A Hắc mất hết lý trí nắm chặt cổ tay của Trinh Nương dồn dập hỏi.
-Đệ Đệ của Ta bị ai bắt hả?sao có thể vào phòng bắt Đệ ấy đi mà chúng ta lại không nghe động tĩnh gì chứ?
Trinh Nương run rẩy,đôi mắt đã ngấn lệ nói
-Ta ,ta không biết,khi Ta vừa quay lưng đi ra đến cửa thì vù một cái trong phòng đầy khói đen,một Tên quái dị xuất hiện,sau đó lại vù một cái cả Công Tử và Hắn đều biến mất,hic hic...Ta không có nói dối ngươi, không tin ngươi lên trên đó mà xem...
A Hắc chạy nhanh lên phòng xem xét,nhìn quanh từng ngóc ngách,mọi vật đều bình thường chỉ có Lý Tự Nhiên là biến mất.A Hắc thất thần,trong lòng lo lắng
-Thần Tiên người đâu rồi,Chủ Nhân!
Tiếng của Lý Tự Nhiên vang lên làm cho A Hắc giật bấn người.
-Ngươi hét cái gì chứ?
-Á ...Chủ,Chủ Nhân... Người ổn chứ? người bị ai bắt đi rồi,làm sao ta tìm được người hả?
-Ngươi lúng túng làm gì...Ta không sao,Ta đang ở dưới tầng hầm của Quán trọ,là Trinh Nương nàng ta muốn giữ Ta lại đây.
A Hắc nhăn ấn đường,ánh mắt có chút giận dữ liếc nhìn Trinh Nương khiến cho nàng ta hoảng sợ né tránh.
-Ta,ta,ta...nói thật mà... ngươi cũng nhìn thấy đấy,Công Tử kia bị bắt đi rồi...
Lý Tự Nhiên nói
-Chiếc giường có cơ quan,nơi góc trái ,chỗ trạm khắc hoa mai,ấn vào.
A Hắc ngồi lên giường,liếc mắt nhìn Trinh Nương như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta ,Y chạm lên hình khắc hoa mai,quả nhiên vạt gỗ của chiếc giường lật ngược,làm cho A Hắc lăn tròn xuống con dốc.
Trinh Nương há hốc mồm mở to mắt,nàng ta không thể ngờ A Hắc lại biết bí mật của cơ quan .
-Hả...ngươi, ngươi...
Bên dưới tầng hầm là một địa lao,xem xét cách thiết lập thì A Hắc hiểu ra , không những là căn phòng mà Lý Tự Nhiên nằm có cơ quan mà hầu như tất cả các phòng trên lầu đều có.
-Hừ,các phòng trên lầu thường tiếp khách quý có tiền,Ả đã mưu tính với chúng ta ngay từ đầu rồi...đây là một Hắc Điếm,cướp của hại người đây mà,thế mà chúng ta lại vì bọn họ xông pha nguy hiểm,hừ Ta phỉ!
-Ngươi nổi giận cái gì,Ta ở bên kia!
Trong một ngục giam có trang trí bàn trà và chiếc giường trãi đệm gấm ,Lý Tự Nhiên nằm trên giường ngay ngắn ,y phục màu trắng sạch sẽ,nhìn như Tiên Nhân đang say ngủ,cho thấy Trinh Nương rất trân trọng Hắn.
A Hắc tung một đá đánh sập cửa sắt ,hùng hổ đi vào,cõng Lý Tự Nhiên lên lưng.
-Chúng Ta rời khỏi đây thôi,Ta không muốn nhìn thấy mặt Ả Trinh Nương kia.
-Hừ...tùy ngươi.
A Hắc đánh một chưởng lên trên ,làm thủng một lỗ lớn xuyên thẳng đến nóc nhà ,Y cõng Lý Tự Nhiên phi thân lên cao.
-Uỳnh!
Tiếng nổ làm cho dân Thôn phát hoảng,nhốn nháo nhìn về hướng Quán trọ Trinh Nương.
-Á,chuyện gì vậy?
-Quỷ thi tấn công nữa à?
Lý Hân và Trưởng Thôn cũng giật bấn người khi thấy sàn đại sảnh nổ tung trổ cả nóc nhà,ngó lên thì thấy A Hắc cõng Lý Tự Nhiên trên lưng đứng trên mái nhà rồi.
-A Hắc huynh,tại sao lại đánh vỡ mái nhà thế kia,ơ đó là...
Trưởng Thôn nói
-Đó là Đệ Đệ của Hắn,Trinh Nương ngươi lại gây chuyện à?Bọn họ là ân nhân của Thôn chúng ta,sao có thể làm vậy?
Trinh Nương lúng túng
-Ta,ta,ta chỉ muốn giữ bọn họ ở lại đây ít hôm thôi mà...
A Hắc nói vọng xuống
-Lý Hân huynh,Trưởng Thôn,Ta phải đưa Đệ Đệ đi tìm danh y chữa bệnh , không thể nán lại đây lâu,xin kiếu biệt!
Lý Hân ngại ngùng thủ lễ xin lỗi
-Ta xin nhận lỗi với A Hắc huynh vì chuyện xấu hổ này xin Huynh thứ lỗi cho Trinh Nương, Người Thôn Lý Gia chúng ta sẽ luôn chào đón Huynh,mong huynh sẽ có dịp trở lại đây.
Lý Hân phóng lên cho A Hắc một viên Tiên Đan
-Đây là Cửu chuyển linh lực đan,nó giúp cho một người phục hồi linh lực trong cấp tốc ,xin Huynh nhận lấy như một phần đền đáp ơn cứu mạng của Huynh đối với Ta.
