Chương 101: Baltigo

Ding!

Thông báo hiện lên khiến tôi mất tập trung khỏi ván cờ trong chốc lát. 'Hmm? Đã trưa rồi?' Thông báo thứ nhất là từ [Natural Growth] nâng STR của tôi lên 10 điểm thành 580. Tất cả đều là nhờ công dụng của [Cooldown Reduction] rút ngắn một nửa thời gian từ 7 ngày xuống còn 3,5 ngày. Thông báo thứ 2 tới từ [Oftentimes Better], nâng level kĩ năng [Cybernetics] của tôi lên [Lv.10/100]

Tôi giờ tự tin có thể chế tạo ra chân tay giả cơ bản ngay bây giờ.

Nhân tiện thì ngay ở trên tàu cũng có 1 người đàn ông bị cụt chân và phải dùng cái chân gỗ giả. Có lẽ tôi thử thuyết phục anh ta để tôi tạo ra chiếc chân giả tốt hơn giúp anh ta thuận tiện trong việc di chuyển. Nghe cũng vui đấy.

" Vẫn đang ở lượt của ngươi đấy," Yatagarasu nhắc nhở bên cạnh, chăm chú nhìn vào bàn cờ nơi Robin đang hủy diệt tôi. " Dù rằng ta thấy ngươi sắp thua tới nơi rồi."

" Im dùm tao cái," tôi đáp trả, di chuyển quân xe để ăn quân mã đã hoành hành đám tốt của tôi. " Mày thì biết cái gì về cờ vua."

Con chim ko chịu thua. " Ta ko cần hiểu luật chơi để biết ngươi chỉ còn 7 quân cờ còn quý cô xinh đẹp kia còn tới 10 quân."

"Fufufu," Robin ì tủm tỉm cười. " Bạn đồng hành của anh thú vị thật đấy, Sparrow." Cô ấy lướt quân hậu ngang bàn cờ, đe dọa dồn chặt đường đi của con tượng cuối cùng của tôi. "Nói cho tôi biết, anh tìm thấy nó ở đâu vậy? Trong đời tôi đã từng gặp hai lần những vũ khí ăn trái Zoan, nhưng chưa bao giờ là thứ phi thường như bảo kiếm. Càng không phải thứ biết nói."

'...Hmm, Nếu đặt tốt ở đó...không không, không ổn, vậy có nên đưa quân hậu của mình ra chọi không? Nhưng làm thế cũng gây ra vấn đề riêng của nó...phải làm gì đây...phải làm gì đây...' Ngón cái và ngón trỏ của tôi lướt qua các quân cờ khi tôi tìm kiếm lựa chọn ít tồi tệ nhất. " ...Tôi tự tạo ra nó vài tuần trước."

" Tạo ra ta?!" Yatagarasu kêu lên, quay lưng lại với bàn cờ. " Lừa đảo thì đúng hơn! Bắt ta sống với cái mỏ vẹt khổng lồ này suốt đời mới chính xác! Đừng nghĩ rằng ta đã quên!"

"Ừ ừ," tôi trả lời qua loa, tay thì thực hiện nước đi trên bàn cờ. " Làm sao tao có thể quên được khi mày cứ thích nhắc nhở suốt ấy."

Robin nghiêng đầu khó hiểu trước tình huống. "Xin lỗi? Anh vừa bảo anh 'tạo ra' nó?"

" Ừm," tôi thừa nhận. " Một thử nghiệm vượt nho nhỏ vượt ngoài tầm kiểm soát. Tôi tình cờ bắt gặp vài bằng chứng cho thấy có thứ gì đó ngoài con người có thể là tác nhân chính khiến một vật thể ăn được Trái Ác Quỷ. Tính tò mò nổi lên và thế là... như cô đã thấy."

"Fufufu, nghe cứ như là anh hối hận ấy nhỉ." Robin trêu chọc, đưa tay ra nhẹ nhàng gãi dưới cằm con chim.

Tôi liếc mắt qua lại giữa bàn cờ và con chim đang trông có vẻ hơi đắc chí. " Gần đây nó bắt đầu ngoan rồi. Cuối cùng tôi trả lời. " Cô nên thấy nó trong mấy ngày đầu tiên ấy. Còn lâu mới được như này."

