Trên đỉnh núi Tường Vi là Tử Y Môn,vị Tông Chủ đương nhiệm Thiết Nhất Huyền đang đứng ở hậu sơn hẻo lánh thủ lễ cúi đầu với một kẻ Bí Ẩn mặc áo choàng đen,trùm mũ che tóc, không rõ nam hay nữ.
-Thuộc hạ đã phát lệnh treo thưởng cho những ai bắt được người mà Chủ Nhân muốn gặp.Và đã có đệ tử truy sát Ả chạy vào Động Hắc Ám,hiện giờ vẫn chưa nhận được thêm tin tức,thuộc hạ sẽ đích thân đến đó bắt giữ Ả.
Tên này hơi nghiêng đầu,đôi mắt nheo lại một cái
-Động Hắc Ám ư?Hừ ...xem như tự chui đầu vào rọ rồi! Không cần đâu, Ngươi cứ tiếp tục phá Cấm Địa của Tử Y Môn cho Ta, Càn Khôn Liệt Hoả Kỳ đó Ta phải lấy được về tay.
Thiết Nhất Huyền có chút khó nói,ngập ngừng
-Chuyện này...ừm...chuyện này...ngoài khả năng của Thuộc Hạ,với linh đan cấp Đại Hoàng Kim của Thuộc Hạ,thật là chẳng thể vượt nổi Trận Pháp bảo vệ Cấm Địa kia.Thuộc Hạ đã ba lần bị trọng thương,mấy năm qua không thể rời khỏi Tử Y Môn tham dự Đại Hội Đấu Linh,đã bị đồng đạo Trung Nguyên nghi ngờ...Ta...xin Chủ Nhân ban Tiên Dược để thúc đẩy tăng Tu Di thăng cấp linh đan.
-Grrr...còn dám nói đến chuyện Tăng cấp linh đan à...
Tên Bí Ẩn đỏ mắt nổi giận,đọc chú rì rầm,tức thì Thiết Nhất Huyền ngã khụy xuống lăn lộn kêu gào
-Aaaa ...Chủ Nhân tha mạng,Chủ Nhân tha mạng...aaaa...
-Hừ...Ta cứu mạng ngươi,giúp ngươi tăng Tu Di,đưa ngươi từ một tên đệ tử ngoại môn vô danh từng bước trở thành Tông Chủ của Tử Y Môn là để ngươi làm nhiệm vụ cho Ta, không phải để ngươi ngồi không tận hưởng cuộc sống an nhàn trên chiếc ghế Chưởng Môn .Ngươi tưởng rằng Ta không biết những chuyện làm ngu xuẩn của ngươi với Ả Giang Kiều Tịch à?Nếu không phải Ả còn có chút lợi ích giúp ta thu thập Huyết Khí thì Ta đã sớm giết Ả rồi,dám sử dụng Trận Pháp Huyết Tế một cách lộ liễu như vậy khác nào để lại manh mối cho người khác nghi ngờ.Hừ.
Thiết Nhất Huyền vẫn đau đớn,giẫy giụa nói đứt quãng
-Xin...xin Chủ Nhân...tha mạng...ặc...Giang Kiều Tịch là Đương Gia của một tửu gia lớn...aaa...khắp các Thành đều có phân đàn ,tai mắt nhiều...dễ dễ...nghe ngóng tình hình của các Môn Phái Trung Nguyên...aaa...Thuộc Hạ cũng chỉ lợi dụng Ả...để phục vụ mục đích của Chủ Nhân...aa ...
-Hừ!
Tên Bí Ẩn phất tay quét một đạo linh quang qua người của Thiết Nhất Huyền,tức thì Hắn không còn đau đớn nữa,Hắn nghiêng ngả đứng lên,chỉnh đốn tư thế,thủ lễ cúi đầu,trên khoé miệng vẫn còn vệt máu dài.
-Tạ ơn Chủ Nhân...
-Trận Pháp Huyết Tế là Cấm Chú, nếu để bọn Ngũ Đại Phái kia phát giác sẽ thêm phiền phức,Ả Giang Kiều Tịch đó không giữ được...cầm lấy!
Tên Bí Ẩn phóng một đạo bùa bay lơ lửng trước mặt của Thiết Nhất Huyền
-Sau khi giết Ả thì yểm Chú này vào người của Ả...một con Rối linh đan cấp Hoàng Kim hữu ích hơn một Điêu Phụ lắm chuyện.Còn Ngươi giải quyết xong Giang Kiều Tịch thì tạm thời bế quan dưỡng linh lực, thời gian này không được manh động,chờ Tiên Dược luyện xong sẽ thưởng cho ngươi để thăng cấp Linh Đan,và tiếp tục phá trận Cấm Địa.
-Ơ...tuân lệnh!