A Hắc nhận lấy rồi dùng khinh công rời đi.
-Đa tạ.
Suốt chặng đường A Hắc cứ lầm lầm lì lì, không nói chuyện huyên thuyên như mọi khi làm cho Lý Tự Nhiên có chút hiếu kỳ.
-Ngươi sao vậy?Ai dán chặt miệng của Ngươi rồi à?
Vẫn cứ cười đầu lầm lũi bước đi.
-Hứ!
Lý Tự Nhiên nghiến răng,giọng pha chút giận dữ
-Ngươi hứ cái gì hả?Nô lệ như ngươi mà dám tỏ thái độ khinh thường Bổn Toạ ư,có tin ta triệu Huyết Chú,dành cho ngươi một trận thất khiếu chảy máu hay không.
-Phải rồi,Ta biết Người rất lợi hại rồi,Thân Thể bất động mà cũng quyến rũ được mỹ nữ cơ mà!
Lý Tự Nhiên bổng chóc ngơ ngáo một chút.
-Ngươi nói vậy là có ý gì hả?
A Hắc cắn nhẹ môi dưới,ánh mắt đỏ lên giống như vừa nén giận vừa ngượng ngùng.
-Trinh Nương đẹp thế cơ mà,mấy ngày liền còn tự tay tắm rửa thay y phục cho...hừ...Ta chạm vào thì la hét!
Lý Tự Nhiên nheo mắt khó hiểu
-Lại thái độ vô lễ ư...grrr...
Lý Tự Nhiên triệu ra khối huyết chỉ bóp nhẹ một cái đã làm cho A Hắc đau điếng toàn thân,giống như bị lôi điện đánh trúng.
-Á!
Y khụy một gối xuống,cắn chặt răng kiềm chế cơn đau,hay tay vẫn giữ cho Lý Tự Nhiên yên ổn trên lưng.A Hắc nổi giận quát lớn
-Người làm gì thế hả, muốn Ta đau chết sao?hay là muốn Ta quẳng Người xuống đất?
Lý Tự Nhiên xưa nay không chịu bị uy hiếp nghe những lời khiêu khích của A Hắc,Hắn dường như phát tiết ,lại bóp mạnh khối huyết một cái
-Grrr...con Ả tiện nhân Người Phàm đó tuổi thọ ngắn ngủi sao có thể sánh vai với Bổn Toạ Thần Thể thiên thu vạn tuế... dám hạ thấp Ta hả ,Ngươi chọc điên Ta rồi... hừ...
-Á...đau,đau...dừng lại ngay, không Ta quẳng Người đi đấy...
-Còn dám nói...
A Hắc đau quá không thể giữ được Lý Tự Nhiên trên lưng nữa,hai tay Y buông thõng làm cho Lý Tự Nhiên trôi tuột xuống đất.
-A...đau chết Ta rồi aaa...
-Soạt...
Trong bụi rậm gần đấy xộc ra mấy sợi tơ nhện to như dây thừng,quấn lấy Lý Tự Nhiên kéo đi.A Hắc đang đau đớn khi nhìn thấy Lý Tự Nhiên bị kéo vào bụi rậm,Y cũng phóng người lên ôm chặt Hắn,cả hai bị lôi đi vào trong khu rừng,cách đường mòn khoảng nửa dặm.
-Aaaa...Lý Tự Nhiên,Lý Tự Nhiên, không được, không được bắt Người của Ta...yaaa...
Lý Tự Nhiên nghiến răng ken két nói
-Ai là người của Ngươi hả?không được gọi tên Ta.
-Vùuu...
Cả hai bị kéo lên một mạng nhện khổng lồ được giăng giữa những ngọn cây,tơ nhện dính chặt ,A Hắc cố vùn vẫy vẫn không thể nào thoát khỏi.
-Yaaa...cái thứ khốn kiếp gì thế này?
Bổng dưng cả mạng lưới rung động dữ dội,từ nơi bụi lá um tùm bò ra một nữ nhân kỳ quái,tóc dài rũ rượi chế hết mặt,chỉ thấy một mắt ẩn hiện nơi kẽ tóc mỗi khi Ả cử động,y phục cáu bẩn rách rưới,tay chân gầy guộc,nhưng di chuyển trên lưới nhện vô cùng nhanh nhẹn.
-Ha ha ha...hôm nay thật là tuyệt,có những hai con mồi dính bẫy...ha ha ha...một Tên lại còn trắng nõn mịn màng thế này...bắt ngươi về Hang của Nô Gia từ từ hưởng thụ a...
A Hắc gào thét,căm phẫn khi bàn tay dơ bẩn của Ả ta gần chạm vào gương mặt của Lý Tự Nhiên.
-Grrr...con quái vật khốn kiếp bỏ cái tay thúi của ngươi ra khỏi Đệ Đệ của Ta aaaa...
Con mắt đỏ ngầu lộ ra nơi kẽ tóc trợn to nhìn A Hắc một cách dữ dằn.
-Hừ...sắp chết đến nơi còn mạnh miệng ư?Tên xấu xí đen đúa kia,nếu muốn chết toàn thây thì ngậm miệng lại đi...
Ả ta đu bám sát vào người của Lý Tự Nhiên,ghí mặt sát vào để xem cho rõ dung mạo của Hắn.
-Hước...sao,sao,sao có thể...sao sao có thể...Lý Tự Nhiên...là Lý Tự Nhiên sao?Ngũ Sư Huynh!Huynh,huynh mở mắt ra đi ...
