Chương 17: Giải Nguy

Cứ như vậy hai bên đôi co lẫn nhau, mà phía sao dân chạy nạn có khoảng 10 người, toàn bộ là gia nô của Phương Gia.

"Ồ các ngươi nói là người chạy nạn, không lẽ địa phương ngươi, các quan lại không có đối sách". Người nói chuyện là người cầm đầu, hắn thật ra là thành viên vòng ngoài của Ám Vệ Hoàng Gia, mục đích hắn làm thủ lĩnh ở đây cũng là được lệnh cấp trên, Hoàng Đế cũng là người nên không thể nào quản lí được toàn bộ đất nước, ở bắt cứ triều đại nào cũng có thổ phỉ, nếu cản không được thì cho người mình vào để bình ổn thổ phi vùng đó, phải nói là khi làm như vậy cũng biết được tình hình các nơi cũng không phải là thổ phỉ mà các quan lại địa phương.

"ta cũng không biết, khi lũ lụt đã có rất nhiều người ở đó, ta lo lắng không đủ thức ăn và có thể sảy ra dịch bệnh" Phương Giai Tiến đáp lại, hắn cũng không rõ tại sau phổ phỉ lại quan tâm những việc quan phủ, nhưng mà hiện tại hắn không lo nhiều như vậy, tính mạng mới là hàng đầu.

"Vậy hiện tại ngươi muốn đi đâu" Người Cầm đầu hỏi, đây cũng là chức trách của hắn, ngoài việc giám sát quan lại còn xem khu vực đó các nạn dân có bạo động hay không.

"Ta muốn đi,.." Phương Giai Tiến cũng không biết đáp như nào, quê nhà đã không còn, hắn cũng không có thân thích nên cũng không biết đi đâu.

Thấy Phương Giai Tiến không trả lời được hắn nheo mắt lại đã lộ rõ sát ý, nếu hắn có nơi ở có lẽ sẽ bỏ qua, nếu để bọn họ đi nơi khác mà có tin đồn làm ảnh hưởng các nơi,vậy nằm chết ở đây là tốt nhất.

"Nếu ngươi không có trổ đi, chi bằng ở lại đây đi" Người Cầm đầu nói xong liền rút bội đao ra.

Phương Giai Tiến thấy vậy mặt lặp tức xanh lại, hắn không hiểu tại sao lại muốn giết bọn họ, đúng ra phải ít nhất cướp tài sản cùng nữ nhân, mà bọn này lại muốn giết hết.

"Các vị điều là người một nhà" Đang lúc hai bên chuẩn bị xung đột lại nghe tiếng của Bạch Tùng Vân hô lớn, trong lòng lại đang ôm Bạch Phong, hắn đã ổn định sức khoẻ nhưng mà hắn cũng không có nhiều sức lực.

Nghe tiếng hô lớn, hai đội người đều nhìn lại chỉ thấy một xe ngựa đang chạy lại rồi có 3 người đi lại đi, đúng vậy là Bạch Tùng Vân đi cùng Quân Tiểu Muội và Bạch Phong.

"lại là các ngươi" Người cầm đầu thấy bọn họ không khỏi sửng sờ.

"Đúng vậy đại thúc, bọn họ là người chúng ta tìm" Bạch Phong lên tiếng nói.

"Các ngươi quen bọn họ, nhưng ta hỏi lại là bọn họ không có người thân nào" Người Cầm Đầu lên tiếng hỏi.

"Đại Thúc, vị kia là tú tài năm trước vừa thi xong" Bạch Phong không trả lời mà nói lại một câu ở đây mọi người điều khó hiểu, nhân gia hỏi người mà ngươi lại chơi trò gì đây không sợ nhân gia làm thịt ngươi à.

Nghe Bạch Phong nói vậy người cầm đầu hồ nghi nhìn Phương Giai Tiến, xem kĩ nào giống người đọc sách.

"đúng, ta là tú tài" Phương Giai Tiến không biết bọn họ làm gì, nhưng mà có chuyển cơ liền lấy ra thông điệp chứng nhận của quan phủ.

Người cầm đầu xem xét kĩ thông điệp này rồi đưa lại.

"tất cả rút lui" Người cầm đầu không nói gì sao đó lại đưa miếng gỗ qua Bạch Phong rồi đi.

"Đại Thúc ta có việc muốn nói" Bạch Phong kêu lại tên cầm đầu rồi nói gì đó.

"tốt, nếu mà như lời ngươi nói về sau có việc cứ kêu ta" Tên cầm đầu nghe Bạch Phong nói không khỏi sáng mắt lên.

