Hai ông bà Chủ quán trọ khi nghe qua A Hắc muốn tìm người của dòng tộc họ Khương Bảo thì sắc mặt có chút nhợt nhạt,như là vừa sợ như là vừa giận.
-Ngươi tìm dòng tộc Khương Bảo để làm gì hả?
-Hừ, không biết, không biết,cút ,cút!
A Hắc tuy đầu óc đơn giản nhưng nhìn qua thái độ phản ứng này của hai ông bà lão thì cũng có chút nghi ngờ.
-"Không biết thì thôi cớ gì phải phản ứng khó chịu như thế a?"
Tái Sinh công tử cũng ngạc nhiên không kém A Hắc
-"Rõ ràng là họ biết dòng tộc Khương Bảo mà sao lại nói là không biết nhỉ, muốn trốn tránh chuyện gì đây?"
Huynh Đài à, ở Trấn Vi Sơn này có hơn trăm họ tộc sinh sống cố cựu,và hơn mấy chục dòng họ từ nơi khác đến định cư,họ ghép Khương Bảo nghe hiếm gặp đấy, nhưng ngươi tìm họ để làm gì,nếu không nói mục đích cụ thể thì khó mà tìm lắm à!Nhiều khi người dòng tộc này trốn kẻ thù thay tên đổi họ, không dám thừa nhận cũng không chừng a.
A Hắc xua tay nói
-Không ta không phải kẻ thù của bọn họ,Ta đến để trả ơn .
Hai ông bà lão nhìn nhau,rồi nhìn A Hắc suy xét một lúc,vẫn từ chối giúp đỡ tìm kiếm.
-Trả ơn,ơn nghĩa gì mà trả,Lão thấy ngươi nha,tuổi đời chừng ba mươi thôi ,chịu ơn gì với Tộc Khương Bảo hả?
-Chàng trai trẻ Lão Nương khuyên ngươi quên ơn nghĩa đó đi,tìm người dòng tộc đó như mò kim đáy bể phí hoài thanh xuân a.
Tiểu Liên nói
-Lạ thật nha,cái Trấn này nói lớn không lớn,nếu bỏ cả ngày đi quanh Thành thì cũng gặp được gần như hầu hết người ở đây rồi,huống gì cái họ Khương Bảo nghe kỳ lạ thế kia ,sao lại tìm không được, lẽ nào bọn người trong Thành che giấu,à.. không phải, không muốn nhắc đến họ mới đúng.
Tái Sinh công tử nói
-Ta có cách tìm giúp tung tích dòng tộc đó cho Huynh Đài cực kỳ nhanh,nhưng phải sau khi Ngươi giúp Ta giết được Thần Thú ở Động Hắc Ám đã.
Ông bà lão lúng túng nói
-Ể,ngươi đừng hứa bừa chứ...chưa chắc tìm được đâu...Hắn lại ăn vạ cho xem...
-Ta không hứa bừa bãi...Ta giúp Hắn thật mà.
A Hắc nhăn ấn đường suy ngẫm
-"Cái Tên giảo hoạt này không đáng tin cậy a,vậy mà Thần Tiên lại muốn Ta đi theo Hắn săn Thần Thú,có ý gì đây?"
-Ừm ,y như vậy đi.
Thân thể của Lý Tự Nhiên được để lại trên phòng ,A Hắc thận trọng giăng thêm một kết giới bảo vệ để Hắn được an toàn,sau đó mới yên tâm cùng Tái Sinh và Tiểu Liên rời đi.
Bọn họ đi trên đường thị phố để rời khỏi Thành đến vùng rừng núi ngoại vi bên ngoài.Đám người Tu Sĩ nhàn cư ngồi trà nước ven đường lại lắm chuyện nhìn nhìn chỉ chỉ A Hắc.
-Ố nhìn xem là tên xấu xí hôm qua,Ta nói đúng mà,vị công tử tuấn tú kia bị bán đi rồi.
-Ể nhìn kìa,bọn họ đi với tên Tái Sinh Gian Xảo a,hèn gì ...đúng là bọn xấu xa rồi...
Tái Sinh thì vẫn gương mặt tươi tắn với nụ cười ngâm ngâm,đi đường lưng thẳng vai ngay,ung dung thư thả, cứ như những lời bàn tán đó là những lời khen ngợi.Còn A Hắc thì mặt mày đã đen nay càng đen thêm
-Người của Thành này sinh cái miệng ra trước hay sao á!
Đột nhiên có một đám người mặc y phục vàng nhạt , trước ngực áo thêu hoa văn đoá Thược Dược đen,tầm hai mươi tên,đi đầu là một cô nương tết tóc hai bên ,y phục màu đỏ,vạt áo ngắn ngang gối,quần ngang đùi.Nhìn thân hình vô cùng gợi cảm,dụng mạo ưa nhìn ,nhưng có chút khó ở,dữ dằn.Vừa đến đã cầm một cái roi sắt chỉ ngón tay về về phía Tái Sinh nói
-Tên Tái Sinh khốn kiếp kia, ngươi dám bỏ lại Bổn Tiểu Thư ở giữa rừng đầy quái thú mà chạy về Thành hả?Hôm nay Giang Kiều Nhạn ta không bắt được ngươi thề không thăng cấp Tu Di a...
