Chương 19: Bị vây ở Châu Mộc

Vì là chuyến đi quan trọng nên Dương Thiên Hạo cho đầy đủ năm vị đệ tử đích truyền của mình đi cùng và để A Hảo ở lại Bổn Điện quản lý ,có cả A Khương,trong đó A Minh phụ trách đánh xe ngựa chở hai tỷ muội của Nguyệt Y Thần,A Khương ngồi bên cạnh ở đầu xe,Nhậm Nhã tuy linh lực kém hơn các vị sư huynh nhưng cũng là nữ tử xuất thân từ danh môn có truyền thống luyện võ thuật nên việc cưỡi ngựa là chuyện bình thường.Lý Tự Nhiên thì không cần bàn cãi,mười tuổi Hắn đã biết trộm trâu trộm ngựa, cưỡi ngựa là chuyện nhỏ,nhưng vốn dĩ Hắn làm người không được siêng năng cho nên đi khỏi Tô Hà thành chưa bao xa thì đã giở chứng.

-A...huơ...đau mông quá đi à...Sư Tôn...chúng ta đi nửa ngày rồi xin dừng lại nghỉ một chút đi ạ...

Cố Chánh Phương chỉ nghe giọng của Hắn cất lên thôi thì Y đã cảm thấy bực bội trong lòng.

-Ngũ sư đệ ngươi không phải là người lang bạt khắp chốn hay sao ,hôm nay chịu một chút nắng gió bụi đường chưa gì đã rên la rồi ư?Hay tại ở Linh Quang Điện quá nhàn hạ cho nên ngươi sinh tâm chai lười .?

Lý Tự Nhiên vừa thúc ngựa đi lên để theo kịp Dương Thiên Hạo vừa nói

-Đại sư huynh,huynh hiểu lầm đệ chuyện gì rồi hay sao,sao cứ mỗi lần đệ nói lên ý kiến gì cũng bị huynh bác bỏ thế hả?Từ lúc gặp phải các người là ta luôn ở tư thế chịu đòn ,bị truy sát...huynh thấy ta nhàn hạ khi nào hả?Sư Tôn đệ tử quả là rất đau mông.

Dương Thiên Hạo vừa muốn rút ngắn thời gian đến Hắc Phong Đỉnh vừa muốn cho Nguyệt Y Tiên lộ ám muội nên nói

-Ở phía trước hai dặm nữa là đến thôn Hương Giang,chúng ta sẽ dừng lại nghỉ chân .

Cố Chánh Phương nói

-Sư Tôn nếu nghỉ chân ở Hương Giang thôn chúng ta sẽ trễ bước đến Kim Hà ,đệ tử đoán chừng chúng ta không thể đi qua khu rừng rậm Châu Mộc trước khi mặt trời lặn.

Dương Thiên Hạo quyết định nói

-Đi không qua thì nghỉ lại...đằng nào cũng phải dừng chân... không bàn cãi nữa mau đến Hương Giang thôn.

-Ơ...dạ.

-"Sư Tôn sao người cứ thiên vị cho Lý Tự Nhiên?"

Cố Chánh Phương ngó thấy Lý Tự Nhiên vẻ mặt đắc ý phi ngựa vượt qua mình để đi tiếp cận ngựa của Dương Thiên Hạo thì mím môi khó chịu cũng thúc ngựa đuổi theo.Lý Tự Nhiên đến gần Dương Thiên Hạo liền mỉm cười với Y

-Sư Tôn có phải người đã đoán ra được gì không?

Dương Thiên Hạo con ngươi khẽ co rút một cái quay sang nói

-Đang cưỡi ngựa đừng nói nhiều...

-"Cái tên tiểu tử này thông minh thật."

Cố Chánh Phương lúc này đã phi ngựa chạy lên nên Dương Thiên Hạo không tiện nói nhiều ,cả nhóm người đi một lúc thì đến thôn Hương Giang.

Thôn Hương Giang tuy là một thôn nhỏ thuộc địa phận Tô Hà nằm giữa hai thành trì lớn là Tô Hà thành và Kim Hà thành xung quanh là rừng thưa và đồng hoang,khoảng cách từ thôn đến Kim Hà xa hơn Tô Hà mấy ngày đường nhưng lại là điểm dừng chân duy nhất cho khách lãng du.

Khi vào thôn mọi người cho ngựa đi chậm lại để tìm quán trọ nghỉ ngơi,Lâm Ngạn Hữu cho ngựa đi sát bên hông xe để đề phòng Nguyệt Y Thần giở trò,bổng dưng cái rèm che cửa sổ vén lên Nguyệt Y Thần ngó ra bên ngoài cất tiếng

-Ê ,sao không đi tiếp nữa?

Lâm Ngạn Hữu bậm môi một cái chán chường không muốn đáp lời vì nàng Thánh Nữ ăn nói ngang như cua,Nguyệt Y Thần thấy Lâm Ngạn Hữu xem thường mình không chịu trả lời liền nổi lửa hét lên

-Dám xem thường bổn cô nương hả,dừng xe cho ta!Bới người ta ...dừng xe lại ngay...

