Chương 100: Trả ân tình
Tôi bước đi trong im lặng về phía phòng thuyền trưởng. Vừa mở cửa, tôi đã được chào đón bởi một khung cảnh tương tự như căn phòng tôi từng nói chuyện với Lindbergh ở South Blue. . Màn hình ti vi thô sơ với một con Den-Den-Mushi hiếm hoi kiểu máy chiếu đi kèm. Điểm khác biệt chính là mọi thứ đã được lắp ráp sẵn lần này, và một con chồn mèo lông xanh đang gõ ngón tay trên bàn, chỉ chờ tôi bước vào.
Tôi không thể đọc được chính xác biểu cảm của người này.
Cánh cửa phòng đóng lại với tiếng 'cạch' nhỏ, tôi ngồi xuống chiếc ghế gỗ lẻ loi được kê phía trước. Ba nhà Cách Mạng vừa hộ tống tôi đứng dựa vào bức tường phía sau và im lặng bao trùm trong giây lát.
" Joel, tôi cần sự riêng tư." Cuối cùng Lindbergh cất tiếng, giọng nói không còn mang vẻ tinh nghịch như trong cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng tôi.
Bằng 2 tiếng búng tay, Joel đã đưa 2 người còn lại ra khỏi căn phòng mà ko phải nói thêm lời nào. Tuy nhiên, sau khi họ đi, Lindbergh nhìn chằm chằm vào cấp dưới của mình và dường như đang cố gắng kìm nén điều gì đó khó chịu ở hàm. "Joel, cả cậu nữa. Giữ mọi người tránh xa cửa."
Dù không trực tiếp nhìn thấy, tôi có thể cảm nhận được Bunny Joe cứng người lại khi nghe những lời đó. Anh ta không quen với việc bị đuổi ra ngoài, ngay cả khi đó là cấp trên, nhưng cuối cùng, anh ta cũng gật đầu đồng ý đơn giản.
Khi chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi mở miệng-
" À nhân tiện, tôi có dữ liệu của cậu rồi." Lindbergh lên tiếng, phớt lờ câu hỏi của tôi bằng một câu nói có vẻ không liên quan.
Tôi hơi nghiêng đầu. " Dữ liệu của tôi?"
Lindbergh quay sang trái, gõ vài phím trên thiết bị đầu cuối của xưởng mà ông ta đang phát sóng. "Một trong những khuyết điểm của tôi là đôi khi hơi lơ đễnh," ông ta thú thật. Vì vậy, tôi thường bật ghi âm nhật ký âm thanh hầu hết các ngày để ghi lại những khoảnh khắc mà tôi không có thời gian theo dõi ngay. Như một phần thưởng ngoài ý muốn, nó cũng ghi lại bất kỳ cuộc gọi nào tôi thực hiện từ trạm làm việc này."
Tư lệnh chạm vào một phím cuối cùng và đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên, - hơi rè một chút - qua bản ghi âm.
"...cung cấp tài chính cho các dân quân. Nhưng khi nói đến những thành công của mấy người...những Vương quốc đó trông như thế nào sau 5, 10, 15 năm? Liệu Chính phủ Thế giới có cố gắng giành lại các quốc gia sau khi lực lượng chính của mấy người rút đi không? Ngay cả khi họ không làm vậy, thì những gì mấy người cung cấp thay thế cụ thể là gì? Bao nhiêu cuộc cách mạng mấy người đã châm ngòi chỉ để dân thường bị đàn áp dã man? Câu trả lời cuối cùng của tôi là ... tôi không biết bản thân nghĩ gì về toàn bộ quân cách mạng."
Bản ghi âm dừng lại và Lindbergh ngả người ra sau ghế, chắp hai tay vào nhau. "Tôi đã chuẩn bị một số con số cho cậu Tôi nghĩ có thể có cơ hội để xem qua chúng vào lần tới chúng ta có dịp nói chuyện. Mặc dù có vẻ như cậu đã..." Ông ta chỉ tay về phía tôi, ám chỉ về thân phận mới của tôi. "...tự quyết định con đường của mình. Phải không Sparrow?"
" Để làm ông cảm thấy thoải mái hơn," tôi nói với một tiếng cười khúc khích nhỏ trong cổ họng. "Tôi đã từ chối lời đề nghị gia nhập Hải quân khoảng 5 lần. Ông ko cần cảm thấy tồi tệ vì mất đi cơ hội chiêu mộ tôi lần thứ 3."
"Vậy ra lần thứ 6 kiểu gì cũng thành công," Người mèo tộc mink trả lời khô khan, " "Hay cậu định ngồi đó và giả vờ như trở thành Thất Vũ Hải không chỉ là gia nhập Chính phủ mà còn hơn thế nữa?"
