Chương 3: Điên Cuồng Theo Đuổi

Nháy mắt lại qua năm mới. kể từ khi Bạch Phong năm nay vừa qua 5 tuổi, mới biết được gia gia là cái người đọc sách còn là đồng sinh, khi vở lòng cho Khang Kiện thế nên mới biết được. Nghe thấy Khang Kiện cùng gia gia đọc sách hắn cực kì hưng phấn nghĩ mình cũng sẽ gia gia ở chung học tập với nhau.

Sau bữa ăn Bạch Phong mở miệng " Gia Gia ta cũng muốn đọc sách cùng ca ca, gia gia dạy ta được không" nghe được Bạch Phong nói cả nhà quay đầu lại nhìn Bạch Phong, chỉ có ca ca Khang Kiện là đang nhìn gia gia hắn với ánh mắt long lanh chờ đợi gia gia hắn trả lời, vì hắn cũng là 1 cái người xuyên việt mà còn là vị thiếu niên mua con tì hưu kia, hắn biết đệ đệ mình muốn được người nhà quan tâm nhưng cả nhà hình như không quan tâm hắn, hắn biết nếu còn như vậy thì ảnh hưởng tiêu cực về tâm lý khi còn nhỏ, nên mỗi lần ăn cơm được nãi nãi cho 1 quả trứng gà điều giấu đi rồi chia sẽ cùng đệ đệ, mỗi lần như vậy thấy đệ đệ ăn thật chậm để ở cùng hắn thậm chí việc bóc vỏ cũng không cho hắn làm, đệ đệ nói "đây là ca ca cho ta thì phải để ta bóc vỏ cẩn thận". Mỗi lần như vậy hắn có cảm giác kìa quái vì vỏ trứng đã chia ra làm 2, nhưng khi 2 vỏ ghép lại thì thấy không có trổ hở. Với lại hắn cảm thấy khi còn nhỏ đại tỷ cùng nhị tỷ chơi với đệ đệ thì cả nhà gia gia nãi nãi cha cùng nương điều không vui mà mỗi khi chơi với hắn thì cả nhà điều khen biết chăm sóc đệ đệ, cũng như vậy tạo nên tích cách không còn quan tâm đệ đệ, lúc đầu còn hảo hảo sao này cũng không còn chơi với đệ đệ hắn cho tới bây giờ mặc dù hắn nhiều lần biểu đạt cũng muốn chơi chung với đệ đệ, nhưng cả nhà cảm thấy hắn thiếu người ở chung, nên càng ngày cả nhà điều xa lánh đệ đệ có lần hắn hỏi cha hắn thì nói đệ đệ hiểu chuyện, "nha" thầm nghĩ đứa trẻ 3 4 tuổi hiểu truyện còn tưởng là như hắn điều là cái người xuyên việt nhưng hắn không biết đệ đệ cũng là cái người xuyên việt chỉ là tính cách muốn được cả nhà quan tâm biểu hiện trên mặt làm cho hắn lầm tưởng là biểu hiện của đứa trẻ được yêu thương, nên sau này hắn càng quan tâm đệ đệ nhiều hơn thậm chí mỗi lần thấy đệ đệ đi ngang qua phòng gia gia thì hắn đọc thật to những gì gia gia dạy cho hắn. Nhưng hắn không biết làm như vậy tất cả lọt vào trong mắt cả nhà, ngoại trừ đại tỷ cùng nhị tỷ hắn nên cả nhà càng ngày không quan tâm đệ đệ hắn.

Đang lúc hắn miên mang suy nghĩ thì nghe gia gia nói, "Không được, ngươi sao này còn phụ giúp cha ngươi làm ruộng" nói xong liền không quan tâm Bạch Phong như nào mà ôm hắn vào lòng bảo "Tiểu Kiện, cùng gia gia bối xem hôm qua học như nào" nói xong liền cười to lên, Bạch gia gia biết được khi Khang Kiện 4 tuổi nghe hắn đọc sách chuẩn bị giáo hắn thì cũng cùng bối theo làm cho hắn giật mình còn tưởng mình nghe lầm, sao khi hỏi lại thì biết là học theo gia gia bối làm cho hắn cười không ngậm được mồm "Tốt Tốt Tốt, nhà chúng ta lại có 1 thiên tài đọc sách", hắn biết Khang Kiện từ nhỏ đã nhiều bệnh sau này lớn hơn tần suất đã giảm, hắn lo sao này sẽ như nào không ngờ lại là cái hạt giống đọc sách tốt, mà sao khi kể cho vợ cùng con trai thì cả nhà điều mừng như điên vì vậy càng ngày càng yêu thương hắn nhiều hơn.