Robin trầm ngâm gật gù trước điều đó và dùng cánh tay hoa để di chuyển tượng của cô ấy hai ô. Một nước đi mà dù có chết tôi cũng ko tài nào nhìn ra được. Liệu đó có phải là một nước đi hớ hênh không? Hay là người phụ nữ này đang đi trước tôi tám bước trong khi tôi mới loay hoay ở bước thứ tư? 'Tsk, chơi cờ với Robin quả thực khó nhằn. Cô ấy biến sự hoang tưởng của mình chống lại chính mình.'

"À nhân tiện, tôi có một giả thuyết." Cô ấy tuyên bố, chẳng liên quan gì đến chủ đề trước đó.

"Hoh?" Tôi hừ lên thích thú, quyết định từ bỏ việc nghĩ nhiều, chỉ đơn giản đẩy quân tốt lên phía trước. "Tôi thích các giả thuyết. Cô nói đi. Có phải là về 'Ý chí của D' ?"

Mắt tôi tập trung vào Robin khi cô ấy nói, " Món quà tri thức của anh. Tôi cho rằng trái lưu trữ của anh chứa đựng kiến thức tập hợp của tất cả người dùng trước đây. Ít nhất là một số người trong số họ. Vào một thời điểm nào đó, người sử dụng trước của trái ác quỷ này đã tìm ra cách 'lưu trữ' ký ức của mình bên trong sức mạnh của chính trái ác quỷ. Kể từ đó, khi người dùng thứ hai của trái ác quỷ xuất hiện sau khi người đầu tiên qua đời, người đó cũng sẽ sở hữu kiến thức để làm việc tương tự. Hàng trăm năm dưới những góc nhìn riêng biệt được lưu trữ trong sức mạnh của anh, thậm chí có thể quay trở lại tận Thế Kỉ Trống. Tất cả cùng nhau mang lại cho anh một cái nhìn rộng rãi - nhưng không hoàn chỉnh - về lịch sử thế giới này. Ít nhất một trong số những người đó là thành viên của Cipher Pol hoặc Hải Quân cấp cao. Đó là cách anh biết những bí mật mà Chính Phủ Thế Giới muốn che giấu. Đó là cách anh biết kĩ thuật chiến đấu của họ. Đó cũng là lý do tại sao anh nói kiến thức của anh là được 'ban tặng' chứ ko phải 'tìm được'. Tôi nói đúng chứ?"

Robin kết thúc bài giải thích dài dòng của mình và tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy với đôi mắt mở to. "Wow..." tôi huýt sáo, khiến đôi mắt của nhà khảo cổ sáng lên trong giây lát. " Sai... hoàn toàn."

Trong vài ngày lênh đênh trên con thuyền này cùng nhau, tôi đã thấy vài kiểu 'Robin bối rối' khác nhau. Tôi đã từng thấy Robin bối rối kiểu 'hoảng sợ', chẳng hạn như khi cô ấy hoảng loạn trong lần gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi. Tôi đã thấy Robin bối rối kiểu 'ngơ ngác', giống như khi tôi bắt đầu lảm nhảm về những thuyết âm mưu như một kẻ điên cuồng. Thậm chí còn thấy kiểu bối rối 'vui vẻ' mà cô ấy đôi khi mang trên mặt trong lúc suy nghĩ về một câu đố chưa giải được.

Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên cô ấy hoàn toàn bối rối đến mức không nói nên lời. "... Sai? Nhưng nó giải thích..."

" Ừm, không, ý tôi là suy luận của cô cũng ổn đấy." Tôi ngắt lời. "TTôi sẽ cho điểm tuyệt đối về khả năng suy luận. Chỉ là không có một phần nào trong đó là chính xác. Thậm chí không tiệm cận sự chính xác. Cô đã đi xa so với sự thật."

Cô ấy ngả người ra ghế với một tiếng hừ, khoanh tay trước ngực và… thật luôn, Nico Robin thực sự đang bĩu môi sao?

Đúng!