"Đại Thúc người yên tâm" Bạch Phong nhe răng cười nhưng mà hàm răng của hắn chỉ có vài cái, còn lại đang trong quá trình mọc lại.

"Các vị nếu không có nơi đi chi bằng đến thôn chúng ta" Bạch Tùng Vân thấy mọi chuyện đã xong liền quay lại Phương Gia lên tiếng.

"Vậy ta cũng không nói lời dư thừa, cảm tạ các vị" Phương Giai Tiến hiện tại cũng không hiểu chuyện gì.

cứ như vậy tất cả đã về Bạch Gia Thôn.

"Tiểu hữu, nhà ta hiện tại không đủ chổ cho tất cả, ta sẽ đi tìm thôn trưởng giúp các ngươi" Bạch Tùng Vân đánh chủ ý.

"Đa tạ bá phụ chiếu cố" Phương Giai Tiến hiện tại phải nói là tới đâu tính tới đó, nhưng trong lòng cũng đã có tính toán riêng bản thân, hiện tại cũng đang thăm dò Bạch Gia này tại sao lại quan tâm bọn họ như vậy.

Cứ như vậy hôm đó cả phương gia được sắp xếp ở lại.

Hai ngày sau, sảnh đường Bạch Gia.

"Bá Phụ ta muốn hỏi vì sao lại cứu ta, thậm chí còn giúp ta làm hộ tịch, chúng ta không có gì quen biết" Phương Giai Tiến những ngày nay điều không hiểu, nếu không hỏi có cảm giác bất an.

Lúc này cả Bạch Gia điều không biết nói gì, bọn họ thật không quen biết a, nên họ đành quay sang nhìn Bạch Phong.

"Đại thúc, người có tin ông trời sắp đặt không" Bạch Phong lúc này đang ở cạnh Phương Giai Linh, phải nói là 2 ngày nay Bạch Phong đã lừa tiểu loli này thành fan cuồng.

"Tiểu hữu, lời này giải như nào" Phương Giai Tiến cũng không kinh thường Bạch Gia này bắt kì ai, hai ngày nay cũng nhìn ra sự khác thường, bình thường nông gia gặp người đọc sách điều tôn kính, thậm chí họ còn biết mình là tú tài mà đạm yên đối đãi.

"Trong mơ ta được tiên nhân chỉ điểm, nàng là nương tử của ta" Bạch Phong nói rồi nắm tay của Phương Giai Linh, mà nàng nhỏ hơn Bạch Phong 1 tuổi, hiện tại cũng mới 4 tuổi cũng không hiểu lời nói Bạch Phong.

"không có khả năng" Phương Giai Tiến không tự chủ mà thốt lên, hắn là người đọc sách không tin chuyện ma quỷ nói chi là trong mơ.

"Thúc không tin cũng phải tin, chúng ta cách nhau hai huyện thậm chí trong mơ ta còn biết vị trí nhà nàng còn biết sẽ gặp lũ lụt bảo ta đến đó,..." Bạch Phong liền biện ra lý do 5 phần là thật 5 phần giả.

"Nhạc Phụ, ta muốn cưới nàng" Bạch Phong lại tiếp tục nói làm cho Phương Giai Tiến Cùng Châu Vận Đào đứng hình.

"không thể nào" Phương Giai Tiến quả quyết từ chối.

Thế nhưng là vừa nói xong lại thấy một cảnh không thể tin nổi, Bạch Phong quay người sang hôn môi Phương Giai Linh.

"Nhạc Phụ, ta có điều muốn nói, hiện tại ta đã thân mật với nàng, hôm qua ta đã lừa nàng và thấy hết toàn bộ thân thể nàng" Bạch Phong vô sỉ nói, hắn cũng nói bừa lấy đâu ra thời gian ở cạnh nàng mà nhìn thấy.

"ngươi ngươi,.." Phương Giai Tiến nghe vậy tức giận mà không nói nên lời, hơi thở dồn dập đi.

khi lấy lại được tinh thần đi lại Bạch Phong rồi cho hắn một cái tát vào mặt, mà Bạch Gia khi thấy vậy muốn đi lên can ngăn lại thấy.

"Nhạc Phụ đại nhân ta xin thề đời này chỉ cưới 1 mình nàng, vĩnh thế không bỏ" Bạch Phong cũng biết mình làm quá cũng không tức giận, mà biểu thị quyết tâm cưới nàng cho băng được.

Phương Giai Tiến "hừ" một tiếng,"muốn cưới nữ nhi của ta ít nhất phải khảo 1 cái tiến sĩ nếu không đời này cũng đừng tưởng".