Tên Bí Ẩn dịch chuyển thần tốc,trong chớp mắt đã đứng trước Cửa Động Hắc Ám, sự xuất hiện của Hắn làm cho Thần Thú Sư Điểu phát giác,Nó ngưng cào phá bức tường ảo ảnh,quay ngược chạy trở ra Cửa Hang.Vừa nhìn thấy Tên Bí Ẩn,Sư Điểu đã lồng lộn kêu gào,ánh mắt căm phẫn tấn công,nhưng tên này chỉ cười nhẹ một cái,và điểm ra một quả cầu linh lực,bên trong bọc lấy một con Sư Điểu nhỏ,đang nằm thoi thóp,Sư Điểu lớn hoảng sợ lui về sau khúm núm,rụt rè, dạt sang một bên không dám manh động.Hoá ra con của nó đã bị Tên Bí Ẩn này bắt giữ vì thế nó bị Hắn khống chế, trở thành con vật canh giữ Động Hắc Ám.Cứ thế tên Bí Ẩn ung dung đi vào hang động ,Hắn chỉ tung một chưởng thì đã phá hỏng một lổ lớn,Hắn bước qua Bí Cảnh.
Qua độ nửa ngày thì một nam nhân mặc y phục màu trắng xuất hiện,chỉ thêu hoa văn lá trúc bằng bạc óng ánh ,chất liệu vải sang trọng,cho thấy gia thế không tầm thường.Người này dùng linh lực tạo ra một Phượt Tiên Võng trói giữ Sư Điểu một cách nhanh chóng,khi nó chưa kịp kêu lên một tiếng nào.
-Hừm,Thần Thú Cấp Tuyệt như Sư Điểu vậy mà lại bị rút đi một nửa Tu Di rồi...Kẻ nào mà lợi hại đến như vậy chứ?Lẽ nào Ma Tộc đã xâm nhập Trung Nguyên rồi?
Chiếc lục lạc hình cánh hoa màu tím đeo bên hông thắt lưng của Hắn rừng lên từng cơn,vẻ mặt của Hắn mừng rỡ,ánh mắt sáng ngời.
-leng keng...
-Đúng là Người rồi...
Người này cũng đi qua Bí Cảnh trong Hang Động Hắc Ám.
...Bí Cảnh Động Hắc Ám...
Một không gian hư ảo ,mô phỏng lại Huyễn Cảnh từ một nơi có thật thuộc Lục Giới,nơi có đầy đủ Núi,Rừng,Biển ,Sa Mạc chứa Tà Ma Quỷ Quái đến Thần Thú,Tiên Linh,có thảo dược,có độc dược cũng có kỳ trân dị bảo,Bí Cảnh này có rất nhiều lối vào ở khắp nơi từ Trung Nguyên đến Ma Vực,tùy theo vị trí Bức Tường Ảo Ảnh được triệu hồi mà mang tên gọi khác nhau,như bức tường ở trong động Hắc Ám thuộc Vi Sơn Trấn thì gọi là Cửa Hắc Ám Vi Sơn.
Đám người của A Hắc chạy đến một nơi mọc đầy thảo dược quý hiếm,nên mọi người tranh thủ hấp thụ chữa thương và hái tích trữ vào túi càn khôn.
Tái Sinh mặt mày xanh xao được A Hắc dìu ngồi xuống,Tiểu Liên mạng đến một nhành thảo dược,dùng linh lực chuyển hoá thành một làn khói cho Tái Sinh hít vào.
-Tái Sinh công tử,thảo dược này rất có lợi cho việc phục hồi Linh Lực,bình ổn tâm trí,Công Tử hấp thụ nó một chút đi.
A Hắc thì thở dốc nói
-Ngươi đúng là quái dị nha,tự nhiên phát điên phát khùng,cũng may là Ta nhanh chân vác Ngươi bỏ chạy nếu không đã bị bọn ác nhân Túy Hoa Lâu đánh chết rồi a ...
Tái Sinh sau khi bình phục thì nói
-Ta không ngờ mình lại phát bệnh ngay lúc đó,xin lỗi...
-Soạt,soạt , soạt...
-Aaaa...
Đang lúc nghỉ ngơi thì từ phía xa vang lên những tiếng la hét,nhóm người của A Hắc kinh ngạc nhìn về một hướng.
-Cái,cái,cái thứ gì thế?
Tái Sinh nhìn thấy bọn người của Túy Hoa Lâu và hai tỷ muội nhà họ Giang đang bị vật thể lạ truy sát thì há hốc mồm kinh hãi.
-Chạy mau là Dị Quái Ma Vực,nếu để nó bám vào sẽ bị ăn mòn Xương Cốt.
A Hắc đần cả mặt ra vì chưa từng nhìn thấy thứ quái quỷ gì kỳ lạ đến vậy.
-Nó có đến cả ngàn cái miệng á...
Một đống nhầy nhụa,nhìn như bùn đen lại nổi bọt khí xanh lá,cuồn cuộn lăn đi ,trên đống nhầy lại là những cái miệng to nhỏ đầy răng nhọn,độc chướng trên người của nó đi đến đâu là chỗ đó bị ám khí ,cây cỏ cháy đen tan chảy,kích thước của Dị Quái này ngang tầm một căn nhà,nó tấn công vào con mồi bằng cách phóng những cái miệng kia ra ngoài.Nạn nhân bị cắn phải thì từ vết cắn sẽ chảy ra dịch nhầy ,ăn mòn da thịt,trong nháy mắt tan chảy đến xương cũng không còn.Con Dị Quái Ma Vực này thuộc Yêu Quái cấp Đại bị pháp thuật của Bí Cảnh hút vào từ Ma Vực.