Kể từ khi nào thì Nico Robin lại bĩu môi chứ?

~~~~~~~~~~~~~~~~

' Thề luôn, cái hệ thống này đôi khi thật vô nghĩa.'

Để tôi giúp bạn thiết lập bối cảnh. Bây giờ là ban đêm. Có thể khoảng tầm nửa đêm, có lẽ muộn hơn một chút. Trời đầy sao và tôi đang nằm thư giãn trên chiếc võng tạm bợ tôi đã mắc gần phía đuôi tàu trong khi thức khuya đợi kích hoạt [Spark of Celerity] lần nữa trước khi chợp mắt.

Vậy là đã hoàn thành 32 lần tích lũy [Cooldown Reduction] rồi! Chỉ còn đúng một năm miệt mài nữa thôi!

Tôi quyết định dành thời gian rảnh rỗi ngồi xem lại sổ ghi chép về Poneglyph- để suy nghĩ về những từ mà Robin đã dịch cho tôi - và bắt gặp thông báo khó hiểu nhất sau đây.

Sự hiểu biết của bạn về ngôn ngữ cổ đại đã tăng lên đáng kể!

Bạn đã giải mã được các chữ cái 'A', 'B', 'C', 'M', 'N', 'O' và 'P' cho ngôn ngữ cổ đại!

Bây giờ, bạn thấy đấy, điều này thật vô lý.

Theo cách hiểu của tôi, thì nên có hai lựa chọn. Hai hướng đi cho việc này. Hoặc là 'A', việc giải mã Poneglyph Briss cho tôi sẽ mở khóa toàn bộ bảng chữ cái - ngoại trừ có thể là một vài chữ cái không có trong bản đọc, chẳng hạn như 'Q' - hoặc lựa chọn 'B', nó sẽ không mở khóa được gì. Ý tôi là, không giống như tôi là người đã đọc to nó. Tôi không hiểu gì về cách thức hoạt động của cú pháp hoặc cấu trúc câu trên những ký tự điên rồ này. Tôi chỉ nhận được bản dịch hiển thị do hệ thống tạo.

Hướng nào cũng ổn với tôi. Hoặc ít nhất tôi có thể hợp lý hóa nó nếu bằng cách nào đó nó trở thành lựa chọn đầu tiên.

Nhưng không phải cái kiểu nửa vời lửng lơ này.

Má nó...

Đôi khi thật vô nghĩa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bunny Joe vội vã chạy lên cầu thang khi tiếng chuông báo động vang lên. Những khẩu súng đang được phân phát, đến những quả đạn pháo cũng đã được kéo ngang qua sàn tàu. "Chuyện gì đang xảy ra?!"

George im lặng đưa cho anh ta chiếc ống nhòm, còn 1 người khác vội vàng cập nhật tin tức. " Có tàu địch, thưa thuyền trưởng! Loại chiến hạm. Gần gấp ba kích thước của chúng ta! Tôi không nhận ra lá cờ của chúng, nhưng những cánh buồm thì đen sì! Nó đang lao thẳng về phía chúng ta!"

"Có cơ hội nào để chạy thoát khỏi nó không?" Anh đưa ống nhòm lên mắt và lập tức tặc lưỡi khi trả lời câu hỏi của chính mình.

Những cánh buồm của chúng quá khổng lồ, tới mức ngớ ngẩn. Giống như những tấm màn đen khổng lồ được gió thổi căng phồng phía sau. Một biểu tượng gì đó trông giống như con mèo - hoặc có lẽ là sư tử - được vẽ trên cánh buồm chính, và dòng chữ "GAHOOO!!" được phết vội vàng bằng màu cam đè lên hình vẽ đó.

Mặc dù anh không nhận ra biểu tượng đó, nhưng điều đó không có nghĩa là lũ hải tặc trên tàu không phải là mối đe dọa. Giờ anh cùng đồng đội không còn ở vùng biển East Blue nữa. Đây là Grand Line. Và ngay cả với tuyến đường trực tiếp đến Baltigo thông qua Eternal Pose, người ta vẫn phải giả định rằng...

Một tia chớp màu xanh xuất hiện ở phía trước.

Lát sau, tiếng giày chạm đất lẫn với tiếng kiếm được tra lại vỏ vang lên.