Tái Sinh cười khẩy như khinh thường nói
-Công phu mèo cào như cô có tu luyện thêm vài trăm năm cũng khó Vượt Thiên Kiếp a...chó khôn không cản đường,cô nương xấu không bám đàn ông...tránh ra đi...
Nghe những lời chê bai của Tái Sinh,Giang Kiều Nhạn nổi giận quất roi tấn công.
-Ngươi...tên chết tiệt ngươi, người đâu bắt Hắn lại cho Ta ...
-Dạ, dạ Tiểu Thư...
Hai bên xông vào đánh nhau,nhưng xem ra võ công của Tái Sinh không tệ chưa đầy mười chiêu đã đánh văng bọn thuộc hạ của Giang Kiều Nhạn,còn lấy cả Khốn Tiên Tác trói chặt nàng ta lại.
-Ôi ya...lại phí phạm một sợi Khốn Tiên Tác,mỗi lần gặp cô là tốn kém a...Ta sẽ trừ vào tiền nợ của Khương Lão với Tỷ Tỷ của cô.
Đoạn quay sang bảo A Hắc và Tiểu Liên đi nhanh kẻo đánh động đến Giang Kiều Tịch.
-Đi mau,kinh động đến Tỷ Tỷ của Ả rắc rối lắm a...
Cả ba đi như chạy rời khỏi cổng Thành trong tiếng mắng chửi của Giang Kiều Nhạn.
A Hắc nhìn thấy Tái Sinh đánh nhau ,tuy không dụng nhiều nội lực nhưng phiến quạt lại như một thanh kiếm sắc bén với chiêu thức tấn công vô cùng dứt khoát mạnh mẽ thì rất ngưỡng mộ.
-"Nếu Ta cũng biết vài chiêu thức võ công thì hay biết mấy, sử dụng linh lực chưởng phá như Ta không duy trì được sức chiến đấu bền bỉ,chẳng khác gì hạng võ phu tầm thường.Trâu dụng sức Trâu! ài!"
Tiểu Liên nói
-Trên Đỉnh Tường Vi là Tử Y Môn,nhưng Ta hẹn Biểu Ca gặp nhau ở chân núi,đi hướng kia ,qua hết con suối là đến lối mòn lên núi rồi, ở đó có một cái đình nghỉ chân,đình Hoa Đào.
Tái Sinh nói
-Ta hẹn đám người Tu Sĩ đồng minh gặp nhau tại Cửa Động Hắc Ám ở cánh rừng phía Tây ,cô nương đến gặp Biểu Ca của mình an toàn thì Ta và A Hắc Huynh sẽ rời đi.
A Hắc nói
-Thần Thú mà ngươi nhắc đến có lai lịch gì hả? Tại sao nó lại canh giữ Động Hắc Ám kia?
Tái Sinh mở quạt ra vừa đi vừa quạt nhè nhẹ nói
-Ta không biết rõ về nó,vì Ta đến đây vào khoảng sáu năm trước thôi,những nghe vợ chồng Khương Lão nói Động Hắc Ám vốn là một không gian để cho Đệ Tử của Tử Y Môn vào rèn luyện võ công và chú thuật,thúc đẩy tăng Tu Di.Yêu ma quỷ quái trong đó đã bị Tổ Sư Gia của bọn họ yểm chú không thể vượt Cửa Động ra ngoài,mấy trăm năm qua luôn bình ổn.Chẳng hiểu sau năm năm trở lại đây trong đó g xuất hiện một Thần Thú Sư Điểu ,Quái Thú kết hợp thân Sư Tử đầu Chim Ưng,lại có cả cánh nữa,sức tấn công của nó hơn cả Tu Sĩ có linh đan bậc Tuyệt Đại Hoàng Kim,hừ chắc cũng tầm Quỷ Vương thuộc dòng dõi Hoàng Gia Ma Vực luôn ấy.
Nó canh giữ những báu vật như Tiên Pháp,Ma Chú,Kiếm phổ,và cả Tính Thạch ,Thiết Khoáng dùng làm nguyên liệu chế luyện Thần Võ...khiến cho nhân sĩ võ lâm nổi lòng tham kéo nhau đến đây tìm cơ hội đi vào Động Hắc Ám,mà chỉ thấy có đi không có về.Nhưng Đương Gia của Túy Hoa Lâu thì khác nha,Ả Giang Kiều Tịch đó tuổi đời chưa đến ba mươi nhưng linh đan đã đột phá cấp Hoàng Kim rồi,võ công chí Hàn,sử dụng băng pháp, không có gì đặc sắc vậy mà có thể ra vào Động Hắc Ám dễ dàng,còn lấy đi rất nhiều báu vật giá trị a.
Tiểu Liên kinh ngạc trầm trồ
-Đệ tử ngoại môn của Tử Y Phái lợi hại đến vậy sao?