Giang Kiều Tịch ra sức bảo vệ cho muội của mình,Ả ta tung ra những đòn hủy diệt đánh tan những cái miệng phóng đến như mưa,còn mở vòng kết giới thanh tẩy chướng độc.Nhưng còn Quái này đã ở trong Bí Cảnh rất lâu,nó hấp thụ nhiều Oán Linh và Tu Di của những Tu Sĩ vào trước nên Linh Lực rất cường hãn mặc dù vẫn chưa là Quái cấp Tuyệt nhưng sức tấn công và phòng thủ cũng như cấp Tuyệt Đại rồi .
Giang Kiều Tịch không phải là đối thủ của Nó,Ả lại một lần nữa dụng chú thuật mở Trận Huyết Tế,đem bọn thuộc hạ Hiến Tế cho Dị Quái,để có thời gian bỏ chạy.
Tiểu Liên nhìn mà khinh tởm
-Đúng là Ác Phụ mà,đem thuộc hạ của mình làm vật cản Dị Quái để bản thân bỏ chạy.
-Á...
Một đồng minh A giẫm phải bụi cỏ đau đớn kêu lên,khi Hắn rút chân về đã bị mất mũi giày và cụt mất mấy ngón chân,Tái Sinh nhanh phóng một đạo bùa cho nổ tung bụi cỏ đó.
-Cẩn thận dừng lại,Là cỏ ăn thịt...
Đồng minh B vội lấy thảo dược băng bó cho A.
-Ngươi ổn chứ?
-Không sao ta đã phong bế kinh mạch ở chân...
Tái Sinh dùng quạt quét một vòng linh quang trắng chạy dài khắp đồi cỏ,những đám cỏ ăn thịt liền bị tác động đổi màu đỏ như máu.
Tái Sinh nói
-Đi tránh những chỗ màu đỏ,đó là Cỏ Ăn Thịt.
Mọi người tiếp tục chạy thì đồng minh A nói
-Dường như Ả Giang Kiều Tịch đó chạy theo chúng Ta,Tái Sinh huynh ,trên tay chúng Ta đều bị yểm Ấn Nợ,Ả sẽ lợi dụng nó khiến chúng ta làm vật cản chân Dị Quái đấy.
Tái Sinh nhìn lại thì thấy hai tỷ muội của Giang Kiều Tịch đang chạy theo sau họ.
-Hừ ,bám dai hơn đỉa a...mặc kệ Ả tiếp tục chạy đi,Ấn Nợ chỉ có tác dụng khi chúng Ta ở gần Ả thôi.
A Hắc chỉ tay về phía xa
-Mọi người nhìn kìa,ở đó có một Biệt Viện,chúng ta chạy vào đó trốn đi.
Tái Sinh nghi ngại nói
-Trong Bí Cảnh sao lại có Biệt Viện... không chừng đó là bẫy.
Đồng minh B nói
-Có chỗ ẩn nấp còn hơn là chạy loạn giẫm phải bụi cỏ ăn thịt người a...
Tiểu Liên nói
-Ta nghĩ chỗ đó có thể lập kết giới che khí tức,nếu con Quái đó đuổi đến cũng khó phát hiện ra chúng Ta.
A Hắc nói
-Nhanh chân lên,Nó chuyển hoá xong bọn người Túy Hoa Lâu rồi a...
Dị Quái Ma Vực hút xong tinh huyết của đám thuộc hạ Túy Hoa Lâu thì nhanh chóng đuổi theo những kẻ còn sống,quyết giết sạch con mồi.
Khi cả đám chạy đến ngôi Biệt Viện nằm trên đỉnh đồi thì vô cùng kinh ngạc vì nơi đây có linh khí thanh tẩy.
-Ở đây có Tu Sĩ Chánh Đạo ư?
-Đừng nói nhiều nữa vào trong trước đi.
Cả đám chạy nhanh vào trong vừa đóng cửa thì hai tỷ muội nhà họ Giang từng cửa chạy vào.
-Rầm!
-Khốn kiếp dám nhốt bọn ta ở ngoài sao?
Con Dị Quái đuổi đến trước cửa nhưng không dám vào,nó tan chảy thành một dòng nhầy nhụa,kích thước rộng cả dặm ,bao quanh ngôi Biệt Viện,để lại trên mặt đất hàng ngàn cái miệng đầy răng,mở mở,khép khép như cái bẫy ăn thịt chờ đợi con mồi,đừng nói là dụng khinh công vượt qua ,bay cũng không thể được vì độc chướng của nó đã dâng cao tận mây,chạm phải chỉ có chết.
Tái Sinh thủ thế hướng về hai tỷ muội nhà họ Giang nói
-Linh khí của ngôi Biệt Viện này rất mạnh,nếu như dám dụng Tà Chú sẽ bị thanh trừng đấy.
Giang Kiều Nhạn giẫy nẩy lên đáp lời
-Nếu không phải tên thư sinh cứng đầu ngươi bỏ chạy thì Bổn Cô Nương và Tỷ Tỷ sao có thể ở nơi chết tiệt này hả?Tỷ Tỷ trói Hắn lại đi.