" Úi. Xin lỗi vì điều đó." Giọng nói của vị khách không mời mà đến trên tàu cất lên, những tia lửa màu xanh lạ lùng nhảy múa trên da anh ta. "Chúng ta đang nói về vấn đề gì nhỉ?"

"Haki." Người phụ nữ quân cách mạng vất vả chiêu mộ trả lời.

Một tiếng nổ rung chuyển con tàu hải tặc khi khẩu pháo chính của nó - không, chính xác là toàn bộ con tàu - bị xẻ đôi theo chiều dọc. Một vết thương chí mạng khiến thực tế mất vài giây để theo kịp. Những hình bóng nhỏ bé của lũ hải tặc có thể được nhìn thấy đang hoảng loạn nhảy xuống biển nhưng điều đó gần như vô ích. Ở vùng biển này, bất kỳ Seaking nào đi ngang qua cũng sẽ-

"EEEHHHH?!" Tiếng hét ngạc nhiên đồng loạt của thủy thủ đoàn cào xé tai anh ta ở phía sau. Mồm họ há hốc đập xuống sàn tàu còn mắt bay ra khỏi hốc mắt. "NHANH DỮ?!"

" Phải, Haki." Người đàn ông- đính chính lại, 'chó săn của Chính Phủ' mà chỉ huy Lindbergh ra lệnh đưa tới - tiếp tục nói chuyện rành mạch, thậm chí không thèm bận tâm đến đám thủy thủ đang trố mắt nhìn hắn. "Hãy nhớ rằng tôi ko phải chuyên gia, nhưng theo như tôi hiểu, haki quan sát cấp thấp thì đó là tất cả những gì hiện tại cô có thể đạt được. Một linh cảm. Một giác quan thứ sáu. Một sự chắc chắn trong tâm lý hét lên 'Chúng sẽ tấn công từ bên trái!'. Nói chung, một số người phù hợp hơn với loại Haki này trong khi những người khác-"

"Lệnh, thưa thuyền trưởng?" George cúi xuống thì thầm bên tai Joe và Joe ra lệnh.

"Tất cả mọi người trở lại vị trí!" Anh hậm hực ra lệnh, xoay người trở lại bên trong con tàu. "Và ai đó làm ơn tắt tiếng chuông báo động chết tiệt đó đi!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

" Nếu anh ko ngại đổi chủ đề," Robin thổi tách cà phê của mình, những làn hơi mỏng bay lên không trung. "Tôi muốn quay lại một chủ đề mà anh đã nói trước đó. Thức tỉnh trái ác quỷ."

" Chắc chắn rồi." Tôi kiểm tra chân gỗ để xem có lỗi gì hay không. Nó không... hoàn hảo. Nhưng tôi cho rằng nó sẽ là sự nâng cấp so với thứ mà Ivan trong bếp đang sử dụng. Với kỹ năng [Cybernetics] ở lv.10/100 thì nó chưa thực sự hữu dụng. - tôi không nghĩ mình có dụng cụ thích hợp để làm việc đó ngay cả khi nó hữu dụng - nhưng ít nhất với [Thợ mộc] thì tôi có thể cho anh ta thứ gì đó. 'Và nhìn này! Cái đầu gối này có thể gập, quá tuyệt chứ còn gì nữa!' "Đó là khi sức mạnh của trái ác quỷ phát triển năng lực không thể giải thích thành những điều không thể phá vỡ thực tế. Cô muốn biết gì?"

"Người sử dụng." Robin gõ nhẹ muỗng vào thành cốc trước khi đặt nó lên dĩa lót. "Ngoài những cai ngục Zoan mà anh đã đề cập trước đó."

Một tiếng cười tự giễu nhẹ vang lên trong cổ họng tôi. 'Ah. Lại muốn thu thập thêm thông tin, quả thực những thói quen sinh tồn khó từ bé quả thực khó mà bỏ được.' "Ngoài bốn linh hồn bất hạnh đó, tôi e rằng tôi chỉ được thêm 2 người. Họ đều thuộc hệ Paramecia và là những người mà băng của cô có khả năng chạm trán nếu mấy người kiên định tiến vào Tân Thế Giới. Người đầu tiên, theo tôi là mối lo ngại thấp hơn, đồng cấp của tôi trong Thất Vũ Hải. Donquixote Doflamingo."