A Hắc nói
-Ta nghĩ là Ả dùng kế sách gì đó,chứ Thần Thú Sư Điểu kia đánh ngang sức với Tu Sĩ linh đan Tuyệt Đại Hoàng Kim lẽ nào lại bị Ả Giang Kiều Tịch kia khống chế dễ dàng như vậy.
Tái Sinh mỉm cười nói
-A Hắc Huynh quả là sáng suốt,đúng như Huynh nói ,Ả Giang Kiều Tịch đó đã sử dụng người sống Huyết Tế Thần Thú,trong lúc Sư Điểu hấp thụ tinh huyết của nạn nhân xấu số thì Ả Giang Kiều Tịch cho người chạy vào Động lấy báu vật.Hừ...thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn,vì vậy Ta muốn liên kết với những Tu Sĩ mắc nợ Ả,hợp sức giết Thần Thú triệt tiêu kế sách tàn độc của Giang Kiều Tịch.
-Nói nghe vô cùng hay,chỉ sợ lại thêm mấy mạng người hi sinh vô ích a,chưa kể đến Ả họ Giang đó mà biết được Ngươi muốn phá kho báu của Ả thì sẽ không để yên cho chúng Ta tiếp cận Sơn Động đâu.
-A Hắc huynh đừng lo,kế sách ta đã có vừa có thể tiêu diệt Sư Điểu vừa ngăn cản bọn người của Túy Hoa Lâu nhúng tay vào.
-Cách gì?
-Để đến nơi rồi nói a...
A Hắc vẫn hoài nghi trong lòng
-"Ta tin ngươi thì lợn nái cũng biết bay a."
Đi một lúc đến Đình Hoa Đào,nơi đây thanh vắng,ít người qua lại,nhóm người của A Hắc ngồi chờ Biếu Ca của Tiểu Liên,đợi gần hai canh giờ thì từ trên cao có vài đệ tử của Tử Y Môn ngự kiếm bay xuống.
Tiểu Liên nhác thấy bóng dáng quen thuộc vội vẫy tay
-Biểu Ca,muội ở đây,Lư Duyệt!
Khi đám người của Tử Y Môn cách tầm hai trượng thì đột nhiên dừng lại, một tên nghiêng đầu hỏi Lư Duyệt
-Ả nữ nhân che mặt kia là Tiểu Liên đệ tử của Trường Bạch Tiên sao?
Lư Duyệt lúng túng khẽ gật đầu đáp lí nhí
-Ơ,ơ...ừm...là muội ấy,tuy muội ấy che khăn mặt nhưng vóc dáng và giọng nói vẫn như xưa ,không lầm được.
Tái Sinh nhạy bén,cảm giác tình huống có gì đó không đúng nên nói
-Hai người cẩn thận,đám người đó có vấn đề đấy.
Tiểu Liên gạt đi nói
-Biểu Ca của Ta sao có thể hại Ta được.
Nàng chạy ra khỏi mái đình ,đến gần hơn với đám người của Tử Y Môn.Tên đi đầu không do dự mà vùng kiếm chém một chiêu xuống Tiểu Liên,nàng nhanh chân bay lui về sau,chới với vì bất ngờ.
-Hừ ...yaaa...
-Xoẹt....ùynh!
-Á...
A Hắc nhanh phóng ra đỡ lấy Tiểu Liên,đáp trả một chưởng cản lại một kiếm tiếp theo của tên đệ tử Tử Y Môn.
-Không sao chứ?tránh khỏi đây...yaaa...
-Choang!
Khí tức mạnh bạo làm cho đám người phía trên không trung dao động lùi về sau một khoảng.
-Hừ...tên Than Đen xấu xí kia,nếu muốn sống thì cút khỏi đây.
A Hắc nổi giận quát
-Các ngươi có biết nói lý lẽ không vậy hả?Vô duyên vô cớ đánh vào Tiểu Liên cô nương,nàng ta có thù gì với các ngươi hả,tên Lư Duyệt kia , ngươi làm Biểu Ca cái kiểu gì vậy hả,còn muốn Ta cút đi nữa sao?
Tái Sinh nói
-Các vị Tiên Gia của Tử Y Môn,tại hạ tên gọi là Tái Sinh là người của Thành Vi Sơn,xin mọi người nghe tại hạ nói một câu,hà cớ gì mọi người lại tấn công một cô nương yếu đuối như vậy a? Không sợ người trong thiên hạ chê cười à,huống hồ Trường Bạch Tiên Môn lại là một Đại Phái,các người đánh đệ tử của người ta không sợ bị truy vấn hả?
Tên đứng đầu nói
-Ta là đệ tử nội môn của Tử Y Phái,tên gọi Trần Quý ,sáu năm trước ta cùng một số đồng môn xuống núi làm nhiệm vụ ủy thác ở Rừng Oán Linh cận Long Sơn Trấn,hừ...đã trúng vào Trận Pháp Quỷ Thi của Ả,tất cả đồng môn hơn bốn mươi người đều bị rút sạch huyết nhục,thi thể không vẹn toàn,Ta vì được Đại Sư Huynh hi sinh dùng hết Tu Di dụng Thuật truyền tống đưa đi nên có thể giữ được mạng về môn phái,nhưng cũng vì thương tích lần đó quá nặng nên Ta phải tịnh dưỡng suốt sáu năm qua,hừ vài ngày trước vừa xuất quan thì nghe thấy tin tức của Ả...mối thù xưa Ta phải trả.