Lý Tự Nhiên cũng kinh ngạc khi Ả quái dị này gọi tên mình.
-Là ai thế nhỉ? không phải yêu quái,là người à?
A Hắc điên tiết gồng cứng người phát linh lực đốt cháy cả mạng lưới nhện khiến cho cả ba rơi xuống đất.
-Yaaa...Cút...tttt...
Thoát khỏi trói buộc,A Hắc nhanh chạy đến đỡ lấy Lý Tự Nhiên lên , không quên đạp cho Ả quái dị kia một cái vào vai,khiến Ả ngã ngửa ra sau,tóc che mặt cũng hất tung bạt hết ra sau lưng,để lộ gương mặt trắng trẻo nhưng dính bụi bẩn.
-Tránh xã Đệ Đệ của Ta đồ Điên Nữ.
-Á!
Lúc này Lý Tự Nhiên mới giật bấn người,nhận ra người quen.
-Tiểu Liên?
A Hắc ngáo ra một lúc hỏi
-Hai người quen biết nhau à?Đó đâu phải là Tiên Nữ,sao Người có thể quen biết Ả chứ?
Lý Tự Nhiên trầm ngâm một lúc,những ký ức của phiên bản cũ chạy qua trong trí nhớ như một thước phim.
-Hệ thống,tại sao nhân vật mặc định này lại bố trí ở đây?Ả đâu phải Boss.
-Téng téng...tất cả nhân vật mặc định của phiên bản cũ ngoài Boss Bất Tử ra đều được tái sinh vào phiên bản Mới với thân phận khác ,nhân vật Tiểu Liên ở phiên bản cũ chưa chết nên chuỗi mã vẫn hoạt động bình thường,còn chuyện tại sao cô ta xuất hiện ở đây thì bạn tự tìm hiểu,hệ thống không giải thích những chuyện ngoài nhiệm vụ.
Lý Tự Nhiên nói với A Hắc
-Ngươi nói với nàng ta là Ngươi tình cờ cứu ta ở Biển Chết,ngoài ra không biết gì cả.
-Hai người là gì của nhau? Người không phải Tiên Nhân của Thượng Vân Môn hả?
-Hừ...Bổn Toạ không nhất thiết phải nói cho ngươi biết...
A Hắc hậm hực nói với Tiểu Liên
-Ta tình cờ cứu Hắn ở Biển Chết,cô nương quen biết Hắn sao,cô nương là ai?
Tiểu Liên đứng lên nghiêng ngả nhìn A Hắc một lượt rồi nói
-Công Tử đây là...
-Ta tên A Hắc người của Lý Gia Thôn...
-Hoá ra là Lý Công Tử...Ta và A Nhiên Sư Huynh đều là đệ tử của Trường Bạch Tiên Môn,chín năm trước Huynh ấy nhận lệnh của Dương Trưởng Lão đi làm nhiệm vụ nhưng chẳng may bị Ma Thần bắt đi chẳng rõ tung tích, không ngờ đến tận chín năm sau Ta lại gặp Huynh ấy ở đây.
A Hắc ngạc nhiên nhìn Lý Tự Nhiên trong vòng tay của mình
-Người là Tu Sĩ Trung Nguyên ư? không giống chút nào,trên người rõ ràng là Thần khí cơ mà.
-Lắm mồm quá ,Ả không có bị gì thì chúng ta đi thôi ...đừng mất thời gian cho những chuyện bao đồng...
-Hả,đây,đây không phải là đồng môn của Chủ Nhân à?sao có thể bỏ mặc nàng ta,nhìn dáng vẻ của nàng ấy chắc là đã trãi qua một chuyện khủng khiếp rồi...
-Ngươi không phải ghét bỏ nàng ta sao,sao đột nhiên lại quan tâm chuyện của ả...
-Ta không biết,chỉ là trong lòng không muốn bỏ mặc một cô nương đáng thương như vậy.
Lý Tự Nhiên ngẫm nghĩ một chút
-Tiểu Liên là đệ tử nội môn của Linh Quang Điện , nếu ra ngoài làm nhiệm vụ ủy thác cũng phải có vài đồng môn theo hỗ trợ,nếu không thường xuyên báo tin về Bổn Điện thì người chấp chưởng sẽ phái đệ tử đi tìm,tại sao nàng ta lại ở nơi rừng rậm hẻo lánh này sống như một yêu quái chứ? Trường Bạch Tiên phải chăng đã đại loạn rồi?
-Ặc,ặc...aa...
Tiểu Liên đột nhiên ôm ngực đau đớn,toàn thân đỏ rực lên như tôm lột vỏ,lăn lộn kêu gào.
-Aaaa...
A Hắc mở trừng mắt lúng túng
-Ta,ta,ta...chưa có làm gì mà...cô nương sao lại như vậy?
-Hừ...nàng ta bị trúng Chú Thuật,dùng linh lực của ngươi phong bế hết kinh mạch cho nàng ta...theo cách ta chỉ dẫn mà giải Chú Thuật...
-À,à...
Qua một lúc cứu chữa,Tiểu Liên lấy lại làn da trắng trẻo,đôi mắt cũng trong veo,nàng vui mừng nhìn vào đôi tay của mình,những nốt sần sùi đã biến mất.Nàng dập đầu tạ ơn A Hắc.
-Đa tạ,đa tạ công tử đã cứu ta...hic hic...sáu năm rồi...hic hic...sáu năm qua ta bị Chú Thuật khống chế,sống như yêu quái,thật khổ không kể xiết,nhờ ơn của công tử mà Tiểu Liên đã có thể trở về Tông Môn vạch mặt kẻ thủ ác rồi...
