Chương 82: Hôn Thê của A Hắc

Dáng người cao lớn,khoẻ mạnh của A Hắc đứng giữa Lý Tự Nhiên và Cố Chánh Phương như một bức tường vững chắc,vừa che chở cho Lý Tự Nhiên vừa ngăn cản Cố Chánh Phương manh động.Cố Chánh Phương con ngươi khẽ co rút,có cảm giác kỳ lạ ,nhưng quen thuộc

-"Sao người này lại cho Ta cái cảm giác vừa sợ vừa kính phục thế này?"

Lý Tự Nhiên nói

-Ta không hiểu các ngươi nói gì cả,Ta đến đây là để tìm một người vừa đen,vừa xấu,thân hình eo hổ lưng gấu,tính tình kỳ quái và một người ốm cao tuấn tú,cầm quạt vừa điên vừa tham lam.

Tái Sinh vừa nghe qua đa nhăn mặt nói

-Ể có phải là hai vợ chồng Khương Lão già bạc trắng tóc,ốm đói là chủ quán trọ An Tâm bảo ngươi đến tìm Ta và A Hắc huynh đúng không?

Lý Tự Nhiên mặt ngơ ngác,chỉ ra con đường mòn trên triền dốc nói

-Ngươi nói là hai Lão Yêu Quái đó à?

Mọi người nhìn theo hướng Tây chỉ thì thấy phu phụ Lão Khương dìu dắt nhau chống gậy ,xiêu xiêu vẹo vẹo đi xuống.

-Hộc hộc hộc...Tiểu tử thúi đền tiền...ặc đền tiền cho bọn ta...ặc...mệt...

-Hắn,Hắn phá nát quán trọ của bọn Ta rồi a...Tái Sinh...Tái Sinh...bắt Hắn đền tiền...

Lý Tự Nhiên cười nhạt nói

-Từ lúc Ta tỉnh lại thì bọn họ đã nói Ta nợ tiền của họ,còn lôi Ta đi đến đây tìm hai người...đúng là bọn họ ta dung mạo các ngươi thật chính xác a.

Cố Chánh Phương mặt đỏ bừng giận dữ triệu ra Nguyệt Kiếm,ánh mắt sắc lạnh nói

-Lý Tự Nhiên đừng có mà đánh trống lảng,nói mau Sư Tôn đang ở đâu?nếu ngươi không nói Ta sẽ đánh đến khi ngươi chịu nói ra tung tích của Người...

Tiểu Liên vội lên tiếng nói

-Cố sư huynh bình tĩnh đã...khi muội gặp lại Lý sư huynh thì huynh ấy đã bị thương rất nặng,bất tỉnh nhân sự suốt gần cả tháng nay rồi...Muội có hỏi nguyên nhân thì A Hắc công tử nói vào ba tháng trước đã cứu Lý sư huynh ở bờ biển Chết.

A Hắc vẫn đứng chắn trước mặt của Lý Tự Nhiên nói

-Là Ta đã cứu Lý công tử ở bờ biển Chết vào ba tháng trước,khi đó Y bị thương rất nặng,lúc nào cũng ngủ li bì chưa khí nào tỉnh lại,hôm nay là lần đầu Ta thấy Y cử động nói chuyện đó.

Cố Chánh Phương dùng tay không đánh đến để đẩy A Hắc sáng một bên,tuy thân pháp cả hai đều nhanh nhẹn nhưng Cố Chánh Phương có linh lực cao hơn nên đã đẩy văng A Hắc qua một bên.Cố Chánh Phương lại nắm chặt cổ áo của Lý Tự Nhiên kéo lên làm cho Hắn nhón cả gót chân.

-Ngươi tưởng Ta là con nít ba tuổi hay sao?Bị thương nặng hôn mê bất tỉnh đột nhiên lại tỉnh dậy ư?Vào chín năm trước Ngươi nhận lệnh của Sư Tôn đến Tuyết Đàm Sơn,sau đó bị phong ấn cùng Cuồng Long Hắc Đế,ba năm sau lại bị Ma Thần bắt về Ma Vực...hai chuyện này vô cùng kỳ quái rồi,hiện tại Ngươi bình an vô sự trở về Trung Nguyên còn Sư Tôn thì bật vô âm tín,làm sao Ta có thể tin mọi chuyện không liên quan đến Ngươi chứ?Có phải tất cả đều là âm mưu của Ngươi,Ngươi đã làm gì Sư Tôn rồi?

Lý Tự Nhiên nghiến răng,giằng co cố gắng gỡ tay của Cố Chánh Phương ra khỏi cổ áo,nhưng lực bất đồng tâm,Hắn hiện tại vừa yếu thế yếu sức không thể địch lại được Cố Chánh Phương.

-Ta không nhớ gì hết, không biết gì hết...Sư Tôn nào,Sư Tôn là ai?

Cố Chánh Phương tức giận tột độ khi nghe Lý Tự Nhiên nói chẳng biết Sư Tôn là ai,Y vung tay đấm một phát vào mặt của Hắn,khiến cho Lý Tự Nhiên ngã xuống đất,miệng toé máu.

-Ngươi dám quên Sư Tôn sao...yaa...

-Bốp .

-Á.

Tiểu Liên hốt hoảng can ngăn

-Cố sư huynh xin bình tĩnh...

Tái Sinh thì ung dung mở quạt phe phẩy

-"Tên này nhẫn nhịn hay thật..."

A Hắc nhìn thấy Lý Tự Nhiên bị đánh trong lòng nhói đau một cái ,nghiêm giọng quát

-Ngươi dừng tay cho Ta.

Cố Chánh Phương bước lên một bước định đánh tiếp thì nghe giọng nói ủy lực của A Hắc,Y khựng lại một chút,điếng cả người,tâm tình như bấn loạn.