Tôi nghiêng đầu và liếc vị tự lệnh này theo cách khó chịu. "Mấy người có gây rắc rối cho Kuma nhiều như này khi ông ấy gia nhập Thất Vũ Hải hay ko? Hay vụ đó ko tính?"
Cuộc đối thoại chìm vào im lặng nặng nề.
Tôi mong đợi một lời phủ nhận lắp bắp. Hoặc có lẽ là một câu hỏi hốt hoảng 'Làm sao cậu biết?' giống như những câu tôi nghe từ Robin vài phút trước.
Điều tôi không ngờ tới là cơn thịnh nộ lạnh lùng toát ra qua ốc sên truyền tin.
"Nếu cậu biết..." Lindbergh trầm giọng. " Nếu cậu biết về quá khứ của Bartholomew…về Chính phủ…" Ông ta khựng lại. ""Về những gì chúng đã cướp đi của anh ấy... thì cậu sẽ ko bao giờ nói ra những lời đó." Lindbergh dừng lại để lấy lại bình tĩnh. "Được rồi. Tôi không còn tâm trạng để chuyện trò nữa. Cậu quay lại đây vì sao, Jack? Cậu muốn gì?"
Vầng trán tôi nhíu lại khi nghe những lời vừa xong. Nỗi giận dữ sôi sục sau chúng. 'Mẹ nó, Kuma. Quá khứ của ông đen tối tới mức nào? Tôi chỉ vô tình nhắc tới mà ông ta phản ứng dữ dội đến thế này.' Tin hay không... tôi thực sự đến đây với ý định làm cho mọi chuyện rõ ràng hơn một chút. Cách tôi bỏ đi trước đó khiến tôi không yên tâm." Tôi hơi nhoài người về phía trước. "Thực ra tôi chưa bao giờ cảm ơn Hack vì đã kéo tôi ra khỏi Yateron. Lúc đó tôi đang buồn bực... chán nản... và một số thứ khác.. nó không thực sự quan trọng. Nhưng tôi chưa bao giờ thực sự nói 'cảm ơn' những người có thể đã bỏ mặc tôi sau vụ Rosenwald. Xin hãy chuyển lời cảm ơn của tôi đến họ dùm tôi. Và nếu tôi đã quá đáng với những gì ít ỏi tôi biết về Kuma, thì tôi cũng xin lỗi."
"Về phần Kuma..." Tôi quay lại tư thế bình thường. "Ông có biết bây giờ Kuma đang ở đâu không?"
"Cậu muốn nói về điều gì?" Lindbergh nhìn chằm chằm vào tôi một cách kỳ lạ)
"Bởi vì tôi biết chính xác ông ấy ở đâu ngay bây giờ. Quần đảo Sabaody, Lùm 44. Giữ vai trò bảo vệ một con tàu theo kiểu robot cho đến khi bất kỳ thành viên nào của thủy thủ đoàn quay lại. Điều đó, tôi có thể đích thân đảm bảo với ông là sẽ ko xảy ra trong tương lại gần. Nếu ông hay bất cứ tư lệch nào của quân cách mạng đang tìm cơ hội đưa Kuma trở lại, để cố gắng hủy bỏ tất cả những thứ tồi tệ đã được thực hiện với bộ não của ông ấy, tôi cho rằng đây là cơ hội tốt nhất.
"Kuma.." Lindbergh bối rối trước thông tin này. "..tại sao anh lại.." Ông ta lẩm bẩm. "Đó là tàu của ai?"
" Có quan trọng không? Chẳng phải các người sẽ cố gắng giải cứu ông ấy cho dù có phải tấn công vào thánh địa Mariejois đi chăng nữa?"
"Tôi hiểu," Lindbergh gõ nhẹ ngón tay cái xuống bàn khi suy nghĩ về tin tức này. "... Cậu cần hiểu là chúng tôi cần cử người đi tìm hiểu trước. Quan trọng hơn, tại sao cậu lại nói cho tôi biết việc này? Nó có ích gì với cậu?"
"Biết không," tôi cúi đầu xuống khi một nụ cười chân thành thoáng trên môi. " Tôi mới chỉ thoáng gặp Kuma 2 lần mà thôi. Một lần ở Sorbet và một lần nữa ở Grand Line. ." Một tiếng cười khúc khích vang lên trong cổ họng tôi khi nhớ lại những chi tiết cụ thể của những ngày đó. "Hãy cứ nói rằng tôi đã hứa với một người quan trọng của ông ấy thế thôi."
Lần đầu tiên kể từ khi tôi bước vào phòng, tôi thực sự có thể thấy một chút con người thật của Lindbergh khi ông ta cười trước câu trả lời của tôi. Người mà thà cười đùa và xoay vòng trên ghế thay vì duy trì cuộc trò chuyện nghiêm túc.