A Hắc đỡ Tiểu Liên đứng lên nói
-Đừng quỳ nữa ,chỉ là chuyện nhỏ thôi mà...
A Hắc điểm linh lực tạo cho Tiểu Liên một y phục mới màu trắng,thân áo thêu hoa mẫu đơn tím.Lý Tự Nhiên vừa trông thấy thì cảm giác quen mắt
-Ơ...đây không phải là kiểu dáng y phục của Trinh Nương à?
-Hứ,Chủ Nhân cũng nhạy cảm thật đấy ,nhìn qua một cái đã nhận ra y phục giống Trinh Nương,vậy mà còn mạnh miệng nói rằng chẳng thèm để tâm đến Ả.
-Ngươi!
Ngay lúc đó bổng dưng khu rừng ngập tràn sương máu,trong gió thoảng lên mùi xú uế khiến cho Tiểu Liên phát hoảng .
-Hước...bọn chúng lại đến rồi a...chạy đi...A Hắc công tử đưa Lý Sư Huynh chạy đi...
A Hắc vội cõng Lý Tự Nhiên lên lưng,lúng túng chạy theo Tiểu Liên như phản xạ sinh tồn.
-Sao thế?có thứ gì đang đến ư?
Tiểu Liên vừa mới được giải Chú Thuật cho nên linh lực suy yếu không thể đánh nhau chỉ có thể chạy,nghĩ rằng A Hắc cũng như vậy nên kéo A Hắc cùng trốn .
-Bọn rệp hút máu Hoàng Trùng!
Lý Tự Nhiên nhăn ấn đường
-Kẻ điều khiển được Cổ Trùng này rất thông thạo Tà Chú ,khí tức phát ra cách đây năm dặm,linh lực có thể ngang ngươi nhưng nếu trực tiếp đánh nhau Hắn sẽ giúp ngươi chuyển kiếp đấy,chạy nhanh đi.
-Hả?
A Hắc tuy có Linh Đan Cận Tuyệt Đại Hoàng Kim,linh lực cường hãn nhưng không biết nhiều chiêu thức võ công,hay chú thuật ,chỉ phát chưởng lực để đánh đối thủ.Nếu đối phương có võ công thượng thừa duy trì thời gian giao chiến thì với sức trâu của A Hắc không thể nào đánh thắng được.
Tiểu Liên dẫn A Hắc chạy vào một Địa Động , được ngụy trang bằng một gốc cây cổ thụ,bên dưới Địa Động này là một khoảng trống như một căn phòng,có một phiến đá như chiếc giường ngủ,u tối ,ẩm ướt.
A Hắc phải dùng linh lực tạo ngọn lửa bay lơ lửng thắp sáng không gian,Tiểu Liên ngại ngùng nói
-Đây là nơi ta trú ẩn khi bị bọn rệp Hoàng Trùng truy đuổi... sống không bằng chết nên không tha thiết trang bị cho tươm tất.
A Hắc đặt Lý Tự Nhiên nằm lên phiến đá,sau đó nhìn lên lối vào nói
-Bọn rệp Hoàng Trùng đó không nhận ra nơi này sao?
-Gốc cây có chú thuật chế đậy khí tức,bọn chúng không nhận ra.
-Cô nương đã đắc tội với ai mà ra nông nỗi thế này?
Tiểu Liên khoé mắt rưng rưng vừa sợ vừa giận run run đôi môi nói
-Sáu năm trước khi mà Trưởng Lão của Linh Quang Điện chúng ta là Dương Thiên Hạo rời khỏi Trung Nguyên để truy tìm tung tích của đệ tử thân truyền Lý Tự Nhiên thì Trường Bạch Tiên cũng xảy ra biến cố.
...Sáu năm trước...
Cố Chánh Phương sau khi đột phá Linh Đan Tuyệt Đại Hoàng Kim sơ cấp thì vội rời Trường Bạch Tiên để đi tìm tung tích của Dương Thiên Hạo.Y giao trách nhiệm chấp chưởng Linh Quang Điện cho Lâm Ngạn Hữu cai quản.Vì để tham dự cuộc thi Đấu Linh Đại Phái ,Lâm Ngạn Hữu bế quan tu luyện và cho phép các đệ tử của Linh Quang Điện theo các sư huynh ,sư tỷ của Điện khác ra ngoài làm nhiệm vụ ủy thác,một phần để rèn luyện võ công một phần để giúp Trường Bạch Tiên kiếm thêm ngân quan xây dựng lại những nơi đổ nát.Tiểu Liên theo Nhậm Nhã đến khu vực lân cận Long Sơn Trấn để săn quái thú tác oai nơi đồi núi hiểm trở.
Đi cùng bọn họ có vài đệ tử trong Linh Quang Điện và đệ tử của Linh Ngọc Điện.
...Cơn mưa nặng hạt bắt đầu rơi trên vùng đồi núi hoang vắng ngoại vi Trấn Long Sơn,đám đệ tử của Trường Bạch Tiên nổi bật với y phục xanh trời thêu hoa văn đám mây óng ánh chỉ vàng.Trong đó có Quách Hoa Ảnh nữ đệ thân truyền của Bàng Tông Chủ là khác biệt nhất vì y phục màu hồng nhạt,nàng cũng là Sư Tỷ địa vị cao nhất của đám đệ tử này,cả Nhậm Nhã cũng phải nghe theo sự phân bố của nàng.Quách Hoa Ảnh tuy trẻ tuổi nhưng linh đan đã đạt cấp Cận Đại Hoàng Kim,tính tình nhã nhặn ,cẩn thận nên rất được đám sư đệ muội đi theo tín nhiệm.