Giang Kiều Tịch khi nãy dụng quá nhiều linh lực,hiện tại khó mà địch nổi đám người của Tái Sinh,nên nhẫn nhịn nói.
-Bọn Nợ Tiền các ngươi đã bị Túy Hoa Lâu đóng Ấn Nợ, không thể thoát khỏi sự khống chế của Bổn Đương Gia Ta đâu,nếu muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời,bảo vệ tỷ muội bọn Ta an toàn rời khỏi đây,Bổn Đương Gia thương tình mà xoá Ấn cho.
Đồng minh A nói
-Tái Sinh huynh,Giang Kiều Tịch không thể dụng Tà Thuật Huyết Tế chúng ta ở đây,nhưng có thể dùng Ấn Nợ khống chế hành vi của chúng ta,hay tạm thời đừng chống lại Ả...
Đồng minh B nói
-Tái Sinh huynh đâu có bị Yểm Chú,huynh ấy có thể kiểm soát được cơ thể của mình,huynh bắt trói hai Ả lại để đề phòng bọn họ giở trò,Giang Kiều Tịch đó rất độc ác, những lời Ả nói không nên tin.
Tái Sinh ngẫm một chút nói
-Giang Kiều Tịch chúng ta đều biết đối phương đã cạn kiệt linh lực cả rồi,nếu đánh nhau ắt chỉ có thể chết chung, ngươi không dại đến độ đồng quy vu tận với bọn Ta chứ?Hay là như vậy,Biệt Viện này tạm thời an toàn,cứ dưỡng thương trước đã,rồi Ta sẽ từ từ nghĩ cách đưa các ngươi rời khỏi đây...thế nào?
Giang Kiều Nhạn quát
-Ngươi lấy tư cách gì mà đặt điều kiện với Tỷ Tỷ ta hả?
Giang Kiều Tịch ngăn lại
-Nhạn Nhi,tránh qua bên kia...
-Ơ...dạ...
-Được...Ta tạm thời tha mạng cho các ngươi,nhưng nếu các ngươi giở trò,Giang Kiều Tịch ta sẽ cho các ngươi chết không toàn thây...hừ.
Cả đám người đi vào đại sảnh của Biệt Viện,ngồi tịnh tâm dưỡng thương.A Hắc cố gắng kết nối tâm thức với Lý Tự Nhiên nhưng mãi vẫn không được,Y vừa lo lắng vừa thất vọng nói với Tái Sinh
-Tái Sinh huynh,Kết Giới che khí tức của Quán trọ An Tâm sẽ vững chắc chứ?nếu đối phương có linh lực cao hơn linh đan cấp Đại Hoàng Kim có thể phá không?hoặc là Yêu Ma Quỷ Quái cấp Đại.
-Huynh đây là đang lo lắng an nguy của tên công tử ngủ gật kia à?hay xem thường Chú Thuật của Ta?
-Ta...ta không có ý đó...chẳng qua là chúng ta bị vây ở đây không biết bao giờ mới có thể thoát khỏi, Ta lo hai phu phụ Lão Khương không chăm sóc tốt cho đệ đệ của ta.
Tái Sinh cười nói
-Huynh tự lo cho mình còn hay hơn,vị công tử kia e là còn đáng sợ hơn Bí Cảnh Động Hắc Ám này đấy!
Qua độ nửa ngày hồi phục linh lực,đồng minh B đã đưa ra ý định tất cả cùng nhau hợp lực mở một quả cầu kết giới thanh tẩy để vượt qua dòng độc chướng.
A Hắc nói
-Hàng ngàn cái miệng kia có sức tấn công rất lớn,chúng ta tuy đã hồi phục một phần linh lực nhưng ai cũng đều bị nội thương,nếu không duy trì đến lúc đi hết đoạn đường,e rằng lại rơi xuống.
Đồng minh A nói
-Huống hồ phải đi cùng hai tỷ muội nhà họ Giang tâm địa độc ác kia,biết đâu giữa chừng lại tập kích chúng ta.
Tiểu Liên nói
-Chúng Ta cũng không thể ở lại đây lâu hơn được,ở đây nhìn quanh trống huơ,chẳng có gì để ăn,chúng ta sẽ chết đói đấy.
Đồng minh A nói
-Đúng là tiến thoái lưỡng nan rồi a...
Tái Sinh đứng lên,mở quạt phe phẩy,đưa mắt nhìn quanh một lúc nói
-Biệt viện rộng lớn thế này ,tại sao lại chẳng có gì được chứ,chủ nhân xây dựng lên nó đã đi đâu rồi?Ta phải đi một vòng tìm hiểu đã...
Đồng minh B nói
-Cẩn thận,dẫu ở đây ngập tràn linh khí nhưng cũng rất đáng ngờ...Ta đi cùng huynh.
Đồng minh A nói
-Ta ở lại đề phòng hai Ả kia.
-Ừm.
A Hắc nói
-Ta cũng đi xem xem...ta đi phía Đông...
Tiểu Liên liếc mắt nhìn hai tỷ muội họ Giang có chút bất an nên chạy theo A Hắc.