Tiếng hét chói tai này đã làm cho dân thôn chú ý, mọi người đổ dồn ánh mắt lại nhìn vào đám người của Dương Thiên Hạo.

-Có chuyện gì thế?

-Tiếng thét của ai thế?

-Những người đó là ai vậy nhỉ?

-Ôi là giọng của một tiểu cô nương,bọn họ bắt nạt vị cô nương đó kìa...

Nhậm Nhã thấy mọi người bàn tán xì xào sợ gây ra hiểu lầm nên nói

-Nguyệt Y Thần cô nương nên tiết chế lại hành vi,chúng ta đang dừng chân lại Hương Giang thôn để nghỉ ngơi.

Nguyệt Y Tiên nói

-Hừ...mới đi được nửa ngày các ngươi đã vội nghỉ chân,còn chưa ra khỏi Tô Hà,các ngươi muốn kéo dài thời gian hay sao hả?

Tiểu Liên điên tiết chu mỏ nói

-Hai tỷ muội nhà các ngươi ngồi xe ngựa có nệm êm lót mông nên đâu biết nắng gió bên ngoài ,các ngươi không mệt nhưng chúng ta thì có.

Lý Tự Nhiên liếc mắt nhìn sang Dương Thiên Hạo,Y cũng nhìn Hắn một cái như ngầm hiểu ra chuyện gì.

Lâm Ngạn Hữu nói

-Chúng ta còn gấp rút hơn các ngươi nữa,càng nhanh tống tiễn hai ngươi về Hắc Phong Đỉnh càng rảnh tay, đồ phiền phức.

Nguyệt Y Thần phùng má tức tối

-Gì hả,ngươi đang ám chỉ điều gì thế hả?ai phiền phức hả?Sao không cho rằng các ngươi lười ,chỉ cần ngự kiếm bay năm ngày là đến Hắc Phong Đỉnh thôi mà,bày trò đi xe ngựa không phải là đang kéo dài thời gian ra hay sao?Dương Thiên Hạo ngươi có mưu đồ gì sao ?

Lý Tự Nhiên không nhịn nổi nữa nói

-Hừ cái Ả Tà Giáo này,nếu Sư Tôn của chúng ta không vì lời hứa sẽ bảo vệ cho ngươi an toàn về Hắc Phong Đỉnh thì bọn ta đã trói chặt ngươi vào kiếm rồi phóng đến cho Hắc Giáo Chủ rồi nhé, làm con tin mà tưởng mình là Đại Công Chúa hay sao?Ta phỉ?

Nguyệt Y Thần đỏ mặt lắp bắp

-Ngươi ngươi...cái tên ăn mày ngươi...ta phỉ ngươi thì có...phỉ ngươi,phỉ phỉ phỉ...

Cố Chánh Phương im lặng quan sát chỉ mỉm cười,trong mắt mọi người Nguyệt Y Thần là Thánh Nữ của Tà Giáo ngang ngược,lạnh lùng nhưng trong mắt Y ,nàng ta lại là một tiểu cô nương đáng yêu.Dương Thiên Hạo nhìn thấy ánh mắt si tình này của vị đệ tử có khả năng kế nhiệm

toàn bộ võ công đạo thuật của mình thì cũng lo lắng.

-"Trong mắt người tình có Tây Thi...Cố Chánh Phương đã bị thay đổi tính tình rồi sao?Nguyệt Y Thần này rốt cuộc là kết đôi với Lâm Ngạn Hữu hay Cố Chánh Phương chứ?"

Một vị đệ tử A chạy đi tìm quán trọ đã trở về

-Sư Tôn ở phía trước có quán trọ lớn,đệ tử đã đặt chỗ mời Sư Tôn...

-Ừm...

Cả nhóm xuống ngựa đi vào quán trọ,tuy là một thôn nhỏ ở nơi hẻo lánh nhưng lại có một tửu lâu rất khang trang như một tửu phường nổi danh ở Thành lớn.

-Woa...tửu quán này không tệ nha.

-Đương nhiên là không tệ rồi vì đây là điểm dừng chân duy nhất từ Tô Hà Thành đến Kim Hà Thành cho nên có rất nhiều khách vãn lai đến nghỉ ngơi,ông chủ ở đây đương nhiên phải đầu tư cho lớn rồi.

Nhóm người của Dương Thiên Hạo vừa bước vào trong đã nhìn thấy ở các bàn ngồi đầy những vị Tu Nhân giang hồ,trong đó có đệ tử của Kim Sa Môn.Một người trong đám đệ tử kia nhận ra được Dương Thiên Hạo nên dẫn cả đám đệ muội đến bái phỏng

-Vị này phải chăng là Dương Trưởng Lão của Trường Bạch Tiên Môn,vãn bối đây là Viên Ý đại đệ tử của Tăng Tông Chủ Kim Sa Môn xin bái phỏng người.

Dương Thiên Hạo cũng rất bất ngờ,trong lòng có chút suy nghĩ

-Ừm... Viên thiếu hiệp không cần đa lễ ,Dương mỗ cũng không phải nhân vật lớn gì...