-Hai sư đệ đi trước dò đường ,có động tĩnh gì thì bắn tín hiệu báo vị trí.
-Vâng!
Hai vị đệ tử kia là đệ tử của Linh Ngọc Điện chuyên về trinh sát dò đường cho nên tốc độ dịch chuyển vô cùng nhanh,cả hai chia ra hai hướng,uyển chuyển lướt qua những ngọn cây ,phiến đá quan sát khắp nơi,mỗi nơi đặt chân đều cấm xuống một lá bùa thanh tẩy trừ tà.Qua một lúc thì bọn họ cùng trở lại báo cáo
-Bẩm Quách Sư Tỷ đường hướng đông cách năm dặm không có bóng dáng yêu ma quỷ quái nào,đệ đã cắm cờ thanh tẩy dọn đường,nhưng đồi dốc khó đi ,lại có nhiều bụi gai nhọn phải dùng khinh công vượt qua.
-Đường hướng Tây cũng không nhìn thấy con quái nào,có con đường mòn cạnh vực thẳm,bên dưới là dòng suối chảy xiết,nhìn dấu vết thì đã lâu không có người qua lại, ,có thể đấy là con đường cũ mà dân chúng thời xưa dùng để thông thương giữa Long Sơn Trấn,Vi Sơn Trấn và Yến Hà,nhưng từ sáu năm trước khi đám yêu ma quỷ quái tác oai cho đến hiện tại nó đã bị bỏ hoang rồi,đệ có điểm chú xua tan sương mù,dẹp bụi cây,tương đối an toàn.
Quách Hoa Ảnh chao mày ngẫm nghĩ một chút
-Thật kỳ lạ,khi nhận ủy thác của Văn Sự Phòng,thông tin nói rằng nơi rừng hoang tiếp giáp ba địa phận trên có yêu ma quỷ quái hoành hành rất loạn,đệ tử của Bách Kiếm Môn,Tử Y Môn và cả Vô Ưu Tự đều kéo đến đây Săn Quái, làm nhiệm vụ ủy thác,lý nào lại yên tĩnh như vậy?
Một nữ đồng môn nói
-Có khi nào đám người của mấy môn phái khác đã tiêu diệt sạch bọn chúng rồi.
Một nam đồng môn nói
-Không thể nào ,khu vực này được cho là Rừng Oán Linh ,chẳng những tập trung nhiều yêu ma quỷ quái đến tu luyện , oán hồn của các Tu Sĩ bỏ mạng mà còn có Thần Thú Thượng Phẩm xuất hiện chiếm cứ,sáu năm qua đã trở thành địa danh nguy hiểm của Trung Nguyên,nếu Thần Thú Thượng Phẩm dễ dàng bị tiêu diệt như thế thì nhiệm vụ ủy thác này không đến được Trường Bạch Tiên.
Quách Hoa Ảnh trong lòng hồ nghĩ
-"Lục Đại Phái thì đã có Bốn Phái cử đệ tử đến đây làm nhiệm vụ...phải chăng có người cố tình chiêu dụ các Môn Phái?"
Nàng ra lệnh
-Chúng ta tạm thời dựng lều tạm nghỉ ngơi ở bìa rừng,để xem xét động tĩnh thêm một chút rồi tiếp tục tiến vào Săn Quái.Chú ý phòng vệ,chia nhau bốn người luân phiên canh gác hai canh giờ.
-Dạ,tuân lệnh!
Đám đệ tử có mang lều để trong túi càn khôn đeo bên hông,cho nên chỉ cần lấy ra là có ngay một chỗ ngủ.Nhậm Nhã và Tiểu Liên ở chung một lều, không phải gác phiên đầu cho nên Nhậm Nhã tranh thủ ngồi tịnh tâm dưỡng thần,chỉ có Tiểu Liên là hay quan sát động tĩnh của những đồng môn khác.
-Nhậm sư tỷ nghĩ xem có phải Quách Sư Tỷ kia quá nhát gan hay không,đã mất gần nửa tháng mới đến được Rừng Oán Linh này để Săn Quái,vậy mà còn chằn chừ không tiến vào,phải chăng Tỷ ấy chờ cho đám đệ tử của Môn Phái khác thu tóm hết đồ tốt rồi vào nhặt xương a?
-Muội đừng nói bậy,Quách Sư Tỷ chẳng qua là thận trọng một chút...vì an toàn của đồng môn thôi.
-Hừ,nếu so về nhan sắc lẫn linh lực,Muội thấy Nhậm Sư Tỷ hơn hẳn Quách Sư Tỷ kia,chưa kể đến địa vị trên giang hồ,Nhậm Tỷ còn có danh tiếng Tiên Nữ Trường Bạch Sơn ai ai cũng ngưỡng mộ,cớ sao phải nghe theo sự phân bố của Tỷ ấy chứ, Người dẫn dắt nhiệm vụ ủy thác lần này phải do tỷ đảm nhận mới đúng.
-Muội đừng nói nhảm nữa ,để người khác nghe lại chê cười,tuy Quách Sư Tỷ không vang danh giang hồ nhưng trong Bổn Môn là người có địa vị cao,dù sao cũng là đệ tử thân truyền của Tông Chủ,tương lai có thể nằm trong danh sách ứng cử vị trí Chưởng Môn.
