Hoàng Đế thấy vậy chỉ cầm chìa khoá sao đó nhìn xung quanh cái rương mà Bạch Phong chỉ, mà cái rương đó lại làm ở trước mặt phòng Bạch Gia đang bị giam giữ, Hoàng đế cũng trả thèm để ý mở khoá cái rương đó ra chỉ thấy trong đó chỉ có 1 bộ y phục của hài tử 4 đến 5 tuổi mà đã rất củ kỷ,
"ồ là cái này phải không" sao đó Hoàng Đế lấy lên ngấm nhìn một hồi, mà điều này cũng làm cho cả nhà Bạch Gia thấy họ cũng nghi hoặc chỉ có 1 mình Bạch Khang Kiện không khỏi nhớ lại bộ y phục này là khi hắn vừa dọn chung gian phòng ngủ với Bạch Phong thấy hắn ôm ngủ không bỏ tay.
"Đúng vậy đây là thứ ta truy tìm hơn 27 năm nhưng hôm nay ta đã có đáp án cho chính mình" Bạch Phong vừa nhìn bộ y phục đó vừa nói, chỉ thấy Hoàng Đế lấy ra rồi đem lại đưa cho Bạch Phong "lời này giải như nào".
Chỉ thấy Bạch Phong cầm bộ y phục này " không biết bệ hạ có thể ngồi nghe một người ảo tưởng, tự cho mình là đúng này lảm nhảm nói hay không" Nghe lời nói của Bạch Phong, Hoàng Đế không khỏi giật mình vì đây là lần đầu thấy hắn như vậy thế nhưng rất nhanh chỉ thấy hoàng đế ngồi luôn xuống đất tựa như người vị bằng hữu của mình tâm sự.
Thấy cảnh này Bạch Phong không nói gì chỉ là hồi ức lại những gì đã trải qua.
Lúc này chỉ thấy Bạch phong mở miệng "truyện này phải nói lại từ ta được 2 tuổi, lúc đó ta cùng ca ca là cập sinh đôi mỗi lần ta thấy ca ca được cha hay mẫu thân yêu thương ta rất hâm mộ và cũng muốn được như vậy, thế nhưng ta làm cách gì cũng không được quan tâm, cho dù có khóc có nháo đi nữa cũng không ai để ý đến ta" khi nói đến đây Bạch Phong không kìm được nước mắt mà khóc đi ra, giọng hơi nghẹn ngào, mà thấy cảnh này Hoàng Đế lấy khăn tay của mình qua đưa cho Bạch Phong, mà Bạch Phong thấy cảnh này cũng chỉ nhận khăn tay sao đó tiếp tục nói " Ta không hiểu tại sao cả nhà lại như vậy, lúc đầu còn cho rằng là ta còn nhỏ thế nhưng tại sao ca ca được cả nhà yêu thương như vậy, mà ta chỉ biết nhìn, thế là càng lớn ta càng cố ra sức để được chú ý, mà ta chỉ nhận lại được là cái gì, đó là không ai quan tâm đến ta" chỉ thấy Bạch phong vừa nói vừa khóc sao đó lại cười lên " Khi ta lên 3 tuổi ta biết cả nhà không ai chú ý đến ta chỉ có Ca ca ta chịu chơi với ta, lúc đó ta vui lắm, thế nhưng khi thấy vậy gia gia lại ôm ca ca tự mình nuôi và còn nói ta không hiểu chuyện, haha ta chỉ muốn có một người bạn để chơi mà thôi có khó như vậy không, chỉ cần một người quan tâm ta tại sao không được, tại sao lại như vậy, vậy mà lúc ta thất vọng lại cho ta hi vọng, khi đó đến cuối năm đó ta thấy mẫu thân đem 1 bộ y phục cho ta cũng chính là bộ ngài đã lấy ra, cũng vì vậy mới có ta ngày hôm nay, cho đến hiện tại ta còn tưởng gần đã được cả nhà chấp nhận ta là 1 thành viên trong gia đình, thế nhưng ta đã sai hoàn toàn, đó chỉ là ta tưởng tượng để an ủi chính mình mà thôi, hahaha nhưng mà lúc đó ta không hiểu điều này nên ta càng cố chấp thêm, vì sao ca ca được yêu thương mà ta không được những gì ta làm điều tốt hơn ca ca gấp trăm lần mà, tại sao lại như vậy, khi đại ca vở lòng thì ta chỉ dựa vòng những chữ đại ca viết trên mặt đất và đọc lên thì ta cũng đã nhớ kĩ, nhưng tới lúc ta nói ra thì chẳng có ai tin, thậm chí còn mắng ta, nhưng mà chỉ có đại ca tin tưởng ta, làm ta có thêm niềm tinh nên ta đã lén học nhưng mà không được công nhận, tới lúc mà đại ca đi học đường ở nhà chỉ còn 1 mình ta thì ta cũng không oán hận gì cứ tưởng nhà không nuôi nổi 2 người đi học, nên ta cũng chỉ chấp nhận" nói đến đây thấy Bạch Phong im lặng Hoàng Đế lại hỏi " Vậy tại sao ngươi lại cố chấp như vậy", Bạch phong đáp "ta cũng không biết, ta chỉ sợ mất đi gia đình, ta sợ ngủ 1 mình xung quanh không có ai, thế nên mỗi khi ta ăn cơm mặc dù đang đói nhưng mà ta vẫn cố tình ăn chậm và sau cùng nhất vì như vậy ta mới cảm nhận được cái gì gọi là gia đình, haha ngài nói ta có phải ngu