-"Đệ tử của Kim Sa Môn sao lại đến nơi này?"

-Dương Trưởng Lão thật là khiêm tốn ,Trung Nguyên này ai mà không biết Dương Trưởng Lão đây nằm trong danh sách mười đại cao thủ chứ,vãn bối được nghe rất...

Lý Tự Nhiên cảm thấy phiền nên lên tiếng chen vào

-Vị đạo hữu đây ...nếu huynh đã bái phỏng Sư Tôn của ta rồi thì xin để cho Người được ngồi xuống nghỉ ngơi có được không?Chúng ta cưỡi ngựa cả ngày đau hết cả mông,mỏi cả lưng chỉ muốn uống một ngụm trà cho nhàn hạ một chút ...

Viên Ý ngượng đơ cả mặt vội nói

-Ta thật là vô ý quá,xin Dương Trưởng Lão đừng trách sự mạo muội của ta...

Dương Thiên Hạo nhàn nhạt buông một câu rồi liếc mắt nhìn Lý Tự Nhiên sau đó Y ngồi vào bàn.

-Không gì!

Cố Chánh Phương nói

-Đệ tử của Kim Sa Môn sao lại xuất hiện ở đây nhỉ?Sư Tôn dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra?

Lâm Ngạn Hữu nói

-Đại sư huynh quá đa nghi chăng ,có thể họ đang đi làm ủy thác nhiệm vụ ,hoặc chỉ là du ngoạn,ở Trung Nguyên đâu cấm việc các đệ tử tu nhân tự do đi lại giữa các Thành Trì.

Dương Thiên Hạo lại đưa mắt nhìn Lý Tự Nhiên,Hắn cũng nhìn Y cả hai nhớ lại chuyện đêm qua.

Sau khi Lý Tự Nhiên rời khỏi phòng của Dương Thiên Hạo thì không vội về tư phòng,Hắn đảo một đường đi đến nhà bếp để lục lọi tìm thức ăn .

-Hic...đói...sao bụng của mình cứ réo liên tục thế nhỉ,đang tuổi ăn tuổi lớn mà chẳng được bồi bổ gì cả ,chẳng trách tại sao Lý Tự Nhiên ta lại ốm yếu ho hen như vậy...hừ chính là do sự ngược đãi của Dương Thiên Hạo đấy mà...Ơ.

Đang lảm nhảm một mình thì Lý Tự Nhiên nhìn thấy một bóng đen vụt qua trên mái nhà,tò mò Hắn liền dùng kinh công nhảy theo sau.

-Thân thủ nhanh nhẹn thật,có thể vượt qua nhóm tuần tra quanh Bổn Điện tên này linh lực không xoàn...

Bóng đen bay vờn quanh những ngọn cây thông,lướt nhẹ như gió,Lý Tự Nhiên đuổi theo sát nút nhưng không quá gần vì sợ bứt dây động rừng.Thế nhưng từ đằng sau Lý Tự Nhiên bổng dưng xuất hiện luồng khí đen lạnh cóng vụt đến ,nghe tiếng gió rít bên tai Hắn chỉ kịp nghiêng đầu nhìn lại thì luồng khí đen này đã bị một tia linh quang trắng đánh cản.

-Ầm!

Dương Thiên Hạo xuất hiện cứu Lý Tự Nhiên một mạng.

-Sư Tôn?

-Xuống đất!

Vừa nhắc nhở Lý Tự Nhiên nhảy xuống khỏi ngọn cây thì hơn mười luồng khí đen lại bay đến như tên bắn,vùn vụt đánh hạ các nhánh cây cản trở.

Dương Thiên Hạo triệu hồi Xích Long Kiếm đánh trả một đường quét sạch mọi chướng khí.Sau khi khói bụi lắng xuống thì bóng đen lẫn kẻ ngầm tấn công cũng biến mất.

-Sư Tôn,sao Sư Tôn lại chạy ra đây?

Dương Thiên Hạo đưa ánh mắt sát thủ nhìn Lý Tự Nhiên khiến cho Hắn chết điếng im bật

-Câu đó là ta hỏi ngươi mới đúng,tại sao nói về tư phòng ngủ sớm mà lại ra đây?

-Đệ đệ tử đói bụng định đến nhà bếp tìm thức ăn,giữa đường phát hiện ra bóng đen lướt qua mái nhà nên đuổi theo.

-Hừ...linh lực yếu kém mà không biết tự lượng sức...muốn bị thoát vai nhân vật sớm à?

-Đệ tử...biết lỗi rồi...đệ tử không nên lo chuyện bao đồng...

-"Hừ...ông đây cố gắng sống sót không phải vì bảo vệ cho ngươi hay sao...Lý Tự Nhiên mặc định không hiền như ta đâu nhé."

Lý Tự Nhiên và Dương Thiên Hạo quay về Linh Quang Điện

-Tại sao Sư Tôn lại đi theo đệ tử ạ?

-Hừ...ta không rảnh rỗi như vậy...chẳng qua vì hôm nay ta đã nặng tay dùng loạn côn đánh ngươi nên định đưa cho ngươi viên đan trị nội thương cho sớm tan máu bầm thôi.

