Chương 54: Đừng đi cùng Hắn

Một cái dây Leo đầy gai nhọn đột nhiên xuất hiện quật mạnh xuống chỗ của Lý Tự Nhiên ngồi,may mà Dương Thiên Hạo nhanh tay kéo Hắn về phía mình,theo đà Lý Tự Nhiên ngã dựa vào vai của Y,Hắn đưa ánh mắt mèo con nhìn Y ngơ ngác,trong

khoảnh khắc nhanh như chớp Dương Thiên Hạo đứng lên,một tay túm lấy thắt lưng của Lý Tự Nhiên quăng Hắn lên cao,một tay tạo chú điểm ra những lá bùa bằng linh quang phóng ra tứ phía.

-Yaa...

-Á!

Thì ra ngoài cái dây leo kia thì vẫn còn những dây leo khác đang đâm tới tấn công họ,Dương Thiên Hạo cảm nhận được nguy hiểm nên túm áo của Lý Tự Nhiên quăng Hắn lên cao né tránh.

-Uỳnh ,ùynh...

-Oé...

Những dây leo kia rút về thì Lý Tự Nhiên cũng rơi xuống,Dương Thiên Hạo chỉ dùng một tay đỡ dưới lưng Hắn,Hắn chới với bấu tay vào vai Y để giữ thăng bằng khi chân chạm đất.

-Ôi...cái gì thế hả?

Trong ánh sáng lập lòe của đống lửa sưởi ấm,Lý Tự Nhiên thấy cách đó không xa có một vật chuyển động

-Hạo Dương huynh bên kia có thứ gì đó.

Dương Thiên Hạo nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh

-Soạt!

Y nhanh tung chưởng đánh phá mấy dây leo đang lao tới khiến đám dây nổ tung,Lý Tự Nhiên đá đống lửa kia văng về hướng nghi ngờ,lửa bén cháy sáng lên soi rõ một vùng,Hắn há hốc mồm.

-Woa...sao lại có một cây hoa to lớn như vậy chứ?

Dương Thiên Hạo ngỡ ngàng

-Hoa Dạ Nguyệt?

-Hả nó là Dạ Nguyệt Hoa à...nhưng đêm nay đâu có trăng sáng chứ...sao nó lại xuất hiện hả?

Hoa Dạ Nguyệt bắt đầu tấn công bằng phun ra ám khí gai độc từ cái miệng đầy răng của nó.Dương Thiên Hạo cảm nhận không khí chuyển động nhanh bất thường vội kéo tay của Lý Tự Nhiên bay lên né tránh liên tục.

-Cẩn thận...

Trận mưa gai độc trút xuống,Dương Thiên Hạo có thân pháp nhanh đến mấy cũng không thể kéo theo Lý Tự Nhiên bay nhảy né tránh mãi,Y ôm Hắn vào lòng lấy thân che chở.Hành động này xuất phát như một thói quen khiến cho Dương Thiên Hạo cũng khó hiểu về bản thân mình vì xưa nay Y lãnh đạm khó gần ngoài tên đệ tử gàn dở Lý Tự Nhiên ra thì Y chưa từng dùng thân che chở cho ai nhiệt tình đến như thế này.

-"Ôi bản chất Hồ Ly hại ta rồi a...Hắn không phải A Nhiên,tỉnh lại đi Dương Hạo...nhưng sao lại tạo cho Ta cái cảm giác gần gũi thế này..."

Còn Lý Tự Nhiên cũng có suy nghĩ bất thường

-"Gì thế này...sao Hắn lại dùng thân che chở cho ta ,chúng ta chỉ mới gặp nhau chưa bao lâu mà...cái cảm giác này...quen thuộc quá...lại lại dễ chịu...mỗi lần tiếp cận Hắn ,Ta cảm thấy dễ chịu...Á...phải chăng ta đã trúng Mị Thuật của Yêu Hồ rồi ?Gr...thi chú lên người của Bổn Toạ khi nào thế hả?"

Nhờ có Tiên Vũ Y chống đỡ được gai độc cho nên Dương Thiên Hạo không bị thương,Lý Tự Nhiên nhận ra điều này nên nói

-Hạo Dương huynh,áo của huynh chống đỡ được ám khí của nó đấy...đáp trả lại nó đi..

-Ừm...