Tái Sinh nghe qua câu chuyện mà đầy nghi vấn
-Khoan đã!Trần Tiên Gia phải không...Ta không hiểu... ở Rừng Oán Linh kia ...Trận Quỷ Thi lúc đó có rất nhiều người mắc bẫy...tại sao Tiên Gia lại khẳng định rằng là do Tiểu Liên cô nương bày ra mà chẳng phải là một ai khác?
Tên Trần Quý có chút lúng túng,ánh mắt láo liên
-Chính mắt Ta nhìn thấy,còn nhầm hay sao,Tiểu Liên yêu nữ khi đó ngươi đã giết hết đồng môn của mình và còn giết tất cả những đệ tử của Tử Y Môn bọn ta,Ngươi hoá ra tro Ta vẫn nhận ra được.
A Hắc nói
-Đúng là lời nói phiến diện,muốn vu oan cho người khác mà, Tiểu Liên cô nương khi ấy cũng là một nạn nhân bị trúng Trận Quỷ Thi,suốt sáu năm qua bị kẻ Thủ Ác truy sát,sống vô cùng thê thảm,nhờ có Ta giải trừ Độc Chú trên người mới có thể đi đến được đây để nhờ cậy Lư Duyệt đưa về Trường Bạch Tiên Môn... Ngươi ở đâu chui ra lại vu khống tội giết hại đồng môn cho nàng Ta,hừ ...ta thắc mắc tại sao sáu năm trước Đại Sư Huynh của ngươi không tự dụng thuật Truyền Tống mà rời đi ,lại đưa ngươi đi?chuyện ngươi chạy thoát được khỏi Rừng Oán Linh cũng rất đáng ngờ.
Một đệ tử của Tử Y Môn lên tiếng
-Đại Sư Huynh khi đó đã bị thương nặng biết rằng bản thân mình không sống được bao lâu cho nên mới nhường cơ hội sống sót cho Trần Sư Huynh.
Tái Sinh nói
-Ể? ngươi cũng có mặt tại đó vào sáu năm trước à?
-Ta không có,ta nghe Trần sư huynh kể lại...
-Hừ...lời nói vô căn cứ như vậy mà ngươi cũng tin a...Hắn vu khống Tiểu Liên cô nương hại người vậy Ta cũng có thể nói Hắn chính là kẻ bày trận pháp hại đồng môn,đồng đạo a.
-Cái,cái này...
Trần Quý cả giận tung một chưởng đánh đến Tiểu Liên nói
-Ngoài ta ra còn có công văn từ Trường Bạch Tiên truy nã Ả yêu nữ này từ lâu rồi...yaa... tất cả lên đi ,bắt được Ả là chúng ta có phần thưởng hậu hĩnh đấy...
A Hắc tung lại một chưởng cản phá.
-Khốn kiếp vẫn chưa nói xong mà ngươi đã động thủ?
Tái Sinh cũng quét mấy đường kiếm khí từ chiếc quạt giấy,nói
-Gặp phải những kẻ hám lợi rồi, không nói lý được đâu,đánh đi...yaaa ...
Lư Duyệt thì vẫn ngự kiếm đứng yên không tham chiến,cũng không bênh vực cho Tiểu Liên,khiến cho nàng ấm ức phát khóc.
-Biểu Ca sao huynh không niệm tình thân,sao không giúp muội?
-Tiểu Liên,muội bị dán thông cáo truyền đi khắp các Thành là Phản Đồ Tông Môn Trường Bạch,ta ,ta...thân bất do kỷ không thể giúp muội được.
Tiểu Liên vừa đánh trả vừa ngẫm nghĩ
-Khi đó Nhậm Nhã không nhìn thấy mặt của Ta,sao sao có thể khẳng định người chạy thoát khỏi Rừng Oán Linh là Ta chứ?Ả đã nói gì với Tông Môn mà khiến cho Ta trở thành Tội Đồ thế này.
Tái Sinh đánh một lúc bổng dưng kiệt sức,nói với A Hắc
-A Hắc huynh,bọn họ người đông lại có hơn ba tên mang Linh Đan cấp Hoàng Kim,Ta đuối sức rồi không đánh tiếp được nữa,chúng Ta chạy thôi,chạy đến Động Hắc Ám,có những đồng minh của Ta ở đấy.
"Chết tiệt,sớm không tái phát muộn không tái phát ngay giữa lúc này lại phát bệnh."
A Hắc nghiến răng nghiến lợi đánh trả liên tục
-Khốn kiếp nếu là Ta của hai ngày trước thì đã đánh cho bọn ngang ngược này máu chảy đầu rơi rồi a,cũng tại cái quán trọ chết tiệt An Tâm kỳ quái của Ngươi,Ta ngủ có một đêm đã bị rút Tu Di rồi.