-"Giọng điệu này...sao lại như thế...Hắn sao lại có thần thái như Sư Tôn của Ta ?"

Cố Chánh Phương xuất thân là Tu Tiên Thế Gia từ khi sinh ra đã cao quý,tính tình cao ngạo , không hề sợ bất cứ một ai,nhưng lại rất kính trọng Dương Thiên Hạo,mỗi lời của Sư Tôn nói ra điều làm cho Cố Chánh Phương ghi nhớ trong tâm xem như là vàng ngọc,chân lý ,thần thái của Dương Thiên Hạo là thứ mà không ai có thể áp chế hay so sánh được.Vì vậy khi A Hắc nổi giận nghiêm giọng lại làm cho Cố Chánh Phương e dè là một chuyện vô cùng kỳ lạ.

Tái Sinh nói

-Ta nghe nói Trường Bạch Tiên Môn là một Đại Phái chính đạo, rất biết cách cư xử thủ lễ ,xem ra trăm nghe không bằng mắt thấy a.

Cố Chánh Phương sửa lại tác phong rồi nói

-Đây là chuyện nội bộ Môn Phái của Ta,Ta có quyền xử phạt sư đệ của mình.

A Hắc chạy đến đỡ Lý Tự Nhiên lên ,ánh mắt xót xa nhìn Hắn nói

-Người không sao chứ,có đau lắm không?

Lý Tự Nhiên liếc xéo Y một cái nói

-Đừng quá ân cần,làm người khác sinh nghi.

A Hắc quay sang quát Cố Chánh Phương

-Ngươi không nghe thấy Lý công tử nói rằng Y không nhớ gì hay sao?Công tử ấy mất ký ức rồi, không biết bản thân mình là ai nữa làm sao mà nhớ ra ngươi và Sư Tôn là ai chứ.Nhìn ngươi ngũ quan tuấn tú,ngoại hình chỉnh chu vậy mà lòng dạ hẹp hòi,cay nghiệt như thế.

-Ta...

Cố Chánh Phương suy ngẫm một lúc

-"Chuyện Lý Tự Nhiên vẫn còn sống và trở lại Trung Nguyên ắt là có mờ ám...tạm thời Ta cứ giữ Hắn bên cạnh ,từ từ điều tra...Hắn chắc chắn biết Sư Tôn ở đâu..."

-Hừ...Lý Tự Nhiên ,Ta mặc kệ Ngươi có thật sự mất trí nhớ hay là giả vờ,Cố Chánh Phương này sẽ đưa Ngươi về Trường Bạch Tiên,từ từ chữa trị cho ngươi đến khi nào ngươi nhớ ra tung tích của Sư Tôn.

Lý Tự Nhiên cắn nhẹ môi dưới,nheo mắt

-"Hừ...Thần Đao Sinh Ca vẫn còn ở Đỉnh Trường Bạch...Thần Khí của nó giúp ích cho Ta trong việc Tu Luyện...theo ngươi một chuyến cũng chẳng thua thiệt gì."

A Hắc nói

-"Chủ Nhân à tên Sư Huynh này của Người linh đan cấp Tuyệt Đại Hoàng Kim đấy,mười người như Ta không đánh nổi Hắn đâu,hay chúng Ta chạy thôi."

-"Chạy cái gì chứ,cứ nghe theo Hắn,dù sao Ngươi cũng phải đưa Tiểu Liên về Trường Bạch kia mà..."

-"Ơ ...Ta ,T còn tìm người của dòng tộc Khương Bảo và dân Ngưu Tinh a..."

-"Cố Chánh Phương rất có danh tiếng trên giang hồ, ngươi nhờ vả Hắn một tiếng xem."

Lý Tự Nhiên nói

-A Hắc huynh, huynh là người đã có ơn cứu mạng Ta,Ta chỉ tin tưởng huynh mà thôi,ngoài ra Ta không tin ai hết,Ta không theo Hắn đâu.

Cố Chánh Phương cười khẩy nói

-Ngươi là đệ tử của Trường Bạch Tiên nên về Môn Phái,ai có thể ngăn cản hả?

Lý Tự Nhiên nấp sau lưng A Hắc giả vờ yếu đuối

-Nhưng Ta không tin tưởng ngươi... trừ phi cả A Hắc huynh cũng đi cùng Ta.

A Hắc vội nói

-Ta đi cùng công tử.

Tái Sinh chỉ mỉm cười,Tiểu Liên thì có chút ngạc nhiên,Cố Chánh Phương vẻ mặt khó hiểu.

-"Tên A Hắc này quá kỳ quái rồi,lai lịch không rõ ràng, có thật là Hắn chỉ tình cờ cứu Lý Tự Nhiên không?Lý Tự Nhiên đã tỉnh lại hà cớ gì Hắn cứ muốn theo sát Lý Tự Nhiên,hai tên này có gì mờ ám sao?Hay Ta cũng đưa Hắn theo để tiện bề quan sát."

-Ta không ngại dẫn thêm một vài người,đưa Hắn theo cũng chẳng hề gì.

Tiểu Liên ngớ người ra

-"Từ khi nào mà Cố Sư Huynh lại dễ dãi đến thế nhỉ, những năm qua thay đổi nhiều rồi."

Hai phu phụ Khương Lão cuối cùng cũng bò xuống khỏi triền dốc,thở hỗn hễn nắm lấy tay áo của Lý Tự Nhiên.

-Tiểu,tiểu tử đừng hòng...hộc hộc...đừng hòng chạy a...đền tiền...hộc hộc...

Tái Sinh nói

-Hai người buông Hắn ra đi,cầm lấy,đi Túy Hoa Lâu giải Ấn Nợ đi.

Hắn quăng túi càn khôn đưa cho Khương Lão,ông ta mở ra xem thì thấy bên trong chứa đầy bảo vật ,vô cùng mừng rỡ.