-Sư Tôn thật tốt với đệ tử...

-"Đánh người ta cho đã , rồi cho thuốc uống dưỡng thương...tâm lý bất ổn hả?"

-Suy nghĩ gì đấy?

-Dạ không gì, không gì?

-Sư Tôn bóng đen khi nãy đến Linh Quang Điện chúng ta để làm gì?Sư Tôn có truy cứu chuyện này không?

-Vượt qua được sự tuần tra của các đệ tử Vệ Điện Linh Quang linh lực của kẻ này không phải thấp kém,nhưng vẫn bị ngươi theo sát thì tên bóng đen kia cũng không phải đại cao thủ gì,kẻ tấn công vào ngươi tuy chướng độc vụt đến nhanh như chớp nhưng vẫn dễ dàng bị ta công phá ,Hắn cũng không phải Cao thủ.Ta đoán chừng hai tên bí ẩn này có linh đan thuộc cấp Bạch Kim trở xuống,đã vậy thì bọn chúng không thể nào dễ dàng qua được sự canh gác của các đệ tử Vệ Môn ,ta đoán chừng là người ở trong Trường Bạch Tiên Môn.

-Vậy chúng ta làm sao có thể nhận ra ai là kẻ gian chứ? mục đích của chúng là gì?

-Trước tiên Ta phải tập trung các đệ tử của Linh Quang Điện lại để kiểm tra đã.

Lý Tự Nhiên chợt nhớ ra

-Á...đệ tử nhớ ra rồi...khi nãy đệ tử đuổi theo tên hắc y kia,thì đệ tử ngửi thấy một mùi hương rất đặc trưng...dường như đã từng ngửi qua ở đâu rồi...

-Vậy sao,vậy thì lát nữa ngươi hãy tập trung ngửi cho kỹ nhé,biết đâu sẽ tìm ra manh mối...

-Dạ...Ơ...

Dương Thiên Hạo nói xong mỉm cười bước đi trước,Lý Tự Nhiên nghĩ ra được điều gì thì đỏ cả mặt

-Á... người ám chỉ ta là chó nghiệp vụ hả?

Dương Thiên Hạo không nói gì nhưng trong lòng lại cười ha ha

-"Dù là ở thế giới thực hay trong truyện tranh ,cậu ta vẫn chỉ là một tên nhóc con đầu khờ,ha ha ha...ôi sao mình lại vui chứ?."

Nghe tiếng thông truyền tập trung toàn Điện,các đệ tử vội vàng chạy ra sân thao trường đứng nghiêm túc, không ngờ A Khương lại là người đến sau cùng,hai tỷ muội của Nguyệt Y Thần cũng bị mời ra ngoài đứng nghe Dương Thiên Hạo ra lệnh.

Lúc này cả Dương Thiên Hạo và Lý Tự Nhiên đều hiểu được hai kẻ bí ẩn kia là ai nhưng mỗi người lại khác biệt suy nghĩ.

Lý Tự Nhiên:"Thì ra là Nguyệt Y Tiên và Nguyệt Y Thần,hai cái Ả này đang là con tin mà hành động ngu xuẩn thế nhỉ...mà có gì thì ở trong phòng tự nói với nhau đi sao lại chạy ra hậu viện làm gì chứ?Á à...hay là mục đích là dụ mình ra đó rồi cùng hợp sức...đánh úp mình,hừ Yêu Nữ."

Dương Thiên Hạo:"Quả nhiên là A Khương...hừ...tên phản diện này không còn là phe cánh của Lý Tự Nhiên rồi...kẻ đứng sau Hắn thật không đơn giản..."

Cố Chánh Phương thủ lễ nói

-Sư Tôn,tất cả các đệ tử đều đã tập trung đủ rồi ạ!

-Ừm...Ngày mai ta sẽ đi Hắc Phong Đỉnh cho nên tối này sẽ chọn ra một số đệ tử đi theo...

...Thôn Hương Giang...

Nhóm người của Dương Thiên Hạo chia nhau ngồi vào bàn,Cố Chánh Phương,Lâm Ngạn Hữu và Nguyệt Y Thần,Nguyệt Y Tiên ngồi chung một bàn,Dương Thiên Hạo và Lý Tự Nhiên,A Minh ,Nhậm Nhã ,Tiểu Liên ngồi chung một bàn,các đệ tử khác thì chia nhau ngồi cùng .Đang ngồi ăn bữa trưa ngon lành thì một tên trong đám tu nhân vô danh đứng lên rút kiếm tấn công vào Nguyệt Y Thần,cô nàng nhanh chóng đáp trả một chưởng khiến tên kia bay vào bàn bên cạnh ngã sóng soài.

-Yêu nữ chết đi...yaa...

-Yaa...

-Á...

-Ầm...

-Không tự lượng sức...

Lúc này tất cả các tu nhân kia đều rút kiếm nhắm vào hai tỷ muội của Nguyệt Y Thần

-Hừ Tà Giáo đền mạng đi...lên...