Tái Sinh vừa đánh vừa khó hiểu
-Quán trọ có kết giới che khí tức, không phải yêu thuật bậy bạ ,sao có thể rút Tu Di của ngươi chứ...ây da... đánh đi đừng nói nữa.
A Hắc hiện tại Linh Đan cũng chỉ là Cận Đại Hoàng Kim nên không thể một đấu với ba kẻ ngang tầm linh lực với mình,nên nghe theo Tái Sinh,nắm tay Tiểu Liên dịch chuyển bỏ chạy.
-Ừm,đi thôi...Tiểu Liên cô nương,chạy!
Trần Quý không bỏ qua cơ hội tốt để bắt được Tiểu Liên nên hô hào đồng môn đuổi theo.
-Truy!
-Dạ!
Cả đám chạy đến trước một chân đồi bị bao quanh bởi rừng thưa,nơi này có một Hang Động lớn ,cửa hang đầy rẫy xương cốt trắng dã,cỏ cây xung quanh cũng vì chướng khí tích tụ trở nên đen kịt,toả mùi xú uế.
A Hắc vừa dừng chân đã đưa tay bịt mũi.
-Ụa...sao nơi này lại hôi thế hả?
Tiểu Liên cũng xanh mặt run rẩy
-Là chỗ Thần Thú Sư Điểu cảnh giữ đó nên có nhiều chướng khí.
Nàng điểm ra một đạo bùa xua tan đám khí độc hôi thối,lại hỏi tiếp
-Tái Sinh công tử,đồng minh của huynh đâu cả rồi,sao bốn bề im lặng như vậy a?
Tái Sinh liền phóng pháo hiệu lên cao,tiếng pháo nổ chớp sáng một cái trong không gian âm u của núi rừng ẩm ướt.
-Để ta bắn pháo hiệu báo cho bọn họ đến.
-Bùm!
Một lúc sau,nhiều tiếng chân giẫm đạp lên lá khô và nhành cây vang lên dồn dập,có nhiều người đang chạy đến.Nhưng ngoài những đồng minh của Tái Sinh ra thì có thêm vài chục người cầm vũ khí đi theo.
-Tái Sinh huynh đệ cứu bọn ta,cứu bọn ta...
-Chúng ta bị phát hiện rồi a...cứu với...
Một đám Tu Sĩ chừng hai mươi người đã bị trói tay và kề gươm vào cổ ,mà người khống chế bọn họ chính là người của Túy Hoa Lâu.Một nữ nhân y phục đỏ,tay cầm roi sắt đi ra khỏi đám hạ nhân ,hất mặt nói.
-Tái Sinh,tên xấu xa ngươi,mau xuôi tay chịu trói đi!
Tái Sinh nhếch mép cười khẩy một cái
-Hừ...Giang Kiều Nhạn,lại là cô à,đúng là miếng bả chó bám dai hơn cả đỉa hút máu a...
-Ngươi dám mắng ta,tên chết bầm nhà ngươi,nếu như không phải Bổn Tiểu Thư thưởng thức dung mạo tuấn mỹ kia của ngươi thì tên ngu xuẩn ngươi đã chết từ lâu rồi,Tỷ Tỷ của Ta đã băm thây của ngươi ra trăm mãnh rồi kia.Hừ...nếu biết thức thời thì xuôi tay chịu trói đi...về Túy Hoa Lâu cùng Bổn Tiểu Thư...Ta hứa sẽ không bạc đãi ngươi đâu.
Tái Sinh trề môi khinh thường nói
-Bổn công tử trời sinh tính cao ngạo thích tự do,đâu có điên mà về Túy Hoa Lâu làm tiểu quan của ngươi.
-Không phải tiểu quan,Bổn Tiểu Thư sẽ cho ngươi làm Cô Gia của nhà họ Giang,tướng công của Ta.
Tái Sinh lại cười khinh khỉnh nói
-Ta cóc thèm...tưởng Bổn công tử đây khờ khạo lắm à...ngươi nha,trời sinh thân thể ốm yếu nhiều bệnh,từ nhỏ đã được chuẩn đoán không thể kết linh hạch,tiệt đường Tu Tiên,thế nhưng Tỷ Tỷ của ngươi cải lại ý trời,giết người cướp linh hạch luyện hoá nuôi dưỡng linh lực cho ngươi,rút Tu Di của người khác truyền vào người của ngươi,theo Tà Thuật mà Tu Luyện kết Đan, bây giờ Ả muốn ngươi thăng cấp linh đan nên tìm một Đạo Lữ giúp ngươi vượt Thiên Kiếp.Mạng đổi mạng,Ta dù có chết ở đây cũng không thèm lấy ngươi.
Tái Sinh truyền mật âm nói với A Hắc
"-Ta đánh lạc hướng bọn chúng,Huynh giải cứu đám người đồng minh giúp Ta."
A Hắc nhăn mặt
"-Hả?họ đông thế kia Ta cứu sao xuể a..."