-Hừm,Cố Sư Huynh và Lâm Sư Huynh chúng ta có kém gì Tỷ ấy,dù không phải là đệ tử thân truyền của Tông Chủ, nhưng hai người bọn họ còn có tư cách hơn.Nhất là Cố Sư Huynh,huynh ấy vừa thăng cấp linh đan Tuyệt Đại Hoàng Kim,thừa hưởng tuyệt kỹ của Dương Trưởng Lão,danh vọng giang hồ cao,dung mạo tuấn mỹ, xuất thân thế gia Tu Tiên...thật là ngưỡng mộ.
Muội chẳng hiểu sao đang yên đang lành ở Linh Quang Điện ,Tỷ lại đòi đi làm nhiệm vụ ủy thác,làm cho A Minh Sư Huynh bảo Muội phải đi theo Tỷ học hỏi kinh nghiệm Săn Quái à.
-Muội không thấy Linh Quang Điện chúng ta cần phải sửa chữa dãy phòng dành cho đệ tử nội điện ư,lần biến cố lở tuyết đó đã làm hư hỏng cả rồi,có phòng của Muội nữa đấy.
-Ưm...Muội dùng linh lực chấp vá cũng có thể dùng tạm thêm một năm a...
-Hừ cứ giỏi cãi...lo mà nghỉ ngơi đi...phiên gác thứ ba là chúng ta đấy.
-Ờ...
Tiểu Liên nằm xuống lấy tay khoanh lại gối đầu,nhắm mắt ngủ ,Nhậm Nhã thay đổi sắc mặt liếc xéo nàng ta một cái đầy chán ghét.
-"Cố Chánh Phương là để ngươi mang ra bàn tán ư?tiện nhân!"
Giữa lúc mọi thứ xung quanh rơi vào yên tĩnh,chỉ có tiếng mưa rơi nhẹ trên lá thì một tiếng hét chói tai vang lên từ Rừng Oán Linh.
-Aaaaaa ...
Tất cả đệ tử của Trường Bạch Tiên đều hoảng hốt chui ra khỏi lều,Quách Hoa Ảnh ra lệnh cho mọi người đề cao cảnh giác.
-Mọi người cẩn thận!
Trong gió thổi đến một mùi xú uế kinh tởm khiến cho một vài đệ tử nôn khan.
-Mùi gì kinh thế?
Từ trong những bụi cây rậm rạp xung quanh xuất hiện tiếng giẫm đạp sột soạt,mỗi lúc mỗi đến gần.Quách Hoa Ảnh triệu ra trường kiếm,chuôi kiếm khắc hoa mai ,sắc lạnh sáng loáng.Nàng xoay tròn bay lên quét một vòng kiếm quang bắn ra như hình cánh cung.
-Uỳnh!
Cây cối trong bán kính nửa dặm bị san phẳng thành bụi mịn,lộ ra một đám Quỷ Thi nghiêng ngả vồ vập chạy đến.
-Là Quỷ Thi!mọi người chiến đấu đi.
Quỷ Thi cấp thấp đánh ngang Tu Sĩ linh đan cấp Đồng Kim,nên không khó bị đánh bại.Các đệ tử nhanh chóng tiêu diệt hơn ba mươi con,khiến cho xung quanh toàn là huyết nhục vươn vãi.Quách Hoa Ảnh cảm thấy bất thường
-Không đúng!khi nãy là tiếng người kêu gào, không phải tiếng của Quỷ Thi,mau tiến lên xem thử Rừng Oán Linh đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Liên đi sau lưng của Nhậm Nhã bước vào khu vực Rừng Oán Linh,bổng dưng sương máu bao phủ khắp nơi,chia rẽ mọi người ra mỗi hướng,nàng cố gắng dụng bùa thanh tẩy nhưng vô hiệu,cất tiếng gọi đồng môn cũng chẳng nghe ai đáp lời,chỉ nghe được tiếng sột soạt khắp nơi,và thứ gì đó lấp lánh di chuyển.
-Nhậm sư tỷ,Quách Sư Tỷ,các vị sư huynh sư đệ,mọi người đâu cả rồi...
-Á ...aaa...
-Keng,keng...
-Rệp Hoàng Trùng ,cẩn thận...
Tiểu Liên phát chưởng đánh vào thứ lấp lánh đang lao đến thì hạ sát một con Rệp Hoàng Trùng to như nắm đấm.
-Oé...
Tiểu Liên rút kiếm chém đánh liên tục khi trong màng sương dày đặc túa ra hàng chục con Rệp Hoàng Trùng,đánh đến khắp nơi đầy xác Rệp và chất nhầy nhớp nhúa của chúng văng ra,nhưng Tiểu Liên vẫn không thể tìm thấy một đồng môn nào.Nàng chạy loạn trong sương máu,vừa đánh vừa gọi mọi người
-Á!
Tiểu Liên vấp phải chân của một ai đó,liền điểm hoả chú soi sáng ,trong ánh lửa chập chờn thi thể của những đồng môn hiện ra khiến cho Tiểu Liên phát hoảng,sợ run rẩy cả chân tay.
-Sư huynh,sư muội...mọi người...aaa...
Bọn Rệp Hoàng Trùng đã bu đầy những xác chết cố hút cạn máu người xấu số,khiến cho Tiểu Liên kinh hãi bỏ chạy.
Một cánh tay lạnh lẽo chụp lấy vạt áo của Tiểu Liên kéo lại,nàng hoảng hốt định đâm kiếm chặt đứt,nhưng kịp nhận ra tay áo xanh trời y phục đệ tử Trường Bạch Tiên,nên dừng lại.
-Hả...Sư huynh,sư huynh...