" À nhân tiện," tôi bắt đầu chuyển hướng. "Tôi không cho rằng chỉ vì bây giờ tôi 'chó săn của chính phủ' mà tôi không thể sử dụng ân huệ mà ông nợ tôi, phải ko?"
"Haha! Còn phụ thuộc vào việc đó là gì đã" Lindbergh cuối cùng đã quay lại với tâm trạng vui vẻ. "Tôi là 1 người mink biết giữ lời hứa. Dù vậy, khả năng của tôi có giới hạn."
" Tôi cần ốc sên trắng."
Nụ cười tắt dần trên khuôn mặt của người mèo. "Jack... cậu có biết thứ đó hiếm tới mức nào ko?"
" Ông ko có sao?"
"Không hẳn là vậy, ý tôi là, chúng tôi có một vài cái nhưng chuyện đó..." Lindbergh trả lời. "Tất cả đều đang được sử dụng ở những nơi khá quan trọng. Chúng tôi rất muốn có sẵn 30 con, nhưng lần kiểm tra cuối cùng cho thấy chúng tôi thậm chí không có tới 5 con. Ngay cả tôi cũng phải dùng chung với Morley."
Ngón cái và ngón trỏ chạm vào cằm tôi. 'Hmm. Vụ này coi như thất bại. Mình biết chúng hiếm nhưng ko biết chúng hiếm tới mức này. Nếu tất cả đều đang được sử dụng thì sẽ rất khó để...'
"Mah mah," một giọng nói thứ ba say xỉn từ bên ngoài màn hình cất lên. " Nếu chàng trai trẻ đang tìm ốc sên trắng thì ta có thể kiếm cho câu ta 1 con." Ghế của Lindbergh xoay ngược lại trong hoảng loạn cùng lúc ánh mắt tôi hướng lên! Trên màn hình, ngay phía sau bàn làm việc của ông ta, một người đàn ông say xỉn cao lêu nghêu trong bộ vest xanh lảo đảo đi vào.
"Giber-! Thưa ngài! Đây là khu vực hạn chế! Ngài không thể-" Lindbergh đang ở chế độ hoảng loạn, khoa chân múa tay 'đuổi' vị khách bất ngờ này đi, còn tôi thì ko tin vào mắt mình.
Mũi dài màu đỏ, bộ ria mép ấn tượng gần bằng Râu Trắng, và ông ta đang nốc rượu như uống nước vào một ngày nóng nực.
" Cái quái quỷ gì đây?" Tôi nói với tiếng cười ko tin. " Ông là đồng minh của Quân Cách Mạng?
"Giberson, 'Ông Trùm Kho Hàng', một trong những 'Hoàng đế của Thế giới Ngầm' quan sát tôi từ phía sau chiếc mũ của Lindbergh và cũng bật ra tiếng cười say sưa. 'Ồ, chàng trai trẻ biết ta. Chắc ta làm việc chưa đủ cẩn thận nếu ta dễ dàng bị nhận ra như vậy.'"
Miệng tôi cười rộng hơn. " "Vừa nãy ông già, ông có nhắc tới ốc sên trắng đúng ko?"
"Ah ah ah." Vị khách quen thuộc trong các bữa tiệc của Big Mom lắc ngón tay trước màn hình. "Không vội thế,chàng trai trẻ. Không vội thế. Không có gì trong cuộc sống này là miễn phí." Người đàn ông nốc thêm vài ngụm từ chai rượu. "Hãy đến Baltigo. Những vấn đề tế nhị này luôn được đàm phán tốt hơn ở nơi yên -."
" Jackchúngtasẽbànbạctiếpsau" Lindbergh nói nhanh rồi nhanh chóng ngắt liên lạc.
….
….
….
"Hm." Tôi khịt mũi tự nhủ. 'Ừ thì, đành vậy. Mình ko có ý định ở lại con tàu trong suốt chuyến đi nhưng vài ngày thì ko vấn đề.' Một sự rung chuyển ở ngoại vi thu hút sự chú ý của tôi và tôi quay lại đúng lúc để nhìn những cánh hoa rải rác biến mất khỏi góc. "Heh. Cô gái thông minh."
Ngày hôm sau.
Bạn biết đấy, tôi nghĩ có lẽ tôi đã tìm thấy sự cân bằng phù hợp khi nói chuyện với Robin. Thấy không, cứ sau mỗi hai, ba quả bom sự thật mà bạn thả ra, cho dù đó là về hiện tượng ít được hiểu biết về Trái Ác Quỷ 'Thức Tỉnh', một cuộc thảo luận về bí ẩn của 'Sương Mù Cầu Vồng', hoặc giả thuyết rằng những người bất tử đi lại trên thế giới nhờ sức mạnh của Trái Ope Ope - hiện đang nằm trong tay của Trafalgar Law - thì bạn cần bốc phét.
