Khi nghe Bệ Hạ ra lệnh thả người Bạch gia ra tất cả mọi người điều chạy qua phòng giam Bạch Phong, chỉ thấy 1 cái thi thể đang cháy đen còn đang ôm một bộ y phục, Thấy cảnh này Bạch thanh lang liền không kiềm được nước mắt " Phong nhi, là cha đã sai, cha không biết ngươi từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ như vậy, cha không nên viết lá thư đó cho ngươi thêm hi vọng", "Đệ Đệ là vi huynh không đủ năng lực để bảo vệ đệ, nếu được quay lại ta nhất định sẽ bảo vệ đệ bằng mọi giá" Bạch Khang Kiện cũng không kiềm nén được nước mắt mà khóc đi ra, hắn nhớ lại nhớ lại kiếp trước lúc mà hắn trước khi chết mua con tì hưu bên cạnh chính là người đó vì lúc đó người đó nói "Cảm ơn ông chủ đem đến hạnh phúc cuối cùng cho ta" lúc đó hắn không hiểu bây giời hắn hiểu hắn thấy ánh mắt người đó đã vô hồn không còn sức sống nữa có lẽ vì muốn muốn chết nên không còn quan tâm nữa. Mà khi xuyên qua đây rồi xâu chuỗi các sự kiện lại là do người đó thiếu đi tình cảm của gia đình nên có sự khao khát mãnh liệt như vậy, đến cuối đời người đàn ông đó vẫn không quên vì cái gọi là gia đình này tìm ra một con đường sống.
Một bên Bạch Tùng Vân thấy nhi tử và tôn nhi mình tự trách như vậy, hắn cảm thấy những năm gần đây chính mình đã bỏ qua một thành viên vì gia đình này mà chịu phải sự đau khổ không cần thiết, hắn bắt đầu tự hỏi chính mình tại sao lại như vậy có lẽ là do sinh ra hắn là đệ đệ rồi hay là làm nhục thanh danh của con dâu mình để cho 1 nam nhân khác thấy thứ đó, nhưng đó cũng chỉ 1 trách nhiệm của đại phu, hắn hiện tại đã minh bạch 1 việc đó là mình quá cố chấp của một người đọc sách thánh hiền. Một bên thì Bạch Thuần Linh đang ôm Bạch cát cát cùng nhau khóc, Hiện bọn họ đã là phụ nhân có con rồi nên hiểu cảm giác khi nhi tử mình không được thương yêu ra sao, họ tự trách tại sao lúc nhỏ vì làm cho gia gia và nãi nãi vui mà chỉ yêu thương Kiện ca nhi mà bỏ qua tiểu đệ lúc nào cũng thiếu tình cảm,mà Quân Tiểu muội khi thấy nhi tử đang ôm bộ y phục liền ngất đi. bạch thái lão gia khi thấy con dâu mình ngất đi liền qua diều ho lên " Lang nhi Tiểu muội ngất đi mau đem nàng đến đại phu" trong lúc mọi người đau đớn thì nghe bạch lão thái gia nói vậy mọi người điều rối loạn lên, nhưng rất nhanh chỉ nghe " Lang nhi Kiện Nhi mau đem người về phủ, ta sẽ làm một người gia gia đúng nghĩa mặc dù điều này đã quá muộn". rất nhanh tất cả mọi người đã về Bạch Gia Phủ, Mà chiều hôm đó tất cả mọi người điều có mặt tại chính đường, trước mắt mọi người là xác của Bạch Phong vẫn còn đang trong tư thế ngồi vì khi chết đã bị thiêu nên hiện tại không còn khả năng để nằm.
Thấy bầu không khí nặng nề này Văn Thiên lên tiếng " Gia Gia ta muốn từ quan,ta muốn quay về Bạch Gia thôn, ta không muốn trả thù nữa, ta tưởng còn cho rằng mình đủ thông minh có thể bảo vệ được gia đình, nhưng ta đã sai ta luôn luôn được đệ đệ bảo vệ, ta muốn đưa đệ đệ về bạch gia thôn, khi còn nhỏ đệ ấy luôn cứ ở bên cạnh ta phục vụ ta, mỗi khi đọc sách thấy nước đã nguội liền đổi nước, khi thấy ta mệt mỏi liền ở sau lưng xoa bóp ta, còn có mỗi khi vào đông đệ ấy nữa đêm chạy lại giường ta kéo chăn giúp ta sợ ta bị lạnh, còn có ..." Văn thiên như có ngàn lần còn có như vậy nói mãi không ngừng mà tất cả mọi người điều không nói gì chỉ lắng nghe Văn Thiên nói, Thế nhưng càng nói càng nhỏ cho tới khi không còn nói nữa.