-Á ha phát tài rồi bà à...

-Ông đưa tôi giữ nào...

A Hắc nói

-Đa tạ Tái Sinh huynh nha, không ngờ huynh hào phóng như vậy,trả hết nợ cho chúng ta.

-Khà khà khà...Ta đã giúp huynh vậy thì Huynh giúp lại Ta nhé...Ta cũng muốn đến Trường Bạch Tiên.

-"Thần Đao trên Trường Bạch Sơn có Thần Khí,biết đâu giúp ích cho Ta trong việc đột phá phong bế kinh mạch,lấy lại ký ức.Có Nguyệt Kiếm Tiên Nhân đi cùng yêu ma quỷ quái nào dám cản đường chứ."

Lý Tự Nhiên cười khẩy suy ngẫm

-"Tên Tái Sinh này cũng muốn Thần Khí của Sinh Ca,muốn nấp dưới bóng của Cố Chánh Phương an toàn đi đường ,tâm tư thâm sâu."

Cố Chánh Phương nghe lời đề nghị của Lý Tự Nhiên muốn A Hắc và Tái Sinh cùng theo về Trường Bạch Tiên,Y cũng không từ chối,dù sao ba người bọn họ hợp sức cũng không đánh lại Y,đưa bọn họ đi cùng dễ dàng kiểm soát.

Đám người của A Hắc trở lại Thành Vi Sơn để tìm nơi tịnh dưỡng,Tái Sinh đã thuê mấy căn phòng ở một quán trọ nhỏ để mọi người nghỉ ngơi.

Cố Chánh Phương nghe Tiểu Liên kể lại mọi chuyện mà mình đã trãi qua,cảm thấy vô cùng mông lung.

-Ta không thể nghe một phía từ Muội được,huống hồ Ta không về Môn Phái suốt sáu năm qua,Lâm sư đệ cũng chẳng truyền tin nói về chuyện muội bị mất tích hay bị Môn Phái truy nã nên Ta cần về lại Trường Bạch Tiên trước mới có thể làm rõ chuyện ở Rừng Oán Linh.Ta cũng không thể tin Nhậm Nhã muội ấy có thể trở thành người độc ác như muội nói.

-Cố sư huynh,mọi chuyện là tận mắt Ta chứng kiến và trãi qua,Ta sao có thể nói dối được,Huynh biết rõ tư chất kém cõi của Ta rồi làm sao có thể Tu Luyện được Tà Chú Thượng thừa , làm thế nào mà tàn sát đồng môn và đồng đạo khác.

Cố Chánh Phương ngẫm nghĩ

-"Nói về tư chất hơn người thì Lý Tự Nhiên và Nhậm Nhã đúng là có lãnh ngộ cao hơn đồng môn...nhưng tại sao Nhậm Nhã lại ám hại đệ tử Bổn Phái chứ?Nàng Ta vì mục đích gì,có ích lợi gì?"

Tái Sinh nói

-Ta nhìn ra linh hạch của Tiểu Liên cô nương mỏng yếu bẩm sinh, Tu Luyện bình thường rất khó đột phá linh đan cấp Hoàng Kim,nếu dùng linh dược bổ trợ cũng không vượt nổi Đại Hoàng Kim mà Trận Huyết Tế ở Rừng Oán Linh mạnh hơn gấp mười lần Trận Pháp mà Giang Kiều Tịch sử dụng ở Động Hắc Ám, người thi trận linh đan phải đạt cấp Tuyệt Đại Hoàng Kim trở lên.Cho thấy điều Tiểu Liên cô nương nói có thể tin được một nửa rồi,Cố huynh nên xem xét lại kẻo kết tội sai người mà cho kẻ gian hưởng lợi.

Cố Chánh Phương trầm ngâm một lúc,nói

-Ta tạm thời tin muội,đợi về đến Trường Bạch Tiên sẽ đối chất với Nhậm Nhã.

Đoạn Y quay sang Lý Tự Nhiên điểm một đạo bùa ẩn vào ngực của Hắn.

-Cố Chánh Phương ngươi làm vậy là có ý gì?

A Hắc cũng bất ngờ không kịp che chở cho Lý Tự Nhiên.

-Lý huynh, không sao chứ?hừ...Cố Chánh Phương ngươi đang làm gì thế hả?

Cố Chánh Phương nhàn nhạt nhấp ngụm trà rồi bỏ về phòng của mình,Y vừa đi vừa nói

-Đó là Hai Dặm Bất Phân Ly,chú thuật Ta tự tạo ra dùng để triệu hồi những kẻ nô bộc bỏ trốn,chỉ cần ngươi cách xa ta hai dặm thì ấn chú sẽ phát huy tác dụng khiến cho ngươi máu huyết đảo lộn đau đến tột cùng.

Lý Tự Nhiên nghiến răng nén giận,ánh mắt đỏ hằn tia máu

-Hay cho một Nguyệt Kiếm Tiên Nhân,tác phong đoan chính...Ta phỉ!

-Hừ ,đối phó với kẻ giảo hoạt như ngươi thì thủ đoạn như vậy mới xứng đáng.

A Hắc nuốt khan một cái nói

-Chủ Nhân à, người bản lĩnh như vậy cũng bị người khác khống chế hả?

-Grrr... ngươi câm ngay cho Ta...nếu không phải vì tên Trâu Đen ngươi đưa Ta rời khỏi nơi Ẩn Tu thì bây giờ dù có mười tên Cố Chánh Phương đứng đây cũng không đủ chết .

-Hức...đáng sợ thật...

Tái Sinh nói

-A Hắc huynh,Ta thấy đêm nay chúng Ta có thể kê cao gối ngủ ngon rồi,có Nguyệt Kiếm Tiên Nhân ở đây đừng nói là bọn Túy Hoa Lâu hay Tử Y Môn,Quỷ cấp Đại cũng không dám bén mảng đến đây đâu...Ta đi ngủ trước nhé...Lý huynh cũng nên tịnh tâm dưỡng thần...