Một ý tưởng mang tính chất đùa cợt, nửa thuyết âm mưu chỉ để làm cho không khí nhẹ nhàng hơn một chút.
"Tại sao không?" Tôi tinh nghịch nhấn mạnh, cắn miếng táo. "Tại sao Grand Line không thể là nhân tạo? Nó sẽ giúp giải thích được rất nhiều thứ về từ tính kỳ quặc. Những hòn đảo thời tiền sử, rất nhiều thứ về thời tiết điên rồ," tôi đếm các ngón tay của mình. "Cô và đồng đội của cô đánh bại Moria ở Thriller Bark, phải không? Tên đó không hề giấu giếm việc hắn ta đã có được xác chết của một người khổng lồ cổ đại. Họ được gọi là 'Kẻ kéo lục địa'. Bây giờ cô nghĩ sao về cái tên đó? Hmm? Nói cho tôi biết, tôi rất muốn nghe suy nghĩ của cô về vấn đề này. Hay cô không muốn thừa nhận rằng đó có thể là do chúng ta sắp xếp lại toàn bộ cảnh quan của hành tinh?"
Robin hừ nhẹ, khoang tay trước ngực rồi liếc ngang. " "Đây có lẽ là giả thuyết ngớ ngẩn nhất mà anh đưa ra cho đến nay. Vô lý." Lời nói của cô ấy mang tính trách móc... mặc dù khuôn mặt cô ấy có một nụ cười nhỏ xíu. " Mục đích của việc đó là gì? Giả dụ. Tại sao một chủng tộc lại tạo ra thứ gì đó như thế?"
"Chướng ngại vật. Rõ ràng."
Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác nhất, " Chướng ngại vật? Thật? Đó là thứ anh nghĩ ra được hả? "Chắc tiếp theo anh sẽ luyên thuyên về người trên mặt trăng."
"Hey!" Tôi gắt lại. "Bây giờ chỉ vì tôi không thể đưa ra bất kì bằng chứng hoặc nguồn chính hoặc nguồn phụ -'hoặc trang bìa do Oda vẽ cho thấy tôi đúng'- không có nghĩa là chúng không có thật. Sự thật luôn tồn tại ở đâu đó. Tôi nghĩ... 'dân chúng trên trời' có liên quan."
Tôi gần như có thể cảm nhận thấy cô ấy đảo mắt. "Phải. 'Dân chúng trên trời'. Ý anh là người Skypiean?"
"Hm ừm." Tôi gật đầu uyên bác. "Người Birkans cũng vậy. Và cả người Shandora nữa." Tôi nhấn mạnh thêm bằng một miếng trái cây giòn tan khác. "Mặc dù kỳ lạ là không phải người Lunaria, tôi không nghĩ vậy. Và còn vài câu chuyện khác nữa."
Một tiếng cười khẩy khinh miệt cho tôi biết Robin ko còn hứng thú với những điều ngớ ngẩn của tôi nữa, cô ấy quay người rời đi.
" Cô từng nghe tin đồn kể rằng Crocodile trước đây là phụ nữa chưa?"
Cô ấy ngay lập tức dừng lại... xoay người ngồi trở lại ghế. Một chân bắt chéo qua chân kia và lòng bàn tay đưa lên tì dưới cằm. "Được rồi, cái này thì tôi phải nghe đây."
~~~~~~~~~~~~~~
Trong khi đó, ở đâu đó trên Grand Line
"Gugigigigugi!" Kẻ buôn bán thịt người Drug Peclo 'Kẻ đưa tiễn' cười tự đắc, quan sát con mồi mới nhất của hắn giãy giụa trong còng đá biển. "Tốt hơn hết nằm im và chấp nhận số phận đi tên hải quân nhỏ bé. . Thực tế, ngươi nên coi mình khá may mắn. Hiếm khi ta buôn bán những cơ thể còn sống."
" Tên béo khốn kiếp," Sĩ quan Finnegan chửi rủa, mặt ướt đẫm mồ hôi thoát khỏi sợi xích. Nghiến răng, anh ta cố gắng hết sức để triệu hồi sức mạnh Trái Ác Quỷ của mình. Mặc dù gân máu gần như nổi lên trên đầu, nhưng thứ gelatin kia vẫn không xuất hiện. Thứ màu xanh lá cây mà anh ta ngày càng thành thạo sử dụng dường như ko phản ứng. " Chó chết!"
"GUGIGIGIGUGI!" 'Hoàng đế của Thế giới Ngầm' cười khùng khục trước tinh thần của viên sĩ quan hải quân. " Nhà Charlotte sẽ trả một cái giá hời cho ngươi! Xem xem, Linlin thậm chí có thể cho ngươi cưới ai đó trong gia đình! Gugigigigugi! Gugigigugi!"