"Cha ta cũng muốn quay về thôn, khi 2 chân ta bị phế, cả thôn điều nói ta là phế nhân không còn giúp ích gì nữa, thậm chí còn có người nói là kéo chân sau cho gia đình, chỉ có Phong Nhi ở bên cạnh luôn an ủi ta và chăm sóc ta từng chút từng chút một, lúc đó ta thậm chí còn đánh qua hắn, thế nhưng hắn không khóc không nháo, tới bây giờ ta mới nhớ từ nhỏ đến lớn, Phong nhi chưa hề khóc qua một lần nào, lúc nào trên miệng luôn luôn nở nụ cười cho dù có việc gì xảy ra đi nữa, ta còn nhớ khi người cho Phong nhi về Bạch gia thôn trên mặt cũng chỉ có chỉ đầy vẻ thất vọng và hụt hẳng" Khi nghe Bạch Thang Lang nói vậy cả nhà điều sửng sốt nhớ lại thật đúng là từ 3 tuổi trở đi Bạch Phong không còn hồ nháo nữa lúc nào trên mặt cũng nở nụ cười, cứ như trên người hắn không có một tia đau khổ nào, xung quanh hắn tất cả điều là tốt đẹp.
Khi nghe nhi tử và tôn nhi mình nói vậy Bạch Tùng Vân có cảm giác mình đã là không xem phong nhi là người nhà người có thể kế thừa sự nghiệp hắn chỉ thấy trước mắt trưởng tôn của mình thật ưu tú nên đã bỏ qua thạm chí chưa một lần nào nhìn thẳng vào đứa cháu này, ở một bên Bạch lão thái thái nhìn thấy trượng phụ của mình như vậy, cũng biết hắn đang suy nghĩ điều gì "Chúng ta đã nợ Phong ca nhi một lời sinh lỗi, thế nên ta cũng sẽ đi theo 2 người về Bạch gia thôn" nói xong liền quay lại nhìn vào mắt trượng phu mình.
Thấy Vậy Bạch Tùng Vân cũng cũng gật đầu" tốt, chúng ta cũng nên cho Phong nhi về chính quê hương của mình, nơi mà Phong nhi hằng mơ ước, ta cũng sẽ bồi 2 cùng các ngươi về" nói xong hắn không tự chủ được mà rơi nước mắt trước mặt nhi tử, thấy cảnh này cả nhà điều không nói gì tất cả rơi vào im lặng đến mức, chỉ nghe tiếng khóc của Bạch Tùng Vân đã nhỏ đi nhưng cũng đánh vào trong lòng tất cả mọi người.
"ta ta cũng muốn về Bạch gia thôn" sao một lúc chỉ nghe thấy Bạch Thuần linh và Bạch Cát Cát mở miệng nói, điều này cũng không làm cho cả nhà kinh ngạc vì trước giờ Bạch Thuần Linh là ở huyện thành nên về lại thôn cũng không có gì đặt biệt nhưng chỉ có Bạch Cát Cát là cho cả nhà kinh ngạc vì trượng phu nàng ở kinh thành mà hiện tại còn làm qua Chánh Ngũ Phẩm, thế nên khi nghe nói vậy thì cả nhà điều nhìn nang " Man Nhi ngươi không nên hồ nháo, ngươi đã xuất giá ra ngoài rồi mà trượng phu ngươi cũng là, Mệnh quan triều đình làm sao có thể để cho ngươi về nhà mẹ đẻ được" Quân Tiểu Muội Lên tiếng khuyên dạy," Nương, ta chỉ về 1 2 năm sẽ không ở lại lâu nên người cứ yên tâm" thấy nương mình nói Bạch cát cát cũng nói lên ý đồ của mình.
"tốt nếu đã tất cả mọi người như vậy, Thiên nhi sáng mai ngươi vào triều cáo lão hồi hương" nói đến đây Bạch Tùng Vân dừng lại một chút rồi tiếp tục nói " Bệ hạ đã đáp ứng sẽ không nhắm vào chúng ta, nhưng cũng sẽ không trọng dụng ngươi nữa, từ quan sẽ tốt cho chúng ta". Thế là trong Bạch gia đã bận rộn sắp xếp để chuẩn bị cho việc ra khỏi vùng đất thị phi này, mà trong lúc này chỉ có Văn thiên đang ngồi trước ngọn đèn viết tấu chương để từ quan, thế nhưng là nhìn vào ngọn đèn đó cả đêm mà không biết xuống tay viết như nào cho đến khi tới sáng thế là Văn Thiên chỉ viết đúng 1 câu " Bệ Hạ thần muốn từ quan".
Chung Cực Điện: "Có việc thượng tấu, không việc bãi triều" một thái dám hô lớn tại Chung Cực Điện.
Sau khi nghe xong chỉ thấy một vị trung niên bước chân ra ngoài cả triều điều kinh ngạc,"Bệ Hạ thần có việc muốn tấu" Văn Thiên đứng ra nói sau đó đưa lên 1 tấu chương cho thái giám kế bên để dân lên cho Hoàng Đế.
Mà sau khi Hoàng Đế tấu chương sao đó nhìn vào Văn Thiên một lúc "chuẩn" nói xong liền bãi triều.
Điều này cũng làm cho các quan lại trong triều đình không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Mà cùng lúc đó đang có một đội quân đang hành động bí mật tất các nơi trên các khắp Xích Triều. Nếu mà Hoàng Đế hay một ai biết còn tưởng gần sắp có một cuộc chiến tranh đang diễn ra vì quy mô của nó đã đủ làm 1 triều đại sụp đổ.
P/S: tác giả muốn nói, nếu có đọc giả nào đang đọc xin vui lòng để lại 1 comments tiếp sức cho tác giả, Xin Cảm Ơn.