Bạch Phong còn tưởng không nhả, thế nhưng lại nghe lời này hắn sáng mắt lên.

"Được, không thành vấn đề" Bạch Phong vì cưới tức phụ cũng đáp ứng.

"Lệnh Huynh, chi bằng chúng ta lập cái hôn ước như nào" Bạch Thanh Lang ở kế bên thấy chuyện được giải quyết cũng đánh chủ ý.

Phương Giai Tiến ở bên cạnh cũng không phải quá tức giận, hắn cũng muốn thử bạch gia này nhưng càng thử càng thấy lạ, đáng lẽ là thấy khi dễ tiểu nhi rồi cãi nhau đuổi bọn họ đi, đến lúc đó mình có hộ tịch thêm tú tài, chỉ cần đưa ra phông phanh đứng tên 50 mẫu ruộng đất miễn thuế, lúc đó bọn họ không còn lo lắng, mọi chuyện về sau thì mưu đồ.

"cái này,.." Phương Giai tiến khi thấy hôn ước cũng không quá tình nguyện.

"cha, không cần như vậy, ta sẽ dùng thực lực mà cưới nàng" Bạch Phong không muốn để việc này giao cho bọn họ.

Bạch Thanh Lang nghe Bạch Phong nói vậy cũng đành thôi.

cứ như vậy bạch gia thôn lại có thêm 1 vị tú tài ở lại.

1 tháng sau.

"Cút cho lão tử" Phương Giai Tiến tức giận quát bảo, hắn hiện tại hối hận a, làm sao cho tên hỗn đãng này lừa đi bảo bối của mình, lúc đầu còn tưởng hắn sẽ đợi vài năm rồi cưới nữ nhi mình, không ngờ tên này thấy nhà vừa mới xây thành lại trèo rào vào phòng nữ nhi mình.

"Nhạc Phụ, người đừng tức giận, ta chỉ quan tâm tức phụ của ta mà thôi" Bạch Phong hiện tại vô sĩ phải biết, hắn lấy cớ thổ địa không quen, kêu Phương Giai Tiến dựng nhà cách bên nhà hắn, hắn hiện tại dựa vào lợi thế trèo cây mà vào nhà.

"hừ hừ, khi nào nữ nhi nhà ta đã gã cho ngươi mà quan tâm, lão phu sẽ tìm người môn đăng hộ đối cho nàng, ngươi đừng có vọng tưởng" Phương giai tiến cũng rất uất ức a.

"Tướng Công, người làm sao so đo với đứa trẻ" Châu Vận Đào kế bên nhìn một lớn một nhỏ đôi co với nhau, nàng hiện tại đã hoà nhập được thôn cũng hiểu rõ tình hình cả nhà Bạch Phong, vì trong thôn ngoại trừ nhà Thôn trưởng và tộc trưởng bạch Gia, tiếp theo là nhà Bạch Phong là người đọc sách, nhân phẩm cũng tốt nên trong lòng nàng cũng đã đồng ý hôn nhân này, nàng đợi thêm vài năm khi nữ nhi 10 tuổi sẽ định hôn ước qua 12 tuổi sẽ gã đi, đối với nàng như vậy là bình thường vì khi bằng tuổi đó nàng cũng đã gã qua đi.

"Phu nhân người xem có đứa trẻ nào 5 tuổi đã mơ ước tức phụ như hắn không" Phương Giai Tiến cũng phiền lòng, nếu không phải quê nhà gặp nạn hắn hiện tại đã ở huyện học, nhưng hiện tại hắn đã bỏ đi ý niệm đó, vì hiện tại hắn không có dư bạc để mà đi huyện học, hắn đã quyết định sẽ mở học đường ở đây và bồi dưỡng hậu đại.

"Nhạc Phụ, người yên tâm chỉ cần có ta Linh nhi sẽ không lo ăn mặc, hiện tại ta phải vung đấp tình cảm từ nhỏ" Bạch Phong sắt mặt không đổi mà nói.

"Phương Lão Đệ, đồng ngôn vô kị, đệ đừng để ý về nhà ta sẽ giáo huấn lại hắn" Lúc này cũng đầu mùa gieo hạt, nên việc đồng án không nhiều vừa lúc hắn đi về thấy tình cảnh này, hắn hiện tại rất là xấu hổ đời trước đã gặp bao sống gió cũng bình thường, nhưng hiện tại lại thấy cảnh này làm cho da mặt hắn không khỏi nóng bỏng.

"Phong nhi, cùng ta về" Bạch Thanh Lang lại lên tiếng nói rồi ôm Bạch Phong về nhà.