-A Hắc chờ Ta ...
Bên phía Tái Sinh đi là một dãy phòng,tương tự như Đại Sảnh,có khoảng năm phòng, tất cả đều trống trãi, không bàn ghế,vật dụng gì cả.
Đồng minh B nói
-Kỳ lạ,lẽ nào chủ nhân nhà này đã mang theo hết các đồ dùng hay sao?
Tái Sinh có chút khó hiểu, lấy quạt gãi gãi đầu
-Để ta vào xem thử...
-Cẩn thận đó.
Tái Sinh vừa mở cửa bước vào trong thì không gian xung quanh biến đổi,từ một căn phòng bình thường giờ trở thành một đấu trường ngoài trời rộng lớn.
-Ồ ...Ta sập bẫy rồi a ...
Đấu trường rộng lớn hình tròn,với khán đài bao quanh ,cao khoảng toà nhà ba tầng với sức chứa hơn cả ngàn người ,trung tâm là chỗ thi đấu đã bị giăng kết giới không cho đấu sĩ bỏ chạy,chỉ cần chạm nhẹ là cháy da nổ thịt,trong tiếng hò reo của đám người ngồi xem trên khán đài là tiếng gào rú của quái vật,dị thú,mà Tái Sinh ngó quanh cũng chẳng phát hiện ra gì.Hắn nhăn ấn đường suy đoán,chợt vù một cái có thứ gì đó vụt qua vai của Hắn, nhanh như chớp,Tái Sinh bay tránh sang một bên,nhưng bả vai đã bị cào xước mấy đường,máu nhuộm đỏ tay áo.
-Vùuu...
-Hả?á ...
Tái Sinh quét một đường quạt,khiến cho linh lực nổ lốp bốp khắp tứ phương,một nơi bổng dưng bốc khói đen,lặp tức hiện hình một con Xuyên Sơn Giáp với cái đuôi là quả chùy gai sắt nhọn .
-Graooo...
Nó hung hãn chạy lao đến,nhưng lúc ẩn lúc hiện,dịch chuyển khắp mọi hướng để làm rối trí con mồi.
Tái Sinh nhếch mép cười khẩy
-Đừng tưởng ông đây bị thương thì không nhìn rõ mày nhé,ta sẽ lột da ngươi ra để bán cho Bách Bảo Phường a...yaa...
-Uỳnh, ùynh...
Tái Sinh dụng thuật pháp,kiếm khí đánh với Xuyên Sơn Giáp,mặc dù con Quái Thú hung bạo nhưng bị Tái Sinh đánh bại,chết tươi.
-Hừ...
Thế nhưng chưa vui được bao lâu thì con Xuyên Sơn Giáp khác xuất hiện.
-Graooo
Tái Sinh kinh ngạc vừa đấu vừa suy nghĩ
-Khốn kiếp tại sao bọn Quái Thú này cứ xuất hiện mãi thế này, đánh đến bao giờ mới kết thúc trận đây hả?
Cứ thế Tái Sinh đã giết được ba con Xuyên Sơn Giáp,những trận đấu vẫn không kết thúc,khiến cho Tái Sinh kiệt sức,chân đứng không vững nữa.
-Không đúng, không đúng...ảo ảnh này có gì đó không đúng...hộc,hộc...mệt chết ta rồi a...nghĩ ,nghĩ xem...
Tái Sinh không tấn công nữa mà đổi sang dịch chuyển né tránh,Hắn suy nghĩ
-Ta đã rơi vào trận pháp trùng lặp rồi sao,Xuyên Sơn Giáp rõ ràng đã bị giết,lại xuất hiện liên tục...grrr...
Tái Sinh đưa mắt nhìn lên khán đài,trong cả ngàn người reo hò đó lại chỉ có một loại khí tức tồn tại.Hắn cắn nhẹ môi dưới,ánh mắt sáng ngời tia thông tuệ.
-Là ngươi rồi...kẻ thao túng trận pháp...yaaa...
Bên phía A Hắc và Tiểu Liên,sau khi đi hết hành lang của khu Đại Sảnh thì họ nhìn thấy một hành lang tiếp nối có mái che khá dài.
-A Hắc công tử đoạn hành lang này chắc là dẫn ra hậu viện của đại sảnh...
-Ừm,đi xem thử...
Thế nhưng hai người bọn họ cứ đi mãi , đi mãi mà vẫn chưa đi ra khỏi đoạn hành lang đó,nhìn về phía trước vẫn là mảnh vườn đầy hoa,phía sau là đoạn hành lang của Đại Sảnh.A Hắc bắt đầu cảm thấy quái dị nên dừng lại
-Tiểu Liên cô nương,Ta cảm thấy đoạn hành lang này có gì đó kỳ quái...cô nương có cảm thấy chúng ta đi hoài mà không ra khỏi không?
Lặng đi một lúc ,A Hắc quay đầu nhìn lại thì không còn thấy Tiểu Liên đâu nữa,Y giật bấn người khi phía trước bổng dưng xuất hiện thêm mấy lối rẽ hành lang.
-Tiểu Liên cô nương,Tiểu Liên cô nương,cô đi đâu rồi...