Hắn nhìn Lý Tự Nhiên cười nhạt một cái làm cho Lý Tự Nhiên cảm giác như bị nhìn thấu nội tâm.

-"Tên kỳ quái này sao lại làm cho ta có cảm giác rằng Hắn đã nhìn thấu Chân Thân của Ta vậy."

A Hắc nói

-Chủ Nhân,Ta và Người cùng phòng,hay chúng Ta đi ngủ sớm nhé...ơ...Chủ Nhân yên tâm, Người nằm trên Ta nằm dưới.

-Ngươi nói cái gì thế hả?

-Ý ý của Ta là Người nằm trên giường Ta nằm dưới sàn.

-Hừ...

Cả hai đều về phòng của mình,còn lại hai phu phụ Lão Khương lặng lẽ nhìn nhau rồi nhìn bóng lưng A Hắc.

-Có lẽ Tổ Tiên của chúng Ta đã thật sự nhờ Hắn đến trả ơn đấy...dòng tộc Khương Bảo thêm một tên Xấu Xí như Hắn nhập tộc cũng không ảnh hưởng gì nữa rồi...

-Hừ...chỉ thiệt cho cháu gái chúng Ta , Khương Bảo Thanh phải song tu với tên than đen này a...

-Vì Hắn là người được chọn ,vì giải lời nguyền cho dòng tộc...phải chịu thôi a...

Đêm đó,Cố Chánh Phương truyền tin về cho Lâm Ngạn Hữu hỏi về hành tung của Nhậm Nhã.

-Không biết Lâm sư đệ dạo này ra sao,ba năm nay ngoài báo tin Linh Quang Điện bình an thì chẳng nói gì về tình hình Môn Phái cả,chuyện của Tiểu Liên hệ trọng như vậy tại sao đệ ấy không nói gì đến?Tâm của Ta lại bất an rồi.

...Hậu viện Túy Hoa Lâu vào nửa đêm...

Giang Kiều Tịch một mình âm thầm đi đến tiểu đình trong hoa viên hậu viện Túy Hoa Lâu để bí mật gặp gỡ Thiết Nhất Huyền.

-Chàng chờ Ta lâu rồi hả?

-Hừm...chuyện ở Động Hắc Ám nàng ra tay lộ liễu quá rồi,còn những năm kẻ sống sót rời khỏi hiện trường.

-Chàng đừng lo,Ta vừa cho người bí mật theo sau hạ sát hai tên Tán Tu đến giải Ấn Nợ rồi,bây giờ chỉ còn lại tên Tái Sinh,Ả tiện nhân Tiểu Liên và tên Xấu Xí thô kệch mà thôi,tung tích bọn chúng đã bị thuộc hạ của Ta tra ra rồi,Ta đang chuẩn bị giải quyết chúng , như vậy thì chuyện sử dụng Cấm Chú Huyết Tế sẽ không bị ai tiết lộ nữa.

Thiết Nhất Huyền cười nhếch mép,nhẹ nhàng ôm chặt lấy Giang Kiều Tịch,vuốt tóc Ả ,nói

-Nàng vất vả rồi,Chủ Nhân có phần thưởng nhờ Ta trao cho Nàng...

Giang Kiều Tịch nghe xong ngẫm thấy có chút không ổn ,vừa định tách người ra khỏi vòng tay của Thiết Nhất Huyền thì Ả nghe nhói sau lưng một cái,cơn đau bất chợt ập đến khiến cho tầm nhìn trở nên mờ ảo .

-Sực!

-Á!

Máu từ cổ họng trào ra miệng ,Giang Kiều Tịch choáng váng,ngước mắt nhìn vào Thiết Nhất Huyền

-Hước...tại sao...tại sao...lại đối xử với Ta như vậy...bao nhiêu năm qua ta luôn vì Ngươi mà tranh đoạt,chém giết...hước hỗ trợ Ngươi bước lên ngôi vị Tông Chủ Đại Phái... Ngươi trả ân tình cho Ta như thế sao?

Thiết Nhất Huyền lạnh lùng đâm chủy thủ sắc bén vào lưng của Giang Kiều Tịch,kiếm sắc nhọn trổ thẳng ra trước ngực,một nhát xuyên tâm.Hắn đẩy Ả ra làm cho Ả ngã ngồi trên đất,Hắn nói

-Ta đã bảo với ngươi rằng hành sự phải luôn cẩn trọng,nhất là đừng để Chủ Nhân nổi giận.Ngươi lén học trộm Chú Huyết Tế đã đành,còn dụng nó bừa bãi khiến cho manh mối ở Động Hắc Ám bị phơi bày.Chủ Nhân không muốn giữ ngươi,Ta sao dám cãi lệnh.

Giang Kiều Tịch khóc chua xót nói

-Hức hức...Ta vì muốn Ngươi mau chóng học được Bí thuật Phi thăng mà nhọc lòng tính toán,muốn thu thập thật nhiều Huyết Khí cống nạp cho Chủ Nhân để ông ta tín nhiệm ngươi hơn,Ta làm tất cả cũng vì ngươi mà...

-Hừ... Ngươi suýt chút nữa là đã hại chết Ta rồi còn dám nói là vì Ta ư?Chủ Nhân tàn độc thế nào ngươi không biết sao? Ngươi lạm dụng thế lực Tử Y Môn chống lưng,bao nhiêu năm qua hống hách ngang ngược ở Thành Vi Sơn,Túy Hoa Lâu còn uy danh hơn cả Đại Phái,chỉ điều này thôi ngươi cũng đủ chết rồi.

-Thiết Nhất Huyền sao ngươi lại tiệt tình như vậy ,một đêm ân ái cả đời phu thê,sao ngươi có thể...