Dương Thiên Hạo xoay người chưa kịp ra đòn phản công đã bị những dây leo của Hoa Dạ Nguyệt quất tới tấp,Y đáp trả đánh nổ tan tành ,nhưng một đợt bụi mù từ miệng Hoa Dạ Nguyệt phun ra,Dương Thiên Hạo không kịp mở kết giới thanh tẩy đã bị hít phải bụi

-Ặc ặc ...bụi có độc...

Hoa Dạ Nguyệt có khả năng phun ra bụi mê tâm khiến người trúng độc bị thôi miên rơi vào ảo giác để nó thuận lợi giết hại khi họ bất động.

Dương Thiên Hạo ngã xuống đất bất tỉnh.

Lúc này Lý Tự Nhiên mới nhếch mép cười khẩy nói

-Cái Hoa xấu xí chết tiệt kia,độc của mày chẳng độc bằng máu huyết trong người của Ta đâu...đùa bấy nhiêu đủ rồi...yaaa...

Hắn tung chưởng đánh một luồng ma khí đen ngòm thổi vào miệng Hoa Dạ Nguyệt, Hoa Dạ Nguyệt nuốt phải chướng độc giẫy giụa kêu gào,quất dây leo loạn xạ

-Eeeec....éc.....

Tuy Lý Tự Nhiên không còn linh lực nhưng bản thân của Hắn đã là một Thần Thể miễn nhiễm với các loại độc,máu huyết của Ma Thần thì chứa chướng độc đặc thù khắc chế lại những độc khác nên Hắn lợi dụng ưu điểm này đáp trả Hoa Dạ Nguyệt mà không cần tốn linh lực.Hoa Dạ Nguyệt bị chướng độc ăn mòn từ từ nhuộm đen cánh hoa,thân cây ,dây leo,lá,rễ...nhưng nó vẫn giẫy giụa mạnh bạo trước lúc tan xác,một dây leo đã quất trúng người của Dương Thiên Hạo khiến cho Y bị hất tung văng ra xa ,may mắn là có áo Tiên Vũ cản lực nên Y không bị thương ,lúc này vì Lý Tự Nhiên vẫn còn bận tay chưởng chướng độc nên không kịp che chở cho Y.Hắn giật mình dừng tay chạy đến đỡ Dương Thiên Hạo cũng là lúc Hoa Dạ Nguyệt tan biến thành bụi .Một vật bị văng khỏi túi càn khôn của Dương Thiên Hạo,nó bay lên cao toả ra ánh sáng xanh hút lấy bụi Hoa Dạ Nguyệt rồi chiếu linh quang lên người của Lý Tự Nhiên.

-Hạo Dương...huynh không sao chứ...khốn kiếp ta khinh suất rồi...Hả...gì thế này...

Thì ra Lưu Ly Mẫu Đơn phản ứng lại Huyết Nhục của Ma Tôn lưu trữ trong Hoa Dạ Nguyệt nên tự bay ra ,vô tình đọc ký ức tâm thức của nó chiếu lên Dương Thiên Hạo và Lý Tự Nhiên.

...Hơn bốn trăm năm trước khi cuộc chiến Tam Giới diễn ra...

Dương Thiên Hạo vì có huyết nhục của Bạch Diễn Tình nên bị đưa vào ký ức của Thập Nhị Tiên Trưởng,còn Lý Tự Nhiên do sở hữu Thần Đan Bất Diệt mang thần khí của Kim Sơn Vũ Thần nên nhập vào ký ức của Huyết Ma Tôn .Cả hai thấy mình nhập vai chiến đấu quyết liệt với nhau,sau khi Thập Nhị Tiên Trưởng cùng Giao Long Thiên Huyết đồng quy vu tận biến thành Tây Quỷ Sơn thì Huyết Ma Tôn cũng bại trận trước liên kết Tiên và Nhân Giới ,Hắn tự bạo diệt thân tạo ra Huyết Thạch Ma Tôn trấn giữ Ma Vực,máu thịt văng khắp chốn biến thành những cây hoa Dạ Nguyệt tà quái,trong đó có một cây giữ Ma Đan Vĩnh Cửu . Ba trăm năm sau vì cơ duyên kỳ lạ mà Lãnh Mộ Tuyết đã nuốt phải Ma Đan Vĩnh Cửu ,và biến đổi thành Dị Thần,nhưng bản thân của Lãnh Mộ Tuyết lại tách ra thành hai bản thể đối lập,một trong hai là Dị Thần Diệt Thế, người còn lại là Tông Chủ Bách Kiếm Môn (Tông Chủ Ác Ma Của Ta).Trận chiến Diệt Thế lại xảy ra,Thập Nhị Tiên Trưởng tái sinh thành Bạch Diễn Tình song tu cùng Đông Kỳ Vân hạ sinh Đông Kỳ Ngọc và Đông Kỳ Mẫn ,trước lúc Lãnh Mộ Tuyết bị bất tỉnh đã phong bế Thần Đan Bất Diệt ném vào Thời Không Môn,còn Diệt Thế Dị Thần bị Cuồng Phong nghiền nát ,Ma Đan Vĩnh Cửu bị thu về Địa Ngục Vô Gián.Thứ đang bị trấn yểm ở Hoàng Lăng không phải Ma Đan Vĩnh Cửu mà là Ma Khí Thiên Huyết do Huyết Ma Tôn trước lúc tự bạo đã dịch chuyển nó đến Hoàng Lăng để bảo dưỡng chờ cơ hội tái sinh.

