“Này...” – Ezreal định nói gì đó nhưng thấy Leblanc trừng mắt lại thôi.
Leblanc nhặt một thanh đao rơi dưới đất lên đưa cho Samira, lại cất giọng mê hoặc:
“Đừng cố trốn tránh, hãy dũng cảm đứng lên trả thù.”
Diễn biến tiếp theo cũng nhanh thôi. Không chần chừ quá lâu, Samira cầm lấy thanh đao và đâm thẳng vào bụng một tên lính rồi nôn thốc nôn tháo. Những tên lính bị Leblanc kiểm soát chỉnh biết ú ớ trong kinh hoàng, chờ đợi cái chết của mình. Hơi liếc nhìn Ezreal, lại nhớ qua về những khao khát trong đầu Samira mà cô đã đọc trộm được, Leblanc lại nói:
“Không phải mọi màn trình diễn đều hoa lệ. Tại hội Hoa Hồng Đen của ta, mọi màn trình diễn đều diễn ra trong bóng tối nhưng vẫn mỹ lệ vô cùng. Hơn nữa...”
Như để chứng minh cho lời nói của mình, từ bóng đen dưới chân, những Sợi Xích Bóng Tối từ từ quấn quanh người bọn tù binh, xiết lên tới cổ, sau đó ‘rắc’ một tiếng, toàn bộ trút hơi thở cuối cùng. Samira lúc này đã triệt để chấn động, tuy không có ánh sáng huy hoàng, không có ma pháp bay lượn, nhưng mấy chục tên lính vũ trang kinh khủng cứ thế đồng loạt bị bẻ ngoặt cổ tắt thở. Sau đó, Leblanc khẽ ngồi xuống bên cạnh Samira, thì thầm nói nhỏ một câu mà gần như không ai khác nghe thấy. May thay, từ nãy tới giờ, Ezreal vẫn duy trì trạng thái chiến đấu, ma pháp cường hóa các giác quan, nên có thể nghe được câu nói đó:
“Mọi thành viên của Hoa Hồng Đen đều là nữ nhân của Ezreal.”
Samira nghe vậy chột dạ, lấm lét nhìn Ezreal làm cậu cảm thấy tức cười, sau đó cô bé mạnh dạn gật gật đầu nhỏ. Leblanc liền hào hứng phụ giúp Ezreal và người dân dọn dẹp chiến trường. Tuy nhiên, người dân không biết vô tình hay cố ý vẫn cứ tránh xa Leblanc. Đối với họ, người tuy đẹp thật đấy, nhưng khủng bố quá. Ngược lại, Ezreal lại vô cùng được chào đón và cảm kích, lúc họ tuyệt vọng nhất thì ánh sáng của cậu đã soi rọi màn đêm Shurima. Đối với điều này, Leblanc cũng không có ý kiến gì, chỉ thỉnh thoảng lườm nguýt Ezreal, như trách ai đó khiến cô mãi mới rời giường được, khiến cậu chân tay luống cuống. Sau khi xong xuôi, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Ezreal đứa lên phía trước phát biểu, rất nổi bật:
“Mọi người cũng đã mệt rồi. Hãy dành 1 đêm nghỉ ngơi, tôi sẽ giúp chữa trị vết thương, sáng mai hẵng đưa tiễn người đã mất, thu dọn đồ đạc. Nơi hoang tàn này đã không còn ở lại được nữa rồi, tôi sẽ đưa mọi người đến nơi an toàn.”
Tuy Ezreal vốn là Nhà Thám Hiểm trời sinh, không phải sinh ra đã có khí chất lãnh đạo, nhưng lúc này, lời nói của cậu vô cùng trầm ấm, đáng tin. Kinh nghiệm là thứ có thể từ từ tích tụ. Những danh hiệu trong nguyên tác như là Sứ Giả Ánh Sáng, Anh Hùng Demacia,... không phải tự nhiên mà có.