-Hừ,ai là phu thê với Ngươi,Ngươi đi chết đi!

Cây chủy thủ trên tay của Thiết Nhất Huyền lại đâm đến,nhưng Giang Kiều Tịch đã tung chưởng đánh ra bất ngờ,khiến cho Thiết Nhất Huyền phải lui về sau một khoảng,ngó lại thì Giang Kiều Tịch đã bỏ chạy rồi.

-Hừ...Ả khốn này...

Giang Kiều Tịch cố gắng chạy vào phòng của Giang Kiều Nhạn dùng hết linh lực truyền tống muội muội của mình rời đi.

-Tỷ tỷ,tỷ bị thương rồi,là ai ,ai dám làm như vậy,Tỷ Tỷ để muội gọi Y Sư.

-Không,... không kịp nữa,...chạy đi...tránh xa Vi Sơn Trấn...Tử Y Môn...ặc,ặc...hãy ghi nhớ lời của Tỷ...ặc...Huyết Đàm,Càn Khôn Liệt Hoả Kỳ,Nhục Thể Hình Nhân Chú,Long Sơn Đỉnh , Hoán Linh Đổi Cốt...nói với...cao tăng của Vô Ưu...ặc...

-Aaa...

Bên ngoài vang lên những tiếng la hét làm cho Giang Kiều Tịch hoảng hốt dụng chú

-Đi!

Giang Kiều Nhạn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị đưa đi.

-Tỷ tỷ!

Thiết Nhất Huyền tung cửa xông vào vừa nhìn thấy Giang Kiều Tịch,Hắn đã phóng đại bùa mà Tên Bí Ẩn điểm cho để giết chết Giang Kiều Tịch.Túy Hoa Lâu bị một trận pháp vây giữ,toàn bộ người bên trong đều bị biến thành con Rối mà người điều khiển chính là Thiết Nhất Huyền.

Hắn nhìn quanh trống đám người của Túy Hoa Lâu từ Quản Gia,hộ vệ,nô tỳ hơn trăm người vẫn cảm thấy thiếu

-Hừ...Giang Kiều Nhạn...Ả chạy thoát rồi...các ngươi ban lệnh xuống dưới truy bắt Giang Kiều Nhạn...

-Dạ!

Sau khi giải quyết chuyện ở Túy Hoa Lâu,Thiết Nhất Huyền truyền tin báo cho Tên Bí Ẩn kia ,rồi theo lệnh trở về Tử Y Môn bế quan chờ đợi.

Nhờ sự nói giúp của Tiểu Liên mà Cố Chánh Phương đã đồng ý tìm tung tích của dòng tộc Khương Bảo ở Vi Sơn Trấn giúp A Hắc.Với danh tiếng của Công Tử ử Thế Gia Tô Hà ,Cố Chánh Phương nhanh chóng nhận được tin tức của các trinh sát trong gia tộc gửi đến .

-Dòng tộc Khương Bảo mà ngươi muốn tìm vào ba mươi năm trước đã bị diệt môn rồi,những kẻ sống sót đều phân tán mai danh ẩn tích để tránh kẻ thù truy sát.Tuy nhiên nhà Tổ của bọn họ thỉnh thoảng có người đến cúng bái, không biết rõ là người của dòng tộc hay ai khác ,Ngươi có thể đến đó chờ đợi mà thử vận may đi.

A Hắc nhăn mặt gãi đầu

-Hả?phải đến đó chờ đợi sao? không phải ngươi nói,toàn bộ người của dòng tộc Khương Bảo hơn ba trăm người đều bị kẻ thù giết chết ở đấy hay sao...chỗ đó chắc đã trở thành một nơi đầy oán khí rồi a.

Cố Chánh Phương nghiêm mặt nói

-Đi hay không đó là chuyện của ngươi,ba ngày sau Ta sẽ đưa Lý Tự Nhiên rời khỏi đây.

Lý Tự Nhiên vẫn bình thản uống trà ,Tiểu Liên cũng không nói gì,còn hai phu phụ Lão Khương nhìn nhau bối rối.Tái Sinh nói

-Nơi thị phi này không tiện ở lâu,Giang Kiều Tịch là người tâm địa nhỏ nhen ,thế nào cũng sẽ tìm cách trả thù chúng ta về chuyện ở Động Hắc Ám,cho nên A Hắc huynh ,đêm nay Ta đi với huynh một chuyến đến Nhà Tổ họ Khương Bảo.

A Hắc nhăn mặt nhìn Lý Tự Nhiên

-"Chủ Nhân à ...vậy đêm nay Ta đi với Hắn nhé..."

-"Ừm,tự giải quyết chuyện của ngươi đi đừng dây dưa nữa,Cố Chánh Phương rất lợi hại,Ta hiện giờ không thể tùy tiện dụng linh lực hỗ trợ ngươi đâu."

-Vâng!

Lý Tự Nhiên liếc mắt nhìn đến Cố Chánh Phương đang ngồi uống trà bên bàn đối diện ,ngẩn ra một chút.

-Không ngờ bức tranh nam thần này của Ta lại hoàn mỹ như vậy,so với Dương Thiên Hạo đúng là một chín một mười...

Hắn lại rũ mi, buông mắt trầm ngâm một lúc,hành động này đã bị A Hắc ghi hết vào tầm ngắm.Y liếc xéo Cố Chánh Phương một cái

-"Sau khi giải quyết xong chuyện của dòng tộc Khương Bảo,Ta nhất định sẽ chuyên tâm Tu Luyện đột phá Linh Đan cấp Tuyệt Tuyệt Tuyệt Đại Hoàng Kim,phi thăng thành Tiên đè bẹp tên Nguyệt Kiếm mắc dịch ngươi...grrr..."