...Hiện tại...

Dương Thiên Hạo và Lý Tự Nhiên bị đẩy khỏi tâm thức chứa trong Lưu Ly Mẫu Đơn,hai người tỉnh lại ngơ ngác nhìn nhau.

Dương Thiên Hạo mặt đỏ bừng vì ngượng

-"Không ngờ Cha Hồ Ly lại là thân lưỡng tính có thể biến đổi thành nữ nhân,hèn gì mà có thể hạ sinh Ta và Kỳ Mẫn..."

Còn Lý Tự Nhiên,Hắn trong ký ức của Huyết Ma Tôn lẫn Dị Thần Diệt Thế và Lãnh Mộ Tuyết cũng hiểu được phần nào về Thần Đan Bất Diệt và Ma Đan Vĩnh Cửu.

-"Địa Ngục Vô Gián...mục đích mà Ngạo Thế đến Hoàng Lăng là vì Ma Khí Thiên Huyết,Hắn muốn triệu hồi Ma Đan Vĩnh Cửu?Hừm ...Thần Quân ngươi là Dị Thần Diệt Thế Lãnh Mộ Tuyết phải không?Muốn lợi dụng ta để hồi sinh ư?Vậy Ngạo Thế kia ở phiên bản trước là ai?Huyết Ma Tôn hay là ... "

Dương Thiên Hạo cất tiếng hỏi làm cho Lý Tự Nhiên dừng suy nghĩ lại

-Hàn Quân huynh,huynh có sao không?

-Ờ... không sao?đó là gì vậy?sao lại gây ra ảo cảnh khi nãy...cứ như chính Ta đã trãi qua những chuyện ấy vậy.

Dương Thiên Hạo thu lại Lưu Ly Mẫu Đơn vào túi càn khôn nói

-Là Pháp Khí truy tìm tâm thức...ta có được nó trong một cơ duyên tình cờ...

-Vậy...ảo cảnh khi nãy là ký ức của Hoa Dạ Nguyệt ư?Huynh trong tâm thức đó là ai vậy?

"Có một mỹ nam Tiên Hồ nét mặt có vài điểm giống Hắn lắm,Tổ Tiên của Hắn ư?"

-À ...chỉ là một Tu Nhân của Trường Bạch Tiên...còn huynh?

-Ta hả?chỉ là một Tiểu Quỷ của Ma Tộc...nhưng mà trận chiến Diệt Thế vào trăm năm trước có phần khác với những gì truyền lại trên giang hồ a.

-Ừm...dường như mọi chuyện đang xảy ra ở hiện tại có liên quan đến sự tái sinh của hai vật Thần Đan và Ma Đan...phải chăng Ma Thần đã có được Ma Đan Vĩnh Cửu của Huyết Ma Tôn .

Lý Tự Nhiên chép miệng suy nghĩ

-"Thứ ta đang sở hữu không phải Ma Đan...nếu là Ma Đan ta đã không bị Hoàng Lăng bài xích rồi...nhưng...tại sao Thần Quân lại sở hữu Thần Đan?Hắn không phải là Diệt Thế Dị Thần sao?"

-Không phải!

Dương Thiên Hạo ngạc nhiên

-Không phải sao?huynh dựa vào đâu để khẳng định như vậy a?