Lúc này Cố Chánh Phương và Lâm Ngạn Hữu vội ra tay ngăn cản.

-Các vị có chuyện gì từ từ nói...

-Xin dừng tay...

Nhưng bọn người kia không chịu dừng ,tấn công luôn cả đệ tử của Trường Bạch Tiên

-Các ngươi bao che cho Tà Giáo phải chăng lời đồn trên giang hồ đều là sự thật...

-Không nói nhiều với bọn chúng,giết hết đi...yaa...

Dương Thiên Hạo hạ đầu mài ,phát ra linh tức mạnh bạo áp chế tất cả mọi người đang có mặt tại quán trọ.Bọn tu nhân yếu kém khụy cả hai gối buông kiếm không thể cử động,ngoài Cố Chánh Phương,Viên Ý ra thì cả Nguyệt Y Thần và Nguyệt Y Tiên,Lâm Ngạn Hữu cũng đều bị dán chặt mặt xuống bàn gỗ,riêng Lý Tự Nhiên thì Hắn úp trọn mặt vào dĩa rau xào chưa kịp há miệng ăn.

-Sư ,Sư Tôn...bớt giận... ư m ưm...

Dương Thiên Hạo thu lại linh lực thì mọi người cũng bủn rủn hết chân tay,Lý Tự Nhiên ngóc cái mặt dính đầy rau lên,mếu máo nhìn Dương Thiên Hạo,Y nhếch nhẹ khoé miệng như cười như không.

"-Đáng đời ngươi ham ăn, người ta đánh nhau loạn xạ như vậy còn tâm trạng ăn uống...".

Mấy tên tu nhân vô danh nghiêng ngả đứng lên khua môi múa mép

-Dương Thiên Hạo đúng là ngươi đã cấu kết với Tà Giáo gây loạn Trung Nguyên,còn dám ra tay đánh đồng đạo.

Dương Thiên Hạo mặt không động thanh sắc nói

-Chuyện hiểu lầm giữa các môn phái và Trường Bạch Tiên đã hẹn nhau đến Lễ Hoa Đăng tại Vô Ưu Tự giải quyết hà cớ gì các ngươi còn chặn đường gây thêm hiềm khích,chuyện ân oán của các ngươi và Hắc Nguyệt Giáo , Dương Thiên Hạo ta không quan tâm nhưng Ta đã từng hứa với Hắc Giáo Chủ của Hắc Nguyệt Giáo là sẽ đưa Thánh Nữ của bọn họ về Hắc Phong Đỉnh an toàn,Ta không vì bất cứ ai mà thất hứa.Nếu các vị đồng đạo còn hành động lỗ mãn ,Dương Thiên Hạo ta sẽ không nương tay.

Nhìn thấy thái độ của Dương Thiên Hạo cương quyết,bộng đồng đạo kia cũng không dám nán lại,đành hậm hực dìu dắt nhau rời đi.

-Hừ...giỏi lắm Dương Thiên Hạo,bọn ta hôm nay không đấu lại ngươi,nhưng kẻ thù của Thánh Nữ Tà Giáo này không chỉ có chúng ta,ả đừng hòng về lại Hắc Phong Đỉnh toàn vẹn...chúng ta đi...

Nguyệt Y Tiên liếc mắt một cái suy nghĩ

-"Tính hiệu phát đi nhanh thật,Chủ Nhân sẽ không để ta bị liên lụy đó chứ?"

A Khương thì cúi đầu tránh ánh mắt của Nguyệt Y Tiên

-"Chủ Nhân đúng là muốn giết chết hai tỷ muội của Nguyệt Y Tiên sao?để làm gì chứ?lẽ nào thân phận của Nguyệt Y Tiên đã bại lộ?"

Lý Tự Nhiên cũng có suy nghĩ

-"Bọn người tu nhân giang hồ này không vô cớ mà tìm đến đây,đúng là Nguyệt Y Tiên đã bày trò hòng cản trở Nguyệt Y Thần về Hắc Nguyệt Giáo,nhiệm vụ gây thiện cảm với Nguyệt Y Tiên ban đầu tưởng dễ hoá ra lại khó xơi đến như vậy."

Dương Thiên Hạo thì có suy nghĩ sâu sắc hơn

-"Nguyệt Y Tiên và A Khương đúng là có mờ ám,lẽ nào bọn đồng đạo giang hồ xuất hiện nơi này là nhận được tin Thánh Nữ của Hắc Nguyệt Giáo đang trên đường trở về Hắc Phong Đỉnh,kẻ tung tin này chắc là hai người bọn họ ,Kẻ Bí Ẩn đứng sau lưng hai tên này muốn gì đây? Nguyệt Y Thần không phải nhân vật chính...hừ hay là muốn cản chân mình kịp quay về tham dự Lễ Hoa Đăng ở Vô Ưu Tự?Đúng là như vậy rồi..."

Cố Chánh Phương nói

-Sư Tôn bọn người này dường như biết trước được việc chúng ta sẽ đi qua nơi này...

Lâm Ngạn Hữu nói

-Lẽ nào bọn họ có người báo tin sao chứ?

