Chương 63: Mị tình là thuộc tính của Ngươi

Trăm năm trước sau khi đánh bại Dị Thần Diệt Thế,Kim Sơn Vũ Thần ném Thần Đan Bất Diệt vào Đa Thời Không với mong muốn không để cho Huyết Ma Tôn tái sinh hủy diệt nó và để cho một Dị Thần khác tiếp quản chống lại kẻ chiếm giữ Ma Đan Vĩnh Cửu.

Thời gian này thân thể của Lãnh Mộ Tuyết được Bạch Diễn Tình đưa vào Mật Thất Cấm Địa của Lan Nguyệt Điện bảo vệ,Y và Bảo Liên Chân Nhân phối hợp nhau tạo ra một kết giới ngăn chặn kẻ khác đến quấy rầy.Mười năm sau Thần Thức của Lãnh Mộ Tuyết trùng sinh vào một Thời Không Khác tiếp nhận Thần Đan Bất Diệt ,Thân thể ở Thời Không Cũ cũng vì vậy mà chịu ảnh hưởng của Thần Đan ,biến đổi thành Thần Thể ,nhưng một thần thức không thể sống ở hai Thời Không,Lãnh Mộ Tuyết đành xuất thần trở về Thời Không Cũ,duyên tái ngộ cứu được Đông Kỳ Ngọc bị Tiên Ký dẫn đến Động Tu Linh ở Long Sơn Đỉnh ,vừa nhìn đã nhận biết Hắn có mối quan hệ với Bạch Diễn Tình nên nhận làm đồ đệ.Lãnh Mộ Tuyết trở lại Lan Nguyệt Điện dốc sức lặp lại kết giới của Mật Thất, không để Ngạo Thế xâm nhập,từ đó hành tung của Y lúc ẩn lúc hiện không rõ ràng .Ngạo Thế đương nhiên là biết sự quay lại này của Thần thức Lãnh Mộ Tuyết,kết giới ở Lan Nguyệt Điện cũng là do người này cải thiện tăng phòng ngự ,nhưng Hắn vẫn không thể phá phong ấn đành đi khắp nơi tìm Ma Khí tăng sức mạnh.

Có được Thụ Linh Ấn ,Ngạo Thế dụng sức mạnh của nó để phá vỡ Mật Thất Cấm Địa Lan Nguyệt Điện.

-Uỳnh!

Phong ấn bị nổ tung cũng là lúc Thụ Linh Ấn bị hủy.

-Téng téng...vì bị sử dụng hết điểm sức mạnh của Ma Khí,cho nên hệ thống không thể duy trì phần thưởng,Thụ Linh Ấn bị hủy.

Ngạo Thế chỉ cười khẩy một cái rồi tiến vào bên trong Mật Thất,đương nhiên là không cho Bá Dực Thanh Chi đi theo.

-Ngươi ở đây canh gác,phòng có kẻ tập kích...nếu giở trò...tôi ném Ông xuống biển...

Bá Dực Thanh Chi cắn răng trừng mắt,tay xiết quyền nén giận,mặt đỏ bừng buông một tiếng

-Hừ!

Hắn đi từng bước từng bước xuống bậc thang đá lạnh như băng,qua vài lối rẽ đã đến được một gian phòng rộng, ở giữa là phiến đá lục giác có đặt Thân thể của Lãnh Mộ Tuyết,nơi sáu góc lục giác có sáu trụ đèn liên đăng,kết linh quang trắng đan xen vào nhau tạo thành kết giới bảo vệ tránh kẻ quấy rầy người nằm bên trong.

Ngạo Thế đứng lặng thinh ,nhìn người đang nằm đó,nhất thời không rõ tâm tình thế nào,sắc mặt có chút âm trầm .

Lãnh Mộ Tuyết mặc y phục trắng chỉ thêu hoa văn lá trúc bằng bạc lấp lánh,tóc dài búi nửa phần trên cài kim quang bạc ,có đính ngọc ,tóc phần dưới xoã để nằm trên hai vai trãi dài đến thắt lưng ,hai bàn tay đan vào nhau đặt trên bụng ,áo có cổ tay trụ tiễn bọc hộ giáp ,chân mang giày cổ cao,là trang phục Tông Chủ Bách Kiếm Môn,dung mạo tuấn mỹ ,làn da trắng mịn như tuyết ,đôi mắt khép kín với hàng mi cong dài,mũi cao thẳng tấp,môi đỏ như tô son,nhìn cứ như đang ngủ.

Ngạo Thế nhớ đến Thời Không trước...à phải nói là hệ thống phiên bản cũ,Hắn chính là Diệt Thế Dị Thần Lãnh Mộ Tuyết, dung mạo đó chính là của Hắn,nhưng người nằm trước mặt không phải thân thể Hắn ,thân thể của Dị Thần Loạn Thế.

Nhiều hình ảnh trong trí nhớ vụt qua, có cảnh Tu luyện,có cảnh kết Đan,có cảnh chiến đấu,lại dừng một chút ở cảnh Đại Điện Lan Nguyệt,có một nam nhân loã thể,da ngâm,eo thon hữu lực,vai rộng ,ngực cơ bắp săn chắc,mài kiếm mắt phụng, gương mặt góc cạnh,trên trán có Dấu Ấn Ma Tộc Hoàng Gia Khiêm Lăng.