-Tiểu Ma Thần kia khi vào Ma Vực đã bị đám Quỷ Tướng của các dòng dõi Hoàng Tộc truy sát,nếu là người sở hữu Ma Đan Vĩnh Cửu ,Hắn đã thu lại Huyết Chú trên người của bọn họ rồi không phải trốn tránh như vậy.

-Huyết Chú?

-À..ta nghe Sư Tôn của Ta nói dòng dõi Hoàng Gia Ma Tộc của Ma Vực đều mang huyết mạch Dị Thần của Huyết Ma Tôn,Hắn là chủ nhân của dòng máu nên có thể thu hồi huyết nhục hậu duệ về Thân Chủ ,huynh không thấy trong ảo cảnh tên Dị Thần Diệt Thế hút lấy máu huyết của bọn Ma Tộc à?

-Vậy...vậy ...Ma Thần kia không phải là Ma ư?thế Hắn là gì chứ?

Lý Tự Nhiên cũng gãi đầu bứt tai cho câu hỏi này của Dương Thiên Hạo

-Sao,sao ta biết được...Hắn không sở hữu Ma Đan Vĩnh Cửu thì cũng đã nhập Ma rồi...

Dương Thiên Hạo trầm mặc

-"A Nhiên... ngươi đang ở đâu...Sư Tôn muốn gặp lại người ngay bây giờ...A Nhiên..."

-Ách át ..xiiii ì...ôi...

-Huynh sao thế?

-Đột nhiên lạnh sống lưng...huơ...Hạo Dương huynh hay ngồi nghỉ một chút nha,ta muốn dưỡng lại linh lực để rời khỏi đây...

-Ừm...

Qua độ một ngày thì Tiên Vũ trên người của Dương Thiên Hạo bổng phát sáng cực điểm khiến cho Lý Tự Nhiên nóng mặt mà mở mắt ra nhìn.

-Hạo Dương huynh,áo của huynh phát ra ánh sáng chói loá làm ta khó chịu quá.

Dương Thiên Hạo cũng ngạc nhiên

-Ta không biết tại sao lại như vậy,chiếc áo này là Tước Tích Quỷ Y cho ta mượn tạm...

Lúc này có một con tiểu tước bằng linh quang bay xuống ,nó phát ra tiếng nói của Tước Tích

-Hạo Dương huynh,huynh có ở đây không?

Dương Thiên Hạo mỉm cười nói

-Tước Tích huynh Ta ở đây!

Thì ra là Tước Tích vì lo cho Dương Thiên Hạo nên đã đến Rừng Thiêng nhưng vì kết giới quá mạnh Hắn không thể đi vào chỉ có thể thả một bầy tiểu tước linh quang bay vòng trong tìm kiếm Dương Thiên Hạo,có cả trăm con tiểu tước bay đi nhưng chỉ có vài con chống đỡ được kết giới mà bay đến gần khu vực Hoàng Lăng những con khác đều bị kết giới phá tan.

-Huynh không sao chứ?Kết giới Rừng Thiêng quá mạnh ta không thể vào chỉ có thể dụng chú thuật tìm Tiên Vũ trên người của huynh...

-Ta không sao,huynh yên tâm...Ta đang tìm đường trở ra...hẹn gặp sau!

Tiểu tước không chịu nổi chướng độc nên cũng tan biến,Dương Thiên Hạo lại mỉm cười

-Huynh ấy đúng là bằng hữu tốt...chỉ gặp nhau chưa lâu mà đã hết lòng giúp đỡ ta như vậy...khi gặp lại nhất định Ta sẽ tạ ơn huynh ấy thật nồng hậu.

Lý Tự Nhiên không hiểu tại sao khi nghe những lời nói này của Dương Thiên Hạo thì lòng dạ của Hắn nổi sóng,một chút nóng giận trào lên, lại cảm thấy ghét cái tên Tước Tích chưa hề gặp mặt kia.

-Tốt đến mức nào chứ?có giống ta vào sinh ra tử cùng huynh không?hai chúng ta ôm chặt nhau như một đấy,Hắn có như vậy không?

-Hả?

-Ờ... không gì...ta nói ta dưỡng được một phần linh lực rồi,có thể bay lên trên...

-À!

-Ta đi trước dẫn đường,huynh theo khí tức của ta mà đi theo...

-Ừm,đa tạ...