ngốc hay không, mỗi khi đến tối bụng ta lại kêu lên vì đói mà mỏi khi như vậy ta liền chạy ra sau núi có hái quả dại và nguồn nước ta đã chuẩn bị từ trước lót bụng, rồi chạy về cứ như vậy tới lúc cha ta bị té và 2 chân bị phế đi, lúc đó ta sợ quýnh cả người còn tưởng sẽ mất đi thân nhân, nên ngày nào ta cũng lên núi tìm thảo dược giúp cha hồi phục, có lần ta hái rất nhiều thảo dược cho đại phu xem nhưng chỉ có vài loại là dùng được lúc đó làm cho ta hưng phấn, nên trời chưa sáng ta liền đi hái thuốc đến trưa thì chăm sóc 2 chân cho cha ta, nhiều lúc cha ta mắng ta là cái đồ vô dụng chỉ biết như vậy thế nhưng tại sao mỗi khi ôm đại ca còn bảo chỉ có nhờ đại ca đọc sách mới chấn hưng gia tộc, tại sau chứ ta cùng ca ca khác biệt đến như vậy sao. Mỗi khi như vậy ta liền muốn từ bỏ tất cả thế nhưng mà như vậy nhìn vào bộ y phục mẫu thân cho ta ta luôn tự nhủ sẽ thành công chỉ cần cố gắng điều thành công, nên ta cũng không oán trách bất cứ ai cho dù là Đại tỷ nhị tỷ hay đại ca cũng vậy, nhưng mà khi đại ca đỗ đồng sinh mọi người chỉ quan tâm đại ca mà ta lại được đem ra so sánh, haha thật là buồn cười tại sao lại như vậy tại sao họ biết ta thi không đỗ đồng sinh. Bệ Hạ ngài có biết một thiên tài là như nào không, không phải họ được dạy dỗ bởi người thầy tốt hay trí nhớ siêu phàm nhìn 1 lần là biết, mà là chỉ cần nghe thôi có thể ngay lập tức suy đoán ra những gì câu nói đó, ngài nghĩ ta khổ công học sách hơn 10 năm hay sao, thế nhân chỉ biết ta có 1 sư phụ là cao nhân, nhưng có ai biết ta chỉ là nhìn vào thư tịch của đại ca để lại và trong các hiệu sách chứ, chỉ cần 1 năm ta từ đồng sinh thi đến trạng nguyên điều không cần ai dạy mà vẫn được án đầu, mà khi đó thứ ta khao khát nhất là gì không, đó chính là được gia gia lấy tự như đại ca của ta vậy . Ngài có biết khi ta nhận được bức thư từ cha ta nhờ đại ca viết, khi ta quay về thôn là như nào không, ta đã hạnh phúc cực kì vì đó là lần thứ 2 trong cuộc đời của ta, thế nhân đồn đại chữ viết của ta là Bạch Nhân tự, họ điều khen là ta như thế nào quân tử như nào nhân phẩm tinh khiết. Hahaha mỗi chữ viết của ta điều là vì Bạch Gia mà thôi, chỉ vì được người nhà công nhận. Hậu Vương chỉ biết ta có năng lực quản lí Ám Vệ Hoàng Gia nào có biết là ta cũng đang lợi dụng để dọn dẹp con đường cho đại ca ta chứ. Đáng tiếc là Đại ca của ta còn quá trẻ và háo thắng muốn được Thái Thượng Hoàng trọng dụng, nào biết lại bị đối thủ chơi ám chiêu mà không biết, nếu không có ta, có lẽ không biết đã chết bao nhiêu lần, điều ngu ngốc mà đại ca ta đó là lấy ra những thứ không thuộc về thế giới này, chỉ vì làm cho Thái Thượng Hoàng vui mà làm ra khinh khí cầu còn lấy ra muối tinh khiết trong khi mình trả có năng lực bảo vệ, đại ca ta quá ngu ngốc nếu mà đi từng bước một thì có lẽ động cơ hơi nước sẽ đi trước tiên sao đó mới vào thời kì hoàng kim công nghiệp" Khi nghe điều này Hoàng Đế chấn động, vì không nghĩ là có thể như vậy, mặc dù không biết đó là cái gì, nhưng chắc là rất lợi hại chưa kịp mở miệng hỏi thì lại nghe tiếp "ta vẫn luôn cố gắng những năm này để được công nhận, thế nhưng hiện tại đã nhận ra một điều, ta là một người cô đơn "nói xong những lời này, bạch phong không nói gì nữa chỉ im lặng và nhắm mắt lại, hoàng đế thấy vậy đứng lên và đi ra phòng giam, nhưng khi đi qua phòng giam bạch gia, không khỏi nhìn được nhìn 1 cái, chỉ thấy mỗi người điều có sắc mặc khác nhau, thấy vậy liền không nói gì nữa chuẩn bị đi tiếp thì nghe quân lính la lên "bệ bệ hạ Bạch Đại Nhân Tự thiêu chính mình" quân lính nhìn thấy cảnh này không khỏi sanh cả mặt vì một người sống sờ sờ tự thiêu trước mắt mà không rên 1 tiếng.
Nghe tiếng quân lính kêu ta như vậy hoàng đế quay người lại chỉ thấy chỉ còn lại 1 cái xác cháy đen, một lúc sau liền bảo "thả tất cả người Bạch gia ra " nói xong liền đi ra phòng giam.