Đêm đến,A Hắc cùng Tái Sinh rời quán trọ đi đến phía Đông Thành ,bọn họ dừng lại tại một khu hoang vắng, trước một Biệt Phủ đổ nát .Nhìn dấu vết bị tàn phá và ăn mòn của thời gian lên ngôi Biệt Phủ mà A Hắc không khỏi rùng mình

-Ôi trời...hoang phế thật đấy...nhìn đám oán khí bao trùm Biệt Phủ kìa...trong đó chắc nhiều oán hồn giận dữ lắm...

Tái Sinh bung quạt phe phẩy trước ngực,ung dung đi qua bậc cửa chỉ còn một cánh cửa xiêu vẹo đống đầy bụi và mạng nhện,Hắn nghiêng non nửa mặt nhìn vào bóng đêm sau lưng nói

-Đã đến rồi thì vào trong đi.

A Hắc khó hiểu nói

-Ta chẳng phải đã bước một chân vào rồi hay sao...

Khi cả hai đi vào trong thì bên ngoài hai cái bóng cũng đổ lên ngạch cửa Khương Bảo Gia Trang.

Bên trong Biệt Phủ vô cùng đổ nát,nhưng dấu vết ác chiến năm nào vẫn chưa bị thời gian xoá hết.Nhìn một lượt khắp nơi,Tái Sinh nói

-Năm xưa ắt hẳn đã xảy ra một trận chiến tàn khốc , ngươi xem dấu vết đao kiếm,chú thuật đều có đủ...

Đang lúc đó thì trời chợt nổi gió ,từ trong một dãy phòng vù vù bay đến lốc xoáy khói đen ngòm kèm theo tiếng gào rú thê lương ai oán.

-Hu huhu...grrrr...aaa...

Tái Sinh vội điểm ra đạo bùa biến thành bát quái linh quang vàng cản lại

-Cẩn thận...là oán linh ...

Một khối oan hồn ủy khuất hơn trăm khuông mặt mờ ảo ẩn hiện kết thành lốc xoáy đang tấn công vào hai người Tái Sinh.A Hắc vung đấm đánh một quyền phá tan lốc xoáy,bọn oán hồn tách ra bay vòng vòng loạn xạ,sau lại liên kết trở về nguyên trạng ban đầu.

-Grrrr...aaa...huhuhu....trả mạng cho ta....aaa...

Qua hơn hai canh giờ đánh nhau,khối oán hồn đó vẫn không tan biến,A Hắc uể oải nói

-Tái Sinh không phải huynh biết nhiều chú thuật lắm hay sao, không thể đối phó với cái thứ chết tiệt này à?

-Đây là oán khí của hơn ba trăm người chết oan,cùng đặt lời nguyền không siêu thoát,Ta lực bất đồng tâm không đủ linh lực để Siêu Độ cho họ à...

-Ngươi không Độ được thì chúng ta đánh đến khi nào dừng a...

Lúc này hai dáng người đi vào,tung ra một đạo bùa,kẻ thi triển thuật, người hỗ trợ độ linh lực.

-Giải!

Đạo bùa biến thành một hình bát quái bao trùm Biệt Phủ độ linh lực trấn an Khối Oán Linh,nó gào rú một lúc rồi tan biến.

Tái Sinh lấy quạt gõ nhẹ vai của A Hắc nói.

-Hậu bối của dòng tộc Khương Bảo xuất hiện rồi a.

-Ơ...là hai người các ngươi á?

Hai cái bóng đen đó chính là phu phụ Lão Khương.

-Hừ... Khương Bảo Gia Trang không phải là nơi mà hai ngươi tùy tiện bước vào đâu.

-Lão nương đánh chết tên thư sinh giảo hoạt ngươi, ngươi cố tình dẫn dụ bọn ta lộ diện a...

Tái Sinh cười nói

-A Hắc huynh khổ sở đi tìm các ngươi để hoàn thành tâm nguyện của Tổ Tiên các ngươi,vậy mà các ngươi làm ngơ để cho huynh ấy vất vả đủ đường...Ta chỉ là có lòng tốt cho các ngươi gặp nhau giải quyết ân tình day dưa thôi mà.

-Hừ...đừng tưởng trả hết nợ cho bọn ta thì oai lắm nha...bọn ta chưa giải được Ấn Nợ thì Tái Sinh ngươi đừng hòng chạy thoát khỏi bọn ta a...

-Hai Lão già các ngươi,có tiền rồi sao không đi trả cho Túy Hoa Lâu đi...muốn ăn vạ ta đến khi nào hả?

-Ngươi tưởng bọn Ta điên sao, Ngươi chọc giận Giang Kiều Tịch,đang lúc Ả còn nổi lửa,bọn ta sao dám đến gần...

A Hắc xua tay nói

-Các người đừng cãi nhau nữa...nói cho rõ chuyện của Ta trước đã.

Sau một hồi kể lại cơ duyên gặp được Tổ Tiên của hai phu phụ Lão Khương, Khương Lão ông nói

-Năm xưa dòng tộc chúng ta chạy thoát được tám người, những người ở lại đã cùng phát lời nguyền Oán Hồn mãi mãi bảo vệ Khương Bảo Gia Trang,cho nên suốt năm mươi năm qua dù có Siêu Độ thế nào bọn họ cũng không Siêu Thoát.Nay trong người của A Hắc ngươi có khí tức của Tổ Tiên chúng Ta,có thể dùng nó an ủi Oán Linh ,có lẽ bọn họ sẽ Siêu Thoát giải trừ được lời nguyền.

A Hắc nói

-Ta không biết chú thuật Siêu Độ đâu à.

Khương Lão nương nói

-Ây ya... ngươi chỉ cần bái lại Tổ Tiên,nhập tộc Khương Bảo là có tư cách học võ công và chú thuật của Khương Bảo Gia Trang.

A Hắc thộn mặt ra

-Đơn giản vậy à?