Giang Kiều Nhạn quất roi tấn công hét lên
-Tái Sinh ngươi,ngươi dám sỉ nhục Ta, người đâu đánh gãy tứ chi của Hắn cho Ta.Yaaa...
-Dạ!
Hai bên xông vào đánh nhau,A Hắc cởi trói cho vài người,bọn người này giúp đỡ nhau đánh trả với đám người Túy Hoa Lâu.Đang lúc hỗn loạn thì đệ tử của Tử Y Môn lại kéo đến,bọn họ nhận ra y phục của người Túy Hoa Lâu,nên giúp bọn chúng đánh đám người đồng minh của Tái Sinh.Sau một lúc nhóm người của A Hắc bị dồn vào một chỗ trước Cửa Động Hắc Ám,ngoài ba người Tái Sinh, Tiểu Liên và A Hắc thì đồng minh chỉ còn lại bốn người.A Hắc bị thương thổ cả huyết,Tái Sinh thì không còn sức chống trả, Tiểu Liên yếu ớt mở kết giới ngăn đám địch thủ tấn công,nhưng thân cô thế cô,nàng không duy trì nổi chú thuật khi đám người kia chưởng phá.
-Uỳnh!
-Á,ặc,ặc...
Trần Quý ha ha cười lớn đắc ý.
-Tiểu Liên yêu nữ ngươi phen này không còn đường lui rồi.
Tiểu Liên lau vết máu nơi khoé miệng nói
-Ta là đệ tử của Trường Bạch Tiên Môn,nếu có bị các ngươi bắt giữ thì có ích lợi gì cho ngươi chứ?
-Khà khà khà... ngươi có biết thông cáo kia treo thưởng bao nhiêu hay không,một ngàn ngàn quan và Bí thuật tạo băng cảnh,đối với nội công thuộc chí Hàn như bọn Ta rất hữu dụng.
Tái Sinh cười nhạt nói
-Tiểu Liên cô nương,địa vị của cô nương ở Trường Bạch Tiên rất quan trọng sao?phần thưởng này cao hơn cả khi đánh hạ Quỷ Tướng cấp Đại của Ma Tộc a.
-Ta chỉ là một nội môn đệ tử của Điện Linh Quang, không phải đệ tử thân truyền của Tông Chủ,cớ gì trở nên quan trọng như vậy,thật chẳng hiểu nổi.
Giang Kiều Nhạn lên tiếng
-Ta mặc kệ các ngươi có ân oán gì,Ta cần bắt là Tái Sinh , những kẻ kia các ngươi muốn xử lý sao thì tùy.
A Hắc thấy tình thế nguy hiểm nên dùng tâm thức kết nối với Lý Tự Nhiên
-"Chủ Nhân người có nghe ta nói không,xin cho ta mượn sức,ta bị địch vây rồi, không thoát được,Chủ Nhân,Chủ Nhân..."
A Hắc không kết nối được với Lý Tự Nhiên,trong lòng vô cùng hoang mang lo lắng
-Sao lại không nghe thấy gì cả,lẽ nào Thần Tiên đã bị hai lão già kia hại rồi?
Lúc này bổng dưng mặt đất rừng chuyển, những kẻ có mặt đều nghiêng ngả không vững,có tiếng thình thịch rất lớn từ trong Động phát ra.Tái Sinh hét lớn
-Chạy mau!Sư Điểu đến rồi!
Một bóng hình to lớn đã lù lù xuất hiện nơi Cửa Hàng,kích thước ngang tầm một căn nhà.
-Á...Thần Thú thức tỉnh rồi...
Con Sư Điểu kêu lên một tràn dài vắng dội cả núi rừng.
-Óooooo...
Âm thanh khuyếch đại làm cây cối xung quanh rung chuyển, những kẻ linh lực yếu bị sóng âm chọc thủng tại,kinh mạch đứt đoạn,thất khiếu chảy máu,là hét lăn lộn.Đám người của Tử Y Môn liền giăng trận pháp vây giữ Sư Điểu
-Giết nó đi...
-Uỳnh...
-Óoooo...
Con Sư Điểu bị trận pháp nhốt vào trong ,nhưng nó không hề nao núng ,càng hung hãn thêm,nó tung móng vuốt,đập tan trận pháp,bắt đầu cắn xé đám Tu Sĩ.
-Á...chạy đi...
-Ư...sư đệ...
-Aaaa...
Đám người của A Hắc nhân cơ hội chạy ngược vào trong Hang Động,tránh được đòn đánh trả điên cuồng của Sư Điểu.
Giang Kiều Nhạn bỏ mặc thuộc hạ,dụng pháp bảo ngự gió bỏ chạy,nhưng bị vài tên kéo chân lại
-Tiểu Thư đừng bỏ rơi chúng tôi.
-Tiểu Thư đưa chúng ta theo với.
-Á,đừng có nắm chân ta,buông ra mau.
Ả rơi trở xuống đám hỗn loạn ,trong cơn nguy cấp thì từ trên không trung một dãi lụa vàng óng ánh phóng đến quấn lấy người của Giang Kiều Nhạn kéo lên.