' À mình giờ mới nhận ra. Donquixote. Don Quixote. Tây Ban Nha. Dressrosa. Don Quixote nguyên bản là quý tộc 'nghèo' và gia đình Doflamingo đã 'rời bỏ' Thiên Long Nhân. Chết tiệt Oda. Ông chú lên kế hoạch cho những thứ này trước đến mức nào vậy?'

Đôi mắt của nhà khảo cổ hơi mở to ra. " Anh nói Doflamingo là mối đe dọa thấp hơn?"

Bàn tay tôi hơi run. " Thì chúng ta không nói về tầm ảnh hưởng. Hắn chắc chắn có nhiều mối quan hệ để trở thành mối đe dọa lớn, nhưng hiện tại tôi đang nói về khả năng chiến đấu 1vs1 và năng lực của hắn với tư cách là người sử dụng Trái Ác Quỷ. Ở dạng chưa thức tỉnh, trái Ito Ito có vài khả năng đáng chú ý trong phạm vi của nó. Điều khiển kẻ thù như con rối, khâu lành vết thương của chính mình, có rất nhiều thứ cô có thể làm với nó bất chấp năng lực 'Dây' nghe có vẻ vớ vẩn. Nhưng một khi thức tỉnh, rất nhiều hạn chế sẽ bị loại bỏ. Hắn ta có thể biến đổi toàn bộ các công trình thành những sợi tơ gần như không thể đứt, mặc sức cho hắn điều khiển. Hắn ta có thể xây dựng một cái lồng đủ rộng lẫn đủ chắc để bao bọc toàn bộ một Vương quốc."

" Tôi hiểu," Robin đưa tách cà phê lên môi, chủ yếu là để che giấu nỗi bất an của mình trước thông tin này. 'Nhưng mình đã nhìn thấu nó. Mình bắt đầu nắm được những dấu hiệu của cô ấy.' "Có thể cho tôi biết làm thế nào để chống lại một thứ như vậy không?"

Tôi nhún vai. " Rút cạn sức hắn thôi. Dù một số đòn tấn công hắn rất đáng sợ, nhưng đổi lại chúng cực kì tốn sức. Chỉ cần cẩn thận đừng để trở thành con rối của hắn- dù nói dễ hơn làm- rồi sau đó liên tục tấn công hắn cho tới khi hắn ngã xuống. Tất nhiên, đây chỉ là sự đơn giản hóa quá mức. Trước tiên, chúng ta cần có một cuộc thảo luận sâu hơn về Haki vì nó sẽ là một phần quan trọng của trận chiến. Nếu phải đối đầu với Doflamingo ngay bây giờ, tôi có thể nói là... 20%. Có lẽ là 25 hoặc 30%. Phụ thuộc vào tâm trạng của hắn ta."

" Đó là tỷ lệ chiến thắng?" Một bên mày của Robin nhướng lên.

'Pfft-HA!' Tiếng cười bật ra từ tôi. "Thắng? Không không không, không đời nào. Đó là tỉ lệ mà tôi nghĩ mình có thể sống sót. Nếu tôi tập trung vào việc chạy trốn, thì tỷ lệ sẽ cao hơn, không có nhiều người có thể ngăn cản tôi nếu tôi thực sự muốn trốn , nhưng chiến thắng ư? Tôi không biết... 3%? hoặc 3,5%? Cao tới mức đó vì tôi đã nghiên cứu kĩ về hắn còn hắn mù tịt về tôi. Hiện tại, tôi thừa nhận mình chính là Thất Vũ Hải yếu nhất. Tôi nghĩ bản thân cần thêm khoảng một năm nữa mới bán hành được cho hắn."

Ánh nhìn kỳ lạ thoáng qua mắt Robin. "Anh có ý định... chiến đấu với hắn?" Cô ấy dò hỏi.

Tôi mỉm cười. " Miễn bình luận." Liếc xuống tác phẩm phụ bằng gỗ một lần nữa, tôi đặt nó sang một bên để hoàn thiện những nét vẽ cuối cùng sau này. "Người thức tỉnh trái ác quỷ thứ hai tôi biết, tôi không chắc rằng liệu mình có muốn đối đầu với hắn ta. Ngoài việc ít đáng lên án về mặt đạo đức hơn so Doflamingo , tôi thậm chí không biết làm thế nào để chiến đấu với hắn. Tất cả các chiến thuật thông thường mà tôi sử dụng có lẽ sẽ bị hắn hóa giải trong vài giấy."