A Hắc chạy thẳng trên đoạn hành lang tiếp nối,cứ nhìn đông ngó tây tìm kiếm Tiểu Liên,đến khi dừng lại thở dốc thì khung cảnh xung quanh đã thấy đổi.
-Ơ...đây,đây là...
Khung cảnh nên thơ ,tươi mới hiện ra trước mắt, một khu rừng thông đan xen với tùng bách nằm cạnh chân núi tuyết,có con suối nhỏ chảy uốn quanh,xa xa lại thấy một toà Biệt Viện ẩn hiện trong sương.A Hắc ngớ ngẩn một lúc ,cũng bước đi tìm kiếm Tiểu Liên.
-Tiểu Liên cô nương...
Y nhìn thấy một cây hoa bằng lăng cổ thụ cạnh bên suối,dưới gốc có một phiến đá bằng,sạch sẽ.
-Ơ...nơi đó...sao ta cảm giác quen thuộc thế nhỉ?
Y đi đến ngồi xuống phiến đá,cảm nhận không khí trong lành,mát mẻ.
-Thật dễ chịu...
-Sư Tôn!
Y ngạc nhiên quay sang thì thấy một vị thiếu niên mặc y phục xanh tươi,hoa văn trên ngực áo hình đám mây ,cúi người ôm quyền thủ lễ một cách cung kính.
-Ngươi, ngươi gọi ta là gì?
-Sư Tôn!
A Hắc chậm rãi đi đến cúi người để nhìn dung mạo của vị thiếu niên kia.
-Ngươi nhầm Ta với ai sao?
"Tình huống này sao lại giống với giấc mơ của Ta vậy,tên tiểu tử này là ai?trông quen quá!"
-Hừ...Graooo...
-Á mẹ ơi...
Tên thiếu niên đó bất ngờ ngẩng đầu lên để lộ một gương mặt toàn là răng nhọn,doạ cho A Hắc một phen khiếp vía ,nhưng Y phản xạ nhanh bay lui ra sau né tránh cú đớp mồi mạnh bạo.
Khung cảnh tươi đẹp bổng chốc biến thành đầm lầy bùn nhão,sôi ùn ục ,bắt buộc A Hắc phải ngự gió đạp chân bay lơ lửng trên không,hạn chế một nửa linh lực chiến đấu.
-Khốn kiếp con quái vật ngươi ở đâu chui ra thế này...yaaa...
Không thể phí phạm nội lực,A Hắc đành chiến đấu bằng quyền cước,những cú đấm đá của Y nặng gần trăm cân ,thân pháp nhanh nhạy chưa đầy ba mươi chiêu đã đánh con quái vật hình người mặt răng nhọn kia bất động,rơi xuống đầm lầy,chìm nghỉm.
-Dám đấu với Lão Tử hả...tìm chết.
Thế nhưng ảo cảnh đầm lầy vẫn không biến mất,bên dưới lớp bùn nhão bổng trồi lên cả trăm con Quái như thế đồng loạt tấn công vào A Hắc,Y cứ phải chiến đấu liên tục đến kiệt quệ rơi xuống bên dưới.
-Hộc,hộc...Ta,Ta thế mà...chết ở đây sao?Thần Tiên của Ta...Ta xin lỗi, không bảo vệ được ngươi nữa rồi...ặc...
Bên phía Tái Sinh cũng không khá hơn,mặc dù Hắn đã phát hiện ra kẻ ẩn nấp là Mắt Trận nhưng với linh lực suy yếu và thương tích đầy người,Tái Sinh vẫn không đánh nổi Tên Đó còn bị phản đòn khiến cơ thể nội thương nặng thêm.
-Ặc...Ta không cam tâm,Ta còn chưa lấy lại ký ức của mình,Ta không thể chết ở đây...aaa...
-Uỳnh,ùynh...
Một loạt chưởng lực đánh đến Ngôi Biệt Viện với một trận pháp linh quang trắng tạo hình bát quái khổng lồ chụp xuống,thanh tẩy cực mạnh.Ngôi Biệt Viện nổ tan tành hiện hình là một cây cổ thụ kích thước như một toà tháp bảy tầng , những tán cây của nó đang trói giữ tất cả những kẻ đi vào Biệt Viện Giả.
Người đến phá giải Yêu Thụ Tuyệt Đại này chính là Người đã trói giữ Sư Điểu ở bên ngoài Cửa Động Hắc Ám.
-Tiểu Liên sư muội?
Người này triệu ra một thanh trường kiếm mà ở gần chuôi kiếm có cẩn một viên ngọc hình vầng trăng khuyết,linh khí sắc bén quét một loạt đường kiếm hủy diệt đánh nổ tung Yêu Thụ.
-Uỳnh ùynh...
-Oéoooo...
Những kẻ bị trói giữ đều được giải chú nằm vật vờ trên đất, Người này nhanh chóng chạy đến bên Tiểu Liên độ linh lực chữa thương cho nàng.
-Tiểu Liên!