Nghe Bạch gia gia nói vậy Bạch Phong chỉ biết cuối đầu sao đó lấy chén đũa đi tẩy rửa như thường ngày, vừa tẩy rữa hắn càng không nhịn được mà khóc đi ra, Bạch Phong suy nghĩ chắc là do mình không chịu cố gắn như Khang Kiện nên không được cả nhà yêu thích, nên sao khi làm xong mỗi liền chạy nhanh ra nghe và xem Khang Kiện vì biết mỗi lần như vậy Khang kiện điều viết trên mặt đất vừa viết vừa giải thích dòng nào là chữ nào, vì hiện tại cũng chỉ là vở lòng nhận biết chữ mà thôi, nên sao khi làm xong liền kéo gia gia vào nhà tiếp tục học để lại cho đệ đệ Bạch Phong tự nhận biết, vì Khang Kiện biết Bạch Phong học thật nhanh có lần hắn thức dậy đi tiểu thì thấy Đệ Đệ đang tập viết dưới ánh trăng vì đêm đó là ngày trăng tròn nên thấy được.

Cứ như vậy thời gian trôi qua thật nhanh, chóp mắt 1 cái đã là 5 năm, trong 5 năm này cả bạch gia điều không yên ổn, khi Khang Kiện lên 6 tuổi thì cha hắn Bạch Thanh Lang khi đi lên núi đốn củi té ngả làm cho 2 chân không còn hoạt động nữa. Lúc đó Bạch gia rối loạn cả lên cũng may là không có việc gì, nhưng mà lúc đó cả nhà điều vào trạng thái không tốt vì đến mùa thu gạt mà không có sức lao động, Tuy nhà có hơn 20 mẫu ruộng ở trong thôn cũng xem là không lo ăn mặc, nhưng mà khi Bạch Thanh Lang không đi được, chỉ còn có thể mướn thêm người và cho thuê mẫu ruộng về sao cũng không còn thu nhập thêm chỉ duy trì được 1 ngày 2 bữa cơm. Cũng may lúc đó Khang Kiện kêu gai gia hắn mở lớp dạy vở lòng kiếm thêm thu nhập. Khi Khang Kiện tròn 7 tuổi thì đã được bái sư Chu tú tài trấn trên cách nhà 20 dặm đường để học.

Mà Bạch phong càng ngày càng cực đoan về gia đình không phải là thù ghét mà là muốn được người nhà công nhận là quan tâm như là ca ca khang kiện, nên hắn càng ra sức làm việc bắt kể là việc gì đi nữa, hắn biết gia gia hắn thích ca ca hắn bối thư nên hắn càng ra sức tự học thậm chí mỗi chữ Khang kiện trong lén lúc dạy hắn điều khắc sâu trong đầu, Bạch Phong biết đây có thể là gia gia giảng giải và thích nghe Khang kiện trả lời nên hắn càng ngày càng khắc nghiệt với bản thân hơn.

Năm Khang kiện 9 tuổi "việc học ta đã không còn gì dạy cho ngươi, lấy ngươi tài học, Đồng Sinh không thành vấn đề, nếu tiếp tục ở đây ta sợ ảnh hưởng con đường học tập của ngươi, nên qua năm ngươi có thể đi thử khảo thí" Chu tú tài nói xong liền lấy ra mấy quyển sách " cầm đống sách này về tự ôn tập, nếu không hiểu cứ tới tìm ta" nói xong liền đưa qua.

"Đa tạ phu tử dậy bảo. Học Sinh nhất định ngài sau không làm cho ngài thất vọng" nói xong Khang Kiện liền cuối đầu tạ lể.

"Hảo Hảo, ngươi là đệ tử tốt nhất lão phu nhận được. Đời này cũng không uổng phí" Chu tú tài nói xong không ngậm được mồm liền cười lên.

