Chương 4: Liệu có đáng giá

"Kiện Nhi chuẩn bị đầy đủ chưa" Người nói chuyện là Bạch Tùng Vân cũng là gia gia của nhà này.

"Tôn Nhi Đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn tới gặp sư phụ" Khang Kiện vừa lấy tủ sách để lên xe bò vừa trả lời gia gia, thế nên không biết lúc này Bạch Phong ở phía sau cửa đang nhìn hắn cùng gia gia trò chuyện.

"Cha ngày không cần đi theo kiện nhi đâu, tuổi ngày đã cao có Tam thúc đi chung ngài không cần lo lắng" Bạch thanh lang thấy cha cũng muốn đi theo nên mở miệng khuyên cang, từ 2 năm trước được đắp thuốc thường xuyên mặc dù vẫn không đi lại được nhưng cũng không di chuyển được 2 chân, có đôi lúc ngón chân tự hoạt động được mà không tự chủ nhờ vậy làm cho Bạch thanh lang không còn tự ti. Mà khi ngồi trên xe lăn do Khang kiện tự chế có thể không cần người nhà chăm sóc mà có thể tự di chuyển bằng 2 tay, mà khi biết Khang kiện bán bản vẽ này trên huyện kiếm được 1 bút tiền, cũng làm cho gia đình thêm một khoảng thu nhập, nhưng năm gần đây cũng ổn định lại không còn như trước nữa.

"Không sao, ta còn khoẻ mà tôn nhi lần đầu đi khảo thí có điều sơ sót ta không yên tâm được" Nghe nhi tử nói vậy Bạch Tùng Vân khoác khoác tay rồi trực tiếp lên xe bò cùng tôn nhi.

"Nãi, Cha, Nương các ngươi yên tâm đi ta thường thường rèn luyện cơ thể và có gia gia đi chung nên không cần lo lắng" Khang Kiện trấn an mọi người sợ ở nhà mọi người lo lắng cho hắn.

Sao khi tới cửa nhà Phu tử thì thấy 1 vị phụ nhân đang quét dọn trước sân thì Khang Kiện xuống xe lập tức chạy lại "Sư Nương hảo, Ta tới gặp sư phụ báo chuẩn bị khảo thí"

Nghe tiếng nói vị phụ nhân quay đầu lại thấy khang kiện đang chấp tay lại, lặp tức chạy lại nhéo nhéo mặt Khang Kiện "Ai nha, thì ra là như vậy, Từ sáng sớm sư phụ ngươi cứ đi qua đi lại trong học đường thì ra là đợi ngươi, mau vào đi" sao đó Chu phu nhân mời Bạch Gia Gia vào sảnh đường, Mà một bên Khang Kiện thấy mình bị sư nương nhéo đỏ cả mặt chỉ biết chịu đựng, có lần hắn phản kháng mà không có tác dụng.

"thỉnh an sư phụ" Khang kiện cùng bạch gia gia đi tới sảnh đường thấy Chu tú tài đang đứng ở đó liền lên tiếng thỉnh an.

Nghe tiếng kêu Chu tú tài liền quay đầu nhìn lại thấy Bạch Tùng Vân cùng Khang Kiện đang đi chung lập tức mời 2 người vào trong.

"tiên sinh, lão phu đến đây có 2 việc , là đưa kiện nhi đi báo danh khảo thí, việc tiếp theo là thỉnh tiên sinh lấy tự cho đứa trẻ này" vừa ngồi xuống không đợi chu tú tài nói chuyện Bạch gia gia đã mở miệng.

"hảo ta cũng có ý định này. Đứa trẻ này từ nhỏ đã thông tuệ và cố gắng ý trí hơn người, Nên ta đã lựa chọn cho tự Văn Thiên" Chu tú tài không không dài dòng lập tức mở miệng thậm chí còn biết ý định của 2 người đến đây, nên đã chuẩn bị tốt.

"đa tạ sư phụ bang tên, học sinh nhất định khắc ghi trong lòng" nghe chu tú tài nói vậy Khang Kiện liền chấp tay lại cảm tạ Chu tú tài.

" Tốt không còn sớm nữa 2 người các ngươi mau lên đường, kẻo muộn" cả 3 người ngồi nói chuyện được 1 khắc thì chu tài nói.

Cứ như vậy 1 tháng đã trôi qua và biết được Vân Thiên đạt được vị trí thứ 3 trong cuộc khảo thí thi huyện, hiện tại thì Văn Thiên đang ngồi trong phòng của mình đang đọc sách để chuẩn bị kì thi tiếp theo mới chính thức được đồng sinh, mà người ngồi kế bên Bạch Phong thì ánh mắt nhìn trầm trầm vào Văn Thiên " Ca Ca gia gia có phải đưa huynh đi khắp huyện thành hay không..." ngồi hỏi 1 đống chuyện không liên quan gì đến việc học

Văn Thiên cảm giác không đúng ở chổ nào vì mỗi lần đọc sách chỉ thấy đệ đệ mình ngồi kế bên như chú cún con không nói lời nào, mà hôm nay lại khác lạ như vậy " Đệ Đệ sau hôm nay không chịu nghe ca đọc sách" Văn Thiên liền cảm giác tò mò mà hỏi.