Nhậm Nhã nói

-Đệ tử nghĩ nguyên nhân là do Hắc Nguyệt Giáo gây quá nhiều ân oán giang hồ cho nên đi đâu họ cũng gặp kẻ thù...

Tiểu Liên nói

-Ơ...như vậy chúng ta bị bọn họ liên lụy rồi...

Viên Ý lúc này xen vào nói

-Dương Trưởng Lão,vãn bối xin vô phép xen vào,đúng là đêm qua có tin bí ẩn thông truyền khắp Trung Nguyên rằng Dương Trưởng Lão của Trường Bạch Tiên Môn sẽ hộ tống đưa Thánh Nữ của Hắc Nguyệt Giáo về Hắc Phong Đỉnh,còn nói rõ lộ trình của mọi người sẽ đi qua,Sư Tôn của ta có chút ngờ vực nên phái ta đi xác minh làm rõ tin tức này...quả nhiên đã gặp mọi người ở đây.

Dương Thiên Hạo nhếch mép một cái nhưng không cười ,ánh mắt sắc lạnh làm cho người nhìn vào sởn cả gai óc

-Vậy sao? không ngờ Kẻ báo tin này lợi hại như vậy,một đêm là có thể huy động tất cả tu nhân của Trung Nguyên.

Nguyệt Y Thần thở dài trong lòng

-"Sư Tôn bảo rằng đường về Hắc Phong Đỉnh sẽ có trắc trở không ngờ đúng là có kẻ không muốn ta quay lại Bổn Giáo...Giao Giao kẻ này không phải là muội chứ?"

Sau khi đền bù tổn thất và sửa chữa một số nơi bị phá vỡ trong quán trọ ,đoàn người của Dương Thiên Hạo lại tiếp tục lên đường,lần này họ có thêm bạn đồng hành là nhóm đệ tử của Kim Sa Môn.Điều này lại khiến cho Lý Tự Nhiên và Dương Thiên Hạo càng thêm đề phòng,bởi vì Viên Ý đi theo sau chẳng khác gì có thêm một kẻ giám sát, không khéo lại thêm rắc rối .

-"Rừng Châu Mộc là địa điểm thích hợp để mai phục...mọi người đều hết sức cẩn trọng."

Rừng Châu Mộc là một cánh rừng rậm kéo dài rộng hơn năm mươi dặm vô cùng phức tạp,nó u tịch ánh nắng không xuyên thấu,ban ngày hay ban đêm đều là một màn tối lạnh lẽo, chẳng những có thú hoang dữ tợn đôi khi còn có yêu quái trú ngụ, muốn vượt qua cánh rừng này để đến Kim Hà phải mất hai ngày .

Khi đám người của Dương Thiên Hạo đi vào phải thắp đèn lồng và cưỡi ngựa phi nước kiệu(đi chậm).

Dương Thiên Hạo đoán rằng nơi này sẽ là nơi mà Nguyệt Y Tiên và A Khương giở trò,nên đã mật truyền cho Lý Tự Nhiên phải đi sát bên mình

-"Ta nghĩ Nguyệt Y Tiên sẽ giở trò ở cánh rừng này...ngươi muốn an toàn thì đừng có rời khỏi tầm nhìn của Ta."

-"Dạ ,đệ tử hiểu..."

-Soạt...soạt...

Đúng là chưa đi được bao lâu thì xung quanh bọn họ đã có mai phục, những bóng đen lướt nhanh qua các gốc cây và nhanh chóng bao vây họ vào một chỗ.

-Dương Trưởng Lão xin dừng chân...

Một đám tu nhân khoảng chừng trăm tên mặc thường phục,tay lăm lăm kiếm sáng loà xuất hiện,nhìn qua những thành kiếm kia Cố Chánh Phương nói

-Sư Tôn là bọn người của Tiêu Diêu bang...đám tán tiên ô hợp ở Yên Hà ...

Dương Thiên Hạo nhàn nhạt nói

-Người đứng phía trước là ai?hà cớ gì cản chân của Dương mỗ?

Một nam nhân trung niên tướng mạo bình thường với đôi mắt cú vọ trong y phục cam đất,đầu búi tóc cao cài kim quan vàng bước lên thủ lễ nói

-Tại hạ là Tiêu Chấn là Đương Gia của Tiêu Diêu bang ở Yên Hà,tháng trước vô cớ bị kẻ dụng Khống Hồn Đại Pháp tấn công phá nát gia trang ,hại chết người thân của Ta...mối hận này không thể không trả...mong Dương Trưởng Lão giao ra Thánh Nữ của Hắc Nguyệt Giáo để Ta mang ả tế vong linh của người nhà chết thảm.

Lý Tự Nhiên nghe xong bổng trong đầu loé sáng

-"Ta biết rồi...mục đích chính là muốn Dương Thiên Hạo kết thêm thù oán với nhân sĩ giang hồ...hừ kế hoạch thâm độc thật... không bảo vệ tốt cho Nguyệt Y Thần thì Hắc Nguyệt Giáo và Trường Bạch Tiên sẽ hỗn chiến,bảo vệ cho Ả an toàn thì Dương Thiên Hạo kết thù với đồng đạo võ lâm...hừ..."

