Chương 5: hi vọng hay thất vọng?

Cứ như vậy thời gian như vậy lại thêm 5 năm trôi qua.

"Cha, Ta nhớ đệ đệ không biết đệ ấy hiện tại như nào" Văn thiên đang chăm sóc Bạch Thanh lang vừa nói.

Nghe vậy Bạch Thanh Lang cũng trầm mặc vì mõi lần Bạch Phong về điều nói học được châm cứu của các đại phu khác nhau và muốn chửa trị cho hắn, đôi lúc vẫn có hiệu quả khi cảm nhận được đôi chân có xúc cảm: "Yên tâm Bạch Phong sẽ hảo, hắn từ nhỏ đã hiểu chuyện lần này chắc chắn sẽ tốt, ngươi cũng nên chuẩn bị quay về Quốc Tự Giám chuẩn bị công khoá qua năm kì thi hương" Bạch thanh lang nói xong liền nhắm mắt lại như suy nghĩ điều gì, những năm nay do tật 2 chân không thể đi lại nên chỉ nhìn nhìn rồi suy nghĩ điều gì đó. Hắn cảm thấy Bạch Phong cũng không có lỗi gì tại sao phải đối xử hắn như vậy. Lúc đầu khi được chăm sóc hắn còn cho rằng Bạch Phong đang khinh thường hắn không đứng lên được, nhưng qua nhiều năm như vậy, hắn nhìn lại cho dù có đánh có chữ thì như nào thì qua hôm sao cũng chăm sóc hắn ân cần, đôi khi nhìn thấy Bạch Tùng Vân mắng chửi thì cũng đứng im ở đó chịu đựng mà không nói gì.

"Cha yên tâm, Phu tử đã giao công khoá cho ta rồi không cần lên lớp nữa chỉ cần ở nhà ôn tập lại" Văn Thiên đáp, 3 năm trước hắn đã thi đỗ cử nhân cử nhân thậm chí còn lấy được án đầu, lúc đó mọi người điều cho hắn xưng hô thiên tài, sau đó được nhị tỷ phu thông báo đã dành được 1 danh ngạch vào Quốc Tử Giám nên cả nhà vào kinh thành chỉ còn lại Bạch Phong, lúc đầu khuyên Bạch Phong cũng vào kinh thành nhưng mà hắn không chịu vì nói muốn đi học y thuật chữa chị cho cha, rồi tạm biệt cả nhà lên đường cầu y.

"Văn Thiên mau đẩy cha ngươi ra dùng cơm, nương đã dọn xong rồi" Quân Tiểu Muội vừa vào cửa thấy 2 người đang nói chuyện thì hô lên.

"nương ta tới đây" Văn thiên vừa đẩy cha hắn vừa đáp.

"văn thiên vào thư phòng ta có việc muốn nói" sau khi dùng xong cơm thì Bạch Tùng Vân nói.

"gia gia, ta đưa cha về phòng liền qua" Văn Thiên trả lời.

Bạch Tùng vân về thư phòng ngồi một lúc thì thấy Văn thiên đi vào liền ra dấu cho hắn ngồi xuống " Văn Thiên những năm gần đây gia gia biết ngươi khắc khổ đọc sách, Nhưng người cũng phải chú ý đến sức khoẻ, Ngươi còn nhỏ có thể thêm vài lần khảo thí, Bạch Gia chúng ta chấn hưng hay không điều là nhờ vào cả ngươi, " thấy Văn Thiên ngồi xuống Bạch Tùng Vân liền nói.

"Gia Gia ta nhất định sẽ chú ý" Văn Thiên gật đầu đáp ứng.

2 tháng sau.

"ai đó" ngoài cửa môn Bạch Gia nghe thấy tiếng đập cửa, quản gia liền đi ra mở cửa xem là ai.

"Tiểu Thiếu Gia người đã về" Quản gia thấy là Bạch Phong Liền nói.

"ừm, ta lần này về chủ yếu là chữa trị cho cha ta" Bạch Phong nói xong liền đi vào nhà sau đó một mạch chạy qua phòng Bạch Thanh Lang.

"Cha, Mẫu Thân, ta đã trở về" khi bạch phong tới cửa phòng thấy Quân Tiểu muội đang chăm sóc Bạch Thanh Lang liền nói, nghe tiếng Quân Tiểu muội quay lại nhìn 1 cái sao đó thấy 1 thanh niên độ chừng 18 tuổi thân cao 1m8 làn da ngâm đen đi vào, nàng cũng không nói gì .

Mà tiếp tục chăm sóc cho Bạch Thanh Lang, Mà Bạch Thanh Lang thì gật gật đầu xem biểu thị là đã biết, hắn cũng muốn nói điều gì đó mà không mở miệng lên được, cũng chỉ gật gật đầu.

"cha, lần này ta nhất định trị được 2 chân" Bạch Phong không tự chủ được mà hưng phấn lên. nói xong liền chạy qua diều Bạch Thanh Lang về phòng mà Quân Tiểu Muội nàng cũng không lạ gì vì mỏi lần Bạch Phong về điều nói như vậy lúc đầu nàng còn quát bảo nhưng sau vài lần điều trị thì thấy phu quân mình cảm nhận được xúc cảm nàng cũng không nói gì nữa, sau đó nàng ra khỏi phòng vì nàng còn quản lí sản nghiệp mua ở kinh thành.