Hai phu phụ Lão Khương cười hề hề đầy gian xảo

-Chỉ vậy thôi hề hề hề...

Tái Sinh cười khẩy một cái

-Gian Trá!

A Hắc bái lại một phiến đá tưởng niệm trong Biệt Phủ gia nhập dòng tộc Khương Bảo lấy tên là Khương Bảo Hắc.Sau đó học chú thuật của Khương Bảo Gia Trang thì triển một trận pháp Siêu Độ.Linh lực tiềm ẩn trong người Y cũng bị đánh thức vài phần làm tăng khả năng vận lực đưa Trận Pháp lên tầm cao nhất.Khối Oán Linh lại tụ về ,sau đó tiếp nhận hưởng linh khí từ trận pháp, tách ra thành hơn trăm linh hồn có nhân dạng đầy đủ,bọn họ mỉm cười,theo lực hút của Địa Phủ mà biến mất.

Hai phu phụ Lão Khương khóc nức nở tiễn đưa người trong tộc rời khỏi nơi đau thương.

Vì A Hắc đã là công tử của dòng tộc Khương Bảo cho nên phải gọi hai phu phụ Lão Khương là Gia Gia và Bà Bà,thừa hưởng tất cả tài nguyên mà dòng tộc Khương Bảo hiện có.

-A Hắc à, ngươi hiện tại là công tử của Khương Bảo Gia Trang cho nên tác phong cũng phải gọn gàng một chút,Gia Gia cho ngươi vật báu này, đây là chiếc nhẫn càn khôn,chứa đựng tư trang ,y phục ,cho ngươi thay đổi tùy ý.

-Còn đây là bội kiếm Tuyết Vân,Kiếm gia truyền của Khương Bảo Gia Trang,hãy giữ gìn nó,dùng nó khôi phục lại Gia Nghiệp a...

Tái Sinh cười nhạt nói

-Hai lão già các ngươi trút hết gánh nặng cho Khương Bảo Hắc gánh à?Khôi phục Gia Nghiệp?các ngươi không làm được thì đùn đẩy cho Hắn sao?A Hắc huynh, ngươi thật là lương thiện a...tự nhiên chuốc khổ.

A Hắc cười nói

-A Hắc ta tứ cố vô thân,cả họ của mình là gì cũng không biết,bây giờ đã có thể trở thành một công tử của một Thế Gia,ta rất vui.

Tái Sinh cười méo xệch nói

-Thế Gia?hay Phế Gia? ngươi a bị Tổ Tiên kia lừa đảo rồi à...

-Ha ha ha... không sao...xem như là Ta có thêm một mục đích cho cuộc đời mình vậy.

Hai phu phụ Lão Khương nhìn nhau cười đắc ý.

Bọn họ ở lại Biệt Phủ một ngày một đêm để cho A Hắc học hết những Thuật Pháp và võ công của Khương Bảo Gia.A Hắc tuy ngoại hình xấu xí,tính tình cục súc nhưng đối với võ công thì tiếp thu cực kỳ nhanh,chẳng những làm cho Tái Sinh và Phu phụ Lão Khương kinh ngạc còn làm cho họ đặt nghi vấn trong lòng.

-"A Hắc thật không đơn giản."

Trước khi rời khỏi Khương Bảo Gia Trang A Hắc muốn thay một bộ y phục mới để cho Lý Tự Nhiên nhìn thấy sự thay đổi của mình.

A Hắc liền ấn vào viên đá trên chiếc nhẫn,lập tức một bộ y phục chỉnh tề màu xanh trời hoa văn lá phong trắng được thay đổi,tóc búi nửa phần trên cài kim quan bạc gài trâm ,nửa phần dưới buông thả,tay có hộ uyển thêu chỉ kim tuyến lấp lánh,thắt lưng có ngọc bội Thanh Long,giày cổ cao thêu chỉ bạc .Dáng lưng Hổ thẳng tấp oai vệ ,vai gấu rộng uy mãnh ,ba người còn lại nhìn mà há hốc mồm kinh ngạc.

-Oa...nhìn như một Tông Chủ Đại Phái a...

Nhưng khi A Hắc quay sang thì doạ cho bọn họ giật bấn người.

-Quá khen rồi a...

-Ối mẹ ơi...cái mặt đen của Hắn vẫn vậy à...doạ chết ta...

-Híc...nếu răng Hắn không vẩu,môi không dày,mũi không to,thì đôi mắt phượng kia thật là kỳ quan tạo hóa...

Sau đó bọn họ trở về quán trọ,hội ngộ với Cố Chánh Phương và Lý Tự Nhiên,đó cũng là buổi sáng ngày thứ ba.Khi bọn họ về đến cũng là lúc Cố Chánh Phương bế thốc Lý Tự Nhiên quăng lên xe ngựa,sự ồn ào của họ làm cho dân chúng trên đường phố chỉ trỏ bàn tán.

-Ngươi thả ta xuống,cái tên hỗn chướng này, ngươi mà là đại hiệp đoan chính gì chứ...aa...Cố Chánh Phương...

Tiểu Liên ngồi trên thùng xe vén màn nói

-Lý sư huynh,huynh đừng khán cự nữa ,với sức lực của huynh không chống lại được Cố Sư Huynh đâu...

-Hừ ... ngươi còn la hét nữa thì Ta sẽ đặt cấm chú bịt miệng của Ngươi lại đấy.

-Buông Hắn ra!

A Hắc xuất hiện,liền nhào đến nắm lấy tay của Lý Tự Nhiên mà kéo khỏi Cố Chánh Phương,theo đà Lý Tự Nhiên ngã luôn vô người của Y,nhưng với bờ vai rộng như Đại Dương kia vẫn thừa sức đỡ lấy Hắn.

-Giữa phố lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì hả?