-Á...Tỷ Tỷ...Tỷ Tỷ cứu muội.
Một nữ nhân độ tuổi hai mươi mấy xuất hiện ,nàng ta mặc y phục lộng lẫy màu vàng,chỉ thêu hoa văn Thược Dược đỏ ,tóc búi cầu kỳ,gương mặt cau có, lạnh lùng,ưa nhìn nhưng không đẹp xuất sắc,thái độ kiêu căng giống như một bà Phi Tần thượng vị.
Đám hạ nhân bên dưới cũng run rẩy lắp bắp
-Đương Gia đến rồi...lần này chúng ta chết rồi.
Đó chính là Giang Kiều Tịch,Ả phóng cho muội muội của mình một pháp bảo di chuyển hình hoa sen,quát
-Cút sang một bên!
Giang Kiều Nhạn hoảng sợ ,khúm núm,ngự hoa bay xa một chút.
Giang Kiều Tịch bắt đầu thì triển Thuật Pháp,tuy linh đan của Ả chỉ là cấp Hoàng Kim nhưng Trận Pháp Huyết Tế kia lại là Trận Pháp cấp cao,phải là Tu Sĩ có linh đan cấp Tuyệt Đại Hoàng Kim mới có thể dụng được.Tái Sinh nheo mắt khó hiểu
-Có người ở sau giúp sức cho Giang Kiều Tịch.
Tái Sinh biết uy lực khiếp đảm của Trận Huyết Tế nên bảo đồng minh và A Hắc, Tiểu Liên chạy sâu vào Hang.
-Trận Huyết Tế sẽ hút tất cả mọi sinh vật trong vòng bán kính ba dặm,chạy vào không gian bí cảnh trong Động đi...mau.
Tái Sinh vừa dứt lời thì một vòng Huyết Sắc lấy Sư Điểu làm trung tâm,lan ra với tốc độ cực nhanh.Đám người bên ngoài Động đều bị hút vào và giam lại ,dù kẻ đó có Tu Di cao thế nào cũng không thể chống đỡ nổi.
-Á...Giang Kiều Tịch ngươi làm gì vậy hả,thả bọn ta ra...chúng ta là đệ tử nội môn của Tử Y Môn,chúng Ta là Đồng Môn mà...
Giang Kiều Tịch cười lạnh lùng nói
-Bởi vì các ngươi là đệ tử nội môn nên mới có vinh hạnh này...ha ha ha...
Sư Điểu không cần cắn nuốt, những người mắc bẫy tự động chuyển hoá huyết nhục thành một dòng linh quang đỏ để cho nó hấp thụ.
Nhân lúc Con Thần Thú say mồi Giang Kiều Tịch ra lệnh cho đám thuộc hạ chạy vào Động truy bắt Tái Sinh.
-Kẻ khác Ta mặc kệ nhưng Tái Sinh thì phải bắt sống!
-Tuân lệnh!
Trong Động đám người của A Hắc đã chạy đến một bức tường ảo ảnh,nhưng cần phải mở lối vào bằng chưởng phá linh lực .Tái Sinh không vận được nội công,A Hắc thì bị thương,việc phá tường nhờ vào Tiểu Liên và đám Tu Sĩ đồng minh.
-Uỳnh!
Bức tường mở ra một khoảng trống,kích thước vừa cho hai người đi qua.
-Mở rồi,Tái Sinh công tử đi thôi.
-Vúttt...
Một loạt phi tiêu phóng đến ngăn cản làm cho đám người của A Hắc không chạy vào kịp,bốn đồng minh chạy thoát ba người qua không gian bí cảnh,một người chết,Tiểu Liên nhanh mở vòng linh lực che chở cho Tái Sinh và A Hắc nên tránh khỏi đòn ám muội.
-Ả khốn ngươi bọn ta có ân oán gì với ngươi mà Tỷ Muội các ngươi cắn chặt không buông?
Giang Kiều Tịch kiêu ngạo đi đến cười khinh thường nói
-Con Ả Tội Đồ của Trường Bạch Tiên là ngươi à?Chẳng qua cũng chỉ là một Tiện Nhân,Nô Gia còn tưởng ngươi lợi hại lắm mới được treo thưởng cao như thế,hoá ra cũng chỉ là một Ả Tu Di thấp kém,linh Đan Cận Hoàng Kim.Tái Sinh ngươi từ chối hôn sự với Muội của Ta lại chạy theo cái thứ đê tiện như thế ư?
Tái Sinh khịt mũi nói
-Tỷ Muội nhà cô nghe tên thôi đã khiến Ta buồn nôn rồi,sao có thể sống chung một nhà chứ,Ta phỉ!
Giang Kiều Nhạn nhăn mặt khó chịu nói
-Ngươi,khốn kiếp, ngươi hết đường thoát rồi còn dám sỉ nhục Tỷ Tỷ của Ta,muốn chết sao?
-Hừ,Bổn công tử có chết cũng không lấy cô...có bản lĩnh thì đừng trốn sau bóng của Tỷ Tỷ mình như vậy,đến đây.