Thấy mẫu thân đi ra khỏi phòng mà không nói lời nào Bạch Phong có chút buồn buồn nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần chữa trị cho cha hắn. Mà điều này làm sao thoát khỏi ánh mắt của Bạch Thanh Lang được vì

hắn mỗi ngày điều quan sát cả nhà nên ánh mắt hụt hẳn của Bạch Phong điều đã thu vào mắt nhưng cũng không nói gì.

Cứ như vậy kể đã 8 tháng sau,

"Cha, Hôm nay là ngày bỏ bó chân lần này chân cha nhất định sẽ hồi phục" Văn Thiên vừa tháo băng băng quắn 2 chân vừa nói, Nghe nói vậy cả nhà điều nhìn Bạch Phong cụ thể là đôi chân của Bạch Thanh Lang, vì sau 8 tháng trị liệu Bạch Thanh Lang điều nói cảm nhận được đôi chân này, đôi lúc 1 vài ngón chân tự cử động làm cho cả nhà có hi vọng.

Nghe vậy Bạch Thanh Lang cũng không nói gì chỉ là nhìn châm chú Bạch Phong rồi nhìn sang Văn Thiên trong lòng đầy phức tạp, 1 người thì làn da trắng cùng với bộ xiêm y thư sinh mà còn một người chỉ mặc một bộ đồ cũ kĩ, làn gia ngâm đen tổng thể mà nói còn thua cả quản gia trong nhà, trong lúc miên mang thì văn thiên đã tháo xong vải ở 2 chân.

"cha, cầm lấy ta đứng lên xem nào" Bạch Phong không chú ý đến sắc mặc của cha hắn mà nói sau đó muốn diều cha hắn xem như nào.

Nghe vậy Bạch Thanh Lang không nói gì vịnh đôi vai Bạch Phong từ từ đứng lên. Thấy cảnh này cả nhà điều nín hơi mà nhìn xem Bạch Thanh lang.

Phải nói là nhưng năm gần đây do được đắp dược hay không nên cơ chân của Bạch Thanh lang vẫn còn đang hoạt động lưu thông máu, nên khi được đứng lên sau đó liền ngồi xuống thì hắn cảm thấy đôi chân này của mình đã được chữa trị nhưng còn rất yếu không thể đi lại trong thời gian ngắn.

Mà Thấy cảnh này cả nhà điều vui mừng vì 2 chân của Bạch Thanh Lang là vướng bận trong lòng của Bạch gia.

1 tháng sau

"Thiếu Gia, Lão gia gia kêu ngài đến thư phòng" Bạch Phong đang xoa bóp chân cho Bạch Thanh Lang thì nghe hạ nhân vào báo.

nghe được hạ nhân báo Bạch Phong hưng phấn lên còn tưởng mình được công nhận nên sau khi xoa bóp chân cho Bạch Thanh Lang xong liền cáo từ đi qua thư phòng gặp gia gia.

Ở một bên Bạch Thanh Lang có cảm giác bất an vì trước giờ cha không bao giời nói chuyện riêng với Bạch Phong nên kêu hạ nhân diều hắn tới thư phòng xem có việc gì.

Khi Bạch phong đi tới thư phòng thì thấy gia gia hắn đang ngồi bèn đi lại thỉnh an gia gia hắn sao đó ngồi xuống chờ gia gia hắn nói.

"Bạch Phong, ta biết những năm gần đây ngươi chăm sóc cho cha ngươi, nhưng cha ngươi hiện tại đã chữa trị xong, ta muốn ngươi về Bạch Gia thôn, châm lo cho từ đường, làm người không thể quên cội nguồn", thấy Bạch Phong ngồi xuống Bạch Tùng Vân liền nói.

nghe được gia gia nói Bạch Phong không khỏi run lên " gia gia, ta ta muốn ở đây cùng cả nhà" nói xong liền hơi hơi ngẩn đầu lên.

"hồ nháo, ngươi ở đây không lẻ muốn làm phiền ca ca ngươi không thành. Ta đã chuẩn bị xe ngựa cho ngươi rồi sáng mai khởi hành" Bạch Tùng vân nói xong liền đuổi Bạch Phong ra thư phòng.

Mà một bên Bạch Thanh Lang vừa đi tới nghe hết những gì 2 người đối thoại liền muốn đi vào nói gì đó, nhưng chưa kịp đi vào thấy Bạch phong đi ra với ánh mắt vô hồn cùng với cái lưng hơi cong cong mà hướng đi lại là gian phòng được dọn đơn sơ .

sao đó Bạch Thanh Lang liền đi vào thư phòng muốn nói gì đó, nhưng gặp bạch lão gia tử nhìn chằm chằm hắn nên không nói gì mà đi về gian phòng của mình.

Trời chưa sáng thì nghe tiếng gõ cửa phòng "ai đó" Bạch phong liền mở cửa thấy quản gia đứng ở một bên" Thiếu gia, lão gia gia phân phó xe ngựa cho thiếu gia đi" Bạch Phong nghe vậy cũng im lặng sao đó liền thu dọn đồ lên xe ngựa về Bạch Gia Thôn.

Tới buổi trưa không thấy Bạch Phong qua xoa bóp chân Bạch Thanh Lang không khỏi bất an, liền hỏi hạ nhân thì được biết sáng sớm quản gia đã chuẩn bị xe ngựa cho thiếu gia đi.

Nghe vậy Bạch thanh lang trầm mặc lại " Ngươi mau kêu Đại thiếu gia qua đây".