"a mấy cái đó ta đã nhớ hết rồi, ca ca đã đọc toàn bộ 3 lượt rồi" Bạch Phong đáp.

"đệ đệ đã nhớ hết" Văn thiên không khỏi kinh hải khi nghe Bạch Phong nói.

"đúng a, ca như vậy ca mới thích ta được đúng không" Bạch Phong còn tưởng Văn thiên không tin, sợ ca ca không quan tâm hắn liền bối lên.

Mà lời này liền để cho Bạch Tùng Vân bên ngoài nghe được không khỏi đứng lại nghe đến khi Bạch Phong bối xong rồi mở cửa đi vào.

Thấy cửa bị mở ra Văn Thiên cùng Bạch phong ho lên "gia gia", mà một bên Bạch Phong sắc mặt tái đi vì sợ để cho gia gia thấy hắn làm phiền ca ca hắn đọc sách, mà điều này làm sao qua mắt được Bạch Tùng Vân, chỉ nghe Bạch Tùng Vân hừ lên 1 tiếng rồi không nói gì thêm.

"Gia Gia ngươi nghe ta giải thích, ta chỉ là chỉ là.." Bạch Phong nghe tiếng hừ liền vội vàng giải thích nhưng không có lí do sau một hồi liền quỳ xuống "gia gia người đừng đuổi ta ra ngoài ta nhất định im lặng và không làm bất cứ điều gì nữa, người bỏ qua cho ta một lần này thoi". thấy vậy Văn Thiên cảm giác được sự bất lực khi nghe Bạch Phong nói vậy hắn hiện tại muốn mở não ra xem trong đó chứa cái gì mà suy nghĩ như vậy gia gia chỉ hừ 1 tiếng thoi mà.

mà Bạch Tùng Vân thấy vậy liền tức lên còn tưởng là cho mình hãm hại hắn không thành "đi ra ngoài cho ta" Bạch Tùng vân quát lên rồi không nói gì nữa.

Cứ như vậy đã là 3 năm sau kể từ khi Văn Thiên được đồng sinh mà sang năm lại khảo thí tú tài. Trong 3 năm này Bạch gia phải nói là thay đổi không ích chỉ có Bạch Phong là vẫn cẩu như ngày nào vẫn làm các việc khác người để được cả nhà quan tâm.

3 năm trước khi hắn 10 tuổi được đồng sinh mà còn vị trí án đầu nên, nhiều người đến cầu hôn đại tỷ cũng gả cho trên huyện một nhà buôn bán vải. mà năm trước thì nhị tỷ hắn cũng đính hôn cho 1 vị thư sinh ở kinh thành do cứu được ở bờ xong và phải nói là tình yêu sét đánh là có thật 2 người vừa gặp đã yêu, mà vị thư sinh kia về nhà báo việc này thì người nhà liền đưa qua sính lễ vì họ biết con họ như là con mọt sách không quan tâm đến người khác nhiều lần làm may mối nhưng không thành cứ như vậy hôn ước đã định ra.

Mà Bạch Phong như cái máy sinh học càng như vậy trời chưa sáng đã đi lên núi hái thảo dược, trưa thì xuống ruộng làm sống chiều về một bên phát ngốc nhìn cả nhà đến tối thì lại nghe Văn Thiên ôn tập bài rồi đi

ngủ. Nhiều Lần Văn Thiên khuyên là không cần lên núi hái thảo dược chỉ cần thuê người, mà Bạch Phong dứt khoát " Không được chăm sóc cha mẹ là thiên kinh địa nghĩa không thể nào cho người khác" mà lời này lọt vào tai gia gia hắn liền khen "tôt" thế là Bạch Phong như được kích thích vậy.

cứ như vậy lại tới cuộc sống lại trôi tới ngày khảo thí Tú tài lần này chỉ có 1 mình Văn Thiên đi vì cách nơi khảo thí 7 ngày mà gia gia hắn đã lớn tuổi còn cha thì vẫn không có tiến triển vì chỉ là đôi lúc cảm nhận được xúc cảm mà Bạch Phong ở lại để chăm sóc Bạch Thanh Lang mà nương hắn thì vẫn làm thiêu sống.

Sao Khi tạm biệt gia đình Văn thiên liền khởi hành lên đường cùng các bạn học cùng huyện.

cứ như vậy sau khi Văn Thiên khảo thí đã là truyện của 7 ngày sao và có kết quả là được án thứ 2 thành công có được công danh Tú tài, sao khi sắp sếp xong liền về nhà báo tin vui.