Nghe những lời khiêu khích của Tái Sinh,Giang Kiều Nhạn mất bình tĩnh xông đến
-Ta cho ngươi chết!
-Kiều Nhạn!
Kiều Nhạn quất roi,Tái Sinh né tránh,Kiều Tịch ra lệnh cho bọn thuộc hạ xông lên giết A Hắc và Tiểu Liên.
Trong lúc hai bên giao chiến thì Sư Điểu đi vào,khiến cho cả đám hoảng loạn.
-Óooo...
Giang Kiều Tịch mặt khó hiểu nói
-Sao lại như vậy?Tại sao lần này Nó hấp thụ tinh huyết nhanh đến như vậy?Chạy nhanh,vào Bí cảnh!
Ả nắm tay Kiều Nhạn chạy vào khe hở ,Tái Sinh nhìn thấy Sư Điểu tung cánh quạt tạo lốc xoáy thì ngớ cả người,Hắn đứng chết lặng như bị điểm huyệt.
-Cánh chim...Tái Sinh,ta không Tái Sinh,ta không Tái Sinh, không thể Diệt Thế,không,Ta không muốn Tái Sinh ...aaa...đầu ta,nhức quá,aaa...
Hắn đột nhiên điên loạn ôm đầu kêu gào khiến cho A Hắc và Tiểu Liên hoảng vía,A Hắc cố ôm chặt lấy Hắn kéo vào khe hở
-Chạy mau, Ngươi phát điên cái gì chứ...chạy mau...
-A Hắc nhanh lên khe hở sắp khép lại rồi...
Cả ba vừa chạy khỏi thì bức tường ảo ảnh khép lại,Con Thần Thú điên cuồng cắn phá nhưng không thể vượt qua bức tường.
-Óoooo....
Trong Thành Vi Sơn
-Uỳnh!
Dân chúng giật bấn người khi nghe tiếng nổ lớn phát ra từ một nơi nào đó trong Thành.
-Á chuyện gì thế?có đánh nhau à?Tu Sĩ tranh chấp sao?
-Túy Hoa Lâu trừ khử còn nợ hả?
-Không phải, không phải,chỉ là tên nào đó thăng cấp Linh Đan thôi à!
-Ể, không có Lôi Trận Thiên Kiếp,chắc cũng chỉ là Linh Đan Đồng Kim ,Bạch Kim thôi...
Khương Lão đang tắm ở sân sau thì nghe ùynh một tiếng ,ngó lại thì quán trọ đã nổ tung tan tành,từng thớ gỗ vụn nát rơi xuống như mưa khiến Lão ngớ cả người chết lặng.
-Tài sản của Ta,sự nghiệp của Ta...hừ hu hu mất hết tất cả rồi a...
Khương Lão nương thì đang nấu ăn,nghe ùynh một tiếng đã thấy xung quanh mình trống hoác ,tay còn đang cầm cái mui múc canh chưa kịp nếm,cái nồi cũng văng mất tiêu.
-Nồi canh của Ta,tâm huyết của Lão Nương mất rồi hu hu hu.
Cả hai ngó lên không trung thì thấy một tên nam nhân y phục xanh nhạt đứng lơ lửng trên đó.
-Ngươi,ngươi, ngươi...tên công tử bệnh ngủ li bì...là ngươi ,ngươi phá quán trọ của Lão Phu a...
Khương Lão nương thì nhặt một than củi,lấy vạt áo ghi chép
-Lão nương ghi nợ ngươi,chờ tên Than Đen kia về ta bắt Hắn phải đền gấp trăm lần a...hừ.
Lý Tự Nhiên đột phá,hoàn thiện Thần Thể sớm hơn hai năm,nhưng khi Hắn kiểm tra linh lực thì sắc mặt xanh đỏ khó chịu
-Grrr..sao lại như vậy...linh lực của Ta,sao lại yếu như vậy...hệ thống chuyện gì thế hả?
-Téng téng...vì bạn gắng ép cơ thể hoạt động giải trừ phong bế cho nên hệ thống đã dùng hết linh lực tích chữ của bạn từ trước đến nay,hiện tại Thần Thể có thể cử động nhưng linh lực giảm xuống quá một nửa,Linh Thể tách ra này cần phải Tu Luyện một thời gian để tích lũy linh lực hao hụt,sau đó phần linh lực dư ra mới được truyền về Chân Thân.Hiện tại sức mạnh của bạn có thể sánh bằng Tu Sĩ có linh đan cấp Hoàng Kim.
-Gì chứ? Cấp Hoàng Kim,còn thua kém hơn cả tên Xấu Xí kia a...
-Bạn là Boss Chủ của hệ thống nên tích lũy linh lực tăng gấp trăm lần Boss thường ,chỉ cần bạn không phí phạm linh lực thì sẽ rất nhanh thăng cấp tăng Tu Di.
-Hừ...cũng tại tên Trâu Đen kia...ơ...Hắn bị thương rồi...tên nô lệ rắc rối...
Lý Tự Nhiên cảm nhận được A Hắc gặp nguy hiểm liền dịch chuyển đi tìm.