Đầu của Robin nghiêng sang một bên. "Hắn ta mạnh đến vậy sao?"

"Heh." 'Một cách nói giảm đấy.' "Cô có quen với câu nói, 'Bất cứ điều gì ngươi làm được, ta đều làm tốt hơn' không?"

Một tia sáng dường như lóe lên trong đầu nhà khảo cổ học. "Đó là sức mạnh của hắn? Hắn là kẻ bắt chước?"

"Không hẳn thế." Tôi lắc đầu cười. "Nó chỉ mô tả chính xác mối quan hệ giữa sức mạnh của hắn và thuyền trưởng của cô. Nếu Monkey D. Luffy, bất cứ nơi nào cậu ta đang ở hiện tại, phải đối mặt với Charlotte Katakuri trong một trận chiến ngày hôm nay, cơ hội chiến thắng của cậu ta bằng 0. Thậm chí, tôi cá rằng cơ hội của chính mình cũng bằng 0 nốt. Và tin tôi đi, tôi là cơn ác mộng thực sự trong trận chiến tiêu hao."

'Đó cũng không chỉ là phỏng đoán cá nhân của tôi. Hầu như mọi thứ về thiết kế của Katakuri đều được tạo ra để 'tốt hơn' Luffy. Ngay cả tiền truy nã cũng vậy. Một tỷ năm mươi bảy triệu Beli. Nếu ai đó quen thuộc với mối quan hệ của Luffy với con số '56', họ sẽ hiểu điều đó quan trọng như thế nào.'

Thấy Robin có vẻ hơi phật ý với lời nói của tôi, muốn bác bỏ những nhận xét tiêu cực - dù chỉ là một phần - về thuyền trưởng của cô ấy, nhưng tôi vẫn tiếp tục. "Mặc dù vậy, sức mạnh của hắn với trái Mochi Mochi gần như là phụ. Sự co giãn, phóng to tay chân, khả năng tái tạo cơ thể gần giống Logia, tất cả đều đứng sau sự thật rằng hắn ta được cho là người sử dụng Haki quan sát đỉnh nhất . Và trong khi tôi không biết điều đó có đúng không -vì có nhiều giả thuyết cho rằng tất cả các thành viên trong băng Shanks đều là những quái vật Haki'- thì Katakuri chắc chắn là người giỏi nhất trong gia tộc Big Mom. Không ai trong băng Râu Trắng giỏi đến mức đó. Ý tôi là hắn có thể nhìn thấy trước tương lai, không hề nói đùa. Hắn ta có thể nhìn thấy các đòn tấn công của cô trước cả khi suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu cô để thực hiện chúng."

"Làm thế nào…" Lời nói của tôi về Doflamingochắc chắn đã thu hút sự quan tâm của Robin , nhưng những lời nói vừa xong còn đi xa hơn thế. "Làm thế nào để chiến đấu với hắn?"

"Sức mạnh áp đảo." Tôi trả lời trung thực nhất có thể. "Chiến lược thông thường không hiệu quả. Những kế hoạch phức tạp về cơ bản sẽ thất bại ngay khi cô thử chúng." Tôi giơ hai tay lên theo kiểu "bạn có thể làm gì được nào". "Cách duy nhất là áp đảo hoàn toàn hắn ta. Điều đó đòi hỏi ai đó có khả năng ngang với Tứ Hoàng. Tiền truy nã hơn một tỷ Beli không phải dành cho kẻ yếu. Cá nhân tôi cho rằng nếu Big Mom tạch thì hắn có lẽ sẽ là lựa chọn tối ưu nhất để lãnh đạo gia tộc Charlotte. Giống như những gì người ta đồn thổi về Marco 'Phượng Hoàng Lửa' đang làm với những người của băng Râu Trắng dạo này."

