Chương 9: Hồi Ức

3 ngày sau.

"Kiện Nhi mau lên thuyền tất cả đã chuẩn bị xong" Nghe Thấy tiếng Bạch Thanh Lang gọi Bạch Khang Kiện liền vội vàng đi lên "cha ta chúng ta mau xuất phát"

Mà trong cung đúng là không phải chuyện hoàng gia thì sẽ không phải là truyện bí mật, sao khi Bạch Khang Kiện từ quan thì cả triều đình sôi động cả lên vì họ biết sau lưng Bạch Khang Kiện là có người. thế là tối đó có nhiều người đến bái phỏng nhưng mà tất cả điều bị Bạch gia đóng cửa từ trói tiếp khách, cho đến ngày bạch gia lên thuyền xuất khỏi kinh thành, mà điều này cũng lọt vào tay một số người có thù địch với bạch gia, Mà tất cả việc này người nhà bạch gia điều không biết, chỉ thấy trong khoang thuyền tất cả người bạch gia đang ngồi lại với nhau.

"Lang nhi Kiện nhi, ta muốn biết tất cả việc làm của Phong nhi tất cả những năm gần đây" Bạch Tùng Vân thấy mọi người đã tập chung lại liền nói.

"Cha ta chỉ biết một số việc khi phong nhi chăm sóc ta, lúc đó phong nhi không có gì khác lạ", nói xong liền quay đầu nhìn Bạch Khang Kiện, "Cha, ta cũng chỉ biết chút ích vì khi ta đỗ đồng sinh xong đã lên huyện học nên cũng không biết gì về đệ đệ" Nghe 2 người nói vậy, cả bạch gia điều nhìn nhau, tới bây giờ họ mới nhận ra là mình không biết gì về Bạch Phong dù đã sống chung 30 năm, điều này cũng làm cho Quân Tiểu Muội không kiềm được nước mắt, thấy nương tử mình thương tâm như vậy Bạch Thanh Lang ôm nương tử vào lòng và an ủi.

"không sao, ngươi nói những gì mà ngươi biết là được" nghe vậy Bạch Tùng Vân nói ra.

Mà khi nghe được cha mình nói vậy Bạch Thanh Lang nói lên những gì mình biết và nhìn thấy bạch thanh lang từ trước đến giờ, không nói thì thôi nói ra cũng đã làm cho cả nhà điều rung động, lúc này cả nhà mới biết khi còn nhỏ Bạch Phong không phải đi vào mép núi tìm thảo dược mà là phải vào sâu trong núi tận 8 năm liền, mà người nhà không biết. Mà tại sao Bạch Thanh Lang biết được là khi hắn vào trong y quán vô tình thấy 1 gốc thảo dược bèn hỏi liền biết thảo dược này tuy không hiếm nhưng phải vào tận trong núi sâu, "Cha là phong nhi, Phong nhi luôn lấy tính mạng của mình để chữa trị cho 2 chân của ta, nhiều lần khi thấy trên cánh tay hoặc chân có vết máu ta còn tưởng rằng chỉ bị té nên không còn quan tâm, mà hiện tại ta cũng minh bạch cái gì là té ngã chứ, có thể mà nói Phong nhi luôn trong tình trạng nguy hiểm nếu bất cẩn thì đã bị dã lang ăn thịt"nói đến đây giọng có chút nghẹn " cha còn nhớ khi chúng ta đến kinh thành thì thấy Phong nhi cách vài tháng đến chữa trị và còn đem thảo dược đến không, Có lần ta nhìn thấy đôi tay Phong nhi chỉ thấy nó đã chai sừng cả lên, có lẽ tất cả thảo dược đó điều được Phong Nhi vào núi tìm về mà không phải đi mua từ y quán, khi 2 chân ta bình phục ta cầm 1 góc thảo dược còn thừa, đi hỏi là vị thuốc gì, thì biết được nó rất quý hiếm thậm trí còn bán được giá ngàn lượng bạc, Người cứ nghĩ coi một người thanh niên không có nguồn thu nhập lấy đâu ra bạc mà mua chứ" Mà nghe đến đây cả bạch gia điều không nói gì, thì đúng lúc này.

"có trộm mau ngăn cản lại" nghe người bên ngoài xưng hô cả bạch gia liền chạy ra xem chỉ thấy trước mắt cả 3 người mặc áo đen mà trong đó có 2 người đang khiên xác của Bạch Phong, thấy cảnh này tất cả mọi người xanh cả mặc liền nghe Bạch Khang Kiện quát lớn " các ngươi là ai, mau bỏ đệ đệ ta xuống" mà khi nghe Bạch Khang Kiện nói thì người đứng phía trước cười phá lên.

"haha đệ đệ cả bạch gia các người điều không xứng, nếu không có Đại Nhân thì các ngươi đã chết ở góc nào còn không biết" người cầm đầu áo đen nói xong định rút lui, thế nhưng lúc này "Ngươi là gì của Phong nhi" Bạch Tùng Vân cầm cây quải trượng từ phía sau bước ra nhìn người áo đen với ánh mắt đầy thâm thuý.

Mà người áo đen cũng không yếu thế cũng nhìn Bạch Tùng Vân "Cái này ngài không cần phải quan tâm, đây là nhiệm vụ cuối cùng mà Đại Nhân giao cho ta" trong lúc người cầm đầu muốn nói gì nữa chỉ nghe phía sao.