Người này bị trọng thương,miệng thều thào không thể nói thành tiếng, vội viết chữ bằng linh lực cho Tiểu Liên đọc.
-Chú Cách Âm,Tà Thuật Nhục Thể Hình Nhân,Nhậm Nhã,Chạy!
Người này viết xong mấy chữ thì gục đầu tắt thở, Tiểu Liên bật khóc ,run rẩy vuốt mắt đồng môn,lại nghe tiếng Rệp Hoàng Trùng kéo đến,Tiểu Liên đành bỏ lại những thi thể mà tìm đường thoát ra khỏi Rừng Oán Linh.
-Nhậm sư tỷ,Nhậm sư tỷ gặp nạn rồi sao ?
Khu vực Rừng Oán Linh đã bị kẻ nào đó Yểm Chú Cách Âm,khiến cho những người bước vào đây đều bị mất đi tiếng nói,cho nên dù Tiểu Liên có kêu gào thế nào những người xung quanh đều không nghe thấy chỉ nghe được động tĩnh va chạm,rơi đập .
-Keng...keng ...ùynh ...
Có tiếng đánh nhau nơi đỉnh đồi,Tiểu Liên nhìn theo hướng chớp sáng của linh lực chạm nhau mà đi đến,một lúc sau đã thoát ra khỏi màng sương máu.Phía xa có hai dáng người đang đánh nhau rất kịch liệt , Tiểu Liên há hốc mồm khi thấy Nhậm Nhã và Quách Hoa Ảnh đang giao chiến.Quách Hoa Ảnh đã bị thương,một mình chống chọi với chục con Quỷ Thi và Nhậm Nhã.
-Ả phản đồ chết tiệt,dám Tu Luyện Tà Thuật,giết hại đồng môn,hôm nay Quách Hoa Ảnh ta sẽ thanh lý môn hộ...yaaa...
-Hừ...đừng hòng chạy khỏi đây...yaa...
-Uỳnh!
Hai chưởng lực chạm nhau lại nổ vang trời,
Nhậm Nhã đứng yên điều khiển Quỷ Thi vây đánh Quách Hoa Ảnh,nàng ta vẫn một thân bạch y trang nhã ,nhan sắc kiều diễm nhưng ánh mắt to tròn thuần khiết kia bây giờ rực sát khí,như trợn trừng dữ tợn,nụ cười nửa miệng tà mị khiến Tiểu Liên lạnh cả sống lưng.
-Grrr...Nhậm Nhã chịu chết đi...
-Ha ha ha...dựa vào ngươi sao?
-Hừ...Ta tự hỏi tại sao người chính trực như Dương Trưởng Lão lại thu nhận một nữ ma đầu như ngươi làm đồ đệ , hóa ra dưới lốt ngụy trang Tiên Nữa Băng Thanh Ngọc Khiết kia là một Con Ác Quỷ khéo giả vờ...Ngươi vì muốn Hoán Linh Đổi Cốt mà bày ra cạm bẫy ở đây,tung tin khắp Trung Nguyên nơi này xuất hiện Thần Thú Thượng Phẩm để mọi người kéo đến Săn Quái ,mục đích rút sạch máu của bọn họ.
-Ngươi đúng là đệ tử thân truyền của Tông Chủ,nói nhiều giống ông ta vậy...yaaa...
-Á...
Quách Hoa Ảnh đánh văng bọn Quỷ Thi thì Nhậm Nhã nhân cơ hội tung chưởng đánh vào người nàng,khiến cho nàng văng vào phiến đá,hộc máu.
Liếc mắt thấy Tiểu Liên nấp ở đấy,Quách Hoa Ảnh vội bật dậy dụng Chú Thuật truyền tống đưa Tiểu Liên rời đi.
-Đi,báo chuyện xảy ra ở đây cho Hai Vị Trưởng Lão Tiền Bối...Chuyển!
-Hước...
Lúc Chú Thuật phát huy Nhậm Nhã không nhận ra Tiểu Liên chỉ biết đó là một nữ đồng môn,liền tống ra một bùa chú đánh vào lưng của Tiểu Liên.
Quách Hoa Ảnh vì dụng Chú Thuật truyền tống nên linh lực đã cạn kiệt,bị Nhậm Nhã sát hại,dùng Rệp Hoàng Trùng hút sạch máu.
-Hừ... không dễ dàng chạy thoát khỏi Rệp Hoàng Trùng của Ta đâu... ngươi chờ bị gặm nhấm từ từ đi...ha ha ha...
...A Hắc há hốc mồm,chớp chớp mắt
-Thuật Truyền Tống á, không ngờ vị Sư Tỷ kia đã kịp thời đưa cô nương rời khỏi nguy hiểm, nhưng sao cô nương không quay về báo tin cho Môn Phái biết.
Tiểu Liên rùng mình,sợ hãi ra mặt,nàng ngồi co ro,ôm gối.
-Công Tử không biết ...Nhậm Nhã sư tỷ của ta đáng sợ thế nào đâu...sau khi chạy thoát khỏi nơi Rừng Oán Linh đó ,ta đã bị bùa chú của Tỷ ấy khống chế ,linh lực suy yếu không dụng được chú truyền tin,lại sợ bị phát hiện tung tích nên không dám tự tiện sử dụng linh lực,nhưng ta không ngờ dù có chạy đến đâu bọn Rệp Hoàng Trùng cũng đuổi đến,cứ dừng lại một chỗ chưa được nửa ngày thì bị phát hiện,ta trốn chui trốn lủi mới chạy đến khu rừng này.Tình cờ phát hiện ra Địa Động dưới gốc cây,nên Ta bạo gan dụng linh lực còn lại điểm ra chú thuật che khí tức,và trú ngụ lại đây.Sáu năm qua ta sống nhờ vào thú rừng ở đây,mỗi lần ra ngoài không dám nán lại lâu hơn nửa ngày vì sợ bị phát hiện,dù ta có cố gắng điều thương để tự giải Thuật Khống chế nhưng vô ích,vì càng giải lại càng đau đớn,Ta đã phải cam chịu,đành từ bỏ.