Dương Thiên Hạo nói

-Ân oán của Tiêu bang chủ với kẻ dụng Khống Hồn Đại Pháp có liên quan gì đến việc Ta bảo vệ cho Thánh Nữ Hắc Nguyệt Giáo về lại Hắc Phong Đỉnh?

Câu hỏi của Dương Thiên Hạo làm cho tên Tiêu Chấn chưng hửng một lúc

-Hừ...ai cũng biết Khống Hồn Kỳ là Thần Võ trấn phái của Hắc Nguyệt Giáo...nay ta muốn giết Nguyệt Y Thần để trả thù gia môn không đúng hay sao? Dương Thiên Hạo ngươi hỏi ngây ngô như vậy có phải là muốn che chở cho Tà Giáo làm chuyện ác, muốn chống đối lại cả Trung Nguyên?

-Tiêu Bang chủ,chuyện ân oán của ngươi và Hắc Nguyệt Giáo Ta sẽ không xen vào nhưng Ta đã có giao ước với Hắc Giáo Chủ là sẽ bảo vệ cho Thánh Nữ của bọn họ về lại Giáo phái an toàn, không thể thất hứa...nếu ngươi muốn trả thù thì chờ Ta bàn giao Nguyệt Y Thần xong thì đến Hắc Phong Đỉnh mà trả thù.

Tiêu Chấn nghe xong nghiến răng nghiến lợi,mặt đỏ bừng nói như quát

-Dương Thiên Hạo ngươi nói thế là có ý gì?Ta còn phải chờ cho ngươi bàn giao người về Hắc Phong Đỉnh rồi mới được trả thù sao?thật nực cười...đã thế thì đừng trách...thi pháp...Yaaa...

Quả nhiên là có sẵn ám muội,Tiêu Chấn vừa ra lệnh thì bọn đệ tử kia cũng đồng loạt bay hết lên ngọn cây xung quanh và điểm linh lực xuống đất,một trận pháp hiện ra.

Dương Thiên Hạo ra lệnh

-Độc Trận!Mọi người mau mở kết giới thanh tẩy...

Các đệ tử nghe lệnh liền mở kết giới khử độc bao quanh người,tuy nhiên trận pháp không đơn giản là thả độc khí,nó còn là một trận kiếm pháp ,bọn người của Tiêu Diêu bang hoá thân thành kiếm bay vòng vèo vào trận ,tấn công các đệ tử của Linh Quang Điện,trận pháp mạnh bạo ,kiếm khí như gió rít, vài đệ tử Linh Quang Điện bị trúng thương ngã khỏi ngựa,đàn ngựa cũng bị kiếm chém chết,xe kiệu bị phá , Nguyệt Y Thần và Nguyệt Y Tiên kịp nhảy ra ngoài.Tình thế ép buộc Dương Thiên Hạo và các đệ tử phải đánh trả,riêng Lý Tự Nhiên thì trong lòng run rẩy

-"Ai vẽ nên trận pháp này chứ?Trong nguyên tác Tiêu Diêu bang chỉ là một bang phái ô hợp,đi theo ủng hộ kẻ mạnh hà hiếp kẻ yếu để kiếm lợi lộc,Tiêu Chấn cũng chỉ là nhân vật phổ thông xuất hiện vài phân cảnh để a dua tạo nét,cớ sao bây giờ trở nên lợi hại đến như vậy?"

-Cẩn thận!

-Hước!

Vì mãi mê suy nghĩ mà Lý Tự Nhiên bị một thanh kiếm sượt qua xém chút đã bị cắt cổ ,Dương Thiên Hạo đã bắn linh lực phá vỡ thế kiếm làm kiếm kia gãy đôi rơi xuống đất ,đồng lúc hiện thân là một tên đệ tử của Tiêu Diêu bang,Hắn bị linh lực của Dương Thiên Hạo giết chết.Cố Chánh Phương cùng những người khác cũng nhanh phá vỡ trận pháp khiến cho tất cả những người của Tiêu Diêu bang bị thương trở về nguyên trạng,có kẻ chết tức tưởi.Tiêu Chấn sau khi thấy đệ tử của mình bị sát hại lại càng điên tiết,lần này Hắn bộc lộ linh lực thật sự,kiếm thần võ trong tay toát ra tà khí trở nên mạnh mẽ gấp mười lần.Đoán biết kẻ trước mặt đã biến đổi Dương Thiên Hạo lệnh cho các đệ tử đưa Nguyệt Y Thần đi trước.

-Chánh Phương mau đưa tất cả rời khỏi đây...

-Sư Tôn...còn người...

-Đi!

-Dạ!

Lý Tự Nhiên đứng sát bên Dương Thiên Hạo cũng bị Y đẩy một chưởng bay vèo

-Ngươi cũng vậy,cút!

-Á...