Vẻ mặt nghiêm nghị,lại thêm thần thái uy nghiêm của A Hắc làm cho Cố Chánh Phương ngẩn ra một lúc.

-"Lại nữa rồi...y phục này,dáng hình này,thần thái này..."

-Đã hết hạn lưu lại đây,Ta đưa Hắn về Trường Bạch Tiên...

Lý Tự Nhiên đứng thẳng lên nói

-Ta tự biết đi, không cần ngươi vác Ta...

Tái Sinh nói

-Đừng cãi nữa...Cố huynh thật chu đáo,thuê một xe ngựa rộng lớn như vậy...đi đi thôi...

Hắn phóng lên xe ngồi rất điềm nhiên,hai phu phụ Lão Khương nói

-Chúng Ta rất rành đường đến Tô Hà hay để bọn ta đánh xe cho nhé cháu trai ngoan...

Cố Chánh Phương và Tiểu Liên ngạc nhiên nhìn A Hắc,Y gãi gãi đầu nói

-Ta đã nhập tộc Khương Bảo bây giờ là công tử của Khương Bảo Gia tên là Khương Bảo Hắc.

Lý Tự Nhiên không phản ứng gì,bởi vì Hắn đã nhìn thấy tất cả qua tâm thức.

Tiểu Liên nói

-Công Tử trông sang trọng hẳn ra...

Cố Chánh Phương tuy không thích Lý Tự Nhiên nhưng cũng không vì thế mà giận lây sang A Hắc,Y chẳng qua là mang tâm lý đề phòng người lạ mới quen mà thôi.

-Lên xe đi...

Cố Chánh Phương nhường một chỗ ngồi ở giữa cho A Hắc theo phản xạ tự nhiên,khiến cho mọi người đều ngơ ngác,cả Lý Tự Nhiên cũng khó hiểu.

-"Không phải Hắn rất sợ người khác đụng chạm vào mình hay sao,tại sao lại chừa một chỗ bên cạnh cho A Hắc ngồi nhỉ?"

A Hắc ngồi chỗ ghế bên hông xe để ở cạnh Lý Tự Nhiên phớt lờ Cố Chánh Phương.

-Ta ngồi cùng Lý huynh...

Cố Chánh Phương hạ thấp đầu mày,mặt giận dữ nói

-Ngươi không ngồi ở đây thì xuống đi bộ đi...

Lý Tự Nhiên truyền âm nói

-Ngươi nghe theo Hắn đi...

-Ờ...

A Hắc nghe theo Lý Tự Nhiên ngồi cạnh bên Cố Chánh Phương.

Tiểu Liên cũng rất ngạc nhiên nhưng nàng nghĩ có lẽ là Cố Chánh Phương muốn áp chế A Hắc nên ngồi cạnh Y.

Xe ngựa của bọn họ rời khỏi cổng Thành tiến về Tô Hà.

...Tên Bí Ẩn đang ở trong một hang động nhận được thiên lý truyền tin báo rằng bọn người của Cố Chánh Phương đã rời khỏi Vi Sơn Trấn thì có chút không vui.

-Ả tiện nhân Tiểu Liên vẫn chưa chết ,Lý Tự Nhiên sao lại xuất hiện ở Vi Sơn trấn chứ,còn đi cùng Y sao?Hừ...vậy thì Ta bày sẵn khán đài cho các ngươi biểu diễn vậy...ha ha ha...

...Mật thất Tử Y Môn...

Thiết Nhất Huyền đang ngồi tịnh tâm tu luyện thì có một truyền tin hình hoa tuyết màu đỏ bay đến.Hắn đưa tay chụp lấy bông hoa tuyết tan biến để lại một viên đan dược và hàng chữ linh quang đỏ lơ lửng.

-Chủ Nhân ban Tiên Đan...đa tạ Chủ Nhân...

-Sau khi tăng Linh Lực lập tức phá Cấm Địa,lấy Càn Khôn Liệt Hoả Kỳ lập trận cho Thành Vi Sơn.

Thiết Nhất Huyền kinh ngạc,đảo mắt một lượt ,lo lắng,run sợ,nhưng không dám khán lệnh vội thủ lễ cúi đầu.

-Tuân lệnh!

Sau khi Thiết Nhất Huyền dùng Đan Dược thì chưa đầy một canh giờ đã đột phá thăng Linh Lực vượt bậc ngang tầm Linh Đan Tuyệt Đại Hoàng Kim.

-Kỳ lạ,tại sao linh lực của Ta đã tăng lên rất nhiều nhưng Linh Đan không thăng cấp?

Thiết Nhất Huyền có chút nghi ngờ nhưng không dám trễ nải chuyện được giao phó,nên tạm gác mọi suy nghĩ.Hắn đi đến Cấm Địa điều các đệ tử cảnh gác nơi này rời đi,nhưng nơi này có sáu Linh Thức của sáu vị Trưởng Lão đứng theo hình lục giác canh giữ ,Thiết Nhất Huyền muốn mở được cửa Mật thất phải phá trận này.Hắn xông vào trận pháp,theo sự chỉ dẫn của Tên Chủ Nhân kia mà nhanh chóng tìm ra được Mắt Trận và đánh phá.

-Uỳnh, ùynh...

Thiết Nhất Huyền đánh tan các Linh Thức trấn giữ,đi vào Mật thất chiếm đoạt Càn Khôn Liệt Hoả Kỳ.Sau đó Hắn đến Đài Thông Thiên là nơi cao nhất của Đỉnh Tường Vi,nơi mà các vị Tiền Bối của Tử Y Môn phi thăng đắc đạo,đã lưu giữ nhiều linh khí .Thiết Nhất Huyền phóng Càn Khôn Liệt Hoả Kỳ lên cao rồi thi triển Thuật Pháp tạo ra một trận đồ bao phủ cả một Thành Vi Sơn rộng lớn.