" Vậy," Robin cắn móng tay, mắt hướng sang một bên khi cô ấy suy nghĩ sâu xa về vấn đề này. "Làm thế nào để đạt được trạng thái này? Sự 'Thức Tỉnh' ấy? Nếu anh biết nhiều về nó đến vậy mà bản thân anh chưa đạt được thì chắc hẳn nó khá khó khăn, phải không?"

Nhiều hình ảnh vụt hiện trong tâm trí tôi. Mỗi hình ảnh đều chứa đựng một câu trả lời.

Những Quản Ngục Impel Down. 'Sang chấn nghiêm trọng.'

Doflamingo cuồng loạn. 'Làm chủ trái ác quỷ."

Luffy trên nóc tòa nhà Onigashima. 'Cần thiết khẩn cấp.'

"Tôi không biết." Giọng tôi thoáng chút bực bội. "Nếu thực sự đơn giản thì chúng ta đã có nhiều ví dụ hơn." Tư thế của tôi trở nên trầm tư khi tôi bắt đầu thực sự suy nghĩ. "Dữ liệu quá ít để nói câu trả lời chính xác là gì. Nhưng có một điều tôi chắc chắn. Người ăn Trái Ác Quỷ không thể thức tỉnh chỉ bằng sự hài lòng. Quá nhiều người ăn Trái Ác Quỷ trở nên buông thả sau khi có được sức mạnh. Họ học được vài đòn cơ bản , phát triển một hoặc hai chiêu thành khả năng chính thức rồi dường như... dừng lại. Thật điên rồ khi phải chứng kiến điều đó, thành thật mà nói."

Tiếng ồn ào vọng đến từ phía mạn phải mạn tàu, khiến Robin và tôi tạm dừng cuộc trò chuyện. Những thành viên Quân Cách Mạng đang xếp hàng hai ba người nhìn qua lan can. Tôi đứng dậy đi đến đó để xem tình hình.

"Tuy nhiên, để kết thúc cuộc nói chuyện này, tôi có một câu hỏi," tôi nghiêng đầu nhìn Robin, người vẫn đang ngồi, bằng ánh mắt sắc sảo. "Cô đã sở hữu sức mạnh của Trái Ác Quỷ Hana Hana trong phần lớn cuộc đời mình, phải không? Lần cuối cùng cô thực sự đẩy năng lực này tới giới hạn là khi nào? Ý tôi là, thực sự kiểm tra xem nó có thể và không thể làm gì? Giới hạn thực sự của bản thân cô?"

"Tôi-" Robin dừng lại suy nghĩ về câu hỏi. Lông mày cô cau lại khi hình thành một câu trả lời. "Tôi không chắc." Cô ấy thừa nhận nhẹ nhàng.

"Vậy thì hãy nghĩ về điều này thêm đi," tôi bắt đầu bước tới đám đông đang tập trung và thấy biển như tách ra theo nghĩa bóng khi tôi tiến đến. Giống như phép ẩn dụ khi tôi lần đầu tiên đặt chân lên tàu, thủy thủ đoàn đã quen với 'con hổ trong nhà' của họ, nhưng họ vẫn khá cảnh giác khi đứng trên đường đi của nó.

"A ha! Và đó chính là nó. Nguồn gốc của tất cả sự ồn ào đột ngột này."

Một chấm nhỏ nhạt trên đường chân trời.

Baltigo.

Vùng đất Bí ẩn.

Hòn đảo Đất Trắng.

Thẳng thắn mà nói, nó trông chẳng có gì đặc sắc.

Chắc chắn không phải là trụ sở chính của một tổ chức mà Chính phủ Thế giới đã cố gắng và thất bại trong việc truy tìm suốt gần hai thập kỷ.

Chuyến đi thậm chí không khó khăn gì. Chỉ là vài ngày lênh đênh trên Paradise. Không có gì gian khổ hay đáng chú ý để đề cập đến. Ngay cả thời tiết cũng không khắc nghiệt. Điều đó có thể là lạ đối với Grand Line, nhưng nó gần như chỉ củng cố thêm điểm tiếp theo của tôi.

Tôi hoàn toàn không hiểu điều gì khiến Hải Quân gặp quá nhiều rắc rối trong việc tìm kiếm hòn đảo này.

Mặc dù, suy nghĩ lại… câu nói mà Jack Sparrow từng nói là gì nhỉ? 'Isla de Muerta là một hòn đảo không thể tìm thấy… dĩ nhiên, ngoại trừ những người đã biết nó ở đâu.'

Thật chính xác đến kinh ngạc.