Cố Chánh Phương ra lệnh cho các huynh đệ muội dìu dắt nhau chạy về phía trước dưới sự yểm trợ của Dương Thiên Hạo.Quả nhiên đám đệ tử của Linh Quang Điện vừa rời đi chưa xa thì Tiêu Chấn đã hiện hình là một Quỷ Thi cấp Đại,các đệ tử của Tiêu Diêu bang cũng là quỷ thi cấp trung,vây lấy Dương Thiên Hạo .Y mỉm cười,hạ thấp đầu mài triệu ra Xích Long Kiếm

-Hừm...Đây mới là cái bẫy chính thức...ngươi đeo bám lâu như vậy cũng đã ra tay...

Tiêu Chấn không như những Quỷ Thi mà Dương Thiên Hạo đã từng gặp,càng không giống với Nghi Thuyết,bọn quỷ thi thông thường chỉ dùng trảo công vuốt sắc và hoàn toàn bị mất ý thức khi biến đổi,nhưng tên Tiêu Chấn này hoàn toàn khác,Hắn trước khi biến quỷ vẫn có thể giữ trạng thái của người sống,sau khi biến quỷ lại sử dụng được thần võ của mình.

-Grừ...

-Ầm,ầm...

Một trận đánh dữ dội diễn ra,khiến cho một góc rừng Châu Mộc sáng rực kèm theo những tiếng nổ vang trời,có cả tiếng gào rú của quỷ và Xích Long.

Đám người của Cố Chánh Phương chạy được một đoạn thì lại gặp thêm một đám tu nhân vô danh chặn đánh,đòi giao nộp Nguyệt Y Thần,hai bên đánh nhau loạn xạ.

-Cố Chánh Phương ngươi dám bảo vệ cho Thánh Nữ Tà Giáo có phải Trường Bạch Tiên các ngươi đã cấu kết với Hắc Nguyệt Giáo gây hoạ cho Trung Nguyên?Nếu muốn sống thì giao nộp Ả ra ,bọn ta sẽ nể mặt Dương Thiên Hạo tha cho ngươi đường sống.

-Ta nhận lệnh của Sư Tôn phải bảo vệ tốt cho Nguyệt Y Thần cô nương...xin thứ lỗi không thể làm theo lời của các vị...

-Hừ...vậy thì không bàn cãi nữa...giết hết chúng đi...yaa...

Lâm Ngạn Hữu nghiến răng nghiến lợi

-Hừ...dám xem thường đệ tử của Trường Bạch Tiên à...là các ngươi chuốc lấy...yaa...

Dương Thiên Hạo ở giữa vòng vây Quỷ Thi điều khiển Xích Long hỗ trợ công phá bọn quỷ thi đeo bám, dốc hết sức đánh nhau với Tiêu Chấn.Kiếm của Tiêu Chấn ám đầy chướng độc đen ngòm,một đường chém xuống là để lại những vết khói đen ,sôi ùn ục bọt khí làm tan chảy vật bị chém trúng.Dương Thiên Hạo né tránh được những đường kiếm chết chóc và đáp trả không ngừng,Tiêu Chấn cũng trúng không ít đòn từ Y nhưng Quỷ Thi không có cảm giác,dù thân thể của Hắn nát bơm chằng chịt những đường kiếm vẫn cứ trơ ra,và linh lực tấn công vẫn không giảm.

-Khốn kiếp sao lại có thứ hỗn chướng lợi hại như thế này,nếu cứ tiếp tục đánh Ta sẽ kiệt sức mất!

Dù Xích Long đã đánh hạ hết bọn quỷ thi cấp thấp tan thành bụi mù,nhưng lại không thể hạ Tiêu Chấn,Hắn bị đánh ngã lại bật dậy đáp trả,đôi ba lần đã khiến cho Dương Thiên Hạo kiệt quệ linh lực,Xích Long tự ẩn vào kiếm ,tay Y cầm chuôi run rẩy không thể nhấc nổi,mà tên Tiêu Chấn vẫn vững vàng cầm kiếm đứng trước mặt Y.

-Hộc...hộc...lý nào là vậy...Lý Tự Nhiên sao có thể vẽ ra một Cỗ Thi Bất Tử như vậy chứ?

-Ầm...

-Ư!

Tiêu Chấn không tấn công bằng kiếm mà tấn công vào Dương Thiên Hạo bằng một chưởng tay ,khiến cho Y trúng chiêu văng vào gốc cây cổ thụ ngã ra đất,phun ra một búng máu,nhuộm đỏ cằm và cổ .Chân y run rẩy chống mũi kiếm đứng lên

-Ặc, ặc...

Lúc này một cơn gió nhẹ thổi đến,tụ lại một đám khói đen bốc lên bên cạnh Tiêu Chấn,đám khói này từ từ biến thành một người cao lớn tầm 1m8 ,mặc y phục đen có áo choàng trùm mũ che đi nửa gương mặt bên trên chỉ thấy được khuôn miệng của Hắn và chóp mũi cao.Dưới ánh sáng mờ ảo âm u của rừng rậm không thể nào nhìn rõ gương mặt của tên Bí Ẩn trước mắt mình,Dương Thiên Hạo cố gắng quan sát nhất cử nhất động của Hắn để tìm sơ hở.

-Cuối cùng ngươi cũng lộ diện...