Tiểu Liên mơ màng tỉnh lại,nhìn thấy trước mắt là một vị nam nhân mặc y phục trắng ,vải thượng hạng,chỉ thêu hoa văn lá trúc bằng bạc lấp lánh,nơi thắt lưng có đeo ngọc bội Bạch Long,túi càn khôn,và một lệnh bài Môn Phái bằng vàng cẩn đá quý,nàng ánh mắt sáng ngời vừa mừng vừa lo thốt lên
-Cố Chánh Phương,Đại Sư Huynh!
Người này chính là Cố Chánh Phương.
Lúc này từ nơi xa vụt đến một chưởng lực mạnh bạo đánh đến Tiểu Liên,Cố Chánh Phương liền đáp trả một chưởng cản phá.
-Uỳnh!
Hắn liền phóng Nguyệt Kiếm bay lên biến lớn như cái cột đình nhắm đến hàng cây rừng cách đó không xa .
-Diệt!
-Uỳnh!
Kiếm đâm xuống làm cho cả một khu vực rộng nửa dặm nổ tan tành thành bụi mịn,một bóng đen bí ẩn bay vụt lên,Hắn ngự gió lơ lửng trên không trung nhìn xuống.Hai tay khẽ nắm thành quyền,môi bậm nhẹ
-Là Y!
Cố Chánh Phương thu kiếm nói
-Các hạ là ai cớ sao lại tấn công đệ tử của Trường Bạch Tiên Môn chúng ta?
Tên Bí Ẩn không nói gì chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Liên sao đó dịch chuyển biến mất,hai tỷ muội của Giang Kiều Tịch cũng vừa tỉnh lại dìu dắt nhau đứng lên,Giang Kiều Tịch bủn rủn chân tay khi thấy tên Bí Ẩn đứng trên không trung.
-"Sao Hắn lại vào đây?Huyết Khí lần trước cống nạp đã hết nhanh thế sao?"
A Hắc dìu Tái Sinh đứng lên
-Tái Sinh huynh,huynh còn sống chứ?
-Ặc,ặc...huynh chưa chết thì sao ta lại chết hả?
Hai đồng minh cũng tỉnh lại họ tuy bị thương nhưng vẫn giữ được mạng,mọi người ngơ ngác nhìn nhau và nhìn Cố Chánh Phương.
-Chuyện gì xảy ra vậy?Biệt Viện đâu mất rồi?
-Ơ,đây ,đây là...xin cho hỏi các hạ có phải là Cố Chánh Phương,Nguyệt Kiếm Đại Hiệp của Trường Bạch Tiên Môn không?
Cố Chánh Phương thủ lễ đáp
-Là Ta,khi nãy chư vị bị Thụ Yêu đưa vào ảo cảnh mất hết ý thức,Ta đã đến kịp lúc hạ sát nó rồi.
-Đa tạ,đa tạ Đại Hiệp cứu mạng...
Tiểu Liên nói
-Đại Sư Huynh,sáu năm trước Huynh rời khỏi Trường Bạch Tiên đi tìm Dương Trưởng Lão,trong môn đã xảy ra rất nhiều chuyện...ặc..ặc...
-Muội bị thương không nhẹ đâu,rời khỏi Bí Cảnh này trước đã,tìm một nơi an toàn rồi nói tiếp.
-Dạ...
Đoạn nàng quay sang nói với A Hắc và Tái Sinh
-A Hắc công tử,Tái Sinh công tử đây là Đại Sư Huynh của ta,Cố Chánh Phương, huynh ấy là người Chấp chưởng Linh Quang Điện của Trường Bạch Tiên Môn,Cố Sư Huynh bọn họ là ân nhân cứu mạng của Tiểu Liên.
Cố Chánh Phương thủ lễ
-A Hắc đạo hữu,Tái Sinh đạo hữu.
Tái Sinh cũng thủ lễ
-Đa tạ Cố huynh đã cứu mạng ơn này Tái Sinh có dịp sẽ đền đáp.
-Cứu giúp đồng đạo là việc nên làm của người Tu Tiên,Tái Sinh huynh không cần đền đáp.
A Hắc cũng nói
-Dù sao cũng là nhờ có Cố huynh mà bọn ta giữ được mạng,sau này nhất định sẽ đền đáp.
-"Người này trông quen mặt quá,Ta đã từng gặp qua rồi sao?dung mạo tuấn mỹ đoan chính,vừa nghĩa hiệp lại khiêm tốn,so với Tái Sinh đẹp hơn một phần,thật là cực phẩm của Trung Nguyên a,nhưng so với Thần Tiên của Ta vẫn có chút gì đó kém hơn."
Tái Sinh và A Hắc nhân dịp Thụ Yêu Tuyệt Đại bị tiêu diệt văng ra những báu vật,bảo khí mà nó từng chiếm dụng của các Tu Sĩ trước mà kiếm được một mớ hời.
-Tầm này đủ trả nợ cho phu phụ Lão Khương rồi a...
Nhờ có Cố Chánh Phương bảo vệ mà cả đám người của Tái Sinh đã rời khỏi Động Hắc Ám an toàn.Lúc này Giang Kiều Tịch mới bắt đầu giở trò Ả Giang Kiều Nhạn cố tình đi gần Tái Sinh để triệu kiếm đánh lén, không ngờ bị A Hắc đá văng vũ khí,nhưng Giang Kiều Tịch đã kịp kề kiếm lên cổ của Y.