“Ân nhân, xin hãy cho chúng tôi biết tên của cậu.” – Người này là bố của Samira, thay mặt người dân hỏi.
Ezreal nghe vậy liền suy nghĩ một lúc, sau đó cậu mới nở một nụ cười khó hiểu. ‘Thôi thì mượn cái tên của cậu vậy, dù sao chúng ta là một mà’ – cậu nghĩ:
“Hãy cứ gọi tôi là Jarro, Jarro Lightfeather, đến từ Demacia.”
“Chúng tôi sẽ nhớ ơn cậu suốt đời, Jarro Lightfeather đáng kính.” – Mọi người đồng thanh.
“Ơn huệ gì cơ chứ...” – Ezreal khẽ khiêm tốn lấy lệ, nhưng rõ ràng không ai quan tâm, vì mọi người vẫn đang mải hò reo ca tụng cậu. ‘Mình sẽ trở thành giống như trong nguyên tác mất thôi.’ – cậu nghĩ, cũng vô cùng tận hưởng sự ca tụng này.
Leblanc thì lặng lẽ đến thì thầm vào tai Ezreal:
“Anh bịa ra cái tên thật quái dị, nhưng tại sao lại là Demacia.”
Trong ấn tượng của cô, nơi nào không hợp với Ezreal nhất chính là Demacia, kế đến là quê hương cậu, Piltover, lẽ ra một ma pháp sư hùng mạnh như Ezreal nên được sinh ra ở đỉnh Targon. Có lẽ cô vẫn còn chưa hiểu rõ, không đâu hợp với Ezreal hơn Piltover và Demacia, vì cậu không phải có ma lực thâm hậu trời sinh, mà chính là tri thức về ma pháp và ma pháp cổ ngữ đặc biệt Bậc Thầy Cổ Ngữ đã trau dồi nên.
“Bí mật” – Ezreal ra vẻ thần thần bí bí, vì cậu cũng không biết giải thích làm sao. Cậu chưa từng dùng keo vuốt tóc hiệu Lightfeather, cũng chưa từng đến Demacia.
“Không nói thì thôi!” – Leblanc sẵng giọng, giận dỗi như một thiếu nữ, làm Ezreal cưng chiều khẽ hôn nhẹ lên môi.
Công việc đêm đó của Ezreal thì nhiều lắm, vì hiệu quả chữa trị của Tinh Hoa Tuôn Chảy chỉ mang tới hiệu quả cao nhất với vết thương bên ngoài kết hợp với một ít ma dược chữa thương không nhiều, cậu lại không muốn dùng đến cổ ngữ và ma dược năng lượng để vẽ trận pháp hồi phục. (Tác: mọi người tưởng tượng ma dược đoại loại như bình máu và bình mana nhé) Leblanc thì buồn chán, liền kéo Samira ra một góc bắt đầu dạy dỗ.
Sáng hôm sau, đoàn người bắt đầu những nghi thức chôn cất, tới giữa trưa mới lục tục lên đường. Ban đầu, Ezreal định đưa họ đến Nashramae, nhưng nghĩ đến Kala và Sivir còn chưa về tới nơi, mọi thứ chưa chín muồi, cậu quyết định đưa họ đến Bel’zhun giống như trong nguyên tác, chỉ khác là người còn sống sót đông đúc và khỏe mạnh hơn nhiều. Do người đông, phải mất ròng rã một tuần để đi tới Bel’zhun, một quãng đường sa mạc so ra tương đối ngắn. Trong thời gian này, Leblanc đã tranh thủ xóa đi sự tồn tại của mình trong ký ức người dân, đồng thời dạy Samira cách để trà trộn vào quân đội Noxus. Điều này thì ngược lại tương đối dễ dàng, hội Hoa Hồng Đen cũng không phải chỉ là con rùa rụt đầu, một binh sĩ Noxus dù có hoa lệ như Samira rồi cũng sẽ được chấp nhận mà thôi.