Ngạo Thế nghiêng đầu,nhoẻng miệng như cười như không,đưa tay phá kết giới bảo vệ Thân thể kia.

-Không nhớ nữa... tất cả đều bị Độc Phong nghiền nát rồi...Thần Thể này là của Ta.

Sáu ngọn liên đăng bị tác động vụt tắt,linh quang bao phủ cũng không còn,Ngạo Thế dùng máu của mình vẽ ra một trận pháp,trận pháp hình bát quái bằng linh quang đỏ hiện ra dưới chân Hắn, Hắn ngồi xuống toạ thiền,bắt đầu khai triển trận pháp.

Bá Dực Thanh Chi đứng ngoài cửa Mật Thất làm hộ pháp cho Hắn cũng không thể yên thân, những Vệ Binh của Lan Nguyệt Điện bắt đầu kéo đến hơn ngàn tên cao thủ hung hăng ngoan cường,đánh đuổi Quỷ Vương khác dòng tộc kia.Bá Dực Thanh Chi vẻ mặt chán ghét vừa đánh vừa nghiến răng nghiến lợi,bởi vì bọn quỷ quái nơi đây không phải là đối thủ của Ông Ta, không thể nào làm hại được Ông Ta nhưng chỉ có một việc đáng ghét chính là. Rất Phiền!

-Yaa...phiền chết đi được...

...Hang La Hét...

Lý Tự Nhiên cõng Dương Thiên Hạo đang bất tỉnh nhân sự dịch chuyển trở lại Hang La Hét,tìm một không động còn nguyên vẹn đặt Y nằm xuống.Hắn vận công chuyển linh lực trị nội thương cho Y,đêm ngày không nghỉ ,mọi chuyện vứt bỏ ra sau lưng ,chỉ biết người trước mặt dây quan trọng,rất quan trọng, không thể chết.

-Sư Tôn...tỉnh lại đi...

Sắc mặt của Dương Thiên Hạo vẫn trắng bệch,bất động,hơi thở yếu ớt ngắt quãng,tiếp nhận linh lực rót vào chậm rãi.

Dương Thiên Hạo bị kéo vào không gian hệ thống game.

-Téng téng...nhân vật bị nội thương nghiêm trọng,mọi hoạt động bị hạn chế,chờ các chỉ số nhân vật khôi phục.

Tuy tai Dương Thiên Hạo vẫn nghe rõ mồn một tiếng của hệ thống thông báo nhưng mắt của Y không thể nâng lên nhìn quang cảnh xung quanh, không cảm thấy mệt mỏi hay đau,chỉ là nhắm chặt mắt và không cử động được,thậm chí là mở miệng nói chuyện,chỉ có thể giao tiếp với hệ thống bằng suy nghĩ.

-Tình trạng gì thế này?

-Téng téng...Tiên Ký đột phá không thành công ,bạn bị phong bế toàn bộ pháp lực và thể lực...nhân vật tạm bị ngưng hoạt động.

-Gì chứ tại sao lại ngưng hoạt động nhân vật, không phải ta là nhân vật chính hay sao,ngưng hoạt động thì hệ thống truyện sập mất?

-Téng téng...hệ thống đã cải thiện hoàn chỉnh,mọi nhân vật đều được thiết lập lại.Bạn không còn là Nhân vật chính.

-Đổi đổi phiên bản rồi sao?từ khi nào chứ,vậy ,vậy cốt truyện mà ta biết cũng thay đổi rồi ư?

-Vâng,hệ thống truyện Mỹ Nam Trung Nguyên Thiên Kiều Bá Mị đã lấy lại tên phiên bản cũ là Thế Giới Hoàn Mĩ.Cốt truyện sẽ được cập nhật khi bạn thoát khỏi phong ấn.

Dương Thiên Hạo nghe xong như đầu bị ai đó đấm cho một phát chí mạng nổ đùng một cái.

-Vậy,vậy...Ta làm cách nào rời khỏi đây?

-Bạn là nhân vật tuyến Chính Đạo Tu Nhân nên mục tiêu vẫn là diệt trừ các boss Quỷ Vương bảo vệ Tam Giới .Khi bạn diệt được Đại Boss phản diện giành phần thưởng tự khắc giải được chuỗi mã khoá sóng điện não, trở về Thân thể.

-Nếu như ta là người giành được phần thưởng vậy những nhân vật nhập vai còn lại có phải cũng sẽ được giải mã sóng điện não trở về Thân thể của mình?

-Mỗi một game thủ là một chuỗi mã khác nhau,họ phải tự giành phần thưởng để giải mã sóng điện não của mình, không ai có thể giúp được.

-Cái gì chứ?vậy ,vậy...hừ...Dương Phát...mày thật là điên khùng...yaaa...

Bên ngoài Lý Tự Nhiên dốc sức truyền linh lực cho Dương Thiên Hạo mặc cho cảnh báo nguy hiểm của hệ thống vang lên

-Téng téng...cảnh báo nguy hiểm...bạn không được sử dụng hết điểm sức mạnh...nhân vật sẽ bị khoá khả năng chiến đấu...