-Yaa...Tái Sinh ngươi đi chết đi...
-Tái Sinh cẩn thận...
-Bốp...
-Á...
-Hừ... tên Xấu Xí này nếu không muốn chết thì đứng yên cho Bổn Đương Gia...
-Hừ tỷ muội các ngươi muốn lấy oán báo ân à?
-Câm ngay,bọn dân đen các ngươi mỗi người còn nợ Túy Hoa Lâu chúng Ta mấy trăm ngân quan đấy,mạng giẻ rách các ngươi chết mười lần cũng chưa trả hết .
-Véo...bốp...
-Á...
Từ đâu một tia linh lực bay đến đánh vào vai của Giang Kiều Tịch khiến cho Ả bị thương phải buông kiếm,A Hắc nhanh chân chạy sang một bên.
-Kẻ nào dám đánh lén Ta?
Từ trên con dốc cao một người mặc y phục xanh trời,thong thả đi đến
-Hành vi ngông cuồng của ngươi làm ta chướng mắt,là ta đánh ngươi đấy, không phục thì đến đây .
A Hắc há hốc mồm kinh ngạc
-Là là ngươi... Đệ Đệ...
Lý Tự Nhiên đi đến trừng mắt với Y
-Ai là Đệ Đệ của ngươi,xưng hô bậy bạ...
A Hắc ngượng ngùng gãi đầu nói
-À,à không...ý ta là không ngờ ngươi đã tỉnh dậy còn đi đến đây...Lý công tử.
Lý Tự Nhiên truyền âm cho A Hắc nói
-Ngươi đừng ăn nói lung tung,lộ thân phận của Ta,Ta sẽ trừng phạt ngươi.
-Ơ, không dám,vâng vâng...Chủ Nhân nói đều đúng hết...
Giang Kiều Tịch cảm thấy tình thế thua thiệt liền tung pháp bảo ngự gió,nắm tay Giang Kiều Nhạn bay đi.
-Các ngươi chờ đấy,mối thù này Giang Kiều Tịch ta sẽ trả .Đi!
-Á...còn Hắn ...Tái Sinh,ta cũng sẽ không tha cho ngươi...
Tiểu Liên cũng ngạc nhiên không kém nói
-Lý Sư Huynh,huynh đã tỉnh lại rồi, không ngờ huynh biết chúng ta ở đây.
Lý Tự Nhiên quay sang chưa kịp trả lời thì bị một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay kéo quay người sang.
-Gì cơ... nàng gọi Ta sao...ơ...
Cố Chánh Phương nắm giữ lấy cổ tay của Lý Tự Nhiên,Y mở to mắt nhìn Hắn,đầu mày hạ thấp,con ngươi co giãn,mặt đanh lại nghiêm trọng nói
-Lý Tự Nhiên, ngươi vẫn còn sống sao? Ngươi tại sao lại xuất hiện ở đây,còn Sư Tôn đâu? Ngươi có biết Sư Tôn đã vì ngươi mà xông vào Ma Vực tìm tung tích của ngươi hay không?Sáu năm qua Người bật với âm tín,còn ngươi, ngươi thì lành lặn xuất hiện ở đây.
Thân hình của Cố Chánh Phương ngang tầm A Hắc cao hơn Lý Tự Nhiên một cái đầu,tuy dáng của Y thanh thoát thư sinh hơn A Hắc nhưng sức mạnh thì không thua kém,nắm giữ tay của Lý Tự Nhiên xiết chặt khiến cho Hắn đau đến đỏ cả mặt.
-Ta không hiểu ngươi nói gì.
"-Sao Hắn lại xuất hiện ở đây,lần cải thiện này Hắn vẫn còn sống ư?Linh Đan cấp Tuyệt Đại Hoàng Kim,hừ mất đi hào quang của nhân vật chính mà vẫn Tu Luyện vượt trội như vậy sao? Không uổng công Ta đã tô vẽ cho ngươi."
-Làm ơn buông tay ra!
A Hắc chen ngang vào giữa,nắm lấy tay Cố Chánh Phương lẫn tay của Lý Tự Nhiên mà tách ra một cách dứt khoát.
-Cố huynh,ơn cứu mạng của Huynh Ta rất cảm kích,nhưng không có nghĩa là Ta sẽ trơ mắt nhìn Huynh bắt nạt bằng hữu của Ta.Hắn vừa mới trãi qua một cơn bạo bệnh ,đến giờ mới hồi tỉnh ,Huynh lại bắt nạt Hắn ư?đây đâu phải là hành vi của Đệ tử Đại Phái danh môn.
-"Grrrr...nắm tay lôi lôi kéo kéo còn ra cái thể thống gì hả?ngoài Ta ra bất cứ ai cũng không được nắm chặt tay của Thần Tiên."
Cố Chánh Phương vẫn giữ ánh mắt như nổi giận nhìn vào Lý Tự Nhiên không rời
-Hắn chính là Ngũ Sư Đệ của Ta,Ta có quyền chất vấn Hắn,huynh đài tránh qua một bên,Ta có chuyện phải hỏi Hắn.