Lý Tự Nhiên bậm nhẹ môi khó tin rằng Nhậm Nhã lại trở nên đáng sợ như vậy.
-Nữ Chính thiết lập sau khi cải biên hệ thống truyện cũ là Nhậm Nhã, không để cho nàng ấy chết oan uổng ở Hoang Động, không ngờ lại tạo ra một Nhậm Nhã tâm cơ tàn ác đến như vậy...lẽ nào Hệ thống game đã cải tiến Nàng ấy thành Boss Ẩn? Không biết Trường Bạch Tiên đã trở thành đống hỗn độn gì rồi.
Hắn chợt nhớ đến khung cảnh ở phía sau hậu viện Linh Quang,nhớ cây hoa bằng lăng tím và dòng suối nhỏ trong vắt,nhớ bóng dáng uy nghiêm ,y phục xanh trời của ai đó.
-Chủ Nhân!
-Hước!
Gương mặt đen như bánh nướng khét của A Hắc bất ngờ hiện lên làm cho Lý Tự Nhiên giật bấn tỉnh lại.
-Gì hả?muốn chết sao ,gọi cái gì mà gọi hoài?
A Hắc ngáo ra một lúc vì chẳng hiểu tại sao mình vô cớ bị mắng,nhưng Y cũng không chấp nhất ,nói
-Khi nãy có phải vì chúng ta giải chú yểm cho Tiểu Liên cô nương nên bị Rệp Hoàng Trùng kia kéo đến truy sát hay không?nếu như vậy hẳn là Ả Nhậm Nhã kia sẽ tìm đến đây sao?
-Rệp Hoàng Trùng là loài côn trùng sống trong Mộ Cổ ngàn năm,nhiệm vụ của nó là canh giữ xác chết.Rất có thể Nhậm Nhã đã nuôi dưỡng chúng và dụng Thuật Khống Trùng để điều khiển bọn chúng trở thành những sát thủ hút máu.Kẻ dụng Thuật Khống Trùng không nhất thiết phải ở gần đám Rệp Hoàng Trùng,Ả có thể ở xa trăm dặm vẫn có thể điều khiển được bọn chúng.
-Hả,cách xa cả trăm dặm vẫn có thể dụng Thuật được ư?Lợi hại thật!
-Đúng là rất lợi hại, không chừng Linh Đan của Nhậm Nhã đã đột phá ở cấp Tuyệt Đại Hoàng Kim rồi cũng nên.Ta đang suy ngẫm không biết Kẻ phá Cấm Địa Thôn Lý Gia và Nhậm Nhã có phải là cùng một người không,nếu đúng là Nàng Ta giở trò thì ...hừ...
-Thì sao?
-Nhậm Nhã muốn mở trận Huyết Tế để triệu hồi Quỷ Vương đã chết tan xác trong Huyết Đàm kia trở lại.
-Để làm gì chứ?À !để luyện Hắn thành Con Rối,điều khiển Hắn đi giết người.
-Hừ,ngu xuẩn,cạn nghĩ...Nàng Ta muốn Cốt Quỷ của Quỷ Vương kia.
-Ồ,thế thế...đoạn Cốt Quỷ mà chúng ta đã phá hủy có phải là của Hắn không?
-Rất có thể...
Lý Tự Nhiên nheo mắt ngẫm nghĩ
-Một đoạn không đủ muốn cả bộ ư?Lẽ nào...Nhậm Nhã muốn Hoán Linh Đổi Cốt trở thành Quỷ Vương thuộc dòng dõi Hoàng Gia?Hừ...âm hiểm thật...nhưng Trận Pháp trấn giữ Huyết Đàm đã bị thay đổi,Nhậm Nhã chắc phải mất nhiều thời gian phá giải...có cơ hội cho Ta rời khỏi đây...Hừ ...ba lần dụng linh lực cho một ngày,biến Ta chẳng khác gì phế vật.
Lý Tự Nhiên nói với A Hắc
-Ngươi trấn an Tiểu Liên đi,bảo rằng muội ấy cứ nghỉ ngơi,sáng mai chúng ta sẽ bảo vệ muội ấy đến Vi Sơn Trấn,nơi có Đại Phái Tử Y Môn cai quản,Nhậm Nhã sẽ không dám ra tay bừa bãi.
A Hắc chép miệng một cái nói
-Nói như vậy thì Chủ Nhân đúng là Sư Huynh của Tiểu Liên cô nương và là Môn đồ của Trường Bạch Tiên Môn ư?Vậy ,vậy Người đúng là chẳng phải Tiên Nhân rồi.
"-Quái lạ, Người là Tu Sĩ Trung Nguyên sao lại đến Ma Vực ẩn tu trong đá chứ?"
-Hừ,Ta không cần giải thích với ngươi.
Sau khi nghe A Hắc nói sẽ bảo vệ mình đến Vi Sơn Trấn,Tiểu Liên vô cùng mừng rỡ vội tạ ơn và nhanh chóng ngủ thiếp đi,có lẽ trong suốt sáu năm qua đây mới chính là giấc ngủ an lành của nàng ta.