Lý Tự Nhiên điên tiết quát mắng vào không khí

-Hệ thống chết tiệt mày cút đi...chẳng làm được tích sự gì cả...quay tao chạy vòng vòng...thực chất mày là cái thứ khốn kiếp gì hả?

-Hệ thống nhiệm vụ của bạn...

-Cút,cút hết đi...tao không cần...tao chỉ cần Dương Thiên Hạo...cút...Dương Thiên Hạo,Dương Thiên Hạo... phụt...ư...

Lý Tự Nhiên dụng hết linh lực sau cùng truyền cho Dương Thiên Hạo,Hắn huyết khí dâng trào đảo lộn,phụt một cái phung máu ướt cả cằm.

-Téng téng...chỉ số linh lực,sức mạnh về không,nhân vật bị phong bế chờ hồi phục.

Lý Tự Nhiên mất hết ý thức gục đầu vào ngực của Dương Thiên Hạo ngã nằm lên Y bất tỉnh.

Hệ thống nhiệm vụ của Thần Quân mở ra.

-Phiên bản mới đã tải xuống thành công ,chuỗi mã tách ra thí nghiệm đã có thể lấy lại,muốn lấy lại không?

-Đồng ý!

-Để sau!

Thần Quân âm trầm một lúc,bấm vào khung "Để sau."

Lại mở khung phần thưởng nhiệm vụ ra kiểm tra.

-Thần lực phong bế còn 20% đang tải...

-Hừ ...lâu thật...

Mở túi càn khôn lấy bùa chú vệ thân cấp cao sử dụng.

-Nghỉ ngơi một chút đi.!

Bùa chú vừa được sử dụng đã tạo ra một tầng sương mù bao trùm Ngưu Tinh Sơn,nháy mắt một cái,Ngưu Tinh Sơn biến mất khỏi Rừng Xương Rồng.

Ở ngoài thế giới thực, người đàn ông ngồi trước màn hình lớn , thở dài một tiếng

-Hơi...lại tự động làm theo ý mình rồi...che Ngưu Tinh Sơn làm gì thế?

Ông quản gia đi vào

-Thưa ông chủ...phía công an điều tra muốn lật lại hồ sơ vụ án mất tích...nghe nói có một tên điều tra viên không nghe lệnh của cấp trên tự ý tiếp tục tra án,về phía của Dương chủ tịch cũng không tin vào kết quả khám nghiệm của pháp y.

-Hừ...có điều tra được thì sao...mọi chuyện cứ theo kế hoạch của chúng ta mà làm đi...còn 20% tải xuống nữa là hoàn tất rồi...Hoang Đảo đó phá nát là xong,cả người lẫn thiết bị cho nổ tan tành hết.

-Dạ!

Ông ta lại nhìn lên màn hình chiếu cảnh Rừng Xương Rồng,tạch lưỡi mấy cái nói

-Hừ...có gì phải che giấu hả?

...Bối cảnh ở Rừng Xương Rồng...

Ngọn núi Ngưu Tinh không bị xoá bỏ,nó chỉ trở nên trong suốt được che đi bởi chú thuật của Thần Quân,mọi va chạm đều bị xuyên qua như hư ảo.Lý Tự Nhiên đã ngất lịm nhưng thần thức của Thần Quân thì không,Hắn bắt đầu kiểm soát cơ thể của Lý Tự Nhiên.Vừa tỉnh lại đã đưa tay muốn bóp nát yết hầu của Dương Thiên Hạo,nhưng tay vừa chạm vào cổ của Y thì Hắn dừng lại,trong đáy mắt hung hãn kia bổng dưng toé lên một chút ngập ngừng.

-Ặc, ặc...

Dương Thiên Hạo cựa mình choàng tỉnh,Thần Quân vội rút tay về ,ngồi quay lưng lại với Y .Mặt điềm tĩnh có chút ẩn nhẫn, không rõ muốn làm gì.

Dương Thiên Hạo mở mắt ra đã thấy một thân hắc y ngồi bên cạnh,có chút giật mình, hang động u tối có ánh sáng trăng non chiếu qua khe nứt lọt vào, không soi rõ mọi thứ bên trong nhưng vẫn thấy được cảnh vật lờ mờ,Y nheo mắt ngó kỹ lại thì nhận ra là Lý Tự Nhiên.

-A Nhiên...tỉnh lại rồi sao?

Y ngồi dậy cảm nhận cơn đau ở ngực,một tay chống đỡ lên phiến đá ,một tay ôm ngực.

-Ôi...nội thương vẫn chữa chưa xong...A Nhiên à...

Không thấy Lý Tự Nhiên trả lời Y định đưa tay vỗ vai Hắn,thì Hắn đứng phất dậy, không quay đầu làm cho Y ngơ ngác.

Thần Quân không phải Lý Tự Nhiên,đối với Dương Thiên Hạo,Hắn chỉ xem Y như là một game thủ nhập vai phía đối địch,sớm muộn gì cũng phải loại trừ nên không cần tạo hảo cảm thân thiết.

-Ta đã truyền hết linh lực vào người Sư Tôn để chữa nội thương,hiện tại Người nên vận công điều tiết để luồng khí hoà nhập an định lục phủ ngũ tạng.

