đi theo, Ezreal lại là một ngoại lệ, vì ông có thể nhìn thấy hình bóng hồi trẻ của mình ở nơi cậu.
Khi biết mục đích lần này của Ryze là do ông cảm ứng được một viên Cổ Ngữ Thế Giới nên trên hành trình đi tìm, Ezreal liền hào hứng muốn đi cùng. Thuyết phục Ryze cũng không khó lắm, nguyên bản, Kala cũng chẳng cần thuyết phục gì nhiều, cứ mặt dày đi theo thôi. Bởi lẽ, hy vọng vẫn luôn ám ảnh ông, hy vọng về những người kế tục xứng đáng. Dù hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, nhưng Ryze biết mình không thể bảo hộ được những viên Cổ Ngữ Thế Giới mãi mãi.
Bốn người rất nhanh đồng hành cùng nhau đi xuyên sa mạc. Nhưng thay vì câu được câu không nói chuyện với Kala, Ryze lại tranh thủ những ngày này dạy Ezreal rất nhiều thứ về Shurima.
Khi đi ngang qua phế tích hoang tàn của tàn tích bị thiêu rụi Thành Phố Của Những Khu Vườn, mỗi người lại có một cảm nhận khác nhau. Ryze thì trầm mặc không nói, Sivir thì lại một bộ dạng sầu não thương cảm, Ezreal thì hứng thú nhìn đông nhìn tây. Thấy vậy, Kala liền nói:
“Không nên nán lại.”
“Tại sao?” – Ezreal hứng thú hỏi.
“Nghe đồn nơi này bị nguyền rủa. Người chết sống dậy.” – Kala đáp.
Nhìn vẻ mặt càng sáng của Ezreal, Kala lắc lắc đầu. Lúc này, Ryze mới mở miệng trầm trầm nói:
“Nó từng là hòn ngọc giữa sa mạc, hoa lá treo khắp tưởng nhà, chim chóc hoan ca, dân cư chan hòa.”
“Chuyện lâu lắm rồi mà ông nói cứ như đã nhìn tận mắt ấy.” – Kala ngạc nhiên.
Nụ cười của Ezreal càng tươi rói, vì cậu biết, Ryze đích thực đã tận mắt nhìn thấy thời huy hoàng của phế tích này. Liếc mắt nhìn cậu bé, cùng khuôn mặt chờ mong của Sivir, Ryze nói tiếp:
“Không phải bị nguyền rủa. Nó lùi tàn vì lòng tham. Cả thành phố lẫn dân cư bị tuyệt diệt trong chốc lát. Chừng ấy sự sống giờ chỉ còn là vọng âm của Chiến Tranh Cổ Ngữ.”
Khẽ thở dài, ông nói tiếp:
“Chúng ta ngu ngốc tưởng có thể kiểm soát nổi sức mạnh. Chẳng ai cưỡng được sự cám dỗ. Kiêu căng, tham lam đưa thế giới đến bờ diệt vong. Nó không được phép lặp lại nữa!”
Ezreal thầm nghĩ không đúng, ít ra có Ryze và Kala cưỡng lại được Cổ Ngữ Thế Giới, không biết cậu có làm được không. Nghĩ đến đây, chợt trong màn đên sa mạc, một ánh lửa lóe lên, di chuyển rất nhanh trong cát. Ryze liền giục mọi người:
“Hắn đang đi nhanh hơn. Nhanh lên phải tới nơi trước lúc bình minh!”
‘Hắn’ là ai và đi đến đâu, trừ Ryze ra chỉ có Ezreal biết.