"Tham Kiến chủ nhân" 2 người áo đen quỳ xuống hướng Bạch Tùng Vân lên tiếng, sau khi nói xong điều làm cho tất cả người trên thuyền điều ngay ngẩn cả người, đại ca các ngươi là kẻ xấu muốn trộm đồ, a phi là trộm xác mà lại gặp chính chủ lại tham kiến chủ nhân điều này là sao, không lẽ các ngươi nhân tính hoá rồi à.

Mà thấy cảnh này người cầm đầu áo đen không khỏi nhìn Bạch Tùng Vân, nhưng khi nhìn tới bên hông có đeo một miếng ngọc bài cũng không tình nguyện cũng quỳ xuống " Tham Kiến Chủ Nhân" thế nhưng sau khi xong lại đứng lên không như 2 người ở phía sau.

Bạch Tùng Vân cũng hồ đồ theo thế nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần liền quát lên " 2 người các ngươi mau đem Phong nhi về lại" 2 người áo đen liền làm theo chỉ có người cầm đầu là nhìn chầm chầm hắn, cụ thể hơn là miếng ngọc bài thấy vậy hắn cũng minh bạch cái gì 3 người này là người của Phong Nhi.

"các ngươi là người của Phong nhi" người cầm đầu áo đen trầm mặc một lúc sao đó cũng gật gật đầu,

thấy vậy Bạch Tùng Vân liền muốn hỏi, thế nhưng bị người áo đen ngăn lại, " ở đây không thích hợp" sao đó quay ngườ đii vào khoan thuyền, ngồi kế bên cạnh thi thể Bạch Phong.

Thấy vậy cả Bạch gia liền vào trong đó khi có người muốn vào liền bị ngăn lại " không có việc gì tiếp tục lên đường" Bạch Khang Kiện ngăn cản bọn họ.

Mà sao khi bạch gia vào chỉ thấy Bạch Tùng Vân lấy ra miếng ngọc bài liền quay người hỏi "Kiện Nhi chuyện này là như thế nào tại sao họ thấy ngọc bài này liền nhận ta là chủ nhân" Nghe gia gia nói vậy Bạch Khang Kiện từ trong người cũng lấy ra một miếng ngọc bài tương tự như " Gia Gia, miếng ngọc này là vài năm trước đệ đệ đưa cho ta, còn nói là chỉ cần có ngọc bài này là bình an"

Mà thấy cảnh này người cầm đầu áo đen nói " Bạch gia các ngươi có 7 miếng phải không " nói xong liền nhìn cả nhà bạch gia.

Mà nghe người áo đen nói vậy, mọi người điều lấy ra, chưa kịp người bạch gia lên tiếng hỏi, lại nghe " Các ngươi thử ghép lại với nhau" chỉ thấy người bạch gia không nói gì điều đưa qua cho gia gia hắn ghép nhưng kì lạ là vẫn còn thiếu 1 mảnh nữa liền quay sang người cầm đầu áo đen chỉ thấy người áo đen trầm mặc lại thật lâu sao đó đứng dậy.

"tốt, mọi chuyện đã đến mức này ta cũng không cần phải giấu diếm nữa" nói xong chỉ thấy người áo đen cở bỏ bộ đồ dạ hành ra, chỉ thấy một người phụ nữ ước trừng 27 28 tuổi.

Khi đi tới trước bàn chỉ thấy 7 miếng ngọc bài được xếp thành 2 hàng, chỉ còn thiếu một mảnh nữa sẽ hoàn thiện, Chỉ thấy người phụ nữ đó lấy từ trên cổ xuống một miếng ngọc bài xuống, sao đó sắp xếp lại các mảnh ngọc bài hình thành lên 4 tự " Bình an,Hạnh Phúc" thấy cảnh này lòng mọi người không khỏi xúc động, không ngờ Bạch Phong luôn luôn nghĩ đến họ cho dù họ đối xử hắn như thế nào.

sao khi mọi người biết được ý nghĩa này thì người phụ nữ lạnh lùng quét qua tất cả mọi người, cầm lại miếng ngọc đeo lên người, sao đó quay lại bên cạnh thi thể của Bạch Phong và không nói gì.

Sau một lúc mọi người lấy lại tinh thần liền quay đầu lại liền chất vấn người phụ nữ khi "Không đúng, những miếng ngọc bài này điều Đệ Đệ dành riêng cho bạch gia, ngươi là gì với Đệ Đệ" Bạch Khang Kiện lên tiếng.

Mà nghe Bạch Khang Kiện nói vậy người phụ nữ đó không trả lời chỉ nhìn vào Bạch Gia nói " Các ngươi không xứng biết ta là ai, vì các ngươi không hiểu những gì đau khổ mà Đại Nhân đã trải qua" nói xong nàng vô ý thức sờ nhẹ một cái bụng của mình.

trong lúc mọi người đang thất thần thì Quân Tiểu Muội lại thấy rõ cảnh này, nàng liền kích động chạy lại người phụ nữ đó " Ngươi là nương tử của Phong Nhi phải không thậm chí còn mang hài tử" nói xong liền định nắm tay người phụ nữ đó, thế nhưng người phụ nữ đó rất nhanh liền lấy lại tinh thần tránh xa Quân Tiểu muội rồi dứt khoát "Không phải" sao đó không nói gì nữa mà ngồi lại vị trí ban đầu kế bên cạnh xác Bạch Phong.