Dương Thiên Hạo đưa hai ngón tay tụ ấn dò xét,quả nhiên trong người có linh khí chữa thương,vội ngồi toạ thiền đả thông luồng khí đó.

-Ừm!

Qua một lúc thì cơ thể của Dương Thiên Hạo linh hoạt hơn,ngực không đau nhói nữa,Y ngẩng đầu nhìn Lý Tự Nhiên, thấy Hắn vẫn đứng quay lưng với mình,có chút khó hiểu lẫn nghi ngờ,Y gọi Hắn.

-A Nhiên, khi Mị Huyết Câu Hồn cường thịnh Ta không chịu nổi nên ngất đi,trong lúc chưa hoàn toàn mất đi ý thức Ta đã cảm nhận ngươi phát ra Ma Tức, Ngươi đã phá trận sao?là ngươi cứu Sư Tôn à?đây là đâu vậy?

Y vẫn ngồi toạ thiền trên phiến đá đưa mắt nhìn chầm chầm Hắn , quan sát mọi cử chỉ của Hắn.

Thần Quân nghiêng mặt ,quay người,đứng cách Dương Thiên Hạo một khoảng mười bước chân,nhìn Y.

Ánh sáng vàng của trăng non vừa nhú khỏi đám mây u ám , yếu ớt chiếu lên người của Thần Quân khiến cho Dương Thiên Hạo có chút ngẩn ngơ.Vẫn là đôi mắt phụng với con ngươi đen láy ,tinh anh như ánh sao,chiếc mũi thon có đường cung hài hoà,khuôn miệng nhỏ mang ý cười ngâm ngâm,vậy mà đôi mài kiếm cất cao đậm đen kia phá vỡ hết mọi ôn nhu của vẻ đẹp thiếu niên mười sáu,như phủ một tầng sương dày lạnh băng ,có chút dữ tợn ngang tàn , làm cho Dương Thiên Hạo bối rối, không nghĩ ra được ở thiếu niên này có chỗ nào đó khác đi rồi.

-Sư Tôn...lúc người ngất đi thì Xuyên Kiếm cũng hộ chủ,nó phát Ma Tức gọi Ta tỉnh lại,Ta đã dùng Thần Võ của mình tiêu diệt Lục Mẫu.Vì không muốn tổn hao thêm linh lực nên Ta đã đưa người trở lại Hang La Hét,dùng hết sức cứu Sư Tôn...hiện tại ta không thể dụng linh lực,nên muốn ở đây điều dưỡng một thời gian.

Dương Thiên Hạo nói

-Ta dụng Tiên Ký muốn đột phá phóng ra chiếc đuôi thứ sáu,đấu với Lục Mẫu nhưng bị phản phệ làm nội thương,hiện tại linh lực cũng rất yếu... không biết phải dưỡng lại bao lâu mới hoàn toàn bình phục,nhiệm vụ bảo vệ Lan Nguyệt Điện không thể làm rồi.

Thần Quân dò xét nói

-Hệ thống nhiệm vụ của Sư Tôn có nói gì không?

Dương Thiên Hạo chớp mắt một cái ngạc nhiên

-Ngươi hồi phục toàn bộ ký ức rồi ư?

Thần Quân động mi một cái dời ánh mắt sang chỗ khác tránh nhìn thẳng Dương Thiên Hạo nói

-Ừm...gần như toàn bộ.

Dương Thiên Hạo đáy mắt toả ra phấn khởi,nhoẻn miệng cười,đúng lúc Thần Quân quay lại nhìn vào vị trí cũ.Nụ cười của Dương Thiên Hạo như đưa Thần Quân vượt qua không gian thời gian trở lại khoảnh khắc lần đầu gặp gỡ trên đường năm ấy.Y cũng cười như vậy với Hắn, cho Hắn cái cảm giác kỳ lạ,như ấm áp ,như gần gũi,nhưng khoảnh khắc đó qua rồi,đến nhanh đi nhanh như gió thổi , qua lâu lắm rồi, Người không còn ấn tượng nữa .

"-Thiếu gia , người chúng ta sai đi giám sát Dương Hạo nói rằng Hắn thường hay ngồi lì trong thư viện của trường Đại học mỗi khi hết tiết .Thiếu gia người muốn vào đó tự quan sát Hắn sao.?

-Dương Phát nói muốn cho anh trai của Hắn tham gia thí nghiệm...tôi đã đồng ý rồi...phải bỏ chút tâm tư chứ.

...-Thiếu gia,cậu quan sát Dương Hạo hơn một năm rồi,còn quan sát nữa sao?

-Hắn không thú vị gì cả,kiến thức học tập thì giỏi,nhưng con mắt nhìn người thì ngốc không thể tả ,nhàm chán,vô vị,bị người ta gạt cũng chẳng nhận biết được,Dương Phát còn bảo Hắn thông minh lắm,thông minh chỗ nào?

...- Thiếu Gia chúng ta không còn nhiều thời gian đâu,tàu đang đợi chúng ta,đi thôi.

-Chờ một chút,tôi muốn nói chuyện với Dương Hạo vài lời.

-Thiếu gia,tên Dương Hạo đó không quen biết cậu.

-Không quen cũng chẳng sao,vẫn có thể nói chuyện.Đợi ở đây,đừng ai đi theo tôi.

-Thiếu gia!

Đó là khuôn viên trường Đại học ,Dương Hạo vừa rời khỏi thư viện,tay vẫn cầm quyển sách,cắm mặt đọc không chú ý xung quanh.

-Bốp!

-Ối!

Khi qua khúc rẽ Dương Hạo vô ý đụng trúng một cậu thiếu niên,khiến người này ngã bật ngồi về sau ,Anh ta biết mình có lỗi vội cười tươi ,rối rít xin lỗi và đưa tay kéo cậu thiếu niên đó lên.

-Đụng trúng cậu rồi,tôi thật sơ ý quá,xin lỗi,xin lỗi...này có đau không?đau thật à ?...

Thiếu niên đó không nói gì chỉ cúi mặt âm trầm, không biết vì đau,hay hoảng sợ vì vóc dáng của Dương Hạo thời kỳ sinh viên này cũng đã phát triển tối ưu rồi,tướng hộ pháp,dáng siêu mẫu.

-Không, không,không sao...đi, đi ,nhé...

-Hả?à,à...đi cẩn thận..."

Tiếng của Dương Thiên Hạo kéo Hắn về với hiện thực

-Vậy là tốt rồi...như vậy Ta có thể nói chuyện với ngươi như người thế giới thực rồi.

Thần Quân đảo mắt một cái,rất nhanh như suy tính cái gì đó lại không muốn người đối diện nhận biết.Hắn nói

-Hệ thống nhiệm vụ của anh ...ặc...à của Sư Tôn ổn chứ?

-Không ổn chút nào...nó nói ta không còn là nhân vật chính của hệ thống truyện nữa,hệ thống đã nâng cấp thành phiên bản mới rồi,cốt truyện có chút thay đổi...bảo rằng cần thêm thời gian tải về mới cho xem cốt truyện...Hừ ...còn bảo muốn rời khỏi hệ thống game phải thắng được thế lực đối địch bảo vệ Tam Giới...Còn ngươi...sau khi hoá Ma Thần...hệ thống của ngươi đã nâng cấp chưa?Nó có nói cách rời khỏi hệ thống với ngươi không?

Bị hỏi quá bất ngờ,Thần Quân có chút không tự nhiên nói

-Đã nâng cấp...nó có nói điều kiện rời khỏi hệ thống,cũng như hệ thống nhiệm vụ của Sư Tôn vậy.

-Thế lực thù địch...lẽ nào là Ngạo Thế?

Dương Thiên Hạo có chút lo lắng hiện rõ trên mặt

-"Đánh bại Dương Phát,khác nào giành cơ hội rời khỏi đây với Nó?"

Thần Quân nhàn nhạt nói

-Cũng không nhất thiết là Ngạo Thế...Boss mạnh nhất chính là kẻ thống nhất Lục Giới gồm Tiên,Ma,Nhân,Thần ,Vi Sinh,Quỷ,...muốn đạt đến vị trí đó cần Tu Di cực cao...Ngạo Thế kia chưa đủ tư cách...

Dương Thiên Hạo như bị sét đánh ngang tai,thái dương giật đùng đùng,chấn kinh nói

-Thần Giới á?Vậy phải luyện thành Thần mới có thể đặt chân lên Thần Quốc...muốn thống trị Thần Quốc phải đánh bại ba vị Thần đang cai quản Điện...Sao có thể?Mà chờ cho tên phản diện kia đạt đến vị trí đó thì chúng ta chắc cũng già rồi.

Thần Quân nhếch mép cười,ánh mắt có chút gian tà

-Không gì là không thể...chỉ sợ không chịu tu luyện mà thôi...luyện thành Thần có rất nhiều cách... không nhất thiết mất nhiều thời gian.

Dương Thiên Hạo cảm thấy Lý Tự Nhiên trước mặt đây từ cử chỉ đến giọng điệu có phần khác lạ,Hắn tự tin hơn,ngông nghênh hơn, không còn vẻ mờ mịt,lúng túng nữa.

-"A Nhiên hôm nay lạ quá."

Trong khi Thần Quân thao thao bất tuyệt thì Dương Thiên Hạo đứng lên bước đến gần Hắn ,động tác của Y bất ngờ,lại không nằm trong dự đoán của Hắn,cho nên vừa quay đầu nhìn lại đã bị Dương Thiên Hạo đặt tay lên má ,phủi phủi.

-Mặt của ngươi dính chút máu này.

Thần Quân đứng yên như hoá đá ,nhớ lại khi nãy phun búng máu ướt cằm ngất một lúc ,tỉnh lại chỉ lo quay mặt tránh Dương Thiên Hạo nhìn thấy,vội vàng lau cằm mà sót lại.

Đứng gần như vậy hai người chỉ cách một bước chân ,Thần Quân trong lòng âm thầm so sánh

-"Hắn cao hơn mình a,không nghĩ là cao nhiều vậy luôn,hơn hẳn một cái đầu ...cơ thể của Lý Tự Nhiên này phát triển không tốt rồi...chờ khôi phục lại...tuổi tác và chiều cao cũng sẽ cải thiện hơn..."

Bổng dưng Dương Thiên Hạo cúi mặt sát xuống nhìn Hắn,Y nói giọng nhỏ nhẹ,như quan tâm,như dỗ dành

-Sao thế?đau ở đâu à?Ta còn chút linh lực,Ta điều tức cho ngươi nhé...

Thần Quân mở to mắt,tròng đen chớp động long lanh lên như mắt mèo con,tim Hắn đập thình thịch như trống trận,phút chốc ngây ngốc cả người.

-"Không được rồi...tên kia tỉnh lại rồi...khốn kiếp...

Hắn đẩy Dương Thiên Hạo ra quay lưng bối rối

-Không gì, không đau, không sao cả...

-Không đau thật hả?mặt cậu,à mặt của ngươi đỏ bừng rồi kia...để ta xem.

Y như vậy mà thô lỗ dùng tay bóp cằm của Thần Quân cưỡng ép quay lại ngẩng lên nhìn mình,cằm của Hắn nhỏ thon nằm gọn giữa ba ngón tay của Y,Dương Thiên Hạo chăm chú nhìn mặt của Thần Quân,chẳng hiểu sao có chút gì đó khác lạ,vẻ đẹp thiếu niên trước mắt khiến cho Y xao động

-"Tim của mình đập nhanh quá ...hạ thể nóng bừng lên rồi... không được, không được,thất thố quá rồi...dù có là Ông Chủ hay Sư Tôn cũng đều không đúng ,Hắn,Hắn vẫn còn vị thành niên mà...mình điên rồi..."

Như có chớp giật đánh đì đùng bên tai,nhắc nhở lương tri sắp rơi vào ái dục điên khùng thức tỉnh trỗi dậy mạnh mẽ,Dương Thiên Hạo vội buông cằm của Thần Quân ra,Y quay người đi sang phiến đá,lắp ba lắp bắp nói

-À ..à...đúng đúng ...đúng là không bị gì ..ngủ ngủ...đi...lấy lại sức rồi mai tính...

Dương Thiên Hạo xấu hổ vì hành động của mình âm thầm tự chửi bản thân là đồ bệnh ,đi đến phiến đá nằm xuống quay mặt vào vách động.Mà không nhận ra vẻ mặt của Thần Quân đã vặn vẹo thay đổi ,ánh mắt của Hắn đỏ rực,nghiến răng,xiết chặt hai bàn tay thành quyền,như cố nén lửa trong người bùng phát.

-"Không phải lúc này... ngươi tỉnh lại cũng không thể bảo vệ Hắn...hệ thống cải thiện đã cập nhật rồi... ngươi và Hắn là hai tuyến nhân vật đối lặp... không thay đổi được đâu...ài...chuỗi mã ngu ngốc này..."

Thân của Hắn nổi nhiệt ,dấu Ma Ấn lặng đi ,cúi đầu,đen mặt.

-Téng téng...phong ấn hết thời gian hiệu lực...bạn được phép phục hồi ý thức...

Trước mắt Lý Tự Nhiên bổng hiện ra hình dáng xanh xanh , là thường phục hay mặc của Dương Thiên Hạo ,Y đang nằm trên phiến đá với tư thế nghiêng quay mặt vào vách động.Hắn hoảng hốt chạy đến kéo vai Y lật người qua

-Sư Tôn người sao rồi,Sư Tôn...?

Dương Thiên Hạo đang cố gắng dụng linh lực ít ỏi mở một tràng khí lạnh phủ lên thân để áp chế dục vọng bổng dưng nổi dậy của mình xuống,cũng không quên gõ hệ thống hỏi chuyện bất thường này tại sao lại xuất hiện,bởi vì bản thân của Dương Thiên Hạo là nam thẳng chính tông ,xưa vẫn có rung động vì nữ nhân,cớ gì lại phản ứng xấu hổ thế này với một tên nhóc thiếu niên ,cho dù là xuyên vào game hay ở thế giới hiện thực, Y có thích cũng sẽ thích nữ nhân mà thôi.

-Ta bị bệnh gì hay sao hả?

-Téng téng...là bản chất mị tình của Hồ Ly Tinh,bạn thuộc tính Tiên Yêu Hồ Cốt ,tuy rằng một nửa mang đặc tính của Xà Tinh nhưng phần Hồ Ly vẫn mạnh mẽ hơn.Kết tình là một chuyện rất bình thường.

-Bình thường?bình thường ở chỗ nào?đối phương là nam nhân đấy.

-Hồ Ly lưỡng tính,nam nữ đều có thể giao thoa,kết tình có thể tăng Yêu lực của bạn...nhân vật của bạn đã mặc định là vậy.

-Đoàng!

Dương Thiên Hạo nghe xong cảm thấy não mình thật sự bị bệnh,căng lên và nổ như phát đạn ,trán của Y vã mồ hôi,cả thân run rẩy

-Lưỡng tính ,còn là mặc định...ta ta ta... không thể nào...

Thú thật đôi khi Dương Thiên Hạo cảm thấy Lý Tự Nhiên rất đẹp,đẹp theo kiểu nam sinh vườn trường trong veo,vừa nhu nhã vừa pha chút ngốc nghếch,vụn về...rất giống một cô vợ nhỏ.Nhưng đấy là cảm nhận vẻ đẹp,chứ không phải thứ tình cảm lạ thường kia,sao Y có thể thích nam nhân chứ, không bao giờ, không đời nào.

Nhưng chẳng thể giải thích vì sao có đôi lúc trong lòng Y nổi giận khi thấy Hắn thân mật với kẻ khác .

A vì bản chất Hồ Ly của mình có chút đố kỵ,ơ...mà đố kỵ với ai nhỉ?Với Lý Tự Nhiên sao?đương nhiên là không rồi...

Dương Thiên Hạo nuốt khan một cái quả quyết chắc nịch

-Đều là tại thuộc tính Hồ Ly mà thôi...chỉ cần chống đỡ lại thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy .

Đang suy nghĩ miên man chợt vai bị Lý Tự Nhiên chụp vào kéo qua,Dương Thiên Hạo có chút bất ngờ nhưng thấy đôi mắt phụng đen láy của Lý Tự Nhiên phím hồng ngậm nước,dường như đã khóc thì Y chấn tỉnh.

-Sao thế,sao khóc rồi?

Y bật ngồi dậy vịn hai tay vào hai bên vai của Lý Tự Nhiên

-Ngươi không sao chứ, có phải nội thương tái phát không...ngồi xuống đây,để ta điều tiết cho ngươi...

Lý Tự Nhiên đột ngột ôm chầm lấy Dương Thiên Hạo,cằm Hắn đặt lên vai Y,giọng khàn khàn như nghẹn ngào

-Sư Tôn khi nãy người bất động,ta ta ta ...truyền linh lực chữa thương cho Người,nhưng cơ thể của Người quá yếu, không thể tiếp nhận được nhiều...ta sợ đến thổ huyết...

Dương Thiên Hạo khó khăn lắm mới trấn áp được mị tính của Hồ Ly xuống,Lý Tự Nhiên đã vô tình khơi dậy lần nữa,khiến cho Y chết điếng,miệng mấp máy

-Không, không, không sao rồi...ta và ngươi đều vượt qua phong bế rồi,nội thương đều ổn định,đừng khóc...

Dương Thiên Hạo tuy ngạc nhiên,bất ngờ nhưng cũng có chỗ khó lý giải .

A y phục của Hắn đổi rồi,Ma Ấn không còn nữa.

-"Tên nhóc này,chẳng phải mới ngông nghênh cương liệt hay sao,chớp mắt đã thành nhu nhược ,yếu đuối rồi...là sao nhỉ?"

Hắn vẫn giọng nghẹn ngào nói

-Sư Tôn là hệ thống nhiệm vụ gạt ta...ta không nhận được Thần Lực ,ta không thể đột phá thành Ma Thần thực thụ...ta vô dụng...

-Vô vô dụng ư? không phải thế...Ngươi...

-Ta là kẻ vô dụng, nghèo hèn, không nhà, không xe, không bạn bè, không kiến thức,không thể với tới Dương Tổng...ta ta ta...chỉ có thể...vẽ Người vào truyện của mình...vì khi đó...ta,ta mới có thể có một thân phận khác...ta ta...muốn ở bên cạnh Dương Tổng...ta...

Dương Thiên Hạo càng nghe càng thấy rất khác thường liền đẩy Lý Tự Nhiên ra một chút để xem xét,Y ngỡ ngàng khi thấy mặt của Hắn đỏ gắt,môi cũng tím bầm màu mận chín

-Ngươi, ngươi bị sao thế này...

-Sư Tôn...ta cảm thấy nóng bức,trong người thật khó chịu...

Hai thần thức tranh nhau kiểm soát cơ thể cho nên Lý Tự Nhiên bị huyết khí tắt nghẽn sinh ra nóng rang cả người.Dương Thiên Hạo thấy Hắn bị mê sảng nói nhảm,vội điểm vài huyệt vị trên người Hắn,đỡ Hắn nằm xuống phiến đá.

-Dương Thiên Hạo...Dương Hạo...Sư Tôn...

Lý Tự Nhiên đôi mắt mờ mịt, trước mặt một màu sương mù không thể nhìn rõ,nhưng dung mạo đẹp như tạc tượng của Dương Thiên Hạo hiện ra tuấn mỹ,phong lãng làm cho tim Hắn đập mạnh càng mạnh hơn,Hắn không phân biệt bây giờ là thật hay mơ,Hắn bên tai vẫn nghe tiếng hệ thống nhắc nhở,tiếng của Thần Quân quát tháo,nhưng không sao đè lại cơn nóng râm ran trong người từ hạ thân bốc lên càng lúc càng nhiều.

-Thiên Hạo...

Hắn vươn tay kéo lấy cổ áo của Dương Thiên Hạo,khiến cho Y hoảng hốt.

-Ưm...

Dương Thiên Hạo một tay đỡ sau cổ Lý Tự Nhiên,một tay cầm cổ tay của Hắn truyền chút linh lực sót lại ít ỏi của mình cho Hắn,Y cúi người,hai chân hơi khụy,bất ngờ Y bị Lý Tự Nhiên kéo cổ áo, với tư thế không có chỗ nương vào,càng không trụ chân vững nên cả người của Y nhào về trước.Bị Lý Tự Nhiên ngậm lấy cánh môi dưới.

-Hước...

-Uỳnh!

Đầu óc vốn đã bị tụ hoả dục,Lý Tự Nhiên lại câu dẫn như thế,Dương Thiên Hạo dù có chính nhân quân tử kiểu nào cũng bị câu mất hồn rồi.Môi chạm môi như điện giật tê dại,Dương Thiên Hạo nghe như liêm sĩ lễ nghĩa của mình nổ mất rồi.

Hắn đang gặm môi Ta.

Cú ngã nhào khiến cho thân trên của Dương Thiên Hạo nằm đè lên người của Lý Tự Nhiên,Y khó khăn rút tay đang đặt dưới cổ của Hắn ra ,chống bên cạnh đẩy thân người mình nhỏm dậy,tay kia buông khỏi cổ tay của Lý Tự Nhiên chống bên vai Hắn.

Môi đã rời môi.

-A Nhiên ngươi mê sảng rồi...ôi.

Lý Tự Nhiên vẫn đôi mắt ướt át sương thu,đuôi mắt phiếm hồng diễm tình,tiểu mỹ nam này trong cơn say hoả dục đã đưa một chân câu lên eo của Dương Thiên Hạo ghì xuống khiến cho Y vừa nhỏm dậy lại bị kéo giữ nằm xuống.

-Téng téng...nhân vật phục hồi được 10% sức mạnh,thân pháp 50%,...

-Téng téng...độ hoan hỉ tăng thêm 80%...

-Lý. Tự. Nhiên! Ngươi tỉnh lại cho ta... ngươi đang làm gì vậy hả?Hắn là nhân vật ngược tuyến...đừng điên khùng nữa...

Cổ áo của Dương Thiên Hạo bị kéo mạnh làm cho xương quai xanh và một bên ngực lộ ra,cơ thịt săn chắc,trắng mịn như tuyết,có thêm vài đường đỏ nhạt vì cọ xát,khiến cho Lý Tự Nhiên thêm thèm muốn.

Hắn ngóc đầu lên,môi hôn chụt chụt vào vị trí xương quai xanh của Dương Thiên Hạo,hai tay choàng qua cổ của Y câu lại kéo xuống.

Đôi môi mềm mại chạm từng cái từng cái trên ngực và cổ,khiến cho Dương Thiên Hạo bối rối,tay đang chống thẳng lại co sát,lúc này một chân của Y đã khụy gối trên phiến đá,vị trí ngay dưới đùi của cái chân Lý Tự Nhiên đang câu chặt eo mình.

-Đừng như vậy...

Y cố gắng vớt vát lại chút tôn nghiêm ,quay mặt qua chỗ khác không nhìn vào gương mặt yêu mị ửng hồng của Lý Tự Nhiên.

-Dương Thiên Hạo mày phải kiềm chế.. không được đi quá xa...

Bên tai Y nghe văng vẳng tiếng rên nhẹ của Lý Tự Nhiên khiến bụng nóng râm ran,hạ thể bức bối

-A..ưm...Thiên...Hạo...

Lý Tự Nhiên cựa quậy,côn thịt của Hắn độn lên ,chạm vào đùi của Dương Thiên Hạo,y như dồn hết máu lên não nóng hừng hực,gân thái dương nổi cộm ,gồng người ngã mạnh ra sau.

Thoát khỏi sự quấn chặt của thiếu niên trên phiến đá.

Dương Thiên Hạo quay người chạy biến vào nhánh động nhỏ như trốn tránh điều gì đó rất đáng sợ.

-A... không được.!.

Bỏ lại Lý Tự Nhiên vẫn mê man,khó chịu,mắt nhắm hờ,miệng cháy bỏng rên ư ử,ái muội,kích thích.

Dương Thiên Hạo chạy một hồi y phục cũng ướt đẫm mồ hôi,Y dừng lại đi từng bước thở hỗn hển,tay mò mẫm vịn vào vách đá,trong cảnh u tối,trăng có chiếu ánh sáng qua từng khe nứt xuống cũng không soi rõ.Thấy Y khó nhọc ôm đầu

-Ta, không có phản ứng đâu... không đâu...

Nhưng sự thật đã phản bội lại lời biện minh đó của Y,bên dưới, giữa hai chân,vật kia bị kích thích mà ngóc đầu đâm thẳng đội lên ngồn ngộn trong lớp vải.

Y thống khổ tựa lưng vào vách đá lạnh lẽo, từ từ ngồi xuống,vẻ mặt hốt hoảng vẫn chưa dịu xuống.

-Hước...Lý Tự Nhiên...cậu thật là đáng ghét...

Thần Quân một phen chấn kinh, không muốn tiếp tục tranh giành kiểm soát cơ thể,ngậm miệng im lặng,thần thức lui về sâu thật sâu trong không gian tâm thức của Lý Tự Nhiên.Nhờ vậy mà thiếu niên mị tình kia thoát khỏi cơn điên cuồng,huyết khí bình ổn lại,tâm trí nhẹ nhàng trôi vào giấc ngủ.