Sau khi về nhà Khang kiện báo việc này cho cả nhà"Không hổ là là giống ta, có tiền đồ a" nghe con trai mình nói Bạch Thanh Lang cười lên.

"giống ngươi chỉ biết làm ruộng, ở đâu ra mà có tiền đồ. Năm đó ta dạy ngươi tam tự kinh 2 tháng không thuộc nổi 1 chữ" nói xong Bạch gia gia liền gõ đầu Bạch Thanh Lang, nhưng miệng thì không tự chủ mà cong lên.

Thấy vậy Khang kiện nhìn cả nhà thì thấy Bạch Phong cũng đang nhìn Cha cùng gia gia hắn mà cũng cười lên. Nhìn vậy Khang Kiện cũng vô ngữ, hiện tại cũng minh bạch 1 điều, là người nhà vui thì hắn càng vui, mà người nhà có việc buồn thì hắn tìm cách cho mọi người vui lên, nhưng lần nào cũng bị cả nhà mắng cho máu chó đầy đầu, mà khi nghe người nhà mắng Bạch Phong lúc đầu thì thấy đứng im chịu mắng lúc đó Khang kiện sợ đệ đệ bị tổn thương nhưng tới tối thì thấy hắn ôm bộ đồ năm 3 tuổi mẫu thân tặng thì cười khúc khít trong mơ còn lẩm nhẩm "cha cùng gia gia chữi ta rồi" miệng không tự chủ mà cong lên, mà khi hắn 8 tuổi quyết tâm ngủ riêng, nên chỉ đành cho đại tỷ cùng nhị tỷ 1 phòng riêng, còn hắn dọn vào giường đại tỷ nhị tỷ nên mới biết vậy, có vài lần Bạch Phong chạy lên giường ngủ chung thì hắn cũng cảm giác không có gì chỉ cần đệ đệ vui là được. Nhưng có lần Nương hắn vào phòng thấy vậy la hét cả lên sợ tổn thương tới hắn, mặc cho hắn giải thích như nào cũng không tin là mình cho Bạch Phong lên ngủ chung. Kết quả là việc này cả nhà biết điều tụ tập lại mà gia gia nghe vậy muốn hắn cho hắn ra riêng 1 phòng làm cho Bạch Phong sợ tới mức mặt không còn chút huyết và ngất đi làm cho hắn sợ quýnh cả lên. Mà sau khi Bạch Phong tỉnh dậy thấy mình 1 gian phòng sợ tới mức lập tức chạy đến trước phòng gia gia quỳ nguyên một đêm, đến sáng thì hắn từ thư phòng đọc sách của gia gia đi ra thấy vậy chạy lại khuyên hắn đứng dậy, nói là chúng ta vẫn cùng 1 phòng chỉ là đêm qua đọc sách ngủ quên, mà khuyên thế nào điều không lây động được thẳng tới cả nhà điều dậy thấy cảnh này. Khi Bạch Gia gia cũng nãi nãi đi ra thì đập đầu xuống đất nói là không có lần sao nữa sẽ không còn chạy lên giường ca ca ngủ, thấy đầu đệ đệ chảy máu Khang Kiện quýnh lên chạy tới ngăn không cho đập đầu sao khi khang kiện ngăn cản lại chỉ thấy gia gia hắn hừ một tiếng "tốt, nhớ lời ngươi nói" nói xong liền đi ra phòng.

"cảm ơn gia gia, cảm ơn gia gia" bạch phong không khỏi lớn tiếng cảm tạ, "ca ta phải đi lên núi hái thuốc cho cha rồi, ca ở nhà nhất định không được dọn phòng đi đâu" nói xong liền chạy về phòng lấy cái sọt chạy ra phía sao núi. Nghe nói vậy Khang Kiện chẳng biết làm sao với tính cách quái đản đệ đệ mình, chỉ cần nói nhẹ 1 2 câu thoi là làm cho hắn quên đi trước mắt dù có bị gì đi chăng nữa.

Mà kể từ khi Bạch Phong hái thuốc đắp chân cho cha hắn thì đại phu kinh ngạc nói nếu có thể thì nên đắp thường xuyên và châm cứu vẫn còn có thể hồi phục được mặc dù điều này tỉ lệ rất nhỏ, nhưng mà nghe vậy Bạch Phong la lên muốn ngày nào cũng lên núi đi hái thuốc.