"Lúc nãy mình nghe nhầm sao nhỉ?"

Sau một lúc dùng kinh công bay lên trên,cuối cùng hai người bọn họ cũng trở lên Rừng Thiêng,Dương Thiên Hạo lại cởi áo trùm lên che chở cho cả hai dịch chuyển ra ngoài.Lý Tự Nhiên chợt giở trò đau chân,nhức mỏi,giọng điệu thiều thào như sắp chết đến nơi

-Á...chân của ta...đau quá...ta kiệt sức rồi...Hạo Dương huynh...huynh hãy bỏ mặc ta mà đi đi...ta sẽ luôn nhớ đến những trận chiến ta đã cùng,đã cùng huynh vượt qua...dưới đáy vực Hoàng Lăng là thời khắc ta nhớ mãi không quên...a...

Dương Thiên Hạo không hiểu tại sao Lý Tự Nhiên vừa mới mạnh khỏe dùng kinh công bay lên từ đáy vực sâu vạn trượng lại đột ngột kiệt sức bước không vững,nhưng Y vẫn dịu dàng với Hắn

-Ta cõng huynh đi...lên nào...

-"Mè nheo như trẻ con vậy,thật là giống tính ăn vạ của A Nhiên..."

-Hả...phiền huynh quá thật ái ngại...

Tuy miệng nói như vậy nhưng Hắn đã nhanh choàng tay ôm cổ của Y mà phóng lên lưng.

Dương Thiên Hạo cõng Lý Tự Nhiên đội Tiên Vũ đi từng bước ra khỏi Rừng Thiêng,Tước Tích dụng chú thuật dò tìm Tiên Vũ cũng dịch chuyển đến .Vừa thấy Dương Thiên Hạo đi ra lòng Hắn vui mừng khôn xiết

-Hạo Dương...Hạo Dương...

Lý Tự Nhiên ngó thấy bóng dáng của một nam nhân mảnh khảnh ,dung mạo thanh tú thì bậm môi,hạ đầu mài

-"Cái tên này là Tước Tích Quỷ Y sao?dụng mạo không tệ nhỉ..."

Phải nói đúng là đẹp không thua kém gì Lý Tự Nhiên.

Dương Thiên Hạo mỉm cười trả lời

-Tước Tích huynh!

Tước Tích ngó thấy Tiên Vũ của mình chùm trên đầu của một nam nhân khác thì ngạc nhiên nhưng càng nổi lửa hơn khi nam nhân đó lại đeo bám trên lưng của Dương Thiên Hạo .

-Hạo Dương,Hắn là ai thế?đừng cả tin vào bọn yêu ma quỷ quái ở Ma Vực,thả Hắn xuống đi.

Lý Tự Nhiên cắn nhẹ môi dưới kiềm chế cơn giận,Hắn gục mặt vào cổ của Dương Thiên Hạo

-Hạo Dương...ta mệt quá...ta...huơ...

Dương Thiên Hạo nghiêng mặt qua đã áp phải má vào trán của Lý Tự Nhiên,Y không giận,cũng không cảm thấy bất thường chỉ nhẹ nhàng nói

-Huynh nghỉ chút đi,Ta cõng huynh một đoạn...

-Ừm, đa tạ...

Sau đó Lý Tự Nhiên nhắm mắt ngủ luôn trên lưng của Dương Thiên Hạo,cảnh này càng làm cho Tước Tích nóng muốn bốc hoả ,Hắn định kéo áo của Lý Tự Nhiên quăng ra khỏi lưng của Dương Thiên Hạo nhưng Y lên tiếng ngăn lại

-Gì chứ, ngươi không biết xấu hổ ư,còn ngủ trên lưng của người khác nữa...

-Tước Tích huynh...Hắn đã từng cứu ta mà mất hết linh lực...hiện giờ đã kiệt sức rồi...cứ để cho Hắn nghỉ ngơi...Ta cõng Hắn được mà...Tiên Vũ Y xin gửi trả huynh...chúng ta nên đi về Bích Hoa Hồ trước rồi Ta sẽ thuật lại mọi chuyện đã xảy ra ...

-Nhưng...Gr...

-"Tên tiểu tử thối giỏi giả vờ nhỉ..."

Tước Tích hậm hực thu lại Tiên Vũ Y ,cùng đi với Dương Thiên